Từ Bách Chương gõ cửa bước vào, “Chưa ngủ sao?”
Vu Thanh Đường dụi dụi mắt, “Mai ghi hình rồi.”
Thông thường mà nói, Vu Thanh Đường đã là MC chủ lực của bản tin buổi tối, không cần vì tiết mục phát sóng hàng tuần này mà hao tổn tâm huyết, nhưng anh gần như dồn hết tinh lực vào việc này.
Vu Thanh Đường nhét múi cam vào miệng, lại bị Từ Bách Chương nhẹ nhàng lấy ra, “Không ăn nữa, dạ dày sẽ không chịu nổi.”
Ở phương diện dưỡng sinh, Vu Thanh Đường không làm lại hắn.
Từ Bách Chương dọn sạch vỏ cam, “Mai ghi hình thì hôm nay phải ngủ sớm.”
“Không ngủ được, cứ thấy chưa chuẩn bị đủ, còn chưa chỉnh sửa thêm hướng đi cho nội dung.”
Từ Bách Chương đứng sau lưng giúp anh xoa vai, “Đây đâu phải phong cách của em.”
Vu Thanh Đường nắm lấy tay Từ Bách Chương, khẽ dụi mặt vào mu bàn tay hắn, như một chú mèo đang tìm kiếm sự vỗ về, “Đầu óc em rối lắm, nằm xuống cũng không ngủ được, toàn suy nghĩ vẩn vơ, ngủ rồi cũng gặp ác mộng.”
“Không thích nằm thì đừng nằm.” Từ Bách Chương sờ ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào cằm anh, “Nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc. Để anh mát xa cho em.”
Trong phòng làm việc vang lên tiếng đàn piano nhẹ nhàng, Vu Thanh Đường nhắm nghiền hai mắt, đắm chìm trong bầu không khí thoải mái mà Từ Bách Chương tạo nên. Các huyệt trên người vừa đau nhức lại vừa thư giãn, nhanh chóng dỗ anh vào giấc ngủ.
Bản nhạc piano lặp lại ba lần, Từ Bách Chương khẽ nâng đầu Vu Thanh Đường dậy, bế anh về phòng.
Kết hôn hơn bốn tháng, đây là lần đầu tiên hắn bước vào phòng ngủ của Vu Thanh Đường. Phòng cũng như người, sạch sẽ ngăn nắp, ga giường nhạt màu không một nếp nhăn.
Ánh mắt Từ Bách Chương lướt qua đầu giường, nơi đặt mấy món đồ trang trí nho nhỏ.
Một chú thỏ và một con bướm bện bằng rơm được đặt cẩn thận như vật trang trí, chiếc vòng tay được giữ trong một chiếc hộp chống bụi trong suốt.
Từ Bách Chương đặt Vu Thanh Đường vào chăn, tắt đèn, quỳ nửa người bên mép giường. Sau một hồi đắn đo, Từ Bách Chương nâng tay anh lên, khẽ chạm vào chiếc nhẫn cưới, nhẹ nhàng mà tinh tế đặt xuống một nụ hôn.
Trước đây, Từ Bách Chương căn bản không dám hy vọng đến những điều xa vời này. Điều mà nằm mơ cũng không dám nghĩ giờ đã thành hiện thực.
Từ Bách Chương nhẹ nhàng tách ngón áp út của Vu Thanh Đường, từ tốn đưa vào miệng. Đầu lưỡi bao bọc lấy đệm thịt ở ngón tay, cẩn thận liếm láp. Cắn, hàm răng nhẹ nhàng nhay cắn thật khẽ.
Lý trí bảo rằng không nên, nhưng cảm xúc lại không thể kìm nén.
Lòng người chính là như vậy, âm u ích kỷ, tham lam không có điểm dừng, Từ Bách Chương cũng không cam lòng dừng lại ở đây. Hắn khao khát có được Vu Thanh Đường một cách trọn vẹn, chiếm hữu anh, tiến vào cơ thể anh, để anh vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn.
Người đang ngủ cuộn tròn người lại, khẽ phát ra những âm thanh thở dốc mềm mại, “Ưm… Bách Chương nhẹ chút, ưm… đau…”
***
Sáng hôm sau, 9 giờ, trường quay Pháp luật và Đời sống.
Liễu Tư Nghiên: “Mọi người, chuẩn bị ghi hình, đếm ngược 5 giây.”
“5, 4, 3, 2, 1.”
Vu Thanh Đường đứng ở trung tâm sân khấu, “Xin chào quý khán giả tại trường quay và trước màn hình tivi, hoan nghênh quý vị đến với chương trình Pháp luật và Đời sống, phát sóng vào mỗi tối thứ bảy hàng tuần. Tôi là bạn đồng hành của quý vị, Vu Thanh Đường.”
Vào ngày ghi hình, đài mời khoảng một trăm khán giả đến xem miễn phí. Thứ nhất là để thu thập phản hồi từ khán giả tại chỗ nhằm đánh giá hiệu quả chương trình; thứ hai là tăng cường tương tác, giúp không khí chương trình thêm sinh động.
Chương trình sắp kết thúc, máy quay thu hẹp khung hình, quay cận cảnh Vu Thanh Đường, “Chương trình tuần này xin được kết thúc tại đây, cảm ơn quý vị đã xem. Đừng quên theo dõi chương trình Pháp Luật và Đời sống để hiểu hơn về những câu chuyện đời thường xung quanh chúng ta. Hẹn gặp lại vào tuần sau.”
Liễu Tư Nghiên ra hiệu dừng, tiếng vỗ tay vang dội xung quanh vang lên.
Nhìn biểu cảm hài lòng của khán giả và đồng nghiệp tại trường quay, Vu Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm. Anh cùng Liễu Tư Nghiên cùng cúi chào mọi người đã tham gia hỗ trợ ghi hình chương trình.
Mặc kệ kết quả ra sao, họ đã cố gắng hết mình.
Ghi hình xong, ở hậu trường.
Liễu Tư Nghiên mắt đỏ hoe ôm chầm lấy anh, “Mày định chơi đùa tao đấy à? Hôm qua thấy trạng thái mày không tốt lắm, hại tao lo lắng muốn chết, mất ngủ cả đêm, mày thì hay rồi, hôm nay thể hiện hoàn hảo thế này! Cuối cùng chỉ có mình tao là chịu thiệt thôi!”
Vu Thanh Đường cười tươi, “Vậy thì phải cảm ơn bác sĩ Từ nhà tao.”
“Ồ~” Liễu Tư Nghiên trêu ghẹo, chọc chọc vai anh, “Bảo sao hôm nay nhìn tràn đầy sức sống, thì ra là được Từ đại sư chăm sóc tận tình.”
Vu Thanh Đường bật cười, biết cô lại hiểu lầm, “Mày trong sáng lên, tối qua anh ấy chỉ mát xa giúp tao thôi, ngủ ngon lắm.”
Không có ác mộng, không tỉnh dậy đi vệ sinh giữa đêm, trong mơ chỉ có vòng tay của Từ Bách Chương, như được rúc vào lòng anh ấy, bình yên ngủ đến tận hừng đông.
“Được rồi, được rồi, hai chồng chồng nhà mày cứ thoải mái tình tứ đi, tao không hiểu, cũng không muốn nhìn tụi mày ngọt ngào sến súa đâu.” Liễu Tư Nghiên cười bảo, “Đi nào, đi ăn thôi.”
“Không đi đâu, Bách Chương đang đợi về nhà cùng ăn.”
“Ôi, minh tinh Vu của chúng ta hoàn toàn bị thu phục rồi, thôi thôi, cứ tận hưởng thế giới riêng đi, ế từ trong trứng như tao xin phép cáo từ!”
Có mười tổ đạo diễn tham gia cạnh tranh cho chương trình Pháp luật và Đời sống. Sau khi tất cả các tổ hoàn thành quá trình ghi hình, sẽ chọn ra bốn tổ để phát sóng thử nghiệm. Vu Thanh Đường và Liễu Tư Nghiên là tổ cuối cùng, chương trình của họ sẽ lên sóng sau một tháng.
Xét đến việc các chương trình chiếu trước sẽ ảnh hưởng đến độ nổi tiếng và tỷ suất người xem của các chương trình chiếu sau, đài truyền hình sẽ tổng hợp đánh giá, đồng thời tiến hành phỏng vấn, thi viết và kiểm tra toàn diện đối với các đạo diễn, nhóm sản xuất và người dẫn chương trình.
Cuối cùng, tổ 4 của Vu Thanh Đường và Liễu Tư Nghiên đã vượt qua tổ 1 của đạo diễn Phùng với khoảng cách hai điểm, giành được quyền ghi hình tiết mục.
Kết quả này khiến Vu Thanh Đường đổ mồ hôi lạnh, tổ 1 thật sự rất mạnh, mà vận may của bọn họ lại không tốt lắm.
Tổ 3 chọn đề tài khá cũ, hiệu quả tiết mục không mấy nổi bật. Dẫn đến việc hai tập đầu tỷ suất người xem một đường đi lên, đến tập 3 lại bắt đầu có dấu hiệu giảm xuống, tập 4 chạm đáy, mặc dù giai đoạn giữa và cuối có tăng một chút, nhưng vẫn rất thấp. Tỷ lệ xem lại còn cao hơn cả lần phát sóng đầu tiên.
Thành công nắm được quyền ghi hình, Vu Thanh Đường hẹn với Liễu Tư Nghiên, anh và Từ Bách Chương sẽ làm chủ tiệc, ba người cùng nhau tụ họp chúc mừng một bữa.
6 giờ rưỡi hẹn gặp ở cổng đài truyền hình, Vu Thanh Đường đợi đến 6 giờ 40 nhưng gọi gọi mãi mà không ai nghe máy.
Vu Thanh Đường đành đi lên tìm người, mới vừa bước ra khỏi thang máy, từ xa anh đã nghe thấy tiếng cãi vã ở nhà vệ sinh, cuối dãy tầng ba phía tây.
“Phùng Sóc Dương, không phục thì cứ nói thẳng với tôi, trốn vào nhà vệ sinh lén lút gọi điện nói xấu sau lưng tôi là thế nào? Làm thế mà coi là đàn ông à?”
“Liễu Tư Nghiên, cô bị điên hả? Ai bảo cô nghe lén tôi nói chuyện?”
“Sao? Dám nói mà không dám để người khác nghe à? Nói cho anh biết, bà đây không hề nghe lén, chỉ tại anh to mồm quá, mấy lời chối tai của anh lọt hết sang nhà vệ sinh nữ đấy. Thật kinh tởm!”
Tiếng của Phùng Sóc Dương khi gọi điện thật ra không lớn, nhưng nói trùng hợp thì cũng quá trùng hợp, vách ngăn giữa buồng anh ta đang đứng và nhà vệ sinh nữ rất mỏng, nên âm thanh dễ dàng truyền qua.
Liễu Tư Nghiên tính khí nóng nảy, trong mắt không chứa nổi một hạt bụi, ghét cay ghét đắng những kẻ nói xấu sau lưng người khác. Cô giận đến mức đạp tung cửa nhà vệ sinh, túm lấy vai đối phương, lôi xềnh xệch ra ngoài, chẳng ai cản nổi.
Khung cảnh khá náo nhiệt, Vu Thanh Đường đứng sau bức tường, lấy điện thoại gọi cho Từ Bách Chương, “Tư Nghiên bên này có chút rắc rối, chắc phải đợi thêm chút nữa.”
Tiếng khắc khẩu của Liễu Tư Nghiên rất lớn, đến mức Từ Bách Chương cách một cái điện thoại cũng nghe thấy rõ ràng, “Cô ấy không sao chứ? Có cần can thiệp không?”
“Tạm thời thì chưa, nếu cần gì em sẽ báo anh.”
Tính khí của Liễu Tư Nghiên cả đài ai cũng biết. Bình thường cô sống hòa đồng với đồng nghiệp, nhưng nếu xảy ra tranh cãi, 100% là do cô bị chèn ép quá đáng.
Lúc cô khẩu chiến ghét nhất là bị can ngăn, đã động đến cô thì nhất định phải làm cho ra lẽ, không phân rõ trắng đen thì không chịu được, có khi có thể cãi đến ba ngày ba đêm.
Phùng Sóc Dương sợ đến xanh mặt, người đến xem càng lúc càng đông, anh ta cố lấy can đảm nói to, “Tôi nói cô đấy thì sao nào? Cô được chọn chẳng phải nhờ Vu Thanh Đường sao? Có tư cách gì mà thượng đẳng ở đây? Nếu không nhờ có Vu Thanh Đường, cô chỉ hơn tôi có hai điểm, có gì ghê gớm chứ? Nếu Vu Thanh Đường đi theo tôi, tôi chơi cô thừa sức!”
Vu Thanh Đường: “…”
Sao lại lôi cả mình vào thế này.
Mấy câu đầu chắp vá nghe cũng được, càng về sau càng quá đáng, “Hừ, cậu ta dựa vào quan hệ bất chính để có được vị trí MC, cô lại nhờ vào cậu ta để có được chương trình này, cá mè một lứa, thối nát đến cùng!”
Vu Thanh Đường: “…”
Hơi quá đáng rồi đấy.
Vu Thanh Đường nhét điện thoại vào túi, đang định bước ra ngoài thì bị một bóng người chặn lại.
Là Liêu Văn Phong.
Đối phương nói, “Để tôi giải quyết.”
Vu Thanh Đường từ chối, “Cảm ơn giám đốc, nhưng tôi thích tự xử lý.”
Lúc Vu Thanh Đường bước đến, Liễu Tư Nghiên đang giơ điện thoại dí sát mặt Phùng Sóc Dương, “Ồ, anh cũng to gan nhỉ. Nào nào, có gan thì nói lại lần nữa để tôi quay lại hết nhé, để mọi người cùng nhìn bộ mặt ghen tị đến phát tởm của anh!”
Vu Thanh Đường cầm lấy điện thoại của cô, kéo Liễu Tư Nghiên ra phía sau, bình tĩnh nói với Phùng Sóc Dương, “Đạo diễn Phùng, chắc anh biết rằng tòa nhà này được lắp camera giám sát độ nét cao, mọi lời nói, hành động của anh đều bị ghi lại.”
“Là một người làm báo, anh thừa hiểu sức ảnh hưởng của ngôn từ, đáng ra càng phải thận trọng từng câu từng chữ. Anh nói tôi có được vị trí dẫn chương trình nhờ quan hệ bất chính, xin hỏi anh có bằng chứng không? Trong xã hội pháp trị, coi trọng nhất là chứng cứ, nếu không tôi có thể kiện anh tội vu khống.”
“Có vẻ anh đối với pháp luật có điểm mù rất lớn đấy. Một người không nắm rõ luật làm sao có thể thực hiện tốt một chương trình về pháp luật?” Vu Thanh Đường nói tiếp, “Hôm nào tôi sẽ tặng anh vài cuốn sách, bổ sung chút kiến thức pháp luật cơ bản, chắc chắn sẽ tốt lên thôi.”
Phùng Sóc Dương nghẹn họng đỏ bừng cả mặt, như thể có dây thép buộc chặt miệng.
“Anh một mặt phàn nàn tôi không có năng lực, chỉ dựa vào quan hệ, một mặt lại ghen tị khi Liễu Tư Nghiên mời được tôi tham gia. Đạo diễn Phùng, anh không tự thấy mâu thuẫn sao?”
“Đài chúng ta từ trước đến nay luôn dùng thực lực để nói chuyện. Mấy trò sau lưng chẳng đáng tự hào gì đâu. Trước khi làm việc, học cách làm người cho tốt trước đã.”
“Cuối cùng, tôi hy vọng anh hiểu rằng, nếu không phải Liễu Tư Nghiên nỗ lực giành được chương trình này, thì anh còn chẳng có cơ hội làm kẻ dự bị.”
Liễu Tư Nghiên bị Vu Thanh Đường kéo đi, vẫn gân cổ hét lên, “Đừng kéo tao, cái tên đó dám ăn không nói có, tao phải đấu một trận sống mái với anh ta!”
“Được rồi, đã bảo anh đáng khinh rồi thì so đo làm gì, bớt giận đi.”
Liễu Tư Nghiên không hiểu, “Còn mày, mày không thấy giận sao?”
“Bách Chương còn đang chờ, tao không có thời gian giận vì anh ta.”
Liễu Tư Nghiên đáp, “Thôi được rồi, giờ tao hiểu khác biệt lớn nhất giữa chúng ta là gì rồi, tao thì lẻ loi, còn mày thì có đôi có cặp. Aiz, thảm, quá thảm.”
“Tối nay tao mời mày ăn ngon để an ủi tâm hồn.”
Liễu Tư Nghiên cười khẩy, “Nhìn tụi mày rắc đường, khỏi ăn cũng chết no rồi.”
Khó khăn lắm mới dỗ được cô bình tĩnh lại, nhưng vừa lên xe, Liễu Tư Nghiên lại nổi điên lên, lấy video ra rồi nói, “Từ đại sư, anh xem giúp tôi xem, từ góc độ đông y của các anh, một kẻ độc miệng mưu mô, nhỏ nhen thế này, có phải sẽ gặp báo ứng, kiếp sau kiếp sau nữa cũng không có kết quả tốt không?”
Vu Thanh Đường: “…”
Nhỏ này có nhầm đông y bắt mạch với thầy bói không vậy?
Từ Bách Chương cầm điện thoại, nghiêm túc xem lại video, xem đến hai lần mới nói, “Tôi không thể dự đoán tương lai của anh ta, nhưng dựa vào hiện tại mà nói, tôi kiến nghị anh ta nên đi khám bác sĩ.”
“Ồ, sao thế?”
Hai người cùng thò đầu lại gần.
“Người này hẳn là năng lực công tác không tệ, nhưng dễ nổi nóng, tâm trạng thất thường, có lẽ gặp tình trạng mất ngủ, hay gặp ác mộng, thường xuyên căng thẳng.”
Từ Bách Chương quả là nhìn thấu vấn đề. Xét ở toàn đài, Phùng Sóc Dương đúng là người tài giỏi. Chương trình của anh ta rất sáng tạo, tỉ suất người xem luôn rất cao, năng lực được toàn đài công nhận.
Tổ của anh ta lần này bị loại phần lớn do trong sáu tháng qua, chương trình của Phùng Sóc Dương liên tục xảy ra sự cố. Ba tháng trước anh ta phải rời khỏi chương trình cũ, hiện tại đảm nhận vị trí trợ lý đạo diễn ở kênh thiếu nhi.
Từ Bách Chương lại hỏi, “Anh ta kết hôn chưa?”
Liễu Tư Nghiên: “Nửa năm trước nghe nói là chuẩn bị cưới, rêu rao khắp nơi, còn mời chúng tôi uống rượu mừng. Sau đó không biết sao lại không nghe thêm gì nữa, tôi nghe người khác nói hình như là hôn sự bị hủy rồi.”
Nghe đến đây, Vu Thanh Đường thật sự khâm phục khả năng thu thập thông tin của Liễu Tư Nghiên.
Từ Bách Chương chụp lại đoạn video mà đối phương mở miệng, phóng to bức ảnh lên và xem kỹ một lúc, “Ừm, trùng khớp rồi.”
“Là sao?” Liễu Tư Nghiên sốt ruột, “Trùng khớp cái gì?”
Từ Bách Chương đáp: “Anh ta có thể gặp vấn đề khó nói.”
Liễu Tư Nghiên dựng cả tai lên, “Vấn đề gì thế?”
Từ Bách Chương đưa điện thoại cho Liễu Tư Nghiên, không trả lời.
“Ôi, bác sĩ Từ, anh nói đi chứ, nói nửa chừng vậy thì tò mò chết mất.”
Vu Thanh Đường khuyên cô, “Thôi mà, chuyện sức khỏe của người ta mày hỏi làm gì.”
“Không được không được, Từ đại sư à, nếu anh không nói là tối nay tôi mất ngủ luôn đó. Anh còn kêu tôi nhắc anh ta đi chữa trị. Anh không biết người này vừa rồi nói năng khó nghe thế nào đâu, nếu không phải vì anh ta nói xấu Thanh Đường, tôi đã chẳng giận đến thế!”
Sắc mặt Từ Bách Chương trầm xuống, “Anh ta nói gì em à?”
Vu Thanh Đường: “Không có gì, mâu thuẫn nhỏ thôi, mà anh ta nói không lại em đâu.”
“Đúng rồi, lúc rời đi mặt hắn sượng như cà chua dầm tương, không nói thêm được câu nào. Nhưng mà, Từ đại sư, anh cứ nói đi.”
“Cô nhìn phần lưỡi của anh ta đi, đầu lưỡi nhợt nhạt, rêu trắng bám nhiều, thấp nhiệt hạ tiêu, là chứng thận dương hư.”
Liễu Tư Nghiên gật gù, như cô học trò chăm chú nghe giảng, “Rồi sao nữa?”
“Có lẽ anh ta thường xuyên lo âu bồn chồn, sợ sệt đa nghi, suy nghĩ quá độ, hay mộng mơ viển vông.”
Liễu Tư Nghiên gật đầu liên tục, “Đúng đúng, gần đây anh ta chính là kiểu đó, thần thần bí bí, cứ như ma ám.”
“Thêm vào đó là chuyện hôn nhân trục trặc, tâm trạng u uất, tinh thần chán nản, khiến gan bị quá tải, khí huyết không thông, xương khớp đau nhức. Lại còn ăn uống dầu mỡ, rượu bia quá độ, gây ẩm tích tụ trong dạ dày, khí huyết suy yếu dẫn đến thận hư, mà thận là nơi chứa tinh, cho nên…”
Liễu Tư Nghiên: “Cho nên thế nào?”
Từ Bách Chương dừng xe bên lề, “Tới rồi.”
“Ủa là sao?” Liễu Tư Nghiên bị sự tò mò tra tấn, “Từ đại sư, đừng bỏ dở vậy chứ, sốt ruột lắm đó.”
Từ Bách Chương không trả lời, Liễu Tư Nghiên đành phải tự mình phân tích, nào là thận hư, nào là không thông, nào là chứa tinh, còn chưa kịp cưới hỏi, “Có khi nào anh ta bị… à… gặp chướng ngại trong chuyện ấy? Chẳng lẽ anh ta bất lực?”
Vu Thanh Đường: “…”
Nhỏ này nói năng lộn xộn gì thế không biết.
Từ Bách Chương im lặng, nhưng biểu cảm như ngầm thừa nhận.
Vu Thanh Đường: “…”
Liễu Tư Nghiên đưa tay che miệng, tự ngẫm nghĩ một lúc rồi buông lời cảm thán, “Ồ, bảo sao. Thôi được rồi, tự nhiên hết giận luôn. Dù sao anh ta chịu đựng chuyện này cũng không dễ dàng gì.”
Ăn xong bữa tối, sau khi tiễn Liễu Tư Nghiên, Từ Bách Chương lái xe đưa Vu Thanh Đường về nhà.
Vu Thanh Đường vẫn nhớ đến đề tài trong bữa cơm lúc nãy. Dù Phùng Sóc Dương hôm nay quá đáng thật, nhưng ảnh hưởng của căn bệnh này cũng quá ghê gớm.
Vu Thanh Đường hỏi: “Bệnh của anh ta có chắc chắn không?”
Từ Bách Chương: “Gần như chính xác.”
Vu Thanh Đường: “Có chữa được không?”
“Trường hợp này có lẽ đã lâu rồi, cộng thêm sinh hoạt không lành mạnh. Khí huyết ứ đọng, gan và mật tổn hại, chữa trị mất rất nhiều thời gian.”
Vu Thanh Đường im lặng nghe, trong lòng đổ mồ hôi lạnh.
Từ Bách Chương nói tiếp: “Giới trẻ bây giờ không coi trọng sức khỏe, trước 30 xông pha bạt mạng, ỷ tuổi còn trẻ mà vắt kiệt tinh lực. Chờ đến tuổi trung niên mới biết sợ.”
Áp lực cuộc sống và công việc trong xã hội ngày nay thật sự quá lớn, dễ sinh ra trầm cảm, lo âu, nếu không được giải tỏa thì lâu ngày sẽ tổn hại đến gan, khiến gan khó điều tiết.
“Chưa tính đến phương diện sinh hoạt, phóng túng buông thả, lao lực quá độ, thận tinh tổn hao, dương khí không thông, khiến thận dương hư. Tinh khí yếu, không khơi dậy được ham muốn, có khi do thận âm tổn hao, làm mất cân bằng âm dương, mệt mỏi kiệt quệ dẫn đến tình trạng… yếu sinh lý.”
“Thêm vào đó, ham muốn quá độ, hao tổn tinh huyết, ảnh hưởng đến thận dương, mệnh môn hỏa suy, khiến tạng can không đủ dưỡng chất, khó mà hưng phấn. Việc lạm dụng thuốc kích thích để tạo ảo giác duy trì thời gian lâu, hoặc sử dụng các công cụ bên ngoài để tìm kiếm khoái cảm, thực chất đều đang bòn rút tinh lực.”
“Uống thuốc bừa bãi chỉ tăng cường độ, nhưng tinh dịch khó xuất hoặc ra ít, loãng, nhạt màu. Lạm dụng thủ dâm sẽ khiến khoái cảm giảm đi, đến lúc gần gũi thì yếu ớt hoặc không đủ sức duy trì, đến lúc hối hận cũng đã muộn.”
“Còn nhiều bệnh nhân thường ngại ngùng, không muốn chia sẻ, giấu bệnh sợ thầy, làm cho bệnh ngày càng nặng thêm.”
Có lẽ trong mắt bác sĩ, đây chỉ là những kiến thức chuyên môn bình thường, nhưng Vu Thanh Đường nghe mà nóng bừng mặt, đầu óc như cho thêm tí ớt. Anh còn bất giác thốt ra một câu, hỏi xong lại hối hận không thôi: “Vậy còn anh, sức khỏe có tốt không?”
Bầu không khí như bị ném vào tủ lạnh âm mười mấy độ, chung quanh ngưng kết thành băng.
Vu Thanh Đường muốn giải thích, mà chẳng biết nói sao, nói cũng nói rồi, không nuốt trở lại được, anh bỗng hiểu thế nào là có miệng mà khó nói thành lời.
Xe vừa tiến vào hầm, xung quanh tối sầm rồi lại sáng, chỉ nghe giọng nói thong thả, trầm ấm của Từ Bách Chương: “Cơ thể anh rất khỏe…”
Ước chừng vài giây sau, Từ Bách Chương từ tốn bỏ thêm một câu, “Đặc biệt là thận.”