• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trí của Từ Bách Chương rối bời, từng lời bật ra như đậu rơi khỏi vỏ, “Em… muốn… giúp kiểu gì?”

“Giả ngây giả ngô gì chứ.” Vu Thanh Đường kéo người lại, đẩy hắn ngồi xuống mép giường, “Ngồi ở đây, đừng có nhúc nhích.”

Dù đã kết hôn, biết rằng không nên nhưng Vu Thanh Đường vẫn không kiềm được nhớ về 11 năm trước, hoặc tính theo hiện tại phải là 12 năm trước, khi anh và người kia cùng lồng tiếng cho một bộ kịch truyền thanh, lúc đó cũng có phân đoạn tương tự thế này.

Trong căn phòng khách sạn đầy ái muội, vai chính thụ mà anh lồng tiếng quỳ gối bên mép giường, tự nguyện giúp đỡ vai chính công.

Từ Bách Chương nắm chặt lấy anh, giọng hắn run lên vì nóng, “Thanh Đường, em không cần phải làm chuyện này vì anh.”

Vu Thanh Đường hỏi: “Anh không muốn sao?”

Chữ thích đều viết hết trên mặt Từ Bách Chương, nhưng hắn lại cứng miệng như kẹo mạch nha phơi gió, không thừa nhận là mình muốn, cũng không nói ra lời từ chối.

Trong suy nghĩ của nhiều người, chuyện này luôn có một bên phải vất vả, bên còn lại chỉ việc hưởng thụ, nhưng Vu Thanh Đường lại muốn được nếm thử cảm giác cho đi.

Anh muốn thấy Từ Bách Chương bị khống chế trong lòng bàn tay mình, muốn hắn mất kiểm soát vì anh, và muốn hắn không giữ nổi lý trí vì sự nuông chiều của anh.

“Bác sĩ Từ, nếu lần này anh từ chối thì không còn lần sau nữa đâu.” Vu Thanh Đường hạ mắt, chỉnh lại cổ áo của Từ Bách Chương, “Cho anh 3 giây để suy nghĩ.”

“Đếm ngược, ba…”

“Anh muốn.”

Vu Thanh Đường: “….”

Cái anh này cũng thành thật quá đấy chứ.

Vu Thanh Đường uống một ly nước, bước đến trước mặt Từ Bách Chương. Lúc anh chuẩn bị quỳ xuống thì bị hắn ngăn lại.

Từ Bách Chương: “Em định làm gì?”

Vu Thanh Đường chỉ chỉ vào khoảng cách giữa hai người, “Ngồi thế này với không tới.”

Từ Bách Chương cao hơn anh một chút, nhưng vài phân chênh lệch không đủ để họ làm điều này khi cả hai đều ngồi.

Từ Bách Chương kéo anh đến sát mép giường, tự mình đứng trước mặt anh, “Em ngồi đi, để anh đứng.”

“Được.” Vu Thanh Đường nhẹ nhàng nói.

Vu Thanh Đường nhận ra tiên sinh nhà anh còn chu đáo hơn cả đối tác trong bộ kịch năm xưa.

Từ Bách Chương chậm rãi cởi quần dài trước mặt anh, đang muốn tiếp tục bước tiếp theo thì bị Vu Thanh Đường cản lại, “Em đã nói rồi, lần này phải để em làm.”

Anh giữ hai tay của Từ Bách Chương ra sau lưng, nghiêm nghị dặn dò, “Từ giờ trở đi, anh không được cử động, tất cả phải nghe theo em.”

Vải dệt thong thả trượt xuống, một “món quà” bất ngờ bật ra, may mắn vạn phần. Dù trước đây đã thoáng thấy qua lớp vải, nhưng khi không còn tầng che đậy kia, cảnh tượng trước mắt vẫn làm Vu Thanh Đường choáng ngợp.

Niềm vui sướng này giống y như trúng xổ số – cần biết bao sự may mắn mới có thể gặp được.

Vu Thanh Đường không vội vã, chỉ chạm nhẹ đôi môi lên nó. Đụng chạm ở khoảng cách gần như vậy khiến Từ Bách Chương thở gấp không thôi.

Trong lòng Vu Thanh Đường thầm vui sướng – hóa ra anh ấy là trai tân hàng thật giá thật.

Từ Bách Chương mới vừa tắm xong, mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm khách sạn phảng phất quanh người.

Phần đầu của “món quà” như một quả dâu tây lớn, cũng may Vu Thanh Đường cũng không phải người có đôi môi anh đào. Nhờ sự bôi trơn của nước bọt, việc nuốt vào cũng không quá khó khăn.

Vu Thanh Đường thầm tự hào về bản thân, dù anh chỉ nắm lý thuyết trong tay nhưng khi thực hành cũng không tệ chút nào.

Anh nuốt vào mấy lần liền, trộm ngẩng đầu lên quan sát nét mặt của Từ Bách Chương.

Người đàn ông ấy giữ lấy gáy anh, xoa nhẹ lên dái tai, ngón tay luồn vào tóc, đôi mắt hắn ngập tràn tình yêu, hết lần này đến lần khác chạm vào gương mặt anh.

Sung sướng hiện tại gợi lên ký ức khó quên trong lòng Từ Bách Chương, hắn vẫn luôn nhớ về những phân cảnh trong bộ kịch hai người cùng lồng tiếng, cuối cùng những giấc mơ lặp đi lặp lại suốt 12 năm qua nay đã thành hiện thực.

Khoang miệng của Vu Thanh Đường ấm nóng như căn phòng tân hôn, lưỡi là màn che, răng là chiếc giường, ôm trọn lấy đêm không muốn chìm vào giấc ngủ.

Hắn vừa muốn có được anh, vừa muốn bị anh chiếm lấy, nguyện làm tín đồ của anh suốt đời.

“Thanh Đường, Vu Thanh Đường…” Từ Bách Chương khẽ gọi tên anh.

Những phản hồi khe khẽ nhắc Vu Thanh Đường rằng, Từ Bách Chương không chỉ thích, mà còn vô cùng hưởng thụ.

Cái anh này dù là lần đầu tiên leo núi nhưng sức bền thật sự khiến người ta không khỏi ngạc nhiên. Vu Thanh Đường đã mệt nhoài cả rồi, cuối cùng cả hai cũng lên đỉnh.

Cơ thể Từ Bách Chương khẽ run, ý đồ muốn lùi lại phía sau.

Nhưng Vu Thanh Đường không để hắn có cơ hội rút lui, thậm chí còn ôm chặt hơn, đem người ấn chặt tại chỗ.

Từ Bách Chương khàn giọng, vừa nôn nóng vừa bực bội, “Thanh Đường, buông ra!”

Vu Thanh Đường chẳng thèm để ý, khoang miệng vẫn mút chặt không buông.

Từ Bách Chương không kiềm được bắn vào miệng anh, sau đó vội vàng lấy giấy và nước ấm, “Nhổ ra đi, súc miệng.”

Vu Thanh Đường nhả phần còn thừa ra, khẽ liếm môi, không chịu súc miệng, “Đừng lãng phí.”

“Chỉ là chút protein và nước thôi mà.”

Vu Thanh Đường lý giải vô cùng logic, “Protein và nước là những chất dinh dưỡng cơ bản mà cơ thể cần.”

“Được rồi, anh nói không lại em.”

Vu Thanh Đường hỏi hắn, “Muốn đi rửa không?”

Từ Bách Chương chạm khẽ vào môi anh, “Tạm thời chưa muốn.”

Vu Thanh Đường cầm khăn giấy, kiên nhẫn lau sạch cho “món quà” của mình.

Ánh sáng trong phòng có sắc hồng dịu nhẹ, trên mặt Vu Thanh Đường cũng hơi ửng đỏ, trên môi còn lấp lánh vài dấu vết trong suốt.

Từ Bách Chương: “Vất vả cho em rồi.”

“Thú vị lắm.” Vu Thanh Đường đưa lại quần dài cho Từ Bách Chương, “Anh không muốn hỏi em xem vị thế nào sao?”

Từ Bách Chương cúi đầu, day nhẹ sống mũi, “Em đừng có quyến rũ anh.”

Vu Thanh Đường cười cười, “Đây gọi là thảo luận học thuật đấy.”

Từ Bách Chương hết cách với anh, “Thế, vị thế nào?”

“Không ngọt gì hết, anh uống nhiều thuốc đông y quá rồi.”

“Anh nói rồi mà, không có vị gì đâu.”

“Em còn chưa nói hết.” Vu Thanh Đường liếm nhẹ môi, hồi tưởng vài giây rồi chậm rãi nói, “Tuy là không ngọt, nhưng em thích lắm, lần sau còn muốn nữa.”

Không khí bỗng ngưng đọng trong nháy mắt, chưa đầy 3 giây sau, phản ứng của Từ Bách Chương đã đáp lại lời của Vu Thanh Đường.

Từ Bách Chương như một tên thổ phỉ mạnh mẽ cướp đoạt, bất chấp mọi giãy giụa chống cự của Vu Thanh Đường, ánh mắt chứa đầy dục vọng tràn ra khắp người, “Thanh Đường, nhẫn nại cũng có giới hạn thôi.”

“Bách Chương, đừng… ưm! Chờ một chút.”

Lòng bàn tay như có lửa bùng cháy, đốt lên cơn xao động.

Người đàn ông nằm trên như câm như điếc, không thèm nghe lời sai khiến, chẳng màng đến mệnh lệnh. Lại còn rất biết cách làm người khác mệt mỏi, như gãi ngứa cách một lớp da, từ từ dày vò từng chút một.

Tiếng rèm cửa phất phơ bên tai tạo nên không gian nhàn nhã của một kỳ nghỉ thích ý khó quên.

Chỉ hơn mười phút sau, Vu Thanh Đường vội nhốt Từ Bách Chương bên ngoài, tự mình chạy vào phòng tắm.

Nước từ vòi hoa sen chảy xuống, anh chống tay lên tường gạch trắng, cố gắng đứng thẳng nhưng vẫn cảm thấy đôi chân không thể đứng vững.

Rõ ràng chỉ là giúp đỡ một chút thôi mà.

Vết tích bên trong thảm không nỡ nhìn, chồng chất những dấu răng lờ mờ, cũng may là không bị thương. Vì Từ Bách Chương đã kịp dừng răng vào phút cuối.

Xem ra bác sĩ Từ nhà anh không chỉ thích cắn ngón tay, cắn gáy, cắn bả vai, cắn xương quai xanh, mà còn thích để lại dấu cắn trên từng tấc da của anh.

“Thanh Đường.” Từ Bách Chương gõ nhẹ cửa phòng tắm, “Em có sao không?”

“Không sao.” Vu Thanh Đường đáp.

Từ Bách Chương: “Gần xong chưa?”

“Ra ngay đây.” Vu Thanh Đường tắt vòi nước, khoác áo choàng tắm và mở cửa.

Từ Bách Chương đang đứng canh ngay cửa.

Vu Thanh Đường nhịn không được cười cười, “Đừng có nhìn em kiểu đó, em không phải trẻ vị thành niên, anh cũng có ép buộc em đâu.”

Từ Bách Chương vẫn còn hơi tự trách, “Có lẽ anh hơi quá tay.”

“Không đâu, rất kích thích.” Vu Thanh Đường hồi tưởng lại, “Cảm giác cũng không tệ.”

Từ Bách Chương dẫn anh đến bên giường, “Để anh xem một chút.”

Vu Thanh Đường chưa kịp từ chối đã bị Từ Bách Chương kéo ngồi xuống, hai tay chống ra sau, để mặc Từ Bách Chương kiểm tra tỉ mỉ.

“Không có việc gì thật mà, anh đừng nghịch nữa.” Vu Thanh Đường xấu hổ muốn chết.

“Cũng có phải chưa từng thấy đâu.”

Vu Thanh Đường: “…”

Nói thì nói vậy, nhưng nhìn kiểu này cứ như đang dùng kính hiển vi để nghiên cứu tế bào sống ấy.

Huống chi cơ thể anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tư thế này thật sự có chút ngượng ngùng.

Hai bàn tay anh vô thức cào lên ga giường, tạo thành vệt dài như đường xe chạy qua bãi cát. Vu Thanh Đường nghiêng đầu, cố gắng chuyển chủ đề, “À đúng rồi, quần lót của em đâu…”

Những lời còn lại như bay theo chiếc móc phơi, ngay sau đó là câu trả lời của Từ Bách Chương: “Anh giặt rồi.”

Vu Thanh Đường đỏ bừng mặt như ở trong nồi hấp, “Anh giặt nó làm gì?”

“Anh làm bẩn nó, chẳng lẽ không nên tự giặt sao?”

Vu Thanh Đường: “…”

Hôm nay cái anh này biết ngụy biện ghê nhỉ.

Từ hồi tiểu học tới giờ Vu Thanh Đường luôn tự giặt quần lót của mình. Ai mà ngờ, gần 30 tuổi đầu lại thoái hóa trở về thời thơ ấu.

Từ Bách Chương mang đến một chiếc quần lót mới, nhẹ nhàng nâng cổ chân Vu Thanh Đường lên, từ từ mặc vào, “Giống như bây giờ, cái gì anh cởi ra thì chính tay anh sẽ mặc lại.”

Vu Thanh Đường: “…”

Dục vọng chiếm hữu của cái anh này cực mạnh.

Ngực Vu Thanh Đường nóng bừng, bụng dưới căng lên, “Bác sĩ Từ, vị của em thế nào?”

Vừa nãy Từ Bách Chương không những không chịu rời miệng, mà còn nuốt sạch không chừa giọt nào.

Từ Bách Chương nhẹ nhàng vuốt mũi Vu Thanh Đường, giấu hơi thở trong màn đêm, chậm rãi trả lời.

“Em ngọt lắm.”

***

Sáng hôm sau, mọi người tập trung tại sảnh khách sạn để chuẩn bị cho chuyến leo núi Long Nham gần đó. Vì muốn vận động rèn luyện sức khỏe nên cả nhóm quyết định không lái xe, dù chân núi cách khách sạn khoảng 3 cây số.

Thể lực Vu Thanh Đường càng ngày càng tốt, đi theo Từ Bách Chương leo từ chân núi lên đỉnh hầu như không nghỉ chút nào.

Mọi người đến đỉnh núi vừa kịp lúc hoàng hôn, họ thuê một căn homestay gần đó cùng nhau nấu bữa tối. Chủ nhà cung cấp nguyên liệu nấu ăn nhưng họ phải tự chế biến, ai nấy chia ra làm nhiệm vụ khác nhau.

Vu Thanh Đường và Từ Bách Chương vội vàng làm xong, cùng nhau ra bãi đất trống trên đỉnh núi để ngắm hoàng hôn.

Lúc mặt trời lặn, bầu trời từ xanh lam chuyển sang tím đỏ, không khí phảng phất hương cỏ cây ẩm ướt, gió rít qua rừng cây, thời gian như ngừng lại nơi đây.

Khoảng 10 phút trôi qua, cả hai đều im lặng.

Cuối cùng, Vu Thanh Đường lên tiếng trước, “Vừa rồi em có nhắn tin cho Niệm Niệm, mà cậu ấy chưa trả lời.”

Trước khi rời đi, Lương Tụng Thịnh và Dư Niệm mỗi người đều nhận một cuộc gọi, rồi cùng bác sĩ Eisen rời đi mà không kịp giải thích, trông rất gấp gáp khiến Vu Thanh Đường không khỏi lo lắng.

Từ Bách Chương nhắn tin cho Chung Nghiêm cũng không thấy hồi âm, “Chắc đang bận, khi nào thấy tin nhắn sẽ trả lời thôi, đừng lo.”

Từ phía sau vang lên tiếng gọi của bác sĩ Trần, “Trưởng khoa Từ, chúng tôi rửa đồ ăn xong rồi, đợi anh xuống nấu nữa thôi.”

Vì công việc của bác sĩ lúc nào cũng bận rộn nên chẳng còn ai có thời gian nghiên cứu nấu nướng, người như Từ Bách Chương quả là hiếm có khó tìm.

Từ Bách Chương gật đầu, “Ừ, tôi đến ngay.”

Vu Thanh Đường cũng đứng dậy, “Để em làm cùng anh.”

“Không cần, em cứ ngồi đây đi.” Từ Bách Chương biết anh thích ngắm cảnh nên sẵn tiện đưa điện thoại cho anh, “Nếu Chung Nghiêm gọi thì nghe máy giúp anh.”

“Chắc không tiện lắm đâu…”

“Không sao.”

Từ Bách Chương vừa đi chưa đầy 2 phút thì điện thoại đổ chuông.

Chung Nghiêm báo tình hình, người nhà của Lương Tụng Thịnh vừa được đưa vào viện cấp cứu. Vu Thanh Đường không giúp gì được, chỉ biết âm thầm cầu nguyện.

Sau khi cúp máy, ánh mắt anh dừng lại trên màn hình.

Điện thoại của Từ Bách Chương có rất ít ứng dụng, ngoài mấy ứng dụng hệ thống và một số ít liên quan đến y học, đột nhiên có một biểu tượng đặc biệt nổi bật chen vào.

“Chuẩn bị ăn cơm nào.” Ngoài cổng sân có người gọi: “Thầy Vu, mau tới đây.”

Vu Thanh Đường tắt điện thoại, nhét vào túi áo.

Không khí trên đỉnh núi trong lành, bảy tám người cùng nhau cụng ly, trò chuyện vui vẻ qua buổi tối thảnh thơi.

Từ Bách Chương lột sạch vỏ tôm rồi đưa đến bên miệng Vu Thanh Đường. Anh cắn nửa con tôm, nửa con còn lại bị Từ Bách Chương nhét vào miệng mình.

Bác sĩ Mã ngồi đối diện uống một ngụm rượu, “Ai chà, chỗ tôi ngồi chẳng ra làm sao. Hai người thì hạnh phúc, chẳng quan tâm tôi sống chết thế nào.”

Vu Thanh Đường: “Bác sĩ Mã còn trẻ mà, đâu cần vội.”

“Thầy Vu, qua năm là tôi 36 rồi đấy.”

“Thật sao? Tôi nhìn anh chỉ tầm 30 thôi, còn đang thầm khen bệnh viện tỉnh nhiều nhân tài, ai cũng trẻ tuổi đầy hứa hẹn cơ đấy.”

Bác sĩ Trương cười lớn, “Đúng là người dẫn chương trình có khác, nói gì cũng hay, một câu mà khen được tất cả mọi người.”

Vu Thanh Đường mỉm cười, “Tôi nói thật lòng mà, mọi người rất vất vả, cũng rất vĩ đại.”

Bác sĩ Mã thở dài, “Chỉ tiếc là chưa tìm được nửa kia, nghĩ mãi mà chẳng biết làm sao.”

“Điều kiện của bác sĩ Mã tốt như vậy, rồi sẽ gặp được người phù hợp thôi.”

“Người phù hợp cũng không phải là chưa từng gặp, nhưng tiếc là khoa ngoại phẫu thuật liên tục, suốt ngày không về nhà, ai mà chịu cho được.”

Vu Thanh Đường đáp: “Tình yêu cần đúng thời điểm, sẽ có người hiểu và thông cảm cho anh thôi.”

Bác sĩ Mã nhìn qua Vu Thanh Đường, hỏi: “Thầy Vu, nếu trưởng khoa Từ cũng bận như vậy, suốt ngày mổ xẻ, trực đêm, thầy có chấp nhận không?”

Vu Thanh Đường không chút do dự, “Có thể.”

Bác sĩ Trần góp lời, “Hồi đó vợ tôi cũng nói vậy, thế mà chưa đến ba năm…haizz”

Bác sĩ Mã cụng ly với bác sĩ Trần, “Được rồi, vợ ông cũng chẳng dễ dàng gì.”

“Đúng vậy, chăm con không hề nhẹ nhàng hơn lên bàn mổ, mấy năm qua tôi nợ cô ấy nhiều lắm.”

Vu Thanh Đường quay sang Từ Bách Chương, “Mình không có nỗi lo nuôi con, cũng không có gì cần bận tâm. Anh cứ bận việc của anh, em ở nhà chờ.”

Từ Bách Chương: “Anh đâu phải lên bàn mổ, không bận đến vậy đâu.”

“Nhỡ đâu,” Vu Thanh Đường vẫn nhớ rõ lời bác sĩ Lương từng nói, rằng Từ Bách Chương là “bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất”.

Lương Tụng Thịnh vốn không phải người hay tâng bốc, nếu không phải muốn dỗ Dư Niệm yên tâm, lời này hẳn là chân thành.

Từ Bách Chương không nói tiếp, nâng ly lên uống cạn.

Các đồng nghiệp liền vội vàng giảng hòa, “Thôi, đừng nói khoa nào với khoa nào nữa, ngành của chúng ta đều không dễ dàng, người nhà chúng ta còn khó khăn hơn nhiều.”

Bác sĩ Mã nâng ly, “Kính sự nghiệp y học vĩ đại, kính gia đình luôn đồng hành cùng chúng ta.”

“Kính gia đình, kính y học!”

“Ước gì thế gian không còn bệnh tật.”

“Đúng vậy, tôi thật sự muốn đánh đổi cả sự nghiệp của mình để mọi người đều khỏe mạnh, trên đời không còn bệnh tật.”

Leo núi cả ngày, ai cũng mệt mỏi rã rời, đêm nay kết thúc sớm.

Từ Bách Chương tắm rửa xong, thấy trong phòng không có ai. Hắn bước ra cửa tìm, quả nhiên thấy Vu Thanh Đường đang ngồi trên xích đu gần mép vách đá.

Chiếc xích đu không đung đưa, Vu Thanh Đường nắm chặt sợi dây thừng ngồi trên tấm gỗ dài, đẹp tựa như cảnh trong tranh.

Từ Bách Chương khoác áo ngoài cho anh, khẽ hỏi: “Không buồn ngủ à?”

“Cảnh đêm đẹp quá, không nỡ ngủ.”

Phía cuối bầu trời, những đốm sáng lẻ loi hòa quyện cùng bóng đêm, tựa như đường bờ biển lúc bình minh.

“Nếu em thích, lần sau chúng ta lại đến.”

“Được.” Vu Thanh Đường đưa điện thoại cho hắn, “Lúc ăn quên trả anh.”

“Em giữ cũng không sao.”

Đều đã nhìn thấy rồi, Vu Thanh Đường cũng không muốn giả khờ nữa: “Trong điện thoại anh có ứng dụng của D trạm sao?”

Từ Bách Chương ngỡ ngàng nửa giây, rõ ràng không ngờ anh sẽ hỏi điều này, “Ừm.”

“Xin lỗi, lúc nãy bác sĩ Chung gọi, em vô tình nhìn thấy.”

Từ Bách Chương: “Không sao, cũng không phải bí mật gì.”

Vu Thanh Đường ngập ngừng, “Anh cũng thích xem livestream à?”

“Không xem, nhưng nghe.”

“Nghe gì vậy?”

“Nghe giọng của streamer.”

Giữa màn đêm tĩnh lặng, gió thổi nhè nhẹ, khiến trái tim Vu Thanh Đường nhảy nhót như có tiếng trống. Sự thành thật bất ngờ ấy làm anh gần như không kịp đáp lại.

Phạm vi dường như đã thu hẹp đến mức không cần giấu diếm nữa, Vu Thanh Đường nắm chặt dây xích đu, “Vậy… anh biết trong mục streamer lồng tiếng của D trạm, có một người tên là Thanh Phong không?”

Gió vẫn thổi đều đều, giọng của Từ Bách Chương vang lên như một que diêm bật sáng, đốt cháy trái tim anh.

“Anh rất thích cậu ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK