Phí hội viên 68.000 tệ không phải là ít, nhưng may mắn là tiền không tiêu uổng phí, bên đó làm việc rất nhanh chóng.
Sáng sớm, Vu Thanh Đường còn chưa tỉnh ngủ đã nhận được cuộc gọi từ bà mối. Đối tượng xem mắt đã được sắp xếp, tối nay gặp mặt.
Đúng lúc hôm đó Vu Thanh Đường được nghỉ, anh tắt điện thoại rồi mơ màng ngủ đến tận 10 giờ, lại bị cuộc gọi của Liễu Tư Nghiên đánh thức.
“Minh tinh Vu, bộ phận của bọn mình mới có lứa thực tập sinh mới đến. Tối nay mày làm ơn đến dự buổi chào đón để phòng chúng ta nở mày nở mặt đi. Mày cũng biết đó, nhiều đứa trong đám đó đến đây vì ngưỡng mộ mày, chỉ cần mày nói vài câu là tụi nó hăng máu cả kỳ thực tập luôn.”
Liễu Tư Nghiên là bạn mà Vu Thanh Đường quen từ thời đại học, một cô nàng có khí chất rạng rỡ, mạnh mẽ, cũng là một trong những người bạn thân nhất của anh.
Sau khi tốt nghiệp, cả hai đều được phân công làm việc tại đài truyền hình tỉnh. Liễu Tư Nghiên là đạo diễn của kênh đời sống ở đài phụ, còn Vu Thanh Đường là MC của kênh tin tức ở đài chính.
Vu Thanh Đường kẹp điện thoại bằng vai, lấy từ tủ lạnh ra một chiếc sandwich, xé vỏ rồi đưa lên miệng cắn một cái, “Hôm nay không được.”
“Dì gọi mày về nhà hả?”
“Không có.” Vu Thanh Đường lấy thêm bốn quả cam, “Xem mắt.”
Liễu Tư Nghiên chậc lưỡi, “Là mày muốn được thoải mái hay bị dì ép quá rồi?”
“Biết rồi còn hỏi.” Vu Thanh Đường cho cam đã cắt vào máy ép.
“Ai giới thiệu cho mày vậy?”
“Web hẹn hò.”
“Tin được không ba? Mấy trung tâm mai mối bây giờ phức tạp lắm.”
“Không biết nữa, dù sao tao cũng đóng phí hội viên 68.000 rồi.”
“Bao nhiêu cơ?!” Liễu Tư Nghiên hét lên, “Mày điên rồi hả?”
Vu Thanh Đường nghĩ lại cũng thấy mình hơi bốc đồng, “Việc đã đến nước này, chỉ có thể như vậy thôi.”
“Tao thấy thằng cha giám đốc đài còn đáng tin hơn đấy.”
Vu Thanh Đường nhấp một ngụm nước cam, “Gã thì miễn bàn.”
“Tao thật sự không hiểu, cả đài đều thấy rõ ổng có tình cảm với mày, vì mày mà ly hôn, sao mày thà đi xem mắt chứ không nhìn đến ổng một lần?”
“Ly hôn là chuyện của gã, không liên quan đến tao.”
Liễu Tư Nghiên biết Vu Thanh Đường không phải là người quan tâm đến chuyện quá khứ trong hôn nhân, chỉ thuận miệng hỏi: “Hay là vì mày thấy giọng của ổng không hay?”
“Không phải.” Vu Thanh Đường thừa nhận mình có chút ưu tiên với giọng nói, nhưng với giám đốc đài thì anh hoàn toàn không có cảm xúc. Anh cũng không thích chuyện tình cảm nơi công sở, huống hồ đối phương còn là lãnh đạo ở đài truyền hình.
Liễu Tư Nghiên hỏi: “Còn đối tượng xem mắt thì sao, điều kiện thế nào?”
“Du học sinh tiến sĩ, là bác sĩ đông y. Nghe bà mối nói, anh ta cũng khá nổi tiếng và có uy tín trong ngành.”
“Du học sinh? Lại còn là bác sĩ đông y?” Liễu Tư Nghiên càng nghe càng thấy lạ, “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cụ thể thì tao không hỏi.” Cũng có thể bà mối đã nói rồi, nhưng lúc đó Vu Thanh Đường vẫn chưa tỉnh ngủ nên nghe không rõ, “Chắc là không nhỏ tuổi hơn tao đâu.”
Anh đã đặc biệt đề cập đến việc muốn tìm một người chín chắn, điềm tĩnh.
“Bây giờ không phải là vấn đề có nhỏ tuổi hơn mày hay không.” Liễu Tư Nghiên nhấn mạnh từng chữ, “Mà là, lớn, hơn, rất, nhiều!”
“Lớn hơn thì tốt chứ sao, nhỏ quá tao kham không nổi đâu.”
Vu Thanh Đường đã tiếp xúc với giới lồng tiếng hơn 10 năm, nơi này không thiếu nhất chính là người trẻ tuổi. Họ hoạt bát vui tươi, tích cực như ánh mặt trời nhưng cũng dễ bám dính. Vu Thanh Đường bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian để duy trì một mối quan hệ tình cảm, nên anh muốn tìm một người trưởng thành và độc lập hơn, có thể dành cho nhau không gian riêng, thấu hiểu lẫn nhau.
“Nhỡ đâu anh ta không phải chỉ lớn hơn một hai tuổi, mà là 28, 38 hay thậm chí 48 tuổi thì sao?”
Vu Thanh Đường: “…”
Đúng là anh chưa từng nghĩ đến chuyện này.
“Chắc không đến mức đó đâu ha.”
“Mày còn nhớ nghề nghiệp của anh ta chứ?”
“Bác sĩ đông y, thì sao?”
“Mày chắc chắn chỉ là bác sĩ đông y, chứ không phải là “lão đông y” à?”
Vu Thanh Đường: “…”
Liễu Tư Nghiên tiếp tục: “Theo như mày nói, một tiến sĩ rất giỏi và quyền uy trong lĩnh vực đông y, thì có trẻ nổi không? Người bình thường học xong tiến sĩ cũng đã gần 30, mà đông y thì lại càng đòi hỏi phải rèn luyện hàng chục năm trời mới có thể thành danh!”
“Chưa biết chừng anh ta với ông nội của mày có thể gọi nhau là anh em đấy, mày chịu được không?”
Vu Thanh Đường: “…”
Chưa nói đến việc bản thân mình nghĩ thế nào, nếu thực sự gặp phải một “ông nội”, có lẽ mẹ anh sẽ lên máu vì tức giận mất.
Vu Thanh Đường thở dài: “Thôi, gặp rồi tính sau, biết đâu anh ta cũng chẳng thích tao.” Người trưởng thành luôn có những điểm tốt, nếu không hợp cũng dễ mà chia tay trong êm đẹp.
“Được rồi, vậy chúc mày gặp được một người đàn ông có giọng trầm ấm và đẹp trai.” Liễu Tư Nghiên như con giun trong bụng anh, “Còn phải là anh đẹp trai mặc vest đen và đeo kính gọng vàng nữa chứ.”
Vu Thanh Đường đùa: “Chỉ cần đừng lớn tuổi hơn ba tao là tao đã mãn nguyện rồi.”
Cuộc hẹn được sắp xếp vào lúc 7 giờ rưỡi tối, địa điểm là do Vu Thanh Đường chọn.
Hẹn ở quán cà phê vào thời điểm này thoạt nhìn có vẻ không hợp lý, nhưng thực chất là có ý đồ. Anh đã ăn tối trước khi đến, nếu cảm thấy không hợp cũng không cần phải lãng phí thời gian ăn tối với đối phương.
Vu Thanh Đường không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng nếu cảm thấy không hợp ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh cũng không muốn tiếp tục gặp gỡ. Thời gian của anh rất eo hẹp, công việc quan trọng hơn, không có hứng thú tìm hiểu sâu thêm.
Vu Thanh Đường thay áo sơ mi sạch sẽ, vì ban ngày trời có mưa nên anh khoác thêm áo khoác màu xám nhạt trước khi ra ngoài.
Quán cà phê nằm ngay gần khu dân cư, Vu Thanh Đường đến sớm hai mươi phút.
Nhân viên phục vụ dẫn anh đến bàn bên cạnh cửa sổ số 3, thời điểm này quán cà phê không đông khách lắm, ở góc có một cặp đôi đang hẹn hò.
Vu Thanh Đường nói anh đang đợi người, nên chỉ gọi hai ly nước.
Không lâu sau, một tin nhắn hiện lên.
Liễu Tư Nghiên: “Mày đến chưa?”
“Đến rồi.”
Liễu Tư Nghiên: “Sao rồi cưng? ”
“Anh ta chưa tới.”
Liễu Tư Nghiên: “Lão đông y có khác ha, bình tĩnh ghê. ”
“Tại tao đến sớm.”
Liễu Tư Nghiên: “Tao phải đi dự buổi gặp mặt với thực tập sinh rồi, tối nói tiếp. Tao sẽ tiếp tục cầu nguyện cho mày gặp được người có giọng trầm ấm, đẹp trai, mặc áo vest đen, đeo kính gọng vàng! ”
“Mượn lời chúc của mày.”
Vu Thanh Đường không dám hy vọng xa vời, tỷ lệ gặp được người như vậy chắc còn khó hơn trúng số.
***
Phòng khám đông y số 3, lúc 6 giờ chiều.
Từ Bách Chương tháo đôi găng tay dùng một lần rồi rửa tay sạch sẽ.
Khi hắn đang thay đồ, có người gõ cửa.
Bác sĩ Trương nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi trắng, sửng sốt vài giây, “Trưởng khoa Từ, anh có bận không? Tôi có người thân bị đau chân mãi không khỏi, vừa lên lầu chụp phim xong, vừa lúc anh còn ở đây, có thể xem qua giúp tôi được không?”
Từ Bách Chương nhìn đồng hồ, “Xin lỗi, để hôm khác nhé.”
“Không sao, anh ấy cũng không vội, anh cứ làm việc của mình trước đi.” Bác sĩ Trương chú ý đến mái tóc được chăm chút kỹ lưỡng của hắn, cùng với chiếc áo khoác mà hắn đang cầm trên tay “Anh đi hẹn hò à?”
“Ừm.” Từ Bách Chương bình thản trả lời khi đang mặc áo vest: “Đi xem mắt.”
“Ồ!” Bác sĩ Trương bất ngờ, mắt nhấp nháy, “Vậy thì không làm phiền nữa, chúc anh thành công.”
Sau khi rời đi, bác sĩ Trương quay lại nhìn hắn từ đầu đến chân một lần nữa, “Trưởng khoa Từ, hôm nay trông anh khác quá!”
Khi tiếng bước chân dần xa, Từ Bách Chương nhìn vào gương, lấy ra một cặp kính rồi đóng cửa phòng thay đồ.
Khoa đông y nằm ở cuối tầng 4 của tòa nhà khám bệnh, Từ Bách Chương ít khi dùng thang máy, từ đây đến cổng, hắn cần xuống bốn tầng và đi qua hành lang tầng một.
Khoảng 6 giờ chiều, tòa nhà khám bệnh rất nhộn nhịp, bệnh nhân lấy kết quả xét nghiệm, các y bác sĩ cũng đang bận rộn qua lại.
Đế giày da tạo tiếng vang khi chạm vào nền đá cẩm thạch, bộ vest vừa vặn khiến cơ thể hắn căng cứng, vai lưng thẳng tắp.
Từ Bách Chương ít khi chủ động chào hỏi mọi người, cũng không để ý đến ánh mắt hay những tiếng xì xào xung quanh.
Dù sao cũng là bệnh viện, bọn họ thật sự hơi ồn ào.
“Người đó có phải trưởng khoa Từ không?”
“Tôi bị hoa mắt hay anh ấy vừa biến hình vậy?”
“Bộ đồ luyện công(1) của anh ấy đâu rồi?”
“Trời ơi cứu mạng, anh ấy đi kết hôn à?”
“Mẹ ơi, cặp kính đó hợp với anh ấy quá!”
“Văn nhã bại hoại, trưởng khoa Từ đẹp trai chết người!”
“Khổ hạnh tăng cuối cùng đã xuống núi hoàn tục rồi à?”
“Trời đất ơi, trưởng khoa Từ xuất con mẹ nó sắc luôn!”
Từ Bách Chương không quen dùng phương tiện giao thông, hắn thường chạy bộ hoặc đi bộ đi làm.
Địa điểm hẹn cách đó khoảng nửa giờ chạy bộ, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn, đề phòng trường hợp bất trắc, Từ Bách Chương quyết định bắt taxi.
Thật không may, hôm nay vận may của hắn không tốt, con đường vốn dĩ thông thoáng lại bị tắc nghẽn do một vụ tai nạn liên hoàn, cảnh sát giao thông đang kiểm tra thông tin từng người trên xe.
Từ Bách Chương ngồi ở ghế phụ, nhìn đồng hồ, “Bác tài, còn khoảng bao lâu nữa?”
“Phía trước tắc đường rồi, sao mà biết được!” Tài xế cũng chẳng vui vẻ gì, “Hôm nay xui xẻo thật, nhận phải chuyến xe này, lỡ biết bao nhiêu việc.”
Từ Bách Chương hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Tài xế quay lại nhìn hắn, “Gì cơ?”
“Bao nhiêu tiền, tôi sẽ xuống xe.”
Người lái xe giữ chặt khóa dây an toàn không cho hắn tháo ra, “Ây ây, không có chuyện như vậy đâu, cậu bảo xuống xe là xuống xe à, tiền xăng bị kẹt xe lúc sau ai trả đây?”
Ánh hoàng hôn từ chân trời rơi xuống, con đường đông đúc chìm trong bóng tối, qua lớp kính cửa sổ, bóng lưng đang chạy ngày càng xa dần.
Tài xế vui vẻ đếm những tờ tiền đỏ chót, chuyến này không làm vô ích.
***
Vu Thanh Đường không ngờ đối tượng xem mắt của mình lại bình thản đến vậy.
7 giờ 27 phút, bà mối gọi đến, “Xin lỗi anh Vu, vừa nãy bác sĩ Từ có liên lạc với tôi, nói là gặp chút vấn đề trên đường, sẽ đến ngay, phiền anh đợi thêm chút nữa nhé.”
“Được thôi, không sao.”
Việc ngoài ý muốn thỉnh thoảng xảy ra, Vu Thanh Đường có thể thông cảm, nhưng lần đầu gặp mặt mà đến trễ thì không tránh khỏi để lại ấn tượng xấu.
Có lẽ bà mối cũng nghĩ đến điều này, “Thật sự xin lỗi, nếu mấy ngày tới anh có thời gian, chúng ta có thể sắp xếp gặp các vị khách nam khác, bên này còn có giám đốc doanh nghiệp, giảng viên đại học và kỹ sư, đều rất ổn.”
Vu Thanh Đường không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào việc này, “Phiền chị hỏi giúp xem ngày mai họ có tiện không, tôi muốn gặp vào buổi trưa, chiều và tối…”
Phía sau có tiếng cửa kính bị đẩy ra, làn khí ẩm thổi qua chuông gió, trong không khí thoảng qua chút mùi thảo dược.
Vu Thanh Đường theo phản xạ ngẩng đầu lên, dáng người và mùi hương của người đàn ông đối diện lập tức xộc vào anh.
Người đó mặc áo sơ mi cổ cứng màu trắng, vest đen, dáng người cao ráo, hơi thở có phần gấp gáp, như vừa vội vã chạy đến.
Hắn có ngũ quan sắc nét, trên mặt không biểu cảm gì, ngược lại trông rất điềm tĩnh.
Hơn nữa…
Chân mày Vu Thanh Đường khẽ nhướn lên.
Trên sống mũi hắn còn đeo một cặp kính.
Gọng mảnh, viền vàng.
Thấy anh đã cúp điện thoại, người đàn ông mới ngồi xuống đối diện, lịch sự mà không mất đi sự trang nhã, “Chào cậu, tôi là Từ Bách Chương.”