• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó, khoa cấp cứu yên bình hiếm thấy, gần 11 giờ mà một bệnh nhân cũng không có.

Chung Nghiêm cầm hồ sơ bệnh án đi xuống lầu, hành lang phòng khám vắng vẻ, từ xa đã nghe thấy nhóm thực tập sinh í ới ầm ĩ.

“Có chuyện lớn rồi anh em ơi!”

“Trưởng khoa Từ say rượu lái xe, bị cảnh sát hốt rồi!”

“Ông nói linh tinh gì thế?”

“Trưởng khoa Từ mà biết uống rượu á?”

“Chắc chắn mà, vừa mới bước xuống từ xe cảnh sát kìa, đúng là Trưởng khoa Từ!”

“Mọi người nhìn ra ngoài kìa, thật sự là anh ấy!”

“Trời ạ, anh ấy còn ăn mặc kiểu đó nữa chứ!”

“Chắc gặp cú sốc lớn lắm.”

“Thất tình nên mượn rượu giải sầu chăng?”

“Anh ấy mới kết hôn mà?”

“Phòng cháy phòng trộm phòng… tình yêu!”

“Hôn nhân có thể làm người ta mất phương hướng!”

“Một bước lầm lỡ ân hận cả đời!”

“Tôi đã bảo rồi, khổ hạnh tăng không thể bước vào hồng trần được đâu!”

Chung Nghiêm bước tới, mắng cho đám nhãi ranh một trận te tua. Vừa lấy điện thoại định liên lạc với Từ Bách Chương, quay lại đã thấy đội trưởng Phùng dẫn theo người đi vào khoa cấp cứu, theo sau chính là Từ Bách Chương.

Chung Nghiêm: “…”

Chết tiệt, mình còn mất mặt hơn nó.

Bệnh viện tỉnh phụ trách kiểm tra nồng độ cồn trong phạm vi 3 km, đội trưởng Phùng phụ trách khu vực này đã lâu, vốn rất quen thuộc với Chung Nghiêm.

Hàn huyên vài câu, Chung Nghiêm sắp xếp người lấy máu. Đợi mọi người rời đi hết, y mới gọi: “Đồng chí cuối cùng, theo tôi qua đây.”

Từ Bách Chương đi theo y vào phòng làm việc, xắn tay áo lên.

Chung Nghiêm vô vùng chắc chắn hắn không có khả năng say xỉn khi lái xe, “Mày làm gì vậy?”

Từ Bách Chương: “Thanh Đường đi uống với đồng nghiệp, tao tới đón em ấy về.”

Chung Nghiêm ngu ra vài giây, rất nhanh đã hiểu vấn đề: “Cậu ấy uống bao nhiêu?”

“Ba chai bia.”

Chung Nghiêm đâm kim vào tĩnh mạch, “Mày thổi ra bao nhiêu?”

Từ Bách Chương: “51.”

Chung Nghiêm: “…”

Ba chai bia, kể cả là thổi trực tiếp cũng chỉ khoảng 60 là cùng. Mà tiếp xúc gián tiếp cùng lắm chỉ 20, 30. Rốt cuộc thằng quỷ này đút lưỡi vô miệng người ta bao lâu vậy trời?

Kim tiêm của Chung Nghiêm suýt thì đâm lệch, cả người như bốc hỏa.

Chuyện tình cảm đúng là không đùa được, ngày trước kiềm chế bao nhiêu thì bây giờ lại “đói khát” bấy nhiêu. Trời lạnh thế này, về nhà giải quyết không được hay gì mà còn làm trò ngoài đường nữa hả?

Trên đầu khổ hạnh tăng nở một đoá hoa, chẳng ngại nước sôi lửa bỏng.

Chung Nghiêm: “MC nhà mày về nhà chưa?”

Từ Bách Chương đáp, “Chưa, còn ngồi trên xe chờ tao.”

“Sao không bảo cậu ấy đi cùng?”

“Xe đậu ngoài đường Dân Tộc rồi.”

Chung Nghiêm chợt nghĩ, may mà người kia không đến đây. Mọi người trong viện chỉ biết Từ Bách Chương đã kết hôn, chứ chưa rõ đối phương là ai. Nếu cậu ấy vào đây, với bản tính thích hóng chuyện của đám thực tập sinh, cộng thêm độ nổi tiếng của MC kia, chắc bệnh viện sẽ ồn ào đến nỗi sập trần mất.

Kết quả xét nghiệm máu có rất nhanh, Từ Bách Chương được “thả tự do” ngay tại chỗ, ba người còn lại vẫn tiếp tục ngồi lại nghe giáo dục tư tưởng.

Từ Bách Chương không có thời gian chờ bọn họ, đang nghĩ cách trở về nhanh nhất.

Chung Nghiêm gọi lại, “Mày định về kiểu gì?”

“Tao gọi xe.”

Đây là cách nhanh nhất.

“Bên ngoài tuyết rơi lớn thế, bắt được xe không?” Chung Nghiêm đưa chìa khóa xe và giấy xét nghiệm chứng minh nồng độ cồn cho hắn, “Đậu xe ở bãi bên đường Dân Tộc là được, tao có chìa dự phòng, sáng mai sẽ  qua lấy.”

Từ Bách Chương nhận chìa khóa, “Cảm ơn.”

Chung Nghiêm vỗ vỗ vai hắn, “Khách sáo với tao làm gì, mau về đi, đừng để người ta đợi.”

Từ Bách Chương vừa cất bước rời đi, Thời Án – người vì đau bụng mà bỏ lỡ “kịch hay” – lại đuổi đến. Tuy không ở đó tận mắt chứng kiến, nhưng cậu đã đọc hết tin nhắn trong nhóm buôn chuyện, còn không biết sống chết mà vội vàng đâm đầu vào họng súng.

Thời Án hí hửng dán đến hỏi Chung Nghiêm, “Trưởng khoa Chung, tại sao xét nghiệm máu không có cồn mà máy lại báo có?”

Ánh mắt Chung Nghiêm sắc lạnh như dao.

Thời Án sợ sệt vội giải thích, “Em chỉ muốn tìm hiểu về mặt khoa học thôi. Hay là máy kiểm tra gặp vấn đề?”

Chung Nghiêm: “Không gặp vấn đề gì.”

Thời Án: “Vậy là do trưởng khoa Từ đang nghiên cứu bí kíp võ công ạ?”

Có tin đồn nói rằng Từ Bách Chương có võ nghệ cao cường, một chiêu thôi là có thể khiến đối thủ đi “chầu ông bà”. 

Cộng thêm việc hắn thường mặc bộ đồ luyện công, trong suy nghĩ của Thời Án, hắn chẳng khác nào võ sĩ dân gian biết phun rượu vào lưỡi kiếm.

Chung Nghiêm nhìn cậu như nhìn đứa trẻ lên ba.

Thời Án gãi đầu, “Không phải vậy sao? Chẳng lẽ trưởng khoa Từ súc miệng bằng cồn y tế để bảo vệ sức khỏe răng miệng?”

Chung Nghiêm: “…”

Thằng ngốc này ăn cái gì mà lớn vậy?

Thời Án vẫn không hiểu, “Không phải ạ?”

Chung Nghiêm nghiêm mặt, “Không phải.”

“Vậy thì sao?” Thời Án thật sự tò mò, trong đầu lại nhớ đến câu chuyện trong nhóm buôn dưa, nghĩ ngợi nửa ngày mới bật ra một câu, “Ồ! Lẽ nào, trưởng khoa Từ anh ấy đã… hôn… hôn… á!”

Chung Nghiêm cho cậu một cái tát sau gáy, “Nhiều chuyện quá, đi làm đi!”

***

Cuối cùng cũng về đến nhà, Vu Thanh Đường tắm xong, ngồi bên giường lau tóc. Từ Bách Chương cầm điện thoại bước tới gõ cửa, “Có bận gì không?”

Vu Thanh Đường đặt khăn xuống, “Không bận.”

“Anh có một người bạn, người yêu nhỏ của nó bị trẹo chân, cần em hỗ trợ để quay video dạy phục hồi.”

“Người yêu nhỏ?” Cách gọi này khá đặc biệt.

Từ Bách Chương gật đầu, “Ừ, chồng sắp cưới của Tụng Thịnh, tuổi còn nhỏ.”

Vu Thanh Đường khẽ “ồ” một tiếng, “Thì ra bác sĩ Lương thích kiểu này.”

Nếu đã cố ý nhấn mạnh chữ “nhỏ,” chắc người yêu kia phải kém bác sĩ Lương ít nhất là 6 tuổi trở lên.

Vu Thanh Đường từng gặp Lương Tụng Thịnh ở Shigatse, vẻ ngoài trưởng thành chững chạc, toát ra vẻ uy nghiêm khó gần, không giống với bác sĩ Chung – người luôn vui vẻ, dễ mến.

Từ Bách Chương: “Nghe nói là liên hôn gia tộc.”

Có vẻ trong đó còn ẩn chứa một câu chuyện xưa, nhưng vì đây là chuyện riêng của người khác, Vu Thanh Đường cũng không hỏi thêm, chỉ dâng chân lên làm mẫu.

Từ Bách Chương do dự vài giây, rồi đặt gót chân của anh lên đùi mình.

Từ Bách Chương từ từ kéo tất xuống, từng động tác chậm rãi như một thước phim chậm trong truyện tranh lãng mạn. Chiếc tất trắng kết hợp với quần xám ở nhà, mắt cá chân dần lộ ra, trần trụi sạch sẽ, quyến rũ gọi mời.

Vu Thanh Đường cầm điện thoại, chuẩn bị quay video, “Góc này ổn không?”

Từ Bách Chương nâng gót chân Vu Thanh Đường, tay đặt lên mu bàn chân anh, ghé lại nhìn vào màn hình, “Được rồi.”

Vu Thanh Đường hơi co đầu ngón chân lại, “Bách Chương, tay anh nóng quá.”

“Là chân em quá lạnh, thể hàn.”

Vu Thanh Đường không tin lý do thoái thác của hắn lắm, nhưng vẫn thuận miệng đáp, “Vậy phiền bác sĩ Từ làm ấm giúp em nhé?”

Từ Bách Chương nắm lấy cả bàn chân anh, như đang nhào nặn một miếng bọt biển mềm mại, “Chuẩn bị quay rồi.”

Từ Bách Chương cẩn thận thực hiện từng động tác, giống như một bài hướng dẫn chi tiết, từng khớp xương đều được giải thích kỹ càng. Cả quá trình đều rất thoải mái, cho đến khi hắn ấn vào một huyệt nào đó cạnh mắt cá chân.

Vu Thanh Đường run đến mức muốn rụt chân lại, “A…ưm Bách Chương, nhẹ thôi, đau quá.”

Lòng bàn tay của Từ Bách Chương như phát sốt, mồ hôi lấm tấm như để làm dịu bớt cơn đau. Giọng hắn lạnh băng, “Đau là do tắc nghẽn, phải ấn nhiều hơn.”

Vừa nói, hắn vừa gia tăng lực ở vùng đó.

“A… nhưng mà… Bách Chương không được, chậm thôi… đau lắm.” Vu Thanh Đường không chỉ kêu rên, hơi thở bị đè nén ở yết hầu, mềm mại và ướt át như thể tan ra.

Từ Bách Chương không để ý đến anh, lực độ cũng không giảm bớt.

“Ư… Bác sĩ Từ, không được, thật sự không được, đau quá, chậm chút… a…”

“Xong rồi.” Từ Bách Chương buông tay, trán lấm tấm mồ hôi, tai và cổ đỏ lên như đang bốc cháy.

Video ngắn ngủn chỉ hơn một phút.

Vu Thanh Đường ấn nút dừng quay, “Thế là đủ rồi à?”

Từ Bách Chương lau đi vết ẩm trên chân anh, rồi đắp chăn lên chân, “Đối với nó vậy là đủ rồi.”

“Anh nói đau là do tắc nghẽn mà? Không xoa thêm cho em sao?”

“Xoa cũng không cải thiện được nhiều, mai anh kê thuốc.”

Vu Thanh Đường: “…”

Ngụy biện.

Trước khi đi, Từ Bách Chương quay lại nói, “Hai hôm nữa Tụng Thịnh tổ chức lễ đính hôn, nó mời chúng ta tham dự, em có thời gian không?”

“Có chứ.”

“Ừ, anh đi đây.”

Vu Thanh Đường nhìn bóng lưng vội vã rời đi của hắn, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Lần trước còn nói thích nghe mình thở dốc, vậy mà mình chỉ mới thở hai tiếng đã bỏ chạy rồi.

Bác sĩ Từ, anh trốn cái gì vậy?

***

Ngày rằm tháng Giêng vừa qua, hôm ấy thời tiết thật đẹp.

Bạn thân của Từ Bách Chương tổ chức lễ đính hôn, Vu Thanh Đường rất coi trọng, đặc biệt chuẩn bị trang phục kỹ càng.

Thay đồ xong, Vu Thanh Đường bước qua phòng bên cạnh.

Từ Bách Chương đang đứng trước gương, loay hoay với chiếc cà vạt mà hắn không am hiểu chút nào.

Vu Thanh Đường: “Có cần em giúp không?”

Từ Bách Chương thả tay ra, chờ anh đến.

Trong mắt Vu Thanh Đường, Từ Bách Chương chính là kiểu đẹp trai đến nỗi muốn làm gì thì làm. Cà vạt luôn lựa chọn tùy tiện, hoàn toàn không thèm để ý đến màu sắc hay kiểu dáng. 

Vu Thanh Đường rút chiếc cà vạt cùng màu với bộ vest ra, thay vào đó là một chiếc cà vạt sọc chéo phù hợp hơn.

Cà vạt vòng qua cổ, rủ xuống trước ngực, được đùa nghịch thuần thục trong tay Vu Thanh Đường

Chuyện thắt cà vạt này Vu Thanh Đường đã biết từ hồi tiểu học, lúc ấy thường xuyên tham gia các cuộc thi chính thức cần ăn mặc chỉn chu. Nhưng các kiểu thắt khác là do anh tự nghiên cứu lúc lên đại học.

Vu Thanh Đường cài chiếc cúc trên cùng, đầu ngón tay nhẹ chạm vào ngực Từ Bách Chương, “Đừng nhìn em, nhìn cà vạt kìa, học cho kỹ vào.”

Vu Thanh Đường vốn không định ngăn cản, nhưng ánh mắt của người nào đó quá trắng trợn, dù đã kết hôn mà vẫn khiến anh đỏ mặt không thôi.

Từ Bách Chương hỏi, “Học gì cơ?”

“Kiểu Kelvin. Không phải anh nói không biết thắt sao?”

Từ Bách Chương hơi nhúc nhích cổ, ánh mắt dời xuống trước ngực, “Anh còn tưởng sau này em sẽ luôn thắt giúp anh.”

Vu Thanh Đường nhớ đến lời hứa khi lần đầu ra mắt bố mẹ, trí nhớ của ai đó đối với mấy việc này tốt thật đấy.

Anh cười cười, thắt nút thật chặt, nhẹ nhàng nắm cà vạt kéo một cái, “Được thôi, từ giờ chỗ này đều là của em.”

Từ Bách Chương chống tay lên cánh cửa sau lưng Vu Thanh Đường, cố lắm mới nhịn được không áp người xuống.

Vu Thanh Đường nghiêng đầu, hơi thở phả lên khóe môi hắn, “Bác sĩ Từ, anh có biết bây giờ là mấy giờ không?”

Từ Bách Chương chăm chú nhìn môi anh, căn bản không thể rời mắt.

Vu Thanh Đường giơ cổ tay lên cho hắn xem đồng hồ, “Hôn theo kiểu của anh thì chúng ta đến muộn mất.”

Từ Bách Chương thu hồi ánh mắt, tay rời khỏi cánh cửa, “Ừ, đi thôi.”

“Anh vội cái gì.” Cà vạt bị người nào đó kéo ngược lại, “Kiểu đó không được, vẫn còn kiểu này chẳng tốn thời gian.”

Vu Thanh Đường ngẩng cằm lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt hắn.

***

Chiếc xe lăn bánh hướng về phía khách sạn, Vu Thanh Đường tùy tiện buôn chuyện, “Em nhớ bác sĩ Lương cũng là bạn đại học của anh đúng không?”

“Đúng vậy, còn có Chung Nghiêm, tụi anh là bạn cùng phòng, còn cùng đi du học.”

Vu Thanh Đường rất thích làm quen với bạn bè của Từ Bách Chương, hy vọng thông qua họ có thể hiểu thêm về hắn.

“Chồng sắp cưới của bác sĩ Lương làm nghề gì thế?”

“Cậu ấy vẫn đang học đại học.” Từ Bách Chương nhớ đến lần trước ở triển lãm anime, “Có lẽ, các em còn…”

Vu Thanh Đường hỏi, “Còn gì cơ?”

Vì mối quan hệ với Vu Thanh Đường, Từ Bách Chương cũng hiểu biết ít nhiều về thế giới ảo. Những người trong vòng này thích tách biệt giữa thế giới ảo và đời sống thường ngày. Trong triển lãm ngày ấy, chồng sắp cưới của Lương Tụng Thịnh và Vu Thanh Đường đều đeo mặt nạ, rất có khả năng hai người chưa từng gặp nhau ngoài đời.

“Không có gì.” Từ Bách Chương nói, “Một lát nữa dẫn em đi xem, người mà cái tên ‘cổ lỗ sĩ’ kia thích là kiểu gì.”

“Cổ lỗ sĩ?” Vu Thanh Đường cười, “Anh ấy không phải bằng tuổi anh sao, mới hơn 30 chứ mấy, đâu có già.”

“Là người trong viện gọi thế. Họ nói nó thích uống trà đọc báo, thích sưu tầm đồ cổ, tư tưởng cũng khá bảo thủ, giống như đồ cổ thành tinh.”

“Ồ, nghe có vẻ hình tượng thật đấy.” Vu Thanh Đường tò mò, “Họ có đặt biệt danh cho người khác không?”

“Chung Nghiêm thì gọi là ‘Đại Ma Đầu’. Tính tình nóng nảy, rất nghiêm khắc, giống như quỷ đầu đàn.”

Vu Thanh Đường hỏi, “Vậy còn anh? Có biệt danh không?”

Từ Bách Chương: “Chỉ là đặt linh tinh thôi, không hợp chút nào.”

“Nhưng em muốn biết.” Vu Thanh Đường cầm lấy khuy tay áo hắn, “Bác sĩ Từ, nói chút đi mà.”

“Khổ hạnh tăng.”

Vu Thanh Đường khẽ nhếch khóe miệng, “Thế khổ hạnh tăng mà kết hôn, có tính là phá giới không?”

“Không tính.” Từ Bách Chương tháo dây an toàn, nghiêng người lại gần, “Là hoàn tục.”

Tiệc đính hôn diễn ra tại một khách sạn 5 sao ở Dương Thành, ngoài cổng dập dìu những chiếc siêu xe, có vẻ điều kiện gia đình của bác sĩ Lương rất ưu việt.

Vu Thanh Đường theo dòng người bước vào trong, lướt mắt nhìn trang phục của những người xung quanh, thầm thấy may mắn vì mình mặc vest cao cấp.

Đến đại sảnh, khách khứa lục tục tiến vào, Vu Thanh Đường ngẩng đầu, nhìn thấy một dòng chữ hiện lên màn hình lớn.

【Lễ đính hôn của Lương Tụng Thịnh & Dư Niệm 】

Tim Vu Thanh Đường chợt thắt lại, như có tảng đá rơi xuống đáy giếng sâu.

Dư Niệm, Dư Niệm.

Họ Dư không phải là họ phổ biến.

Chắc sẽ không trùng hợp đến thế đâu, Niệm Niệm mới có 18 tuổi thôi.

Màn hình lớn lóe lên bức ảnh chụp chung của cặp đôi đính hôn, khiến Vu Thanh Đường có cảm giác như vừa nuốt phải viên thuốc đắng, cứng rắn đến khó chịu, lại không có cách nào nhổ ra được.

Chàng trai trẻ mặc bộ vest chỉnh tề, đôi mắt to tròn, lông mi dài, trông sạch sẽ lại tinh xảo, đó đúng là khuôn mặt mà anh quen thuộc.

Từ Bách Chương nhận ra phản ứng khác lạ của anh, “Sao vậy?”

Với tư cách là người dẫn chương trình, Vu Thanh Đường vẫn có thể tham dự buổi lễ đính hôn này, chỉ cần thay đổi giọng nói một chút là Dư Niệm sẽ không nhận ra. 

Nhưng anh không muốn lừa dối cậu ấy, lại càng không thể dùng thân phận Thanh Phong để nhận người quen trong buổi lễ long trọng thế này.

Như phát hiện ra điều gì đó, Từ Bách Chương chuẩn bị lên tiếng thì Vu Thanh Đường đã nói trước.

“Xin lỗi, Bách Chương, có lẽ tạm thời em không thể tham dự tiệc đính hôn được.” Vu Thanh Đường nhìn đồng hồ, “Không còn thời gian để giải thích nữa, về nhà em sẽ nói với anh.”

“Không sao.” Từ Bách Chương đưa chìa khóa xe cho anh, “Em về trước đi, mình anh đi cũng được.”

“Phiền anh gửi lời xin lỗi đến bác sĩ Lương giúp em nhé.” Vu Thanh Đường nói, “Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ mời họ gặp riêng.”

Từ Bách Chương: “Được.”

Hai người chia tay nhau ngay trước cửa.

Từ Bách Chương một mình bước vào hội trường, nhìn hai người trên sân khấu, trong đầu là biểu cảm vừa nãy trên mặt Vu Thanh Đường.

Thoạt nhìn, có vẻ họ thật sự biết nhau, là do hắn chưa suy tính kỹ càng, suýt gây thêm rắc rối cho Thanh Đường rồi.

Tiến trình tiệc đính hôn rất đơn giản, sau lời phát biểu, cặp đôi sẽ đi mời rượu quan khách.

Lương Tụng Thịnh dẫn Dư Niệm đến bàn của đồng nghiệp và bạn bè.

Dư Niệm âm thầm tìm người quen, cậu nhận ra bác sĩ Chung và bác sĩ Thiều, còn có Từ Bách Chương ngồi bên phải bác sĩ Chung cậu cũng biết.

Dư Niệm kích động không thôi.

Ôi, bác sĩ Từ hôm nay đẹp trai quá.

Cậu nhớ Lương Tụng Thịnh từng nói rằng chồng của bác sĩ Từ hôm nay cũng đến, thế là ánh mắt tự nhiên nhìn sang bên phải Từ Bách Chương.

Nhưng mà… người đàn ông bên cạnh…

Là chồng của bác sĩ Từ thật sao?

Vóc dáng của người đàn ông đó cường tráng, lực lưỡng, tóc hơi thưa. Không phải cậu có ý chê bai ngoại hình, nhưng rõ ràng là khác một trời một vực với tưởng tượng của cậu.

Dư Niệm lại nhìn thêm một chút nữa, ngực người nọ căng đến nỗi chiếc áo sơ mi như sắp bung ra, những mạch máu trên cánh tay nổi rõ siêu thô.

Quá lực điền, thậm chí có chút đáng sợ.

Ôi mẹ ơi…

Giọng nói và ngoại hình khác nhau quá nhiều, lần trước xem video hướng dẫn nắn chân nghe giọng êm dịu như thế, cậu còn nghĩ đó là một anh trai dịu dàng cơ đấy.

Lương Tụng Thịnh lần lượt giới thiệu các đồng nghiệp với cậu, đến lượt Từ Bách Chương, Dư Niệm lễ phép chào hỏi, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được, lén lút nhìn về phía bên phải.

Cậu biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng chênh lệch thực sự rất lớn. Cậu thích giọng của chồng bác sĩ Từ bao nhiêu thì lại càng chờ mong bấy nhiêu. Rốt cuộc thì, trời đất ơi…

Hình tượng anh trai dịu dàng nhà bên hoàn toàn sụp đổ.

Cảm thấy hơi buồn chút đỉnh.

Lương Tụng Thịnh tiếp tục giới thiệu, “Vị ngồi cạnh bác sĩ Từ là bác sĩ Phùng, đồng nghiệp chung khoa với anh.”

Tim Dư Niệm đập thình thịch, “Ơ? Không phải là chồng bác sĩ Từ sao…?”

Dư Niệm nhanh chóng dừng lời, cậu giơ ly rượu lên, cười tươi, “Chào bác sĩ Từ, chào bác sĩ Phùng.”

Cậu đưa mắt nhìn khắp bàn, người này không phải, người kia cũng không phải, vậy chồng bác sĩ Từ là ai nhỉ?

Từ Bách Chương: “Xin lỗi, chồng tôi có việc đột xuất không thể đến được. Có dịp khác chúng tôi sẽ mời riêng.”

“Không sao, không sao.”

Dư Niệm có chút tiếc nuối, lại thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác này đúng là vừa ly kỳ vừa lo sợ, đến mức không dám gặp nữa rồi.

Từ Bách Chương đợi cả hai mời rượu xong liền rời đi. Vu Thanh Đường không về nhà mà đang ngồi trong xe chờ hắn.

Trên đường về, Từ Bách Chương không nhắc gì về chuyện Vu Thanh Đường không tham dự tiệc đính hôn.

Vu Thanh Đường lại thấy áy náy, “Xin lỗi, làm lỡ việc của anh rồi.”

Từ Bách Chương: “Không sao, mọi người đều hiểu mà.”

Nhưng Vu Thanh Đường vẫn băn khoăn, “Em nhớ anh từng nói, bác sĩ Lương và chồng sắp cưới của anh ấy là liên hôn gia tộc, phải không?”

“Ừ, nghe nói là ước định từ nhỏ.”

Vu Thanh Đường: “Vậy họ có tình cảm với nhau không?”

Từ Bách Chương không hiểu rõ về cậu bé kia lắm, nhưng hắn vẫn biết rõ Lương Tụng Thịnh, “Anh nghĩ là có.”

“Em thấy cậu ấy còn rất trẻ, lại khá ngây thơ. Chưa tốt nghiệp đại học mà đã tổ chức lễ đính hôn, có phải hơi vội không?”

“Thanh Đường, đây là chuyện của họ mà.”

Vu Thanh Đường nhẹ nhàng xoa sống mũi, “Xin lỗi, em chỉ lo lắng thôi, không có ý gì đâu.”

Khách quan mà nói, Vu Thanh Đường biết rất rõ Dư Niệm đã trưởng thành, cậu ấy có quyền tự quyết định và lựa chọn cuộc đời của riêng mình.

Chỉ là anh cảm thấy có chút bực bội khi Dư Niệm đã giấu mình. Lúc nói chuyện trên sóng trực tiếp, cậu ấy cứ khẳng định không có bạn trai, còn bảo là ba không cho yêu đương. Vậy mà quay đi quay lại, lễ đính hôn đã tổ chức xong xuôi cả rồi.

Cậu ấy còn nhỏ quá, cuộc đời nhiều biến số như vậy, cần gì phải vội vàng chứ.

Tim Vu Thanh Đường khẽ nhói lên, cảm giác vừa rầu rĩ vừa nghẹn ngào.

Ba mẹ của Dư Niệm mất sớm, trước đây cậu ấy sống cùng ông nội, mà gần đây ông nội cũng…

Thanh Đường lại hỏi để xác nhận lần nữa, “Lần em làm mẫu nắn chân ấy, cũng là gửi cho bác sĩ Lương phải không?”

Từ Bách Chương gật đầu.

Đầu óc của Vu Thanh Đường như bị cuốn vào một mớ bòng bong. Là lỗi của anh, anh đã hoàn toàn không nhận ra những chi tiết nhỏ ấy.

Niệm Niệm không còn người thân nào nữa, ngoài chồng sắp cưới thì còn ai ở bên cạnh cậu ấy nữa đây?

Trong tim Vu Thanh Đường như có một chiếc gai mềm, “Bác sĩ Lương là người tốt phải không anh?”

Từ Bách Chương trả lời, “Ừ, rất tốt.”

Nhưng mà bảo thủ quá, còn rất nghiêm nghị, thích uống trà đọc báo, sưu tập thư pháp và tranh cổ. Người như vậy liệu có chấp nhận một Niệm Niệm đam mê thế giới ảo không?

Vu Thanh Đường vẫn không thể yên tâm, “Vậy so với anh thì sao?”

Từ Bách Chương: “Không kém gì anh đâu.”

Vu Thanh Đường trêu, “Tự đánh giá cao ghê nhỉ?”

“Thực tế thôi mà.”

Vu Thanh Đường: “Được rồi.”

Dù anh chưa hiểu nhiều về bác sĩ Lương, nhưng anh vẫn sẵn lòng tin lời của Từ Bách Chương.

Vu Thanh Đường cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhưng Từ Bách Chương lại hơi cau mày, “Hình như em rất quan tâm đến cậu ấy thì phải.”

“Không giấu gì anh, em với Niệm Niệm quen nhau được bốn năm rồi, coi như là bạn qua mạng. Cậu ấy không biết em là MC thời sự, bọn em có kết bạn trên wechat, cũng thường xuyên trò chuyện lắm. Cậu ấy thích đăng ảnh trên mạng xã hội nên em từng thấy mặt rồi, nhưng sợ làm cậu ấy hoảng nên em không dám tới dự tiệc.”

Nếu có cơ hội thì sẽ gặp lại thôi.

Sắc mặt Từ Bách Chương giống như người không thích rau mùi lại vô tình ăn phải cả bát, “Hai người quen nhau bốn năm? Còn thường xuyên trò chuyện?”

“Tụi em là bạn bè, chỉ nói chuyện lặt vặt hàng ngày thôi. Em coi cậu ấy như em trai, bác sĩ Từ đừng có ghen lung tung nha.”

Mặt Từ Bách Chương bỗng chua thành một quả chanh, “Anh không ghen.”

Vu Thanh Đường: “…”

Bình thường thành thật thẳng thắn lắm mà, sao hôm nay mạnh miệng cứng đầu thế.

“Được, anh không ghen.” Vu Thanh Đường lôi viên kẹo từ phòng tiệc ra, đưa đến trước miệng hắn, “Nào, há miệng.”

Từ Bách Chương: “Cái gì đấy?”

“Cho thêm chút đường, ướp cho ngọt lại một chút.”

Từ Bách Chương lắc đầu, “Không chua, không cần ướp.”

Vu Thanh Đường không nhịn được bật cười, kiên nhẫn dỗ dành, “Được rồi, anh mà không mở miệng ra là em sẽ đút bằng miệng luôn đấy.”

Từ Bách Chương từ từ giảm tốc độ, liếc nhìn gương chiếu hậu, “Ở đây khó đỗ xe, không tiện lắm.”

Vu Thanh Đường: “…”

Em nói đùa mà anh cũng tin thật hả.

“Nhanh lên, tay em sắp rụng rồi nè.” Thanh Đường lục tìm trong túi, “Còn một viên nữa, về nhà em đút cho anh.”

Từ Bách Chương nhướng mày, “Đút kiểu gì?”

“Đút theo kiểu anh thích.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK