Vu Thanh Đường dựa vào vai của hắn, đôi mắt lười biếng không chịu mở, tất cả đều nhờ vào Từ Bách Chương giúp anh tắm rửa.
Thấy người kia mãi không nói gì, Vu Thanh Đường nghiêng đầu, nhìn gương mặt căng thẳng của hắn, “Đều bị anh chơi đến rã rời rồi, vẫn chưa nguôi giận sao?”
“Không phải.” Từ Bách Chương đáp: “Không có bồn tắm, bất tiện, sợ em đứng lâu sẽ mỏi.”
“Sao giờ lại trách cái này chứ?” Vu Thanh Đường cười khẽ, “Chẳng phải nên trách anh không chịu dùng bao sao?”
Xong chuyện rồi còn phải tắm lâu như vậy.
“Không thích kiểu dáng đó.” Từ Bách Chương thản nhiên nói, “Chỉ có ba cái thôi.”
Đó là hộp dùng thử do khách sạn tặng kèm, ý tứ chính là dùng hết rồi thì phải chơi trần.
Vu Thanh Đường: “…”
Nghĩ lại thì cũng thấy hợp lý.
Hiện tại nhớ lại, Vu Thanh Đường liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, những lời hay ý đẹp nói bao nhiêu lần cũng không bằng một lần bị Từ Bách Chương làm cho thở dốc.
Mỗi lần không dùng bao Từ Bách Chương đều kéo dài rất lâu, một hai phải bắn ở bên trong, thậm chí bắn xong cũng không thèm rút ra.
“Bác sĩ Từ ơi, làm ơn nhẹ tay nhẹ chân một chút.” Vu Thanh Đường ngáp một cái, tựa vào lòng hắn, “Giờ chân em còn chưa có cảm giác đây này.”
Từ Bách Chương giúp anh xoa bóp chân, giọng vẫn không cam lòng, “Anh sẽ cố gắng.”
“Cho nên… anh đã hết giận chưa?”
Từ Bách Chương tắt vòi nước, cầm khăn lông lau tóc cho anh, “Tạm thời hết rồi.”
“Tạm thời?”
Từ Bách Chương điềm nhiên đáp: “Đợi đến lúc anh muốn em kẹp chặt, anh sẽ giận tiếp.”
Vu Thanh Đường: “…”
Cái anh này nếm được ngon ngọt nên bắt đầu giở trò đây mà.
“Nhưng em vẫn phải nhắc nhở trước, vị bác sĩ nào đó dạo này nên kiềm chế một chút.”
Từ Bách Chương: “Dạo này em phải đi công tác à?”
“Không phải em, mà là anh.” Vu Thanh Đường nói, “Ngày trở về đã đến gần rồi.”
Ba năm xa cách, đêm nào cũng không ngủ yên.
Từ Bách Chương uyển chuyển từ chối buổi lễ chào đón của khoa, cũng không muốn tổ chức mấy nghi lễ hình thức. Mục đích của hắn khi trở lại khoa ngoại tim mạch chỉ có một: cầm dao phẫu thuật, đứng trên bàn mổ.
Một khi đã như vậy, hãy để mọi thứ bắt đầu từ một ca phẫu thuật.
Ngày phẫu thuật, 6 giờ sáng.
Vu Thanh Đường bị chuông báo thức gọi tỉnh, bên giường không thấy ai, chắc Từ Bách Chương lại đang bận rộn trong bếp.
Vu Thanh Đường dán tới, vòng tay ôm eo hắn từ phía sau, “Chẳng phải đã nói bữa sáng để em làm sao?”
Từ Bách Chương vừa khuấy nồi vừa nắm lấy tay anh đang ôm lấy eo mình, “Không ngủ được, tiện thể dậy sớm nên làm luôn.”
“Không phải căng thẳng đấy chứ?”
Từ Bách Chương tắt bếp, xoay người ôm lấy anh, “Em nghĩ sao?”
Vu Thanh Đường lùi ra sau, chăm chú quan sát khuôn mặt Từ Bách Chương một hồi, “Căng thẳng thì không thấy đâu, nhưng hào hứng thì khá nhiều.”
Hứng khởi mong chờ, trông ngóng từng ngày.
Vu Thanh Đường: “Xem ra ai đó đang rất mong chờ đây.”
Từ Bách Chương dụi dụi đầu mũi, “Cũng tạm thôi.”
Ăn sáng xong, trong phòng thay đồ, bên cạnh tủ quần áo.
Vu Thanh Đường đứng trước mặt giúp hắn chỉnh lại cà vạt.
Bộ vest này là kiểu dáng được Vu Thanh Đường đặt may riêng, về khoản này, anh luôn có thiên phú đáng kinh ngạc, từ phối áo sơ mi đến chọn cà vạt, đều có thể tạo nên hiệu quả thị giác hoàn hảo nhất.
Hôm nay Vu Thanh Đường hơi cúi mắt, hôm nay thắt cà vạt một cách đặc biệt cẩn thận.
Từ Bách Chương: “Trước khi vào phòng mổ sẽ thay đồ, không cần cầu kỳ vậy đâu.”
“Ngày đầu tiên quay lại, chuẩn bị một chút vẫn tốt hơn.” Vu Thanh Đường siết chặt nút cà vạt, “Hơn nữa, biết đâu được.”
Hôm nay Vu Thanh Đường nghỉ làm, tự nguyện đảm nhận vai trò tài xế riêng.
Ca phẫu thuật bắt đầu lúc 9 giờ rưỡi sáng. Chưa đến 8 giờ, xe đã dừng trước cửa bệnh viện.
Từ Bách Chương tháo dây an toàn, “Anh vào đây.”
“Khoan đã.” Vu Thanh Đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm khắp nơi trong xe.
Từ Bách Chương: “Tìm gì vậy?”
“Tìm thấy rồi.” Vu Thanh Đường lấy ra một tờ báo từ túi sau ghế, “Quả nhiên là có đất dụng võ.”
Từ Bách Chương nghiêng đầu, “Gì cơ?”
“Em học từ anh đấy.” Vu Thanh Đường nhanh chóng dùng tờ báo chắn giữa kính chắn gió và hai người, để lại một nụ hôn nhẹ bên khóe môi Từ Bách Chương, “Bác sĩ Từ, cố lên nhé.”
Từ Bách Chương nắm lấy tay đang giữ tờ báo, lại đem nó chắn trở lại, trả cho anh một nụ hôn sâu kéo dài ba phút, “Ừ, chờ anh về.”
***
Khoa ngoại tim mạch nằm ở tầng 6, dù đã rời xa hơn 3 năm nhưng nơi đây vẫn không hề xa lạ. Trong những ca hội chẩn quan trọng, chỉ đạo phẫu thuật, hoặc khi có việc cần đến Từ Bách Chương, hắn vẫn luôn xuất hiện ở đây.
Dù không thể trực tiếp cầm dao phẫu thuật, nhưng trái tim này chưa bao giờ rời đi.
“Đing——”
Cửa thang máy mở ra, tiếp theo là tiếng “bùm bùm” của hai phát pháo, ngay sau đó là ánh đèn flash, tiếng vỗ tay và một đám người vây quanh.
“Trưởng khoa Từ đến rồi!”
“Trưởng khoa Từ, chào mừng anh về nhà!”
“Trưởng khoa Từ hôm nay đẹp trai quá!”
Đa phần là những gương mặt quen thuộc, những người đồng nghiệp từng làm việc cùng hắn, cũng có những gương mặt trẻ mới đầy triển vọng.
Từ Bách Chương nói lời cảm ơn với mọi người, ánh mắt dừng lại nơi người nổi bật nhất trong đám đông.
Chung Nghiêm cầm ly rượu, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, “Chậc, gu thẩm mỹ này, nhìn một cái là biết không phải trình độ của ông rồi.”
Chung Nghiêm quét mắt từ trên xuống dưới, tỏ vẻ trêu chọc, “Kết hôn rồi đúng là khác hẳn ha, ăn mặc cũng gợi cảm ghê.”
Bộ vest đặt may riêng, trang phục chỉn chu xuất hiện tại một buổi tiệc chào mừng nho nhỏ bất ngờ. Hiển nhiên, có ai đó đã âm thầm bày mưu tính kế với Thanh Đường.
Từ Bách Chương khẽ nhếch môi cười, “Chúc ông sớm ngày gia nhập hội người đã có gia đình.”
“Tôi á?” Chung Nghiêm tự giễu, “Chỉ cần hôm nay người ta hiểu được tấm lòng tôi, sau lưng bớt mắng tôi vài câu là tôi đã cảm tạ trời phật rồi.”
Từ Bách Chương: “Ông cũng đâu còn nhỏ nữa, trưởng thành chút đi.”
“Ông nói chuyện nào mới được?” Chung Nghiêm tự hỏi rồi tự đáp, “Nếu ông nói đến buổi tiệc chào mừng này thì tôi phải nói trước, tôi đã xin phép ông già nhà tôi và Viện trưởng Dương rồi, họ đều đồng ý hai tay hai chân, huống hồ…”
Chung Nghiêm liếc về phía một người đàn ông ở góc sau lưng, “Trưởng khoa Lương của chúng ta cũng đến kìa.”
Từ Bách Chương quay sang nhìn Lương Tụng Thịnh, cười bất đắc dĩ, “Sao ông lại hùa theo cậu ta nữa vậy?”
“Mười mấy năm rồi, không làm thì thấy thiếu thiếu.” Lương Tụng Thịnh nói, “Chào mừng ông trở về, Bách Chương.”
“Cảm ơn.”
Chung Nghiêm đưa ly rượu cho Từ Bách Chương, “Nào, nể mặt một chút, uống hết đi.”
Từ Bách Chương nhận ly rượu, đưa lên mũi ngửi thử, “Red Bull trong ly rượu vang à?”
“Chỉ là lấy may thôi mà.”
“Có gì mà lấy may?”
“Uống xong ly này, rực rỡ như rượu, khí thế ngút trời.”
Từ Bách Chương: “… Ông cũng giỏi bịa nhỉ.”
“Đó không phải trọng điểm.” Chung Nghiêm giơ cao ly rượu, thúc giục mọi người, “Nào, anh chị em, cùng nâng ly chào đón Trưởng khoa Từ trở lại.”
“Chào mừng Trưởng khoa Từ về nhà!”
“Chúc ca mổ thành công tốt đẹp!”
“Trưởng khoa Từ, rực rỡ như rượu, khí thế ngút trời!”
“Nhưng vẫn phải công nhận, hôm nay trưởng khoa Từ đẹp trai quá!”
Từ Bách Chương chuẩn bị cho ca phẫu thuật đầu tiên sau khi trở lại khoa tim mạch. Bệnh nhân là tình nguyện viên được tuyển chọn công khai từ bệnh viện tỉnh.
Bệnh viện cam kết thực hiện ca mổ miễn phí và chịu toàn bộ chi phí điều trị hậu phẫu, với điều kiện là, toàn bộ quá trình phẫu thuật sẽ được ghi hình và phục vụ cho mục đích học tập, nghiên cứu.
Sau khi khử trùng, thay đồ phẫu thuật xong, Từ Bách Chương bước vào phòng mổ. Dù mang khẩu trang, hắn vẫn dễ dàng nhận ra, trong tầm mắt là những gương mặt vô cùng quen thuộc.
“Trưởng khoa Từ, chào mừng anh trở lại.”
“Trưởng khoa Từ, chúng tôi đã đợi anh lâu lắm rồi.”
“Thầy Từ, thật sự rất nhớ anh.”
Phụ mổ chính, phụ mổ thứ hai, thứ ba, bác sĩ gây mê, điều dưỡng dụng cụ, điều dưỡng lưu động, trợ lý phòng mổ – tổng cộng chín người. Tất cả đều là những đồng nghiệp đã cùng hắn thực hiện ca phẫu thuật cuối cùng ba năm trước.
Nơi đã dừng lại khi xưa, ở nơi này một lần nữa bắt đầu.
Bắt đầu kiểm tra trước phẫu thuật.
“Bệnh nhân Trương Tam, nam, 46 tuổi, số nhập viện 9379, giường số 090, dự kiến thực hiện phẫu thuật thay van tim và cắt bỏ khối u. Giấy đồng ý phẫu thuật đã được ký, kiểm tra an toàn thiết bị gây mê đã hoàn tất.”
“Vị trí phẫu thuật đã được đánh dấu, cảnh báo rủi ro phẫu thuật, thời gian phẫu thuật dự kiến là 10 tiếng.”
“Dụng cụ tiệt trùng đạt chuẩn, đã sử dụng kháng sinh dự phòng, tư liệu hình ảnh liên quan đã chuẩn bị xong.”
Dưới lớp khăn vô trùng màu trắng là vùng da đã được bôi dung dịch sát khuẩn đỏ nâu của bệnh nhân. Bác sĩ gây mê chăm chú quan sát màn hình, theo dõi tình trạng bệnh nhân và điều chỉnh chỉ số khi cần, các nhân viên y tế khác đã sẵn sàng, chỉ chờ chỉ thị.
“Bắt đầu phẫu thuật.”
Đèn không hắt bóng bật sáng. Trong thế giới của bộ đồ phẫu thuật xanh và những lưỡi dao sắc bén, Từ Bách Chương là người thống trị.
Trong lần phẫu thuật này, Từ Bách Chương áp dụng một phương pháp mở ngực khác biệt so với trước đây, nhằm giảm thiểu diện tích tổn thương và rút ngắn thời gian hồi phục sau phẫu thuật cho bệnh nhân.
Bệnh nhân được đặt ở tư thế nửa nằm, tại vị trí chọc kim, Từ Bách Chương rạch một đường nhỏ dài 1cm dọc theo khoang liên sườn, lần lượt cắt qua da và các mô dưới da, cẩn thận tách các mạch máu quan trọng và bóc tách mô xơ để làm lộ vùng cần phẫu thuật.
Trong phòng mổ, mọi việc diễn ra bài bản và quy củ, còn tại khu vực quan sát bên ngoài, không khí lại náo nhiệt như Tết.
Trong không gian rộng lớn, cả bên trong lẫn bên ngoài đều chật kín những chiếc áo blouse trắng. Những người ở hàng đầu tiên gần như muốn dán mặt lên tấm kính ngăn cách, trong khi những người phía sau ước ao có ống nhòm để nhìn rõ hơn. Những ai không chen vào được ở cửa ra vào vẫn đang không ngừng oán giận.
Chỉ có mái tóc vàng nổi bật ngồi chính giữa hàng thứ hai là không hòa nhập, mà chính xác hơn là vô cùng miễn cưỡng. Nếu có thể chọn, Thời Án chỉ muốn về nhà ngủ một giấc, chứ không phải bị Chung Nghiêm, kẻ luôn khiến người khác khốn đốn lôi đến đây sau 36 giờ trực liên tục ở khoa cấp cứu, chỉ để xem một ca phẫu thuật.
Giờ thì hay rồi, một bác sĩ nội trú như cậu lại chen chúc giữa toàn các trưởng khoa, phó khoa của những bộ phận khác. Cậu dám ngủ sao? Cậu dám trốn sao? Cậu dám lười biếng hay câu cá sao?
Thời Án nhìn về phía cửa, thở dài thườn thượt, người bên ngoài chen kín đến mức con ruồi cũng không bay lọt, cậu có muốn chạy cũng không được.
10 tiếng đồng hồ, mình đã tạo nghiệt gì chứ!
Danh tiếng của Từ Bách Chương thì Thời Án đã biết, hắn là một trong số ít bác sĩ trưởng khoa có thể tự tay thực hiện từ vết mổ đầu tiên đến khâu chỉ cuối cùng. Sau ba năm im hơi lặng tiếng, ca mổ đầu tiên khi trở lại của hắn tất nhiên rất đáng để theo dõi.
Không phải Thời Án không hứng thú với phẫu thuật, nhưng cậu nghĩ xem video ghi hình sau đó cũng chẳng khác gì. Camera cận cảnh độ phân giải cao đủ để thu lại mọi chi tiết.
Tất cả những gì cậu muốn bây giờ là ngủ, cơ thể là tiền vốn của cách mạng mà.
Bỗng nhiên, không gian quan sát trở nên im phăng phắc. Ca phẫu thuật chính thức bắt đầu.
Từ Bách Chương lúc này hoàn toàn bất đồng với người chỉ ngồi trong văn phòng bắt mạch chẩn bệnh, không phải người vô dục vô cầu, cũng không hờ hững như một bông cúc trắng như ngày trước. Hắn bây giờ giống như sứ giả của sự sống, nắm trong tay quyền lực của thần thánh.
Từ Bách Chương trên bàn mổ là nghiêm túc, tập trung tuyệt đối, từng động tác như hòa quyện vào nhau. Lưỡi dao phẫu thuật dưới bàn tay hắn lướt đi mượt mà, biến một ca phẫu thuật ngoại khoa thành một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
“Hai kéo cong nhỏ.”
“Dao điện.”
“Gạc thấm nước muối.”
“Ống hút.”
Từ Bách Chương cầm dao điện, động tác dứt khoát lưu loát.
“Kẹp kéo tự động.”
“Móc vuông.”
“Kẹp túi.”
“Kẹp nối.”
“Cầm máu.”
Thời Án từng xem không ít ca phẫu thuật, nhưng phải thừa nhận rằng, Từ Bách Chương là bác sĩ trưởng khoa ít nói nhất mà cậu từng thấy. Hắn tích chữ như vàng, khiến bầu không khí trong phòng mổ trở nên nghiêm túc, toàn bộ sự tập trung đều dồn hết về vùng bệnh lý.
Có những ca phẫu thuật, đúng là chỉ khi tận mắt chứng kiến mới có thể cảm nhận được trọn vẹn, một trải nghiệm mà dù video có chất lượng thế nào cũng không thể thay thế.
Van tim đã được thay, khối bệnh lý đã được loại bỏ, mũi khâu cuối cùng cũng hoàn thành.
Thời Án thả lỏng vai, bấy giờ cậu mới nhận ra mình không chỉ không buồn ngủ, mà còn nghiêm túc xem hết toàn bộ ca phẫu thuật từ đầu đến cuối.
Truyền thuyết về Từ Bách Chương giờ đây đã có bằng chứng sống động. Cậu chợt nghĩ, những lời đồn trước kia thật sự vẫn còn quá khiêm tốn. Người khác nghỉ tay ba năm sẽ lụt nghề, hoặc có lòng mà không đủ sức. Còn trưởng khoa Từ thì sao? Ba năm đó chắc chắn là thời gian anh ấy bế quan tu luyện, nghiền ngẫm bí kíp võ công!
Khỉ thật, thật sự quá trâu bò.
Ca phẫu thuật kéo dài 10 tiếng 28 phút cuối cùng cũng kết thúc.
Trong khoảng thời gian đó, bệnh nhân được truyền khoảng 3,8 lít máu, 16 mẫu bệnh phẩm được gửi đi xét nghiệm tại phòng thí nghiệm, sau này bệnh nhân còn phải trải qua khoảng 10 liệu trình xạ trị nữa.
Dù thế nào, bệnh nhân vẫn còn sống, trái tim đó vẫn đang tiếp tục đập.
Bệnh nhân được chuyển vào ICU, Từ Bách Chương giải thích tình hình cho gia đình rồi xoay người bước đi. Cách đó hông xa, vài bác sĩ nội trú ôm máy tính, cõi lòng đầy kỳ vọng đang đứng chờ hắn.
“Tan làm tan làm rồi, trưởng khoa Từ cũng phải về nhà. Anh ấy không chạy đi đâu được, có gì thì để ngày mai hỏi.” Chung Nghiêm xua họ đi rồi vỗ vai Từ Bách Chương, “Dù tao cũng rất muốn phỏng vấn mày, nhưng chắc chắn có người thích hợp hơn tao.”
“Đi nhanh đi, người nhà đã chờ 20 phút rồi.” Chung Nghiêm ghé sát tai Từ Bách Chương, thì thầm, “Cậu ấy quá nổi bật, giờ ai cũng nhìn chằm chằm người nhà mày hết.”
Buổi sáng khi đến bệnh viện, Từ Bách Chương mặc vest phẳng phiu, cà vạt được thắt chỉn chu. Nhưng tối nay khi rời đi, cà vạt đã được nhét vào túi, áo vest vắt trên cánh tay, đoạn đường từ phòng mổ đến tầng một bỗng trở nên thật dài.
Cửa thang máy mở ra, Từ Bách Chương sải bước nhanh hơn.
Trước sảnh tòa nhà tổng hợp, Vu Thanh Đường trong chiếc áo sơ mi trắng, tay ôm bó hoa tươi bọc giấy kraft, đứng trong ánh hoàng hôn nhuộm sắc cam, nở nụ cười với hắn.
Cảm giác xúc động lúc này y như lần đầu họ gặp nhau.
Chỉ khác là lần này, hắn không cần hồi hộp tự giới thiệu bản thân, người đang đứng đó đã chủ động mở lời với hắn.
“Về nhà thôi, Bách Chương.”