• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng ngủ được bày trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường đôi, tủ quần áo, và…

Ánh mắt của Từ Bách Chương dừng lại trên chiếc tủ đầu giường, nơi có một hộp thuốc trừ sâu chứa đầy bao cao su.

Vu Thanh Đường hận không thể siết chặt mép chăn đến vắt ra nước. “Là thím ba đưa tới khi anh đang tắm. 

“Thím nói mình không dùng đến, mà ủy ban thôn lại phát nhiều quá, để ở nhà cũng phí.”

Vu Thanh Đường tin chắc rằng bộ dạng chột dạ của mình trông buồn cười vô cùng, như chú hề bị vây xem trong đoàn xiếc thú, “Ban đầu em cũng không định nhận đâu, nhưng thím ba nhiệt tình quá, còn cố ý mang qua, em… em không từ chối được.” 

“Ừ, ủy ban thôn rất thích phát cái này lắm, ai đến tuổi cũng có.” Từ Bách Chương ngồi bên mép giường, thậm chí còn nhiệt tình giúp anh biện minh.

Vu Thanh Đường hơi cảm động.

Từ Bách Chương quay lưng về phía anh lau tóc, lưng hơi khom xuống, chiếc áo mỏng bó sát vào xương bả vai, những đốt xương sống lộ ra, tiếp tục nhìn xuống dưới, mờ mờ hiện lên rãnh mông.

Vu Thanh Đường không thể rời mắt khỏi tấm lưng đó, khiến anh nhớ đến hình ảnh nam chính trong mấy bộ truyện tranh đen trắng. “Họ cũng phát cho anh à?”

Từ Bách Chương đổi tay, tiếp tục lau tóc bên trái, chiếc nhẫn tròn ôm lấy ngón tay hắn, bàn tay miết nhẹ lên khăn và tóc. “Ừm.”

Chiếc nhẫn trên ngón áp út tượng trưng cho việc đã kết hôn, cũng là biểu hiện của sự thuộc về.

Vu Thanh Đường tự nhủ rằng mình không nên hỏi về quá khứ, nhưng trong lòng như rắc đầy hạt vừng nhỏ, mỗi hạt đều là hiếu kỳ, nghi ngờ, và cả ghen tuông cứ như đang ngâm trong rượu, từng hạt, từng hạt không thể nhặt hết.

“Vậy, anh đã dùng chưa?” Vu Thanh Đường do dự ngập ngừng, không thể hỏi thẳng ra.

“Cất trong tủ, chưa dùng bao giờ.”

Rượu thực sự có thể khuếch đại sự hẹp hòi của con người. Nếu không uống chút rượu kia, có lẽ anh đã không suy nghĩ như vậy.

Vu Thanh Đường lùi vào bên trong giường, xoay xoay chiếc nhẫn của mình. “Anh tắt đèn đi, ngủ ngon.”

Từ Bách Chương đặt khăn lông lên tay vịn, đồng thời đẩy ghế ra xa.

“Cạch.”

Chân ghế chạm vào thùng rác, một cục khăn giấy và một chiếc bao cao su đã mở rơi ra ngoài.

Từ Bách Chương quay lại, nhìn thấy người trên giường đã nhắm chặt mắt, gương mặt ửng đỏ. Hắn không biết liệu đó là do tắm nước nóng, do uống rượu, hay vì một lý do nào khác.

Tay Vu Thanh Đường đặt trên chăn, ngón áp út lấp lánh ánh kim loại. Trong mắt Từ Bách Chương, Vu Thanh Đường lúc này chỉ có bốn chữ.

“Mặc người định đoạt.”

Phòng ngủ chìm vào bóng tối, xung quanh đen kịt.

Vu Thanh Đường cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng tiếng chó sủa luôn khiến anh thức giấc. Hoặc có thể do tâm trí anh không yên, nên vài tiếng ồn lẻ tẻ cũng khiến anh cảm thấy bị quấy rầy.

Anh trở mình, trán chạm vào vai Từ Bách Chương, tim bỗng thắt lại. Anh muốn tránh né theo bản năng, lại bị người đàn ông xoay người đè trở lại.

“Không ngủ được?” Từ Bách Chương hỏi anh.

Vu Thanh Đường nhắm mắt, “Ừm.”

Từ Bách Chương: “Bên ngoài ồn quá sao?”

Vu Thanh Đường: “Chắc là vậy.”

Cả hai vẫn giữ tư thế nằm nghiêng, hơi thở từ trán Vu Thanh Đường phả lên da Từ Bách Chương, giống như hơi nóng bốc lên từ nồi bánh ngọt, lại giống cảm giác mát lạnh từ kem đánh răng bạc hà có cồn.

“Thanh Đường.”

“Hửm?” Vu Thanh Đường ngẩng đầu, hơi thở phun lên cằm Từ Bách Chương.

“Em có sợ đau không?”

Hơi nóng từ trán bắt đầu lan tỏa xuống dưới, một vài chỗ như bị sưng lên, giống như miếng bọt biển hút đầy nước sôi.

“Cũng được.”

Từ Bách Chương co chân lại, từ cẳng chân của Vu Thanh Đường trượt lên đầu gối. “Anh có thể cắn em một cái được không?”

Vu Thanh Đường siết chặt ngón chân, như đang vẽ những đốt tre, từ mu bàn chân của Từ Bách Chương vẽ lên đến mắt cá, “Cắn ở đâu?”

“Ngón tay nhé, được không?”

Móng tay của Vu Thanh Đường sạch sẽ, bằng phẳng, kẽ tay có cảm giác hơi nhờn. Khi đến gần, có thể ngửi thấy mùi cao su tự nhiên, chỉ có mùi cao su.

Với hiểu biết của Vu Thanh Đường, lưỡi chỉ có hai công dụng, nếm thức ăn hoặc hôn môi, nhưng hôm nay, mọi định nghĩa của anh đều bị đảo lộn.

Hành động của Từ Bách Chương giống như màn dạo đầu đầy đủ của một cuộc ân ái. Hắn nói chỉ cắn đầu ngón tay, nhưng thật ra không chỉ có thế.

Từ các khớp ngón tay đến lòng bàn tay, rồi lan dần ra từng chút một, giống như xà phòng lướt qua da, hoặc nói trắng ra, là như môi.

Ngón trỏ của tay trái bị liếm ướt hoàn toàn, rồi được đưa hết vào miệng, răng cắn nhẹ từng đốt một. Khi cắn đến đầu ngón tay, đầu lưỡi xoay tròn trên đệm ngón và móng tay.

Vu Thanh Đường cắn môi đến phát đau, nín thở, chịu đựng đoạn dạo đầu gây nghiện này.

Cơ thể anh co rút lại, hơi thở trở nên gấp gáp hơn một nhịp. Khi tưởng chừng mọi thứ sắp bắt đầu, Từ Bách Chương đột nhiên buông ngón tay ra.

Nửa đêm trước khi ngủ, dưới cằm bắt đầu lún phún râu, từng sợi cọ vào đầu ngón tay Vu Thanh Đường. Cảm giác rất ngứa, có phần sần sùi giống như cát mịn trộn trong đất sét.

Bàn tay bị nắm chặt, đầu lưỡi từ từ chuyển sang ngón áp út, chậm rãi lướt qua chiếc nhẫn cưới.

Nơi đây tượng trưng cho hôn nhân và sự thuộc về.

Họ chỉ thuộc về nhau.

Khoang miệng lại ôm trọn ngón tay một lần nữa, Vu Thanh Đường có cảm giác mình như ngồi trên một chiếc thuyền, và một tia sét xuất hiện xé toang con thuyền thành hai nửa.

Ngón tay đang cử động, cơ thể cũng vậy.

Đã nói chỉ cắn ngón tay, nhưng môi và đầu lưỡi đều đang chuyển động. Ngoài răng ra, dường như cả thế giới đều đang xoay quanh.

Không gian trong chăn quá chật, ngón tay cọ vào mắt cá chân. Nếu ngón tay có thể mặc quần áo thì hẳn nó đã bị lột bỏ đến bảy, tám lớp.

Vu Thanh Đường tin chắc rằng đây là một loại tra tấn, là dục vọng không được thỏa mãn, là sự hành hạ của lòng tham không đáy. Nhất định là do Từ Bách Chương cố tình muốn chầm chậm dụ dỗ anh, khiến anh chìm đắm. Giống như một hạt giống được gieo sâu vào cơ thể anh rồi mọc rễ thật sâu.

Nụ hôn liếm dừng lại, lòng bàn tay bị giữ chặt, hàm răng dùng sức cắn mạnh.

Mạch đập điên cuồng nhảy lên, Vu Thanh Đường ngửa đầu, khớp hàm siết chặt, thở gấp theo bản năng.

“A… ưm!”

Đầu ngón tay bị cơn đau nhói đánh úp, cơn đau xoáy dần lên tạo ra một ảo giác hưng phấn trong đầu.

Dưới lầu lại vang lên tiếng gõ cửa, “Thanh Đường, thằng hai, hai đứa ngủ chưa?”

Cơn đau giảm đi, Từ Bách Chương ngồi dậy, “Để anh đi xem.”

Chăn bị xốc lên rồi đắp lại, trái tim Vu Thanh Đường vẫn còn lơ lửng như một chiếc thuyền trôi dạt, anh rút tay áp vào ngực, hơi thở vẫn chưa ổn định lại.

Ngón tay vẫn ẩm ướt, Vu Thanh Đường chà nhẹ, da bị trầy, sưng lên, giống như chiếc tăm bông bị thấm nước.

Từ Bách Chương trở về phòng, đứng trong bóng tối cạnh giường, “Có thể bật đèn không?”

Vu Thanh Đường nghiêng người bật công tắc đèn đầu giường.

Anh chú ý đến ánh mắt của Từ Bách Chương đặt trên người mình, cơ thể vẫn còn cảm nhận được hơi nóng phồng lên.

Giống như đèn hoa đăng rơi xuống nước vào đêm hội Nguyên Tiêu, ướt đẫm nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng đỏ rực.

Rất nóng, nóng đến mức sắp nổ tung.

Dù có vẻ buồn cười, nhưng thực sự tay anh đã bị cắn đau đến mức phát hỏa.

“Thím ba có chuyện gì sao?” Vừa hỏi xong, Vu Thanh Đường phát hiện có thêm một chiếc chăn ở cuối giường.

“Thím sợ chúng ta lạnh nên mang thêm một cái chăn bông.” Từ Bách Chương ngồi xuống ghế, “Em lạnh không?”

Vu Thanh Đường dựa vào thành giường lau mồ hôi, giọng điệu như đang tự giễu, “Anh thấy sao?”

“Có muốn đi tắm không? Có thể sẽ dễ chịu hơn.”

Đề nghị của đối phương không tệ, nhưng Vu Thanh Đường không muốn làm theo.

Từ Bách Chương đưa khăn giấy cho anh lau mồ hôi, lại nói: “Tay, đưa anh xem.”

Vu Thanh Đường vùi mình dưới lớp chăn, đưa tay ra.

Dưới ánh đèn chiếu xuống, Vu Thanh Đường mới thấy rõ tình trạng ngón tay mình. Vùng da ở đầu ngón tay mềm nhăn trắng bệch, ở giữa ngón có một vết thương nhỏ. Nếu thím ba đến trễ hai phút nữa, hẳn là vết thương sẽ sâu hơn.

Có thể do bệnh nghề nghiệp, sau mỗi lần tiếp xúc, Từ Bách Chương luôn giúp anh khử trùng kỹ lưỡng.

Không có vết thương thì dùng cồn y tế 75%, có vết thương thì dùng oxy già 3%.

Không chỉ ở đầu ngón tay, bất kỳ vùng nào bị lưỡi liếm qua, hắn đều khử trùng kỹ càng.

Vu Thanh Đường rút tay lại, đầu ngón tay vẫn còn lạnh, “Không cần làm vậy, em cũng đâu có chê.”

Từ Bách Chương ném miếng bông gòn vào thùng rác rồi mang chăn ở cuối giường đi, “Anh qua phòng bên cạnh ngủ.”

Vu Thanh Đường xoay người quay lưng lại, “Được thôi, ngủ ngon.”

Đèn tắt, tiếng bước chân từ từ rời đi.

Trái tim Vu Thanh Đường như bị sợi bông quấn vào, phiền đến nỗi gỡ mãi không ra. Anh đành tự an ủi rằng tách ra lúc này mới là chuyện tốt.

Có lẽ thật sự là do rượu, anh không nên như vậy.

Nhưng mà, có ai mà lại liếm ngón tay còn lâu hơn cả khi làm tình chứ. Vé đã mua rồi mà còn nhất quyết đòi xuống tàu.

Vu Thanh Đường hít sâu, dần bình tĩnh lại.

Là do anh quá tham lam, lại muốn chơi trò kích thích với một bác sĩ thanh tâm quả dục.

Anh trở mình định đi ngủ thì điện thoại rung lên.

Bách Chương: 「/Tủi thân」

Vu Thanh Đường nghĩ mình hoa mắt, nhìn kĩ hai lần, xác nhận đúng là Từ Bách Chương gửi đến. Là một biểu tượng cảm xúc hình hạt đậu của hệ thống, mặt nhăn nhó, đang lắc lư cái đầu tròn ngốc nghếch.

Anh không hiểu ý đối phương, liền gửi dấu chấm hỏi ngược lại.

Bách Chương: 「/Tội nghiệp」

Lại là biểu tượng cảm xúc, đôi mắt ngấn nước, bĩu môi, trông ngây thơ vô tội.

Lần này Vu Thanh Đường chắc chắn hắn không gửi nhầm, Từ Bách Chương thật sự đang cảm thấy ấm ức và đáng thương.

Thấy anh không trả lời, đối phương lại gửi thêm vài tin nữa.

Bách Chương: 「/Tủi thân/Đáng thương」

Bách Chương: 「/Đáng thương/Tủi thân」

Bách Chương: 「Để ý anh đi. /Tủi thân/Đáng thương」

Tốc độ và tần suất này chẳng khác gì em trai hay gửi icon gấu nhỏ.

“Anh bị cái gì vậy?”

Bách Chương: 「Xin lỗi /Tủi thân」

Vu Thanh Đường bật cười.

“Xin lỗi cái gì?”

Bách Chương: 「Vì cắn đau em.」

“Không sao, không đau.”

Bách Chương: 「Sợ em không thích.」

“Không phải không thích, lần sau anh có thể cắn mạnh hơn chút.”

Bách Chương: 「Em muốn mạnh đến mức nào? Mạnh bao nhiêu cũng được sao? Chỉ có miệng thôi à? Những chỗ khác có được không? Có thể mạnh hơn ở nơi khác không?」

Ngọn lửa vất vả lắm mới dập tắt lại bị hất thêm nửa thìa dầu, hòa lẫn cùng mồ hôi chưa khô, cháy lách tách trong đống lửa.

Vu Thanh Đường run tay, gõ vài chữ rồi xóa đi, đổi thành tin nhắn thoại, “Bác sĩ Từ, anh cố tình đúng không? Nửa đêm nửa hôm mà lại tán tỉnh em qua bức tường thế hả?”

Giọng Vu Thanh Đường mang theo hơi gió, cổ họng khô khốc, cố ý nhấn mạnh hai từ cuối cùng.

Khoảng nửa phút sau, Từ Bách Chương cũng gửi lại một tin nhắn thoại.

Trước khi mở nó ra, toàn bộ lỗ chân lông của Vu Thanh Đường đều đang căng thẳng, anh rõ hơn ai hết sức hấp dẫn mà giọng nói của Từ Bách Chương mang lại cho mình.

Huống chi đây còn là đêm khuya tĩnh lặng sau khi uống rượu.

Tin nhắn thoại được mở ra, tiếng thở vang lên 2 giây, ngay sau đó giọng của Từ Bách Chương cất lên, “Anh chỉ đang đứng ở góc độ bác sĩ, dùng câu hỏi hợp lý để hiểu rõ tình trạng bệnh nhân, vô cùng chân thành muốn biết bệnh tình mà thôi.”

Vu Thanh Đường nghe đi nghe lại ba lần, rồi nhìn lên mấy cái biểu tượng cảm xúc, vừa bực mình vừa buồn cười.

Lúc gửi tin nhắn thoại thì như tổng tài bá đạo, là cục băng ngàn năm không tan. Vậy mà khi gửi biểu tượng cảm xúc lại như một chú chó lớn vừa rơi xuống nước, nếu không được dỗ dành sẽ cọ vào chân bạn, nhìn bạn bằng đôi mắt ướt đẫm.

Vu Thanh Đường nén giận, nhấn vào phím ghi âm, “Bác sĩ Từ, có giỏi thì anh qua đây, chúng ta giáp mặt thảo luận bệnh tình, anh trốn sang phòng bên thì tính là gì?”

Tin nhắn bên kia tới ngay, “Xin đừng trêu chọc bác sĩ đông y đã uống rượu.”

“Em cứ trêu đấy, rồi sao nào?”

“Em sẽ hối hận.”

Vu Thanh Đường chưa kịp trả lời thì đối phương đã gửi thêm một tin nhắn thoại mới.

“Ngủ đi, ngủ ngon.”

Sau đó còn kèm theo biểu tượng cảm xúc e thẹn, một nụ hôn, kèm theo câu “Ngày mai gặp.”

Vu Thanh Đường dở khóc dở cười, cảm giác người bên kia ỷ cách một cái màn hình nên muốn làm gì thì làm. Đến khi gặp mặt lại trở về dáng vẻ của anh bác sĩ đông y thanh tâm quả dục như thường.

***

Kế hoạch thăm bà nội của Từ Hạo được sắp xếp vào buổi sáng hôm sau. Theo lời Từ Bách Chương, mỗi ngày bà cụ đều phơi nắng trong sân lúc 9 giờ, tính tình của bà bướng bỉnh, đó là thời điểm bà có tâm trạng tốt nhất.

Mấy năm gần đây, nhà nhà ở thôn Ngọc Long đều đã xây mới, nên căn nhà cũ kỹ của bà nội lại trở nên đặc biệt.

Cái sân rộng mười mấy mét vuông chưa từng được sửa sang, nền đất vẫn là đất vàng cứng ngắt, góc sân cỏ dại mọc um tùm, sau mỗi trận mưa lại ẩm ướt lầy lội. Góc tây bắc đang phơi ngô, bên cạnh là vài bình nước khoáng nhặt được rải rác.

Cánh cửa sắt cũ kỹ phát ra tiếng “két” chói tai.

Bà nội nằm trên ghế mây, lưng quay về phía cửa, “Không uống không uống! Đừng tới đây nữa!”

“Bà ơi, là con.”

Bà cụ mặc chiếc áo bông màu xám xanh, hai tay luồn vào trong ống tay áo đã rũ xuống của mình, cổ áo sờn bạc màu, chỗ khớp vai còn có hai mảnh vá. Thấy người đến là Từ Bách Chương, ánh mắt của bà mới dịu lại đôi chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Bà phủi lớp bụi trên quần, “Thằng nhóc hư đốn này, không ở thành phố làm việc cho đàng hoàng, lại chạy về đây làm gì?”

Từ Bách Chương lấy ra một chiếc bình sứ, “Mang chút đồ ăn vặt về cho bà.”

Bà cụ đã lớn tuổi, cơ thể nhiều bệnh nhưng không chịu đi bệnh viện, cũng chẳng thích uống thuốc vì sợ đắng. Từ Bách Chương đành bào chế thuốc thành những viên hoàn to cỡ quả sơn tra, như vậy bà mới chịu ăn một chút.

Bà cụ lấy một viên “sơn tra” to như viên bi, bỏ vào miệng nhai, mắt nheo lại nhìn người đứng bên cạnh, “Ai đây?”

Từ Bách Chương bắt mạch giúp bà, vừa giới thiệu, “Đây là chồng con, bà gọi em ấy là Thanh Đường được rồi.”

Viên “sơn tra” có vị khá ngon, bà cụ bèn lấy thêm một viên, “Được đấy, đứa nhỏ này lớn lên đẹp trai, xứng với con.”

Từ Bách Chương đậy nắp hộp lại, “Mỗi bữa chỉ được ăn hai viên, ăn nhiều sẽ đau bụng.”

“Biết rồi!” Bà cụ liếm liếm chút đường dính trên ngón cái, mắt vẫn liếc qua Vu Thanh Đường, “Này, con cũng là người trong thôn chúng ta à? Con cái nhà ai thế?”

Vu Thanh Đường trả lời, “Trước đây con không phải, nhưng từ khi kết hôn với Bách Chương, sau này con cũng là người của thôn Ngọc Long.”

“Đứa nhỏ này miệng ngọt quá, chắc được yêu thích lắm đây.” Bà cụ cười lên, những nếp nhăn dồn lại như lớp giấy nhàu nát, “Trông con quen quen, hình như bà gặp ở đâu rồi.”

Vu Thanh Đường: “Chắc bà từng thấy con dẫn chương trình thời sự buổi tối.”

Nếp nhăn trên mặt bà còn chưa kịp dãn ra, khuôn mặt bà chợt nghiêm lại. Bà chống tay đứng dậy khỏi ghế mây, khập khiễng bước vào trong nhà, vừa đi vừa nói, “Biết ngay là chẳng có chuyện gì tốt mà! Các người đi đi! Chồng của thằng hai cũng vô dụng, tôi không nói gì đâu!”

Trước đây, ngoài phóng viên đài truyền hình, cảnh sát cũng từng tìm đến, nhưng tất cả đều bị từ chối, không có ngoại lệ.

Trước khi tới, Vu Thanh Đường đã dự đoán trước tình hình, dù có thêm tầng quan hệ với Từ Bách Chương, mọi chuyện hẳn sẽ không dễ dàng.

Từ Bách Chương tiến lên khuyên nhủ, “Bà ơi, bà cho Thanh Đường chút thời gian, để em ấy nói vài lời được không?”

“Thằng hai, nếu không phải nể mặt anh, tôi chẳng dễ nói chuyện thế này đâu.” Bà cụ hất tay Từ Bách Chương ra, “Nhưng anh không thể dẫn trộm vào nhà!”

Từ “trộm” thật sự làm tổn thương lòng người, nhưng Vu Thanh Đường nhanh chóng được những lời tiếp theo của Từ Bách Chương làm mềm lòng.

“Em ấy không phải trộm, em ấy là người con yêu.” Từ Bách Chương trịnh trọng nói, “Bà không tôn trọng em ấy, nghĩa là không chấp nhận con.”

Bà cụ tức giận đến nỗi nhổ nước mũi, “Thằng nhóc hư đốn này, đáng đánh!”

Mặc dù ngoài miệng không chịu thua, nhưng thái độ đã dịu đi không ít.

Từ Bách Chương thừa thắng xông lên, “Con không biết mấy người trước đây nói gì, nhưng nếu bà vẫn coi con là con cháu trong nhà, xin cho người con yêu một cơ hội. Em ấy sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của bà đâu.”

“Dù nó làm chuyện xấu thì vẫn là cháu trai tôi!” Bà cụ nắm chặt khung cửa đã hư hỏng, giọng nghẹn lại vì đau đớn. Chờ bóng mây chuyển từ trái sang phải, bà cụ mới lên tiếng, “Nói nhanh đi, tôi mệt rồi.”

Vu Thanh Đường hít một hơi sâu, đợi vài giây mới mở lời: “Bà ơi, bà không muốn biết Tiểu Hạo đã làm gì, tại sao lại làm vậy sao? Chẳng lẽ bà không tò mò xem ai đã dẫn cậu ấy vào con đường sai trái, không muốn bắt bọn họ lại sao?”

“Bà cứ đóng cửa không gặp ai như vậy, bọn con lại càng không thể hiểu được suy nghĩ của Tiểu Hạo. Bây giờ người duy nhất có thể thuyết phục và thay đổi cậu ấy chỉ có bà thôi.” Vu Thanh Đường tiếp tục: “Nếu bà thương cậu ấy như vậy, sao bà có thể đứng nhìn cậu ấy cứ lầm đường lạc lối mãi?”

“Mục đích con đến không phải là để phơi bày tội lỗi của Tiểu Hạo, cũng không phải khiến bà mất mặt, càng không muốn làm xấu hổ thôn Ngọc Long của chúng ta.”

“Trên thế giới này còn rất nhiều đứa trẻ giống Tiểu Hạo. Bọn con nỗ lực hết mình cũng chỉ mong có thể sớm loại trừ những thế lực xấu xa đó, cứu lấy tương lai của bọn nhỏ.”

“Những lời này có thể nghe rất mơ hồ, viễn vông, hoặc có thể chỉ là ảo tưởng. Khả năng của bọn con có hạn, có thể kết quả chẳng là bao, nhưng chỉ cần dám thử, dù sao cũng tốt hơn bỏ mặc không làm.”

Nhận thấy cụ bà đang lo ngại, Vu Thanh Đường nói thêm: “Tiểu Hạo vẫn là trẻ vị thành niên, trong buổi phỏng vấn sẽ không lộ mặt, giọng nói của cậu ấy cũng được chỉnh sửa lại.”

Mục đích của các cuộc phỏng vấn tin tức là để phơi bày sự thật, cảnh tỉnh người khác, chứ không phải để chế nhạo những thiếu niên lầm đường.

“Hơn nữa, Tiểu Hạo còn giấu rất nhiều bí mật, liên quan đến an ninh quốc gia và sự ổn định xã hội… và còn, còn ảnh hưởng đến số phận của nhiều người khác.” 

Giọng Vu Thanh Đường nghẹn ngào, “Bà ơi, con nói năng lộn xộn, không biết còn có thể nói gì nữa. Nhưng xin bà hãy giúp con, giúp Tiểu Hạo, và cả những người chưa từng gặp, nhưng đều là người lương thiện, chân thành.”

Bà cụ cầm theo máy quay, lặng lẽ vào phòng một mình.

Từ Bách Chương bước đến, đưa khăn giấy cho Vu Thanh Đường, “Thấy đỡ hơn chưa?”

Vu Thanh Đường quay đi, không muốn để Từ Bách Chương thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, “Để anh chê cười rồi.”

Cứ thao thao bất tuyệt mà chẳng đâu vào đâu. Vu Thanh Đường tự thấy xấu hổ với vai trò MC của mình.

Từ Bách Chương vỗ nhẹ lưng anh, “Không buồn cười, em nói rất tốt.”

***

Tốt đến mức quá chân thành, tốt đến mức trao cả tấm lòng. Nhưng đối với một người có kinh nghiệm trong ngành truyền thông như  Vu Thành Đường, về lý thuyết,  anh không nên vì một cuộc phỏng vấn mà thất thố như vậy.

Khoảng một giờ sau, tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên phía sau.

Vu Thanh Đường lại gần, đỡ lấy bà cụ.

Đôi mắt bà đỏ hoe như thể đã thức suốt đêm, nước mắt còn đọng lại ở cánh mũi và khóe miệng. Bà trả lại máy quay cho Vu Thanh Đường, giọng run run, “Con à, cảm ơn con.”

Vu Thanh Đường nắm lấy tay bà, đôi bàn tay già nua thô ráp khiến lòng anh thắt lại, “Không cần cảm ơn, đây là việc bọn con nên làm.”

Bà cụ lau nước mắt, giọng nói run rẩy, “Là lỗi của bà, bà thất học, không dạy dỗ nó tử tế.”

Vu Thanh Đường: “Bà ơi, đừng tự trách mình.”

Bà đã già yếu, một mình nuôi lớn đứa nhỏ nào phải chuyện dễ dàng.

Bà cụ lau nước mắt, “Cũng tại thằng nhóc kia không biết cố gắng, chỉ toàn làm mấy chuyện không đàng hoàng. Từ nhỏ nó đã nói lớn lên muốn được như chú hai của nó, vậy mà nhìn nó bây giờ xem, cái gì cũng không học được.”

“Nhớ năm đó, thằng hai còn khổ hơn nhiều, cha của nó đối với nó…”

“Bà, bọn con sắp đi rồi. Bà còn gì muốn dặn dò không?”

Lời của bà bị Từ Bách Chương ngắt ngang, ánh mắt hai người chạm nhau.

“Ừ, đúng đúng, già rồi, đầu óc loạn cả lên. Thanh Đường à, con quay phim như thế, Tiểu Hạo có thể xem được chứ?”

Vu Thanh Đường: “Dạ, có thể.”

Người bình thường rất khó tiếp cận với nghi phạm, nhưng cánh truyền thông vẫn có chút đặc quyền.

Vu Thanh Đường nói thêm, “Nếu Tiểu Hạo có nhắn nhủ gì đến bà, con sẽ ghi lại để bà xem.”

Bà cụ hỏi, “Khi nào thì hai đứa quay lại?”

Vu Thanh Đường nhìn bình “sơn tra” trên tay bà, “Bà nhớ ăn đúng giờ, mỗi ngày hai lần. Bọn con sẽ trở lại trước khi bà ăn hết chỗ này.”

Sau khi tạm biệt cụ bà, hai người lặng lẽ đi bộ trở về nhà, dưới ánh sáng vàng của mùa thu trải dài khắp thôn xóm, cả hai lặng lẽ không nói một lời.

Lúc nãy lời của bà cụ bị ngắt giữa chừng, nhưng nửa câu đầu Vu Thanh Đường nghe rất rõ. Từ Bách Chương không muốn bất kỳ ai đề cập đến cha mình, cũng không muốn để anh biết quá nhiều.

Đều là người trưởng thành, Vu Thanh Đường hiểu rằng ai cũng có những bí mật riêng; nhưng là bạn đời, anh chỉ muốn biết nhiều hơn về người ấy.

Còn một lúc nữa mới đến giờ cơm trưa, họ cứ đi mãi, đến khi lạc khỏi con đường quen thuộc. Những ngôi nhà với khói bếp vờn quanh, cảnh sắc như một bài thơ. Hoa dại hai bên đường nở rộ, tranh nhau tỏa sáng.

Bên bờ sông, hàng liễu rủ mình cúi xuống, những ngọn lá khẽ chạm mặt nước. Gió thổi qua, những cành liễu đung đưa như vén lên một tấm màn mưa.

Vu Thanh Đường bị bọn trẻ kéo đến bờ sông, cùng chúng thả diều, nướng cá, bắt bướm, còn thổi vài nhành bồ công anh.

Quay lại tìm một vòng mới thấy Từ Bách Chương đang ngồi trên đống rơm.

Ánh mặt trời chiếu rọi xuống vai hắn, sau gáy thấp thoáng mấy giọt mồ hôi. Từng giọt lấp lánh như những ngôi sao giấy 2 tệ bán trước cổng trường.

Từ Bách Chương ngồi đó, như một cậu bé cô đơn mà vô cùng nghiêm túc.

Vu Thanh Đường ôm một nắm bồ công anh lớn, ngồi xuống bên cạnh Từ Bách Chương, “Anh thổi đi.”

Từ Bách Chương: “Em bị lây bệnh của bọn trẻ rồi à?”

“Không tốt sao? Mơ ước lúc còn nhỏ chưa thực hiện được, hôm nay em đã làm hết một lượt rồi.”

Từ Bách Chương cười nhẹ, “Thổi bồ công anh cũng là ước mơ của em à?”

“Trong thành phố không có nhiều bồ công anh như vậy, với lại lúc đó em cũng chẳng có nhiều cơ hội để thổi chúng.”

Từ Bách Chương: “Thế hồi nhỏ em chơi gì?”

Vu Thanh Đường: “Không có chơi, chỉ học thôi.”

Tuổi thơ của anh là những đêm dài bên bàn học và cạnh tranh ở các lớp học thêm.

Từ Bách Chương đẩy những hạt giống bồ công anh về phía anh, “Em thổi đi.”

“Cùng thổi.”

“Ba, hai, một…”

Cơn gió nhẹ lướt qua, những hạt bồ công anh bay lượn khắp nơi. Bồ công anh trắng như tuyết, vờn qua mái tóc Vu Thanh Đường, trông như những tia pháo hoa từ chiếc đũa thần.

Đám trẻ phía sau đang chơi đại chiến súng nước, những tia nước bắn lên trời rồi rơi xuống, tạo thành một màn sương mờ mỏng, phía sau lưng Vu Thanh Đường hiện ra một cầu vồng mờ nhạt.

Nhưng cầu vồng không phải là tâm điểm; mà người ở giữa khung cảnh mới là nhân vật chính.

Từ Bách Chương vươn tay nhặt một hạt bồ công anh mắc trên tóc Vu Thanh Đường. Vê một nắm bông nhỏ lù xù đậu trên chóp tai, nhất thời không rõ là da thịt hay hạt giống mềm mại hơn.

Những cánh hoa bay lượn dường như ngưng đọng, khung cảnh như được làm chậm từng khung hình. Vu Thanh Đường nghiêng đầu, cảm nhận được ngón tay đang nhét vào đống cỏ khô bị siết chặt.

Ánh mặt trời giữa trưa chói chang khiến đôi mắt không thể mở ra, bàn tay của người trưởng thành đan xen nhau, đầu ngón tay chạm vào khớp xương, khớp xương ép lên đầu ngón tay.

Khắp không gian đều là bồ công anh bay bồng bềnh, giữa làn gió đầy hoa bay, Vu Thanh Đường nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của Từ Bách Chương đang chậm rãi tiến lại gần anh.

Dồn dập và mãnh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK