Dù hiểu rằng công việc cứu trợ vô cùng bận rộn nhưng việc hắn phải đến những nơi nguy hiểm như vậy khiến Vu Thanh Đường không tránh khỏi lo lắng.
Để tiện chăm sóc hoa và cá, Vu Thanh Đường đã chuyển đến ở nhà Từ Bách Chương.
Mỗi ngày sau khi tan làm, anh lại ra ban công ngắm hoa trước rồi dành phần lớn thời gian trong phòng sách, bên cạnh bể cá. Khi mệt, anh ngủ luôn trên ghế sofa, trong giấc mơ mong mỏi có ai đó mở cửa ra và nói với anh: “Anh về rồi đây.”
Vu Thanh Đường cầm một nắm thức ăn cho cá bỏ vào bể, có lẽ do thiên vị mà anh luôn thích cho cá hôn môi ăn trước, sau đó mới chăm sóc những “bạn nhỏ” khác.
Anh ném vài viên thức ăn vào bể, trong hai ngày đầu tiên, cá hôn môi vẫn như trước, trốn trong những bụi rong như thể không nhìn thấy anh, chẳng thèm tương tác.
Nhưng dần dần khi Vu Thanh Đường xuất hiện nhiều hơn, nó bắt đầu để ý đến anh. Thỉnh thoảng nó bơi ra vẫy cái đuôi bị tổn thương rồi nhanh chóng trốn vào bụi rong khi thấy anh quay đi, như một tên trộm nhỏ rình anh từ xa.
Vu Thanh Đường thừa thắng xông lên, kiên trì cho cá ăn vào cùng một khung giờ cố định mỗi ngày, đồng thời trò chuyện với nó. Anh kể về công việc trong ngày, những chuyện thú vị trên đường, tuổi thơ của mình và cả nỗi lo lắng, nhớ nhung dành cho Từ Bách Chương.
Cứ thế hai bên dần quen thuộc với nhau, cá nhỏ không còn trốn anh nữa, thậm chí còn vẫy vây bơi quanh để chơi đùa cùng anh.
Có những hôm anh làm về muộn, cá nhỏ còn đợi sẵn ở chỗ anh thường cho ăn, đuôi vẫy nhè nhẹ như đang mong chờ.
Sau khi cho cá nhỏ ăn no, Vu Thanh Đường lại thử gọi điện cho Từ Bách Chương. Dù mới xa cách vài ngày nhưng anh đã hình thành thói quen này. Cá ngày nào cũng cho ăn một lần, điện thoại cũng phải gọi mỗi ngày một lần.
Vu Thanh Đường tắt điện thoại, ngón tay chạm vào bể kính cùng cá nhỏ chơi trò “đuổi bắt”.
“Ngay cả nó cũng quen với em rồi, vậy mà sao anh còn chưa về?”
***
Chiều hôm đó, trung tâm tin tức nhận được một thông tin mới nhất.
Trong khi thực hiện nhiệm vụ cứu hộ, hai bác sĩ trụ cột của bệnh viện tỉnh cùng 13 thành viên đội cứu hộ đã gặp phải trận lở tuyết, hiện đang mất liên lạc, tình hình chưa rõ.
Ngày hôm sau, sau khi họp xong cuộc họp thường kỳ tại đài truyền hình, Vu Thanh Đường và Liễu Tư Nghiên đi ăn trưa tại căn tin.
Vu Thanh Đường nghịch đĩa thức ăn, trộn tới trộn lui mấy miếng cà tím nhưng không hề đưa lên miệng.
Liễu Tư Nghiên không thể nhịn được nữa, “Nhìn mày thế này, tao bắt đầu nghi ngờ mày đang thất tình đấy.”
Khi họp tổng bộ Liễu Tư Nghiên đã để ý thấy Vu Thanh Đường hoàn toàn mất tập trung, không giống với hình ảnh một kẻ cuồng công việc như trước đây chút nào.
Nhưng rõ ràng công việc không thể ảnh hưởng đến Vu Thanh Đường như vậy, Liễu Tư Nghiên dò hỏi: “Có phải đang giận dỗi với anh bác sĩ nhà mày không?”
Vu Thanh Đường chống cằm, tiếp tục tra tấn miếng cà tím, “Không có.”
“Chứ sao?” Liễu Tư Nghiên bấm tay tính toán, “Chẳng lẽ chỉ mới nửa ngày không gặp đã mắc bệnh tương tư rồi à?”
“Mày nghĩ lung tung quá đấy.” Vu Thanh Đường nhét miếng cà tím bẹp dí vào miệng, “Dạo này anh ấy có nhiệm vụ bên ngoài, tao chỉ hơi lo thôi.”
“Thế thì gọi điện nhiều vào. Mới yêu mà, gọi tám trăm cuộc mỗi ngày cũng không sao.”
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi tiếng xôn xao ngoài cửa căn tin, bảy tám đồng nghiệp đang vây quanh bàn luận, xen lẫn tiếng tranh cãi.
Vu Thanh Đường hỏi: “Họ đang bàn gì vậy?”
Liễu Tư Nghiên lấy cánh gà từ đĩa của anh, “Còn chuyện gì nữa, lại là vụ đi công tác ở Shigatse ấy mà.”
Vu Thanh Đường cau mày, “Chẳng phải đã cử người đi rồi sao? Sao lại cử thêm?”
Liễu Tư Nghiên xoa ngực, “Đừng nhắc nữa, mỗi lần nghĩ đến là tao thấy khó chịu.”
Tin tức về Shigatse đến rất đột ngột, bên đài ngay lập tức đưa ra thông báo cử một phóng viên, hai quay phim và một kỹ thuật viên đến đó. Mới hai ngày trước họ vẫn còn gửi tin tức về đài, nhưng đến ngày thứ ba cả bốn người đều mất liên lạc như thể biến mất khỏi thế gian.
Bên đài truyền hình đang sứt đầu mẻ trán tìm đủ mọi cách để liên lạc với trung tâm chỉ huy nhưng vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ nhóm cứu trợ.
Việc này không chỉ khiến nhà đài lo lắng cho sự an nguy của nhóm mà còn vì tình hình ở Shigatse cần phải được liên tục cập nhật, nên họ dự định cử thêm 14 người nữa.
Nhưng “người đi trước” còn chưa rõ tung tích, muốn cử thêm “người đi sau” nào phải chuyện dễ. Ai cũng đưa ra lý do để từ chối, người thì nói con nhỏ ở nhà, người thì phải chăm sóc bố mẹ già, ai cũng có cái khó của mình nên chẳng ai muốn liều mạng.
Không còn cách nào khác, nhà đài đổi cách tiếp cận, nói rằng sẽ tuyển tình nguyện viên, còn gọi cả thực tập sinh đến để xem xét. Nhưng hết thảy đều sợ hãi, người thì bảo sợ độ cao, người thì nói không chịu nổi phản ứng cao nguyên. Họ phải nài ép lôi kéo, vừa lừa vừa gạt, lăn lộn cả ngày trời vẫn không gom đủ người.
Lãnh đạo bắt đầu nóng ruột, yêu cầu phải chốt danh sách trước buổi chiều, nếu không đủ người thì trưởng bộ phận phải tự mình đi.
Liễu Tư Nghiên thở dài, “Thật ra cũng không thể trách họ được, ngoại trừ những người làm việc ở bộ phận tin tức nước ngoài được trả lương cao hơn chút thì các bộ phận khác lương chỉ lèo tèo vài đồng, ai mà muốn bán mạng chứ.”
“Với lại mấy người thật sự không sợ chết đều đã xin đi công tác nước ngoài lấy lương cao từ lâu rồi. Những người còn ở lại ai mà chẳng muốn an ổn sống qua ngày.”
Vu Thanh Đường hỏi: “Họ còn thiếu bao nhiêu người nữa?”
“Không biết, lần này không đến lượt phòng của tao nên cũng không hỏi chi tiết.” Liễu Tư Nghiên nói, “Hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, lại còn nguy hiểm, dù đồng nghiệp nào đi tao cũng không thấy an tâm chút nào.”
“Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm bên lĩnh vực tin tức như bọn mình thì sớm muộn gì cũng phải chấp nhận việc đối mặt với hiểm nguy.” Liễu Tư Nghiên vò đầu, “Nếu không vì chứng say độ cao của tao quá nghiêm trọng, đến mức không giúp gì được mà chỉ gây phiền phức thì tao đã đăng ký đi thay rồi.”
Vu Thanh Đường gắp phần cánh gà còn lại vào đĩa của Liễu Tư Nghiên rồi đặt đũa xuống, đứng dậy.
Liễu Tư Nghiên kéo anh lại, “Mày chưa ăn được bao nhiêu mà, ngồi xuống đi.”
Vu Thanh Đường nói: “Không kịp rồi.”
Liễu Tư Nghiên hỏi: “Hôm nay đâu phải ca của mày, vội cái gì?”
“Vội đăng ký làm tình nguyện viên.”
“Mày điên rồi hả?” Liễu Tư Nghiên giật mạnh anh lại, “Có thiếu người cũng đâu đến lượt mày.”
“Phải rồi, mày nói tao mới nhớ.” Vu Thanh Đường lấy điện thoại ra, nhắn tin cho một đồng nghiệp để đổi ca, nhờ làm thay giúp anh hai ngày.
Liễu Tư Nghiên bỗng hiểu ra, trong đầu như có tiếng nổ lớn, “Có phải là bác sĩ Từ…”
“Ừ, anh ấy đang ở đó.”
***
Lúc Từ Bách Chương tỉnh lại, hắn thấy mình đang treo lơ lửng trên một cành thông ở mép vực, may mắn thoát khỏi thảm họa.
Hắn bò đến chỗ vách núi bị đứt đoạn và nhanh chóng kiểm tra vết thương của mình. Chỉ có một vài vết trầy xước nhỏ, các cơ quan và mô vẫn ổn.
Trong lúc rơi xuống, dây kéo của ba lô bị bung ra, hầu hết vật dụng đã lăn xuống chân núi, chỉ còn lại một ít nước uống và bánh quy nén.
Nhưng điều rắc rối nhất là đồng hồ định vị đã mất.
Chắc chắn là lúc xảy ra trận tuyết lở, đồng hồ bị vướng vào vật cứng nên rơi mất. Trong khu vực rộng lớn này, với áp suất không khí thấp và môi trường khắc nghiệt, đồng hồ định vị là hy vọng duy nhất để hắn được cứu.
Từ Bách Chương nhìn lên sườn núi, nơi hắn đã trượt xuống vẫn còn vết tích của mình. Việc tìm lại đồng hồ khó như lên trời, hắn chỉ còn cách cố gắng tiến đến gần khu vực có đồng hồ, càng gần càng dễ được đội cứu hộ phát hiện.
Nhưng việc leo lên núi lại khó khăn hơn rất nhiều so với khi trượt xuống. Hắn không chỉ phải đối mặt với thời tiết khắc nghiệt mà còn phải chống chọi với sự suy giảm thể lực và một loạt các phản ứng của cơ thể do sốc độ cao.
Từ Bách Chương chống lại gió tuyết, nỗ lực leo thêm vài trăm mét, trong lúc đó hắn đã trải qua hai trận tuyết lở nhỏ. Dù vậy đỉnh núi vẫn còn rất xa vời.
Là một bác sĩ, mỗi ngày hắn khám bệnh cho rất nhiều người, nghe họ kể về những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống. Đối với hắn, sinh lão bệnh tử là lẽ tự nhiên, sống hay chết chỉ là hai cách thể hiện khác nhau của cuộc đời.
Trước đây cuộc sống của hắn bình lặng như nước, nhưng từ khi có một người quan tâm, cuộc sống ấy trở nên đậm đà như ly rượu mạnh. Hắn đã uống cạn nó, nóng rát cả yết hầu, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu “thế sự vô thường, sinh mệnh quý giá”.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, điều quý giá không phải là sinh mệnh, mà là người mà hắn quan tâm bằng cả sinh mệnh.
Hắn muốn sống, khao khát mãnh liệt được sống.
Từ Bách Chương bám vào tuyết, từng bước một bò lên. Găng tay của hắn đã ướt sũng, đầu ngón tay chảy máu thấm đỏ tuyết trắng. Cuối cùng, điều hắn lo sợ nhất cũng xảy ra.
Sau một thời gian dài di chuyển, không chỉ sức lực của Từ Bách Chương đã cạn kiệt mà hắn còn bị chứng mù tuyết(1) tạm thời.
Hắn buộc phải từ bỏ việc leo tiếp và nghỉ ngơi tại chỗ.
Do không thể nhìn thấy, hắn không thể mở điện thoại, nhập mật khẩu, xem ảnh hay nghe bất kỳ âm thanh nào. Hoặc có lẽ hắn cũng chẳng rõ liệu điện thoại đã tắt hay hết pin.
Từ Bách Chương bỗng nhớ đến những chú cá mù ở nhà, cảm giác ghen tị trào dâng trong lòng, hắn hâm mộ bọn nó vô cùng.
Hắn ghen tị với chúng vì dù không có thị giác vẫn có khả năng cảm nhận nhạy bén; ghen tị vì chúng không buồn không lo, có thể sống sót trong những hang động tối tăm; và hắn còn ghen tị vì chúng, qua một lớp kính hồ có thể bầu bạn cùng người mà hắn luôn nhớ thương.
Những bông tuyết trong không khí lạnh buốt như vũ khí giết người.
Từ Bách Chương nhét điện thoại vào túi, tay phải giữ chặt ngón áp út bên trái, hắn dùng sức hôn lên nó thật mạnh.
Vu Thanh Đường.
Vu Thanh Đường.
Thanh Đường.
(1) Mù tuyết: còn gọi là “snow blindness”. Hiện tượng này xảy ra khi tia UV từ ánh sáng mặt trời phản chiếu trên bề mặt tuyết, gây tổn thương cho giác mạc và kết mạc. Triệu chứng bao gồm đau mắt, mờ mắt, nhạy cảm với ánh sáng và cảm giác cát trong mắt.