• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay của Vu Thanh Đường bị nắm ngược lại, những đường chỉ tay phảng phất như in sâu vào tận xương cốt anh.  

Đợi khoảng vài phút anh mới nghe thấy Từ Bách Chương lên tiếng, “Ba năm trước, anh từng thực hiện ca phẫu thuật van tim cho một bệnh nhân. Nhưng cô ấy… không qua khỏi.”  

Vu Thanh Đường thận trọng hỏi, “Có sự cố ngoài ý muốn sao?”  

Phẫu thuật luôn tiềm ẩn rủi ro, đặc biệt là đối với những ca phẫu thuật lớn. Rất nhiều vụ tranh chấp y tế đều bắt nguồn từ các sự cố ngoài ý muốn hoặc từ việc người nhà bệnh nhân không hài lòng với kết quả điều trị.  

Từ Bách Chương: “Ca phẫu thuật rất thành công.”  

Vu Thanh Đường cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Từ Bách Chương, “Vậy sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?”  

Với những ca phẫu thuật có độ khó cực kỳ cao, việc hồi phục sau phẫu thuật cũng tiềm ẩn rất nhiều rủi ro. Theo sắp xếp của bệnh viện, bệnh nhân được chuyển vào ICU và tiếp tục theo dõi trong 14 ngày. Nhưng đến khi bệnh tình dần cải thiện, gia đình lại nhất quyết yêu cầu chuyển về phòng bệnh thường.  

Lúc đó bệnh nhân vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm hoàn toàn, Từ Bách Chương khuyên nên ở lại ICU thêm một tuần nữa, nhưng người nhà không cảm kích, thậm chí còn cho rằng bệnh viện đang cố tình vẽ vời để hút máu họ, bởi mỗi ngày nằm viện tốn đến vài ngàn tệ, đây không phải con số nhỏ đối với những gia đình bình thường.  

Cuối cùng bệnh nhân vẫn bị chuyển vào phòng bệnh thường, nhưng chỉ sau 36 tiếng, điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Bệnh nhân xuất hiện tình trạng suy tim nghiêm trọng, dù đã được cấp cứu kịp thời vẫn không qua khỏi.  

Người nhà bệnh nhân là kiểu không nói lý lẽ, bây giờ lại mất cả người lẫn của, trong lòng không cam tâm nên bắt đầu trút hết tức giận lên đầu bệnh viện và bác sĩ, chẳng hề xem xét nguyên nhân thực sự dẫn đến kết cục này.  

“Đây không phải lỗi của anh. Anh không nên vì chuyện đó mà từ bỏ phẫu thuật tim…” Vu Thanh Đường nắm tay hắn, “Bách Chương, anh ổn không?”  

Sắc mặt Từ Bách Chương tái nhợt, hiển nhiên mọi chuyện không hề đơn giản như những gì hắn nói. Nhưng lúc này hắn không còn đủ sức để chia sẻ tiếp nữa.  

“Bách Chương, em thấy mệt quá.” Vu Thanh Đường chạm vào mặt hắn như muốn sưởi ấm sự lạnh lẽo trên đó, “Đừng nói nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”  

“Ừ.” Nét mặt Từ Bách Chương dịu lại, giúp anh lau người sạch sẽ, đưa anh về phòng ngủ.  

Trên chiếc giường đôi rộng rãi, cả hai lại nằm sát về một bên.  

Từ Bách Chương ôm chặt lấy anh, giống như sợ chỉ cần nới lỏng một chút thôi là người trong lòng sẽ tan biến như mây khói.  

Vu Thanh Đường không thể chợp mắt cả đêm. Sáng sớm đã vội chạy đến đài truyền hình, cố gắng tìm kiếm các tin tức về ca phẫu thuật năm đó.  

Liễu Tư Nghiên cũng không yên tâm, hớt ha hớt hải chạy tới, khóa trái cửa văn phòng lại, “Mày hỏi được gì chưa?”  

Vu Thanh Đường lục tìm trong kho dữ liệu, “Là ca phẫu thuật ba năm trước. Chi tiết cụ thể thì chưa rõ.”  

Liễu Tư Nghiên nén giận, “Chuyện lớn như vậy mà mày chỉ hỏi được chừng đó thôi sao? Bình tĩnh quá rồi đấy.”  

“Trạng thái anh ấy không ổn nên tao không muốn hỏi thêm.” Vu Thanh Đường không muốn xát muối vào vết thương của hắn thêm nữa.  

Liễu Tư Nghiên vò tóc, khó chịu nói, “ Vu Thanh Đường, nếu, tao nói nếu thôi, thật sự là lỗi của anh ấy, mày định làm gì?”  

“Không có nếu. Không phải lỗi của anh ấy.”  

“Tao hiểu tâm trạng mày, nhưng cũng đừng tin tưởng mù quáng quá. Anh ta không vô duyên vô cớ bị điều sang khoa đông y đâu, đúng không?”  

“Tư Nghiên, nghe này, giả sử mày mắc sai lầm nghiêm trọng khi làm chương trình pháp chế, mày nghĩ đài truyền hình sẽ dễ dàng cho mày chuyển sang mục đời sống và coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?”  

Liễu Tư Nghiên trầm ngâm suy nghĩ, “Cũng đúng.”  

Chữa bệnh cứu người là chuyện lớn hơn nhiều so với sản xuất chương trình.  

Ở một bệnh viện tổng hợp lớn như thế, chỗ nào mà không có vô số cơ chế giám sát, bọn họ không có khả năng, cũng không dám bao che cho bất kỳ bác sĩ phạm sai lầm nào.  

Liễu Tư Nghiên: “Giờ phải làm sao đây? Nội dung email chúng ta nhận được khá điên rồ. Chuyện đã qua ba năm rồi mà vẫn muốn làm ầm lên. Dù có đè chuyện xuống thì chắc đám người đó cũng không chịu dừng đâu.”  

Đây cũng là điều khiến Vu Thanh Đường băn khoăn. Nhìn sơ tình trạng hôm qua, đây rõ ràng là vết sẹo trong lòng Từ Bách Chương, nếu ép hỏi có thể sẽ làm hắn tổn thương.  

Vu Thanh Đường tiếp tục tìm kiếm trong kho tin tức, nhưng vẫn không thu được gì. Anh cầm điện thoại lên, ngập ngừng giữa số điện thoại của Lương Tụng Thịnh và Chung Nghiêm.  

“Thanh Đường, đừng tìm nữa, có chuyện rồi!”  

“Chuyện gì?”  

Liễu Tư Nghiên đưa điện thoại cho anh, “Vừa quay được đấy.”  

Đó là một đoạn video, địa điểm quay được là trước cửa bệnh viện tỉnh. Xung quanh hỗn loạn xen lẫn tiếng khóc than ồn ào. Một nhóm hơn chục người mặc đồ tang, đầu quấn khăn trắng, kéo theo băng rôn trắng chữ đen.

【Hung thủ giết người Từ Bách Chương, trả mạng lại cho vợ tôi!】

【Bệnh viện tỉnh vô nhân tính, thuê kẻ tâm thần làm bác sĩ, giết chết vợ tôi!”】

【Tên tâm thần hút máu người! Cút khỏi bệnh viện!”】

Vu Thanh Đường như bị một thanh thép đâm vào ngực, máu từ từ rỉ ra.  

“Còn nữa.” Liễu Tư Nghiên kéo sang tấm ảnh tiếp theo, “Bọn khốn đó in cái này thành tờ rơi, phát khắp bệnh viện.”  

Trên đó có in tên họ và ảnh chụp của Từ Bách Chương, cùng một tờ chẩn đoán bệnh tâm thần.  

Hình như đó là giấy kiểm tra y tế trước một cuộc thi, trên đó ghi rằng, Từ Bách Chương mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng, thậm chí có xu hướng khát máu, nên bị hủy bỏ tư cách dự thi.  

Ở phần ghi chú phía sau còn đặc biệt khuyến nghị, Cần cân nhắc kỹ lưỡng về khả năng tiếp tục hành nghề y của đối tượng này.

Vu Thanh Đường không rõ cơ quan nào đã ban hành giấy chứng nhận này, nhưng một kết luận như vậy chẳng khác nào bóp nghẹt giấc mơ y học của một người.  

Vu Thanh Đường siết chặt đi động, gửi hết những chứng cứ thu thập được về điện thoại mình.  

Liễu Tư Nghiên vỗ vai anh, “Thanh Đường, yên tâm đi. Chúng ta là người nhà, tin tức sẽ không bị đăng bậy đâu. Cảnh sát cũng đã vào cuộc rồi.”  

“Ừ, tao không sao.” Vu Thanh Đường không quan tâm những thứ khác, anh chỉ lo cho Từ Bách Chương, “Mày xin nghỉ phép giúp tao, tao phải đi tìm anh ấy.”  

“Đi đi, có gì thì nhớ liên lạc.” 

Vu Thanh Đường vội vã chạy về phía gara, vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Từ Bách Chương. Hôm nay anh ấy có lịch khám, giờ này chắc vẫn ở bệnh viện.  

Điện thoại không ai bắt máy, anh thử gọi cho Lương Tụng Thịnh cũng không được, cuối cùng chỉ có Chung Nghiêm bắt máy.  

“Thằng Thịnh đưa nó về nhà rồi, tận tay đưa lên lầu. Giờ chắc nó đang ở nhà.”  

“Cảm ơn anh, bác sĩ Chung.”  

“Đừng khách sáo với tôi, cậu dành nhiều thời gian bên nó một chút. Có gì cứ gọi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng, 24/24.”  

Vu Thanh Đường mở cửa nhà, thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác với thường ngày: áo vest vứt trên sàn, giày dép nằm lộn xộn, hoàn toàn không giống với dáng vẻ ngăn nắp gọn gàng của Từ Bách Chương.  

Vu Thanh Đường tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện Từ Bách Chương đang ở phòng ngủ phụ. Từ ngày chuyển sang ngủ ở phòng chính, hắn chưa từng quay lại đây.  

Phòng ngủ bị kéo màn che khuất cả ánh mặt trời, dù là một buổi sáng đầy nắng nhưng căn phòng vẫn tối tăm lạnh lẽo.  

Từ Bách Chương vùi mình trong chăn, giống như một sinh vật ghét ánh sáng, chỉ muốn hoạt động trong bóng tối.  

Vu Thanh Đường đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ, “Bách Chương, em vào được không?”  

Phải vài phút sau mới có tiếng trả lời, “Anh buồn ngủ.”  

“Em cũng buồn ngủ, em có thể ngủ cùng anh không?”  

Lại một lúc nữa trôi qua, không có tiếng phản hồi.  

“Anh không từ chối thì em coi như anh đồng ý đấy.” Vu Thanh Đường cởi đồ, chui vào chăn.  

Từ Bách Chương nằm quay lưng về phía anh, trông như một bức tượng không biết cử động.  

Vu Thanh Đường nhích lại gần hơn, áp trán vào lưng hắn, khẽ hôn lên, “Bách Chương, hôm nay anh lạnh lùng quá…”  

“Anh không ôm em nữa.”  

“Trước đây mỗi lần về nhà anh đều ôm em.”  

“Tối qua cũng không như vậy, Bách Chương…”  

Dịu dàng chỉ vượt qua ba lần, Vu Thanh Đường đã bị ấm áp vây lấy, không khí xung quanh thoang thoảng hương thơm anh yêu thích.

Vu Thanh Đường ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên cằm Từ Bách Chương ba lần rồi mới thì thầm, “Đợi lâu rồi phải không? Là em về muộn.”  

“Thanh Đường, Thanh Đường.” Từ Bách Chương ôm anh thật chặt, như thể không muốn rời xa.  

“Em đây, vẫn luôn ở đây.” Vu Thanh Đường vẫn tiếp tục hôn như đang cố gắng làm dịu đi sự bất an trong lòng hắn.  

Nhưng Từ Bách Chương chỉ không ngừng lặp đi lặp lại, “Xin lỗi… xin lỗi em…”  

“Đừng nói xin lỗi. Anh không làm gì sai cả.”  

“Em tin anh.” Từ Bách Chương cố gắng nói, giọng nghẹn lại, “Ca phẫu thuật đó thật sự rất thành công. Anh đã rất cố gắng, không hề mắc sai lầm nào. Anh vô cùng tỉnh táo, đến giờ anh vẫn nhớ từng bước trong ca mổ đó.”  

“Mở ngực, rạch qua khoang liên sườn, mở màng ngoài tim, treo màng ngoài tim… Không có vấn đề gì, tất cả đều là quy trình bình thường, hoàn toàn không có vấn đề gì.”

“Bách Chương, thả lỏng đi anh, không cần phải giải thích.” Vu Thanh Đường vội trấn an hắn, dịu dàng nói, “Em không quan tâm đến ca mổ, em chỉ muốn hiểu anh nhiều hơn thôi.”  

“Muốn hiểu về tuổi thơ của anh, và những điều anh luôn canh cánh trong lòng.”  

Nếu bản báo cáo tâm lý kia là thật, thì những vết thương trong tâm hồn anh ấy có lẽ bắt nguồn từ những ký ức thuở nhỏ.  

Từ Bách Chương khẽ nói, “Anh sợ em không muốn nghe.”  

“Anh không phải em, đừng tự ý quyết định thay em.” Vu Thanh Đường nói, giọng trầm ấm, “Chúng ta là bạn đời. Trước đây anh từng nói em phải hãy học cách chia sẻ, không nên cất giấu mãi trong lòng.”  

“…Được, anh sẽ nói.”  

***

Tuổi thơ của Từ Bách Chương cũng giống như phần lớn trẻ em vùng nông thôn, gắn với đất đai khô cằn, với sân khấu nhỏ ở đầu thôn và ánh mặt trời rực rỡ bên bờ sông.  

Nhưng có những điều rất khác biệt: cha anh không giống trong những giấc mơ, không làm đồ chơi, không cõng anh trên cổ chơi cưỡi ngựa, cũng không dùng bộ râu cứng của mình chọc anh cười.  

Ông ta cũng không phải bờ vai vững chắc như trong sách vở viết, không dũng cảm, cũng chẳng cao cả để gánh vác gia đình.  

Ông ta chỉ biết uống rượu khoác lác, đánh đập mẹ anh.  

Mẹ là một người phụ nữ nông thôn truyền thống, không được học nhiều nhưng vô cùng giỏi giang, chuyện gì cũng có thể đảm đương. Mẹ có thể ra đồng làm việc, cũng có thể một tay nấu ra đồ ăn ngon, chăm sóc nhà cửa đến gọn gàng ngăn nắp.  

Thế nhưng, dù vậy thì ông ta vẫn luôn không hài lòng. Mỗi khi say rượu lại viện ra đủ thứ lý do để đánh bà.  

Ông ta càng hung bạo bao nhiêu thì mẹ lại càng dịu dàng bấy nhiêu. Tất cả những nỗi đau và phiền muộn đều tan biến trong vòng tay yêu thương của mẹ.  

Từ Bách Chương thích những món ăn mẹ nấu, thích nghe mẹ hát ru rồi nói chúc ngủ ngon. Anh thích theo mẹ ra đồng gieo hạt, hái rau trong vườn, hoặc chỉ đơn giản là tựa vào mẹ giữa những buổi trưa hè oi bức, nhìn mẹ khéo léo bện rơm thành cả một vườn thú.  

Anh không bao giờ quên được những vết thương rỉ máu trên người mẹ, còn có người cha say mèm đến bất tỉnh và tiếng hít thở luôn khiến anh ghê tởm.  

Hồi nhỏ lá gan của Từ Bách Chương rất nhỏ, chỉ dám trốn ở góc tường khóc. Đợi đến khi tiếng ngáy của cha lắng xuống anh mới dám rón rén bước ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ, rồi lén hôn lên những vết thương còn rỉ máu trên tay bà.  

Ngày bé anh luôn mong mình lớn thật nhanh để có thể trở nên mạnh mẽ, để đưa mẹ rời khỏi nơi đó, sống ở một nơi không có cha.  

Nhưng giấc mơ ấy còn chưa thành, đã bị dập tắt vào năm anh 8 tuổi.  

Hôm đó anh nằm trong lòng mẹ, nói rằng mình muốn ăn kẹo hồ lô. Mẹ xoa đầu anh, bảo rằng sẽ đi mua, dặn anh ngoan ngoãn ở nhà đợi.  

Anh đợi một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, đợi đến trời tối mịt, đợi đến khi thiếp đi trong mệt mỏi. Cuối cùng, thứ anh đợi được lại là tin mẹ qua đời.  

Mẹ anh nằm bất động trên ruộng lúa mì của gia đình, bên cạnh là một chai thuốc trừ sâu, đó là chai thuốc mà anh tận mắt thấy mẹ mang theo khi ra khỏi nhà.  

Thửa ruộng ấy nằm ngược hướng với nơi bán kẹo hồ lô. Mẹ căn bản không hề đi đến cửa thôn mua kẹo, ngay từ đầu mẹ đã quyết định rời xa anh mãi mãi.  

Tuổi thơ non nớt của Từ Bách Chương không thể hiểu: vì sao mẹ lại không mua kẹo hồ lô? Vì sao mẹ lại tự sát? Vì sao mẹ lại không cần anh nữa?  

Đến khi trưởng thành, anh nghĩ rằng có lẽ mẹ bị bệnh, không thể chịu đựng thêm nỗi đau nào nữa nên đã chọn cách tự giải thoát cho mình.  

Càng nghĩ như vậy, Từ Bách Chương lại càng thấy day dứt.  

Nếu hôm đó anh không nài nỉ đòi ăn kẹo hồ lô, nếu anh đi cùng mẹ, hoặc nếu anh có thể chạy ra ngoài tìm mẹ sớm hơn, liệu có thể ngăn mẹ lại không?  

Thậm chí là, nếu anh đủ can đảm để chắn trước mẹ mỗi khi bị cha đánh, nếu anh đủ sức bảo vệ mẹ thì có lẽ mẹ đã không phải lựa chọn cái chết.  

Nhưng trên đời nào có chỗ cho nhiều chữ “nếu” như vậy.  

Những gì đã vuột khỏi tầm tay sẽ không bao giờ trở lại.  

Sự ra đi của mẹ chẳng làm cha anh thay đổi bao nhiêu. Chỉ khác một điều, là ông bắt đầu chuyển đối tượng, từ đánh vợ sang đánh con trai.  

Năm đó Từ Bách Chương chỉ mới 8 tuổi nhưng đã phải chịu đựng đủ mọi kiểu đòn roi. Trong những tháng ngày tăm tối ấy, ước muốn duy nhất của anh khi tan học về là cha không có ở nhà. Anh chỉ muốn yên tĩnh làm bài tập, không phải chịu thêm bất kì trận đòn nào nữa.  

Sau này, Từ Bách Chương phát hiện ra một phương pháp “Tự cứu.”  

Ông ta đánh anh không chút nương tay, nhưng chỉ cần nhìn thấy máu là sẽ dừng lại ngay. Trong lúc vết thương chưa lành, ông cũng không đánh nữa, thậm chí còn mua chút đồ ăn vặt cho anh.  

Để tránh bị đòn thêm, Từ Bách Chương bắt đầu tự tạo ra những vết thương trên cơ thể mình. Thời điểm ông ta lại chuẩn bị vung roi, anh sẽ cố tình để những chỗ đã bị thương hứng đòn, phơi bày vết máu ra trước mặt ông.  

Tuy tàn nhẫn, nhưng đó là cách duy nhất mà anh có thể làm.  

Vu Thanh Đường túm chặt lấy cổ áo Từ Bách Chương, nhịn không được khóc nức nở, “Ông ta là quỷ dữ! Ông ta không xứng làm cha!”  

“Xin lỗi, anh vốn không nên kể cho em những chuyện này.” Từ Bách Chương lau nước mắt cho anh, dịu dàng an ủi, “Đừng khóc, Thanh Đường, em đừng khóc.”  

Em tỏa sáng rực rỡ đến thế, đẹp đẽ đến thế.

Em sinh ra dưới ánh mặt trời, không nên bị nhuốm bẩn bởi những câu chuyện đen tối như vậy.

“Em không sao.” Vu Thanh Đường rúc sâu hơn vào ngực hắn, giọng khàn đặc, “Chỉ là em thấy đau lòng, đau lòng cho anh, đau lòng cho mẹ nữa.”  

Từ Bách Chương hôn lên những giọt nước mắt của anh, không bao giờ muốn thấy anh phải khổ sở.  

Vu Thanh Đường nghẹn ngào nói, “Ông ta đáng chết! Ông ta không xứng đáng được sống!”  

Từ Bách Chương cười lạnh, “Đúng vậy, cho nên ông ta đã chết rồi.”  

Cả người Vu Thanh Đường bỗng run lên, trái tim như bị bóp nghẹt, “Bách Chương, anh… không phải… cái chết của ông ta không phải do anh…”  

“Đừng lo.” Giọng Từ Bách Chương trầm xuống, vô cùng bình thản, “Không cần anh phải làm gì. Là ông ta tự mình chuốc lấy.”  

Năm Từ Bách Chương 14 tuổi, thi thể của cha anh được tìm thấy trên đường cao tốc.

Giữa mùa đông khắc nghiệt, ông ta nằm bên vệ đường, đông cứng thành tảng băng, dù vậy, đến tận lúc chết trong tay ông ta vẫn nắm chặt chai rượu. Thông qua camera giám sát, rạng sáng hôm đó ông ta say như chết loạng choạng bước ra đường cao tốc, tự chui người vào gầm một chiếc xe tải lớn.  

Người thân cuối cùng đã ra đi, nhưng thay vì đau buồn, đó lại là một sự giải thoát đối với anh. Có lẽ, đó là kết cục tốt nhất.  

Vu Thanh Đường chạm vào vết sẹo trên ngực Từ Bách Chương, “Vậy vết sẹo này… cũng liên quan đến ông ta sao?”  

Từ Bách Chương im lặng thừa nhận.  

Vu Thanh Đường nhớ lại vết dao ngoằn ngoèo và những đường chỉ khâu thô kệch,  

“Là do ông ta làm sao?”  

“Không, là anh tự làm.”  

Năm ấy Từ Bách Chương mới 12 tuổi, vừa tốt nghiệp tiểu học. Cha anh xé nát sổ hộ khẩu và giấy báo trúng tuyển, cấm anh tiếp tục học cấp hai, bắt anh ra ngoài kiếm tiền.  

Khi ấy, học hành là con đường duy nhất để thoát khỏi nghịch cảnh. Từ Bách Chương muốn thi đỗ, muốn rời xa ông ta, muốn tự tạo dựng cuộc sống cho riêng mình.  

Anh không cam lòng, quyết liệt phản kháng, nhưng đổi lại chỉ là những trận đòn tàn bạo hơn. Tối hôm đó, Từ Bách Chương đang ngồi liếm vết thương trên người mình, lần đầu tiên anh nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời.  

Trong tay cầm con dao liềm nhỏ đã vô số lần dùng để tự làm đau mình, anh lắng nghe nhịp tim mình và nhớ đến mẹ.  

Mẹ tự tử, chẳng phải cũng là một cách giải thoát sao?  

Nếu một nhát dao đâm vào đây, trái tim ngừng đập, anh sẽ không bao giờ bị đánh, cũng không còn đau khổ nữa.  

“Anh đã cầm dao, nhắm vào ngực và cứa xuống.”  

Vu Thanh Đường túm lấy ngực áo hắn, giận đến mức muốn đấm một cái, nhưng lại không nỡ, “Sao anh ngốc thế?”  

Từ Bách Chương khẽ cười, “Lúc cảm nhận được cơn đau thấu tim, nhìn máu chảy xối xả, anh cũng nghĩ như thế.”  

Tại sao lại ngốc như vậy, tại sao lại tự đổ lỗi cho mình vì sai lầm của người khác? Anh không nên chết, cũng không thể chết.  

Trong mắt người khác, máu là biểu tượng của đau đớn, sợ hãi và tàn nhẫn. Nhưng với Từ Bách Chương, máu lại là cách duy nhất để giữ yên bình trong nhà, là con đường duy nhất để bản thân không bị đánh đập nữa.  

Máu là cọng rơm cứu mạng của anh, là thần đan diệu dược giúp anh thanh tỉnh.

Anh chịu đựng cơn đau, dùng tay bịt chặt vết thương, nhớ lại những gì đã xem được trong quyển sách cũ ở cửa thôn, trên đó có dạy cách khâu và xử lý vết thương.  

Trong nhà không có kim khâu chuyên dụng, anh lấy kim may đồ và luồn sợi chỉ bông qua, dùng lửa để tiệt trùng rồi tự khâu lại vết thương.  

Bây giờ nghĩ lại, hắn cũng không dám tin, năm đó hắn chỉ là một cậu bé mới 12 tuổi, lại có thể trong điều kiện hoàn toàn không được gây tê, từng mũi từng mũi xuyên qua da thịt, khâu kín vết dao dài 3 centimet ấy.  

Không có thuốc kháng viêm, anh nhớ trong sách đông y có nhắc đến loại thảo dược có tác dụng kháng viêm, mọc ngay bên cạnh sân nhà. Anh nghiền nát lá thuốc, đắp lên vết thương, rồi theo hướng dẫn trong sách tự tháo chỉ sau một tuần.  

Vết thương đã lành, nhưng vết sẹo thì vĩnh viễn ở lại.  

Từ đó Từ Bách Chương chìm đắm vào y học, học ngày học đêm, dốc toàn bộ sức lực với một khát khao: dùng đôi tay của mình cứu lấy nhiều sinh mệnh hơn nữa.  

Về sau anh thành công thi đỗ đại học y, đi du học lấy bằng tiến sĩ, rồi vào làm tại khoa ngoại tim mạch của bệnh viện tỉnh. Mọi thứ đều diễn ra vô cùng thuận lợi.  

Chỉ có hai chuyện không hoàn hảo, một là bản giám định tâm lý ấy, và hai là ca phẫu thuật ba năm trước.  

“Bách Chương, ca phẫu thuật đó không phải lỗi của anh. Anh không sai.”  

“Nhưng họ có trong tay bản báo cáo tâm lý bất thường của anh.” Từ Bách Chương co người lại, giọng khàn khàn, “Anh là một kẻ điên.”  

Mặc kệ có chứng minh bao nhiêu lần rằng ca phẫu thuật không gặp vấn đề, đều không thể xóa bỏ kết luận hắn bị rối loạn tâm lý.  

Vu Thanh Đường ghét cay ghét đắng cách nói này, “Anh không phải kẻ điên. Anh chỉ là một người bệnh. Sống trên đời này, ai có thể đảm bảo mình không bao giờ bị bệnh chứ?”  

Từ Bách Chương: “Xin lỗi, đã khiến em thất vọng rồi.”  

“Em chưa bao giờ thất vọng, trong mắt em, anh chính là số một.” Vu Thanh Đường ôm chặt lấy hắn, “Bách Chương, anh là chính anh, không cần bận tâm người khác nghĩ gì.”  

“Anh không bận tâm.”  

Một người đã từng bò ra từ bùn lầy, từng trải qua bóng tối và nhơ nhớp, chẳng còn điều gì có thể đánh gục được hắn.

Nếu hắn có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy, thì đã sớm từ bỏ vào năm mẹ tự sát, năm bị cha đánh đập, năm bị chẩn đoán mắc bệnh tâm lý và bị tước quyền tham gia cuộc thi, thậm chí vào năm bị khuyên không nên tiếp tục theo đuổi con đường y học nữa.  

Vu Thanh Đường: “Nếu vậy, anh cũng đừng bận tâm đến những tin đồn vớ vẩn đó, được không?”  

“Anh chưa từng để ý, cũng chưa từng quan tâm đến những tin đồn đó.” Từ Bách Chương mở mắt, trong đồng tử chỉ có hình bóng Vu Thanh Đường, “Điều duy nhất anh quan tâm, chỉ có em.”  

Quan tâm em nghĩ gì khi nghe những điều ấy.

Quan tâm trong mắt em, anh là người như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK