Hai người bắt đầu bằng việc chạy ba vòng quanh khu dân cư, sau đó tìm một khoảng đất trống để tập Thái Cực Quyền.
Vu Thanh Đường chưa từng học qua, hồi trước thi thoảng thấy các cụ già trong công viên đánh thái cực, lúc ấy anh chỉ đứng xem cho vui.
Từ Bách Chương có vóc dáng mạnh mẽ, khi đánh thái cực lại toát ra một phong thái hoàn toàn khác. Giống như đại hiệp ẩn cư trong phim điện ảnh, chỉ cần ra đòn nhẹ nhàng cũng đủ làm đối thủ khuất phục.
Chỉ đứng nhìn thật sự không đã ghiền, Vu Thanh Đường chủ động bái sư học nghệ. Động tác không khó, cái khó là học cách nắm bắt được khí thế và sức mạnh bên trong.
Nhờ trí nhớ tốt, Vu Thanh Đường học các động tác rất nhanh. Chỉ trong vòng mười mấy phút anh đã có thể đánh được cả bộ 24 thức khá gọn gàng.
Từ Bách Chương gọi dừng lại, đưa nước cho anh uống.
Buổi sáng mùa thu, gió thổi dịu dàng mang theo hơi ấm. Tập thể dục nhẹ nhàng khiến tâm trạng trở nên phấn chấn hơn, đã lâu rồi Vu Thanh Đường mới thấy mặt trời buổi sớm.
Từ Bách Chương hỏi: “Có thấy chán không?”
“Không, rất thú vị mà.” Vu Thanh Đường vừa trả lời vừa vặn nắp chai nước lại, “Ngày mai chúng ta lại ra đây nhé.”
Từ Bách Chương mỉm cười đồng ý, chiếc áo luyện công của hắn khẽ bay theo làn gió.
Vu Thanh Đường: “Nhưng em không có đồ tập, đánh thế này thấy không chuyên nghiệp chút nào.”
“Anh có bộ mới, lát về anh lấy cho em một bộ.”
“Mưu đồ nho nhỏ” đã đạt được, Vu Thanh Đường không quên nói cảm ơn.
Từ Bách Chương quay đi uống nước, ngập ngừng một chút rồi mới hỏi: “Phòng chiếu phim trên lầu em đã xem qua chưa?”
“Chưa, dạo này bận quá, muốn lên cũng không có thời gian.”
Từ Bách Chương: “Tối nay em rảnh không?”
Vu Thanh Đường đoán mò: “Bác sĩ Từ định mời em xem phim sao?”
“Ừm, được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Thời gian xem phim được định vào 8 giờ tối.
Hai người đàn ông ngoài ba mươi đã kết hôn, giờ lại giống như mấy đứa nhóc mới biết yêu, ở nhà xem phim còn phải hẹn trước.
Vu Thanh Đường tắm xong mới đi lên, đến sớm 10 phút. Phòng chiếu phim trống không, có bốn ghế sofa từ trái sang phải.
Anh ngồi vào ghế thứ hai bên tay trái, sofa rất mềm, có cảm giác như đang đắm chìm.
Khoảng 5 phút sau, Từ Bách Chương đẩy cửa bước vào, mang theo đồ ăn vặt cho buổi hẹn hò: nước lê nấu mật ong ấm, trái cây và một chiếc chăn.
Ở Dương Thành còn chưa mở máy sưởi, Từ Bách Chương đắp chăn lên đầu gối của Vu Thanh Đường rồi đặt đĩa trái cây ở vị trí tiện cho anh lấy.
Vu Thanh Đường lấy một miếng cam cho vào miệng, giả vờ nói vu vơ: “Có thêm khoai tây chiên thì tuyệt biết bao.”
Từ Bách Chương: “Lần sau anh sẽ mua.”
Vu Thanh Đường ngạc nhiên: “Em được ăn khoai tây chiên sao?”
Từ Bách Chương: “Tại sao không được?”
“Em tưởng anh sẽ không cho em ăn, khoai tây chiên là thực phẩm rác mà.”
Từ Bách Chương cười: “Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao, sống mà cứng nhắc quá cũng không tốt.”
Chiếc cốc đựng thuốc bắc đặt bên cạnh Từ Bách Chương, Vu Thanh Đường thầm thấy may mắn, dù Bác sĩ Từ tàn nhẫn với bản thân, nhưng đối với anh vẫn còn nhân từ lắm.
Suy nghĩ một hồi, Vu Thanh Đường chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng có yếu tố li kì hồi hộp, cốt truyện hấp dẫn, nhịp phim nhanh, có nhiều nội dung để thảo luận.
Phim bắt đầu chiếu, ánh sáng duy nhất trong phòng là từ màn hình. Vu Thanh Đường chăm chú theo dõi diễn biến, không có thời gian để bàn luận.
Khi phim gần đến hồi kết, lúc hung thủ được tiết lộ, Vu Thanh Đường lập tức nổi da gà. Anh quay sang nhìn Từ Bách Chương với ánh mắt đầy kinh ngạc, phát hiện người ấy cũng đang nhìn mình.
Từ Bách Chương không bị ảnh hưởng bởi nội dung phim, hoặc có thể nói, hắn hoàn toàn không để ý đến tình tiết. Ỷ vào ánh sáng mờ ảo trong phòng chiếu, trong suốt hai giờ đồng hồ, ánh mắt hắn chỉ tập trung vào Vu Thanh Đường.
“Sao vậy anh?” Vu Thanh Đường thấy biểu cảm của hắn hơi lạ.
Vẻ mặt Từ Bách Chương phức tạp, như một người thầy kiểm tra tác phong học sinh, chăm chú nhìn vào phần cổ lộ ra của Vu Thanh Đường, “Quần áo của em, hở quá.”
Ánh sáng yếu ớt không cản được tầm nhìn, mùi hương tươi mát từ cơ thể như một sự tra tấn lên ý chí, khiến ai đó bồn chồn vô cùng.
Sau khi xem phim xong, Vu Thanh Đường trở về phòng ngủ, nghiêm túc đứng ngắm nghía mình trong gương. Chiếc áo thun cổ tròn màu trắng gạo vô cùng bình thường, không xuyên thấu, cổ áo cũng trên xương quai xanh.
Ngoài đường ai cũng mặc vậy mà.
Hở chỗ nào chứ?
Vu Thanh Đường kéo cổ áo xuống một chút, phát hiện có một vết đỏ nhỏ ngay trên xương quai xanh. Anh thấy hơi ngứa, liền gãi gãi trước gương.
Bị cắn lúc nào thế nhỉ?
Muỗi cuối thu cắn là độc nhất.
***
Từ Bách Chương tự nhốt mình trong phòng ngủ, dù đã uống hết cốc thuốc bắc nhưng hình ảnh năm đó vẫn không thể tan biến.
Cổ áo của Vu Thanh Đường lệch một bên, để lộ một mảng da nhỏ, có vết muỗi đốt và vài vết cào gãi. Vết đỏ nổi bật như đang cố tình hất cằm lên, chờ đợi hắn cắn vào.
Cắn thật mạnh.
Hắn không nên nhìn, giống như năm đó, cũng không nên nhìn.
Từ Bách Chương đeo tai nghe vào, chìm đắm vào ký ức 11 trước, thế giới chỉ còn hai người bọn họ.
“Đàn anh, em đã gửi ảnh chụp chân cho anh rồi, giờ lại muốn cho em leo cây, sao anh quá đáng thế?”
“Đàn anh, 10 giờ sáng mai, tìm một chỗ không có ai, em sẽ đợi anh kết nối.”
***
Kết thúc công việc trong ngày, Liễu Tư Nghiên cố tình ở lại văn phòng đợi Vu Thanh Đường. Cô đưa cho anh một sấp tài liệu: “Giúp tao xem lại lần nữa, lần này có ổn không?”
Cô đưa đơn xin mở chuyên mục “Pháp luật và đời sống.” Đã bốn năm rồi, hàng loạt bản kế hoạch bị từ chối chất đầy trong văn phòng của cô, tận hai thùng to.
Vu Thanh Đường: “Đừng áp lực quá, mày biết rõ hơn tao mà, chuyện này không dễ thông qua đâu.”
Đài tỉnh có kênh chuyên về pháp luật, cả về tỷ lệ người xem và phản hồi của khán giả đều rất tốt. Cô muốn thành lập một chuyên mục tương tự ở đài phụ, hơi viển vông.
Nếu chịu tuỳ tiện thay đổi phương án chuyên mục, có lẽ sẽ không đến mức phải liên tục bị từ chối trong bốn năm liền.
“Yên tâm, tao biết mà. Đã bị từ chối một trăm lần rồi, tao còn để ý lần 101 sao?” Liễu Tư Nghiên nói: “Dù lần này lại thất bại, chẳng qua chỉ là chờ cơ hội cho lần 102 thôi.”
Vu Thanh Đường bỏ tài liệu vào túi: “Ừ, tao sẽ nghiên cứu kỹ, ba ngày nữa sẽ cho mày câu trả lời.”
“Ê, đợi chút.” Liễu Tư Nghiên đi vòng quanh anh hai vòng, như đang ngắm một món đồ trưng bày, “Lạ nhỉ, sao không thấy mày thay đổi gì vậy?”
Vu Thanh Đường tháo cà vạt, khoác áo khoác lên: “Tại sao phải thay đổi?”
“Tụi mày mới cưới, chẳng phải là kiểu không đêm nào ngủ yên sao?”
“Tưởng tượng linh tinh, mày bớt đọc truyện tranh đi.”
Liễu Tư Nghiên chậc lưỡi: “Là chưa hòa hợp hay chưa bắt đầu?”
Vu Thanh Đường cũng không thèm giấu diếm, chán chường trả lời: “Ngủ riêng, sao mà bắt đầu được.”
Liễu Tư Nghiên như đang nuốt không khí, chép miệng: “Đang yên đang lành sao lại ngủ riêng?”
“Anh ấy chủ động để lại phòng lớn nhất, có ánh sáng tốt nhất cho tao, tao biết phải làm sao, chẳng lẽ mời anh ấy ngủ cùng?”
“Cũng không phải là không được.” Liễu Tư Nghiên lẩm bẩm, “Dù sao tụi mày cũng có gì đó lạ lắm.”
Mới quen nhau ba ngày đã cầu hôn, nửa tháng đã lấy giấy đăng ký kết hôn, một tháng sau dọn vào nhà mới, sống chung được một tuần, cuối cùng trở thành bạn cùng nhà. Chẳng có bước nào bình thường cả.
Họ cùng nhau tưới cây, cho cá ăn, cơm ngày ba bữa. Buổi sáng tập thể dục, tối đi dạo, thỉnh thoảng hẹn nhau ở phòng chiếu phim.
Từ Bách Chương nếu không bận sẽ đưa đón Vu Thanh Đường đi làm, cuối tuần cùng đi dạo siêu thị, hoặc nhàn hạ ngồi trên sofa vào buổi chiều, mỗi người ôm một cuốn sách.
Không có bất đồng, chưa từng cãi nhau, cuộc sống yên bình hòa thuận. Nhưng dường như quá hòa thuận, ngược lại có vẻ gì đó sai sai.
Lần cuối họ tiếp xúc thân mật là vào ngày đăng ký kết hôn, khi đó họ chỉ nắm tay ở nhà bố mẹ. Lần thân mật nhất của họ là cái ôm lưu luyến đêm Từ Bách Chương đi Shigatse.
Từ Bách Chương rất tuyệt vời, bất luận là về ngoại hình, học vấn, thu nhập hay tính cách, nhân phẩm, thì dù có đặt hắn trong số hàng tỷ người, cũng là người bạn đời chất lượng hiếm có. Cuộc sống hôn nhân như vậy khiến Vu Thanh Đường rất hài lòng, nhưng cũng có phần không cam lòng.
Liễu Tư Nghiên nói: “Tao thấy hai đứa bây vẫn chưa hiểu nhau đủ sâu, cả hai đều giữ lại điều gì đó.”
“Có lẽ anh ấy vốn là người như vậy.”
Vu Thanh Đường kể lại chuyện tối hôm đó xem phim, khi Từ Bách Chương phàn nàn về việc cổ áo anh hở quá.
Một bác sĩ đông y thanh tâm quả dục, phong kiến bảo thủ, không có dục vọng, rất hợp với hình tượng của Từ Bách Chương. Mỗi người đều có cách sống riêng, anh không nên cưỡng cầu.
Liễu Tư Nghiên nói: “Mày thử hỏi xem, lỡ đâu anh ta không phải như vậy thì sao. Hơn nữa, đời sống tình dục cũng là một phần quan trọng của hôn nhân. Dù anh ta không chấp nhận hoặc không thích, cũng nên nói rõ với mày trước chứ.”
Vu Thanh Đường lo lắng nếu hỏi thẳng quá sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ sau này.
Liễu Tư Nghiên nói: “Nếu mày ngại nói thẳng thì thử ám chỉ xem sao.”
Vu Thanh Đường: “Ám chỉ kiểu gì?”
Liễu Tư Nghiên nhướng mày, vỗ vỗ vai anh: “Thanh Phong đại đại, chuyện này còn cần tao chỉ bảo mày sao?”