Trên giường bệnh là Vu Thanh Đường đang hôn mê, Từ Bách Chương ngồi bên cạnh, trong mắt chỉ có mỗi anh.
Chung Nghiêm đang dùng cồn sát trùng lau lên cổ tay Từ Bách Chương, lắc đầu nói: “Tao phục mày thật đấy, nếu không phải ông già suốt ngày lải nhải bên tai, chắc tao cũng bị mày lừa rồi.”
“Huyệt hợp cốc, dũng tuyền, khí hải, mày bịa cũng giỏi quá ha! Còn bảo cắt đứt thì không thể nối lại, biến thành người tàn phế. Mày đọc tiểu thuyết kiếm hiệp quá 180 phút hay định bôi nhọ đông y vậy?” Chung Nghiêm càu nhàu, “May mà ông già không nghe thấy, nếu không chắc râu ổng dựng ngược lên hết rồi.”
Từ Bách Chương vẫn giữ chặt tay Vu Thanh Đường, cảm nhận từng nhịp đập nơi mạch cổ tay, bình thản đáp: “Không nói như thật thì làm sao Tề Hoành Bân tin được.”
“Ồ, đâu chỉ mình gã tin” Chung Nghiêm nhướng cằm, “Cả MC nhà mày cũng bị dọa ngất luôn rồi kìa.”
Từ Bách Chương vẫn chưa hoàn toàn trấn tĩnh lại, tiếp tục kiểm tra mạch đập, ngón tay trượt nhẹ đến ngực của Vu Thanh Đường.
“Yên tâm đi, không sao đâu.” Chung Nghiêm trấn an, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, “Coi như 50 ngàn tiêu ở Singapore không uổng phí.”
Sợi dây chuyền trên cổ Vu Thanh Đường đã bị vỡ làm đôi, hiện đang nằm trong lòng bàn tay Từ Bách Chương. Y không ngờ Tề Hoành Bân lại điên rồ đến mức đó, máu chảy nhiều như vậy, người bình thường đã sốc từ lâu, thế mà gã vẫn còn đủ sức tấn công.
Cũng may Tề Hoành Bân thật sự tin rằng Từ Bách Chương đã tự phế tay mình, nên lơ là cảnh giác, tạo cơ hội cho Từ Bách Chương ngăn cản nhát dao thứ hai.
Dù các chỉ số nhịp tim và điện não đồ đều bình thường, Từ Bách Chương vẫn không thể yên tâm, quay sang hỏi Lương Tụng Thịnh, “Chắc chắn không sao chứ?”
Từ Bách Chương không lo lắng về vết thương ngoài da, mà chỉ sợ tình trạng hôn mê.
Lương Tụng Thịnh kiểm tra thêm lần nữa rồi khẳng định, “Không sao.”
Chung Nghiêm: “Yên tâm đi, kết luận của chuyên gia, đảm bảo không có việc gì.”
Chung Nghiêm lại bắt đầu quay sang trêu ghẹo, “Lão Lương, mấy cái khác không nói, nhưng chiêu của nó lần này thông minh hơn cách tay không đoạt dao của mày nhiều. Diễn như thật luôn. Dù tao biết nó đang nói tào lao mà vẫn bị dọa đổ mồ hôi.”
Nếu không nghe ra những kiến thức sai lầm nghiêm trọng của Từ Bách Chương và đoán được hắn đang ám chỉ điều gì, có lẽ Chung Nghiêm đã sớm lao vào cứu nguy.
Từ Bách Chương hỏi Chung Nghiêm, “Sao mày còn gọi cả Tụng Thịnh đến?”
Chung Nghiêm: “Tao đâu có gọi, nó tự chạy đến đấy chứ.”
Lương Tụng Thịnh giải thích: “Niệm Niệm không yên tâm, kêu tao hỏi thử.”
Dư Niệm đang ở nhà xem TV, chương trình thời sự buổi tối đột ngột bị ngắt sóng, MC hôm nay chính là Vu Thanh Đường.
Gọi điện không được, Dư Niệm lo lắng không yên nên nhờ Lương Tụng Thịnh hỏi thăm giúp, hỏi đến Chung Nghiêm mới biết sự việc.
Có hai người bọn họ bên cạnh, Từ Bách Chương cũng thấy an tâm hơn nhiều, “Cảm ơn.”
“Bớt nói mấy lời thừa thãi đi.” Chung Nghiêm để Từ Bách Chương lựa chọn, “Băng gạc hay băng dính?”
Băng gạc thoáng khí khá tốt, phù hợp hơn trong mùa hè nóng nực, băng dính thì chống nước tốt, độ thoáng khí kém hơn nhưng dán trên cánh tay không ảnh hưởng đến sinh hoạt, còn có tác dụng giảm đau hiệu quả.
Từ Bách Chương không do dự, “Băng dính.”
Chung Nghiêm cũng không ngạc nhiên, vì ngay từ lúc Từ Bách Chương yêu cầu khâu mà không dùng thuốc tê, y đã đoán được lựa chọn này. Nhìn Vu Thanh Đường đang bất tỉnh, Chung Nghiêm hỏi: “Tự mày làm à?”
Nhờ có mặt dây chuyền ngọc thạch cản lại, vết thương của Vu Thanh Đường không sâu, các cơ quan nội tạng đều chưa bị tổn thương, nhưng da vẫn cần phải khâu lại.
Từ Bách Chương gật đầu.
Hắn từ chối thuốc tê là vì sợ ảnh hưởng đến độ linh hoạt của các ngón tay, cũng không muốn dùng băng gạc vì sợ vướng víu.
Chung Nghiêm: “Đến khoa tim hay qua chỗ tao?”
Về lý thuyết, miệng vết thương nông như thế này hoàn toàn có thể xử lý ngay trên xe.
Từ Bách Chương không do dự: “Bên mày.”
Khoa cấp cứu là nơi có đầy đủ thiết bị nhất trong bệnh viện tỉnh, bất kỳ khoa nào cũng không so được khả năng ứng phó khẩn cấp của nó.
Từ Bách Chương quay sang hỏi Lương Tụng Thịnh, “Lát nữa mày có bận gì không?”
Chung Nghiêm chen mỏ vào, “Người ta đã lên xe rồi mà còn hỏi, ai chẳng biết trong đầu mày đang nghĩ cái gì.”
Lương Tụng Thịnh cười cười, “Nghe mày sắp xếp.”
Chung Nghiêm gọi điện thoại, yêu cầu nhân viên trực ban chuẩn bị trước.
Khi xe vừa đến khoa cấp cứu, cả bệnh viện tỉnh như nổ tung.
Từ Bách Chương theo Vu Thanh Đường vào phòng phẫu thuật, còn Chung Nghiêm bị cả đám thực tập sinh bu đen bu đỏ.
Không biết ai là người đầu tiên lan truyền tin tức, nhưng chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, toàn viện đều biết chuyện bác sĩ Từ sắp vào phòng phẫu thuật.
Truyền thuyết về Từ Bách Chương, có ai mà chưa từng nghe? Video giảng dạy của Từ Bách Chương, có thực tập sinh nào mà chưa từng xem?
Lúc này đây, ai mà không muốn tận mắt chứng kiến huyền thoại?
“Trưởng khoa Chung, em xin một suất hỗ trợ.”
“Trưởng khoa Chung, em cũng muốn!”
“Cho em suất thứ hai với!”
Chung Nghiêm cau mày, “Kêu gì mà kêu, tiểu phẫu thôi, cái gì mà một với hai!”
“Vậy em làm y tá lưu động cũng được ạ, cái đó em rành lắm.”
“Em xin làm điều dưỡng dụng cụ!”
Chung Nghiêm thẳng thừng đáp: “Không cần, ai làm việc nấy đi.”
“Trưởng khoa Chung, em xin quan sát.”
“Em nữa, em cũng xin quan sát!”
Chung Nghiêm trực tiếp nổi điên lên, “Chỉ là một ca khâu ngoại khoa, xem cái gì mà xem?”
“Em nghe nói bác sĩ Từ khâu vết thương khác người lắm, kỹ thuật vô cùng đặc biệt, không hề để lại dấu vết. Em thật sự rất muốn tận mắt chứng kiến.”
“Trưởng khoa Chung, em cũng muốn học hỏi thêm!”
“Bên khoa sản chúng em còn chưa được xem video của bác sĩ Từ lần nào. Cho bọn em một cơ hội đi mà!”
“Trưởng khoa Chung, cơ hội này khó gặp lắm!”
“Biến hết đi, kiếm chỗ nào mà mát mẻ mà ngồi.” Chung Nghiêm gõ đầu hai thực tập sinh đứng trước mặt, dứt khoát nói: “Đừng mơ, không có cửa đâu.”
Còn không chịu tìm hiểu xem người đang nằm trên bàn mổ là ai.
***
Trong phòng phẫu thuật đặc biệt của khoa cấp cứu, trên bàn mổ là cơ thể bất động của Vu Thanh Đường.
Từ Bách Chương mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá, đeo găng tay cao su trắng, tay cầm sợi chỉ khâu mảnh hơn cả sợi tóc. Dưới ánh đèn phẫu thuật không hắt bóng, hắn cúi đầu không nói một lời.
Cách đó 2 mét, Lương Tụng Thịnh theo dõi sát sao hệ thống kiểm tra sinh hiệu của Vu Thanh Đường, trong khi Chung Nghiêm dựa vào một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Từ Bách Chương.
Cái bình dấm này thật nhỏ nhen, cũng có phải bệnh tình gì nghiêm trọng đâu mà không nỡ để người khác học tập quan sát trên cơ thể ‘người nhà’.”
Chung Nghiêm chú ý phản ứng của Từ Bách Chương, thấy đối phương cau chặt mày, mồ hôi lấm tấm sau lưng.
Chung Nghiêm đổi tư thế, cố tình cao giọng, “Chậc chậc, xét cả cái viện tỉnh này, chỉ có mặt mũi của trưởng khoa Từ là lớn nhất thôi. Được vào phòng phẫu thuật tốt nhất khoa cấp cứu, dùng thiết bị theo dõi hiện đại nhất, còn mời cả tôi với lão Lương tới đây làm vệ sĩ nữa.”
Dù các chỉ số đều cho thấy Vu Thanh Đường chỉ vì sợ hãi mà ngất đi, Từ Bách Chương vẫn không thể yên tâm, lo lắng quá trình khâu vết thương có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Nên quyết định bảo Chung Nghiêm – người đứng đầu khoa cấp cứu, và Lương Tụng Thịnh – chuyên gia hàng đầu của khoa ngoại thần kinh, ở lại để đảm bảo an toàn tối đa.
“Lão Lương, hồi bữa nó khâu cho mày có chăm chú như thế này không? Hay vì trọng sắc khinh bạn mà làm qua loa?”
Nói xong, Chung Nghiêm kéo bàn tay Lương Tụng Thịnh ra, săm soi một hồi rồi xuýt xoa, “Ồ, trưởng khoa Từ ra tay quả nhiên rất lợi hại, một chút dấu vết cũng không thấy luôn.”
Chung Nghiêm buông tay Lương Tụng Thịnh xuống, quay sang hỏi Từ Bách Chương, “Mày sắp xong chưa?”
Từ Bách Chương tập trung nhìn đầu kim, “Năm phút.”
“Vậy chúng ta tâm sự chút cho thả lỏng đi.” Chung Nghiêm thọc tay vào túi quần, mở đầu bằng một câu đầy trêu chọc, “Đồng chí Từ Bách Chương này, mày với cái cậu MC nhà mày là thế nào đấy? Không phải là quen qua web mai mối à? Sao giờ lại thành 12 năm rồi?”
“Tao còn nhớ hồi mày học năm hai đại học, tao hỏi mày có phải đang yêu không, mày cứ chối miết.” Chung Nghiêm nhíu mày, ra vẻ ngẫm nghĩ, “À, không phải, không phải yêu, mà là thầm thương trộm nhớ người ta suốt 12 năm, đúng không?”
Chung Nghiêm vừa nói vừa phân tích, “12 năm trước, cậu ấy còn đang học cấp ba nhỉ? Mày có biết xấu hổ không vậy, ngay cả học sinh trung học cũng không tha?”
Lương Tụng Thịnh ngắt lời y, “Thôi, đừng chọc nó nữa, khâu xong rồi kìa.”
Chung Nghiêm ngạc nhiên nhìn đồng hồ, “Không phải bảo năm phút sao?”
“Mày ồn quá.” Từ Bách Chương buông kẹp kim, thản nhiên nói: “Nửa câu cũng không muốn nghe.”
“Ồ, dùng tao xong thì bắt đầu chê tao ồn.” Chung Nghiêm bước tới giúp dọn dẹp, tiếp tục cà khịa, “Lúc căng thẳng sao không thấy chê?”
Từ Bách Chương có một thói quen rất kỳ lạ, càng bị khích tâm trạng hắn lại càng ổn định. Nếu là khâu vết thương cho người khác, tự nhiên hắn sẽ bình lặng như nước, nhưng người đang nằm kia lại là Vu Thanh Đường, khiến hắn khó có thể kìm nén sự sợ hãi.
Từ Bách Chương bình tĩnh tháo găng tay cao su, “Đừng tưởng tao không biết, bảy tám năm trước mày đi quán bar, xong rồi còn dẫn một thằng nhóc vừa tốt nghiệp cấp ba nhuộm tóc vàng hoe về nhà hành sự.”
Chung Nghiêm hoảng hồn: “…Lão Từ, mày lấy oán báo ơn!”
“Không đúng, sao mày biết chuyện đó?” Chung Nghiêm quay sang hỏi Lương Tụng Thịnh, “Có phải mày cũng biết rồi không?”
Lương Tụng Thịnh mặt không đổi sắc, “Chính mày uống say, lôi kéo hai đứa tao kể lể suốt đêm, không để cho ai ngủ.”
Từ Bách Chương còn bỏ đá xuống giếng, “Rất ồn.”
Chung Nghiêm: “…”
Mẹ nó, mình lắm lời làm gì cơ chứ.
Cuối cùng Từ Bách Chương cũng nở nụ cười, “Vừa nãy cảm ơn mày.”
“Thôi khỏi.” Chung Nghiêm đỏ bừng hai tai, vừa thu dọn dụng cụ vừa lẩm bẩm: “Mày còn ồn hơn cả tao.”
Ca phẫu thuật kết thúc, Vu Thanh Đường được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Từ Bách Chương phải tiếp nhận cuộc thẩm vấn từ phía cảnh sát, còn Lương Tụng Thịnh dẫn theo Dư Niệm vào thăm bệnh.
Nhìn Vu Thanh Đường nằm im trên giường, nước mắt Dư Niệm không ngừng tuôn rơi. Vì sợ làm ồn, giọng cậu rất khẽ, run run hỏi: “Anh Thanh Đường làm sao vậy? Có nghiêm trọng lắm không anh?”
Lương Tụng Thịnh vỗ nhẹ vai cậu, trấn an, “Đừng lo, không sao đâu.”
Dư Niệm dụi mặt vào ngực anh, nước mắt thấm đẫm chiếc áo sơ mi, “Vậy sao anh ấy vẫn chưa tỉnh? Là phẫu thuật gây mê toàn thân sao?”
“Chỉ khâu cục bộ, không gây mê toàn thân.”
Cửa phòng bệnh bất chợt mở ra, Từ Bách Chương vẫn chưa kịp thay đồ phẫu thuật, bộ dáng vội vã bước vào.
Dư Niệm lau nước mắt, lễ phép chào hỏi.
Lương Tụng Thịnh kéo cậu lên, “Đi thôi, về nào.”
“Vâng.” Dư Niệm bị Lương Tụng Thịnh dẫn ra ngoài, lúc đi ngang qua Từ Bách Chương, cậu lén kéo góc áo Lương Tụng Thịnh.
Đối phương ngầm hiểu, quay lại nói với Từ Bách Chương, “Cậu ấy tỉnh thì báo bọn tao một tiếng, Niệm Niệm rất lo lắng.”
Từ Bách Chương: “Được.”
Tiễn hai người rời đi, Từ Bách Chương kéo góc chăn lên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Vu Thanh Đường, đặt trong lòng rồi hôn từng ngón tay một.
Những hình ảnh nguy hiểm vẫn lởn vởn trong đầu, nỗi sợ không cách nào xua tan được. Chỉ khi chạm vào Vu Thanh Đường, hắn mới tìm được chút an ủi mong manh.
May mắn, may mắn là mọi chuyện đã qua.
Dưới kích thích của những nụ hôn, đầu ngón tay ai đó khẽ run, bên tai vang lên giọng nói ấm áp quen thuộc, “Bách Chương.”