Vu Thanh Đường từ từ tiến vào bể, mặt nước dâng lên dần đến lưng, rồi chạm đến bả vai.
Từ Bách Chương quay đầu nhìn.
Trên giường đôi là chiếc quần bơi boxer màu đen.
Vu Thanh Đường bơi đến đầu bên kia của bể, còn Từ Bách Chương quay lưng về phía anh, từ từ cởi đồ.
Suối nước nóng duy trì nhiệt độ trung bình 40 độ, trong khi bên ngoài chỉ hơn 10 độ một chút. Trên mặt nước có vô số giọt nước nhỏ li ti đọng lại.
Từ Bách Chương cởi áo sơ mi một cách gọn gàng, chỉ mở hai nút rồi từ dưới vén áo lên, để lộ bờ vai và tấm lưng rắn chắc.
Cơ bắp căng cứng, như thể ngay giây tiếp theo có thể đưa tay kéo anh lên khỏi mặt nước, đè xuống ôm trọn.
Từ Bách Chương rút thắt lưng ra, để lộ mép quần lót.
Màu đen đậm, ôm sát vòng eo.
Cuối cùng Từ Bách Chương cũng cởi luôn mảnh vải còn lại, lồng ngực của Vu Thanh Đường như bị ép chặt bởi một miếng bọt biển thấm đầy nước nóng.
Từ Bách Chương xoay người lại, Vu Thanh Đường khẽ nhướng mày.
Cơ bụng rất đẹp, cơ ngực cũng rất hoàn hảo.
Và còn chỗ nào đó nữa, ngon tuyệt.
Trong đầu Vu Thanh Đường chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.
Chỉ có quỷ mới biết anh đang cảm thấy hạnh phúc đến cỡ nào.
Xuyên qua lớp sương mờ, Từ Bách Chương bước xuống nước, dựa vào mép bể cách xa chỗ Vu Thanh Đường nhất có thể.
Giống như Đường Tăng bước vào tẩm cung của nữ vương Nữ Nhi Quốc, trong lòng chất chứa đầy giáo lý Phật pháp, đạo đức luân thường, nhưng trong đáy mắt đều là dục vọng trần tục và khao khát bản năng.
“Sao anh đứng xa thế?” Vu Thanh Đường ngoắc ngoắc ngón tay.
Từ Bách Chương chậm rì rì tiến lại gần, đứng trước mặt Vu Thanh Đường.
Một nửa sự thật đã hiện ra, trong mắt chỉ còn lại đối phương, lại có chút xấu hổ.
Vu Thanh Đường quay đầu trước, lầm bầm, “Cứ như đang yêu đương vụng trộm ấy.”
Không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Từ Bách Chương: “Không phải yêu đương vụng trộm, là quan hệ hợp pháp.”
Đúng là rất hợp pháp, vị bác sĩ nào đó cũng rất tích cực. Ở một nơi không ai nhìn thấy, đôi tay của Từ Bách Chương đã sớm mò tới đặt trên eo anh, lòng bàn tay ai đó còn nóng hơn cả nước trong bể.
“Thanh Đường.” Giọng của Từ Bách Chương hòa lẫn vào hơi nước, “Em đang mặc cái quần bơi nào vậy?”
Vu Thanh Đường: “Biết rồi còn hỏi.”
Từ Bách Chương: “Nhưng anh chưa thấy mà.”
Vu Thanh Đường nhướng mày: “Muốn nhìn sao?”
“Anh muốn sờ.”
Vu Thanh Đường: “…”
Đừng nhìn người nào đó bình thường ít nói, thật ra trong lòng đều có tính toán cả, từng lời nói ra đều mang ẩn ý.
Vu Thanh Đường tiến lại gần, cho hắn sờ vào.
Bàn tay to trượt nhẹ trên da, từ khe mông đến bụng rồi đến đùi, hắn luôn cố tình chạm vào những điểm nhạy cảm nhất trên người anh.
Hư hỏng.
Vu Thanh Đường bỗng dâng lên tâm lý phản nghịch, chính là không muốn để hắn đạt được mục đích. Anh đẩy nhẹ vào ngực Từ Bách Chương, cố gắng kiểm soát tình hình.
Anh quay đầu, chú ý đến ngực của Từ Bách Chương, “Chỗ này sao thế? Từng phẫu thuật sao?”
Ngay trên ngực trái có một vết sẹo dài khoảng ba phân, miệng vết thương có vẻ rất sâu và từng được khâu lại. Đường khâu rất thô, trên vết khâu còn để lại dấu vết từng bị nhiễm trùng.
Từ Bách Chương: “Không phải phẫu thuật, là vết thương bên ngoài.”
Vu Thanh Đường: “Sao lại bị thương?”
“Tai nạn ngoài ý muốn, đều qua rồi.”
Từ Bách Chương không muốn nhắc lại, Vu Thanh Đường cũng không hỏi thêm.
Mặc kệ là tai nạn ngoài ý muốn như thế nào, đường khâu vụng về ấy khiến anh thấy rất lkhó chịu, sao lại có bác sĩ thiếu trách nhiệm đến vậy chứ.
Ngón tay Vu Thanh Đường chạm vào vết sẹo, “Chắc là đau lắm.”
“Không đau.” Từ Bách Chương nhẹ nhàng lau những giọt nước đọng trên cằm anh.
“Nhưng em đau lòng.”
“Chuyện đã qua rồi.”
Vu Thanh Đường cúi xuống, đặt một nụ hôn lên vết sẹo.
Những nụ hôn dịu dàng nối tiếp trên ngực Từ Bách Chương, đầu lưỡi lướt nhẹ quanh vết sẹo như muốn vuốt phẳng miệng vết thương, để bờ ngực khôi phục lại như cũ.
Từ Bách Chương giữ cằm anh lại, thay thế vết sẹo bằng đôi môi mình. Đầu lưỡi hắn khẽ luồn vào khoang miệng, ý đồ muốn chiếm lấy hơi thở của anh.
Nụ hôn say đắm làm tan chảy cả hai, trong không gian ngập hơi sương, nhiệt độ càng lúc càng nóng bỏng, từng đợt sóng nhiệt trào dâng.
Nụ hôn của Từ Bách Chương luôn rất thần kì, tuy gấp gáp, trúc trắc, ngượng ngùng như một học viên còn non nớt, nhưng lại giống như có tài năng thiên bẩm, dễ dàng kéo người khác vào cảm xúc đê mê.
Càng hôn sâu càng cảm nhận được trong hắn như có một con quỷ, trong lòng mang ý xấu, trăm phương ngàn kế muốn nuốt chửng toàn bộ cơ thể anh.
Người nghiện chưa bao giờ sợ hãi nguy hiểm, yêu ác quỷ là định mệnh của anh.
Vu Thanh Đường thở dốc, đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng Từ Bách Chương, tựa đầu lên ngực hắn, trách yêu, “Đáng ghét.”
Một phút không cẩn thận lại thành ra thế này.
Từ Bách Chương cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên vai anh, chỉ để lại dấu răng mờ mờ.
Bàn tay hắn trượt xuống, kéo nhẹ phần mép quần, “Anh giúp em.”
“Đừng ở đây.” Vu Thanh Đường thở không nổi, “Bẩn nước, không lịch sự lắm.”
Từ Bách Chương vừa hôn vừa nhay cắn dọc từ vai anh đi lên, cắn cho đến khi chỗ nào cũng nhìn thấy sắc hồng mới chịu ngừng lại, “Chúng ta vào phòng tắm.”
Vu Thanh Đường bị cắn có chút đau, nhưng anh lại thích cảm giác này. Anh vòng tay ôm lấy cổ Từ Bách Chương, ngón tay cào vào làn da hắn, “Được.”
Từ Bách Chương khoác áo choàng đi chuẩn bị bồn tắm, Vu Thanh Đường vẫn còn ngâm mình trong suối nước nóng chưa muốn ra.
Nước quá nóng, thiêu đốt như núi lửa sắp phun trào.
Sau khi chuẩn bị xong, Từ Bách Chương bế Vu Thanh Đường ra khỏi suối nước nóng rồi đặt anh vào bồn tắm.
Nước trong bồn chỉ đầy một phần ba, nhiệt độ cũng thấp hơn đôi chút.
Từ Bách Chương đứng bên ngoài, một tay chống lên mép bồn, “Nước có lạnh không?”
Vu Thanh Đường đã chẳng còn đủ kiên nhẫn, bắt lấy vai người đàn ông, kéo hắn vào trong và hôn lên môi, “Bác sĩ Từ, anh phiền phức quá đi.”
Áo choàng tắm của Từ Bách Chương xộc xệch, ướt đẫm, quần bơi nổi lềnh bềnh trong bồn nước. Tay hắn làm nước bắn tung tóe, cùng với âm thanh rên rỉ vang lên như một bản hòa âm.
“Bách Chương, chậm thôi.”
“Bách Chương, Bách Chương…”
Từ Bách Chương dùng nụ hôn cướp đi hơi thở của anh, bàn tay hắn chẳng hề giảm lực chút nào.
Nước trong bồn đã có chút đục, Vu Thanh Đường mềm mại như một lá bèo trôi, nhẹ nhàng tựa một đám mây.
Từ Bách Chương gạt nhẹ mái tóc ướt dính đầy mồ hôi và nước trên trán anh, “Đỡ hơn chưa?”
Vu Thanh Đường gật đầu, ánh mắt lướt qua chiếc quần bơi mà Từ Bách Chương đang mặc. Anh không nhịn được cười, nơi đó vẫn khiến anh phải giật mình, “Em cũng giúp anh.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Từ Bách Chương đột ngột vang lên.
Hắn tách nhẹ đầu gối của Vu Thanh Đường ra, “Để lần sau.”
Tiếng Từ Bách Chương trả lời điện thoại vang lên từ ngoài phòng tắm. Vu Thanh Đường bình ổn lại hơi thở, cởi chiếc áo choàng ướt sũng, vớt chiếc quần bơi lên đặt bên cạnh bồn tắm, rồi đứng dưới vòi sen để rửa sạch cơ thể.
Lại là “lần sau”.
Lần này nhất định phải là “lần sau” nhanh nhất.
***
Các bác sĩ đều là người bận rộn, dù có nghỉ phép cũng chẳng thực sự được thả lỏng hoàn toàn. Buổi chiều ngày đầu tiên vẫn còn một buổi hội chẩn qua video.
Từ Bách Chương ăn xong bữa trưa liền rời đi, còn Vu Thanh Đường thì ngủ một giấc say sưa đến lúc tự tỉnh, sau đó hẹn với Dư Niệm ra ngoài đi dạo.
Hai người không đi xa, chỉ đi ngắm cảnh sau khách sạn.
Vu Thanh Đường ngồi ở mép đình hóng gió, còn Dư Niệm nhảy nhót khắp nơi hái hoa dại. Anh chỉ thấy toàn là đồng cỏ xanh mướt, vậy mà cậu cũng hái về được cả một bó to.
Dư Niệm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vu Thanh Đường, tỉ mỉ sắp xếp lại mấy cành hoa.
Vu Thanh Đường ngồi nhìn Dư Niệm một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi, “Niệm Niệm, em đang giận bác sĩ Lương hả?”
Dư Niệm không trả lời anh, nhưng viền mắt đã đỏ lên.
Lúc mới đến đây Vu Thanh Đường đã nhận ra, Lương Tụng Thịnh luôn đi theo bên cạnh quan tâm chăm sóc Dư Niệm, nhưng cậu không mảy may quan tâm đến.
Kỳ nghỉ lẽ ra phải vui vẻ, sao lại thành như vậy.
Vu Thanh Đường mở nắp chai nhựa, đưa đồ uống cho cậu, “Có cần anh giúp gì không?”
Dư Niệm uống mấy ngụm lớn rồi thì thào, “Anh Thanh Đường, anh và bác sĩ Từ có từng cãi nhau hay giận nhau chưa?”
“Chưa bao giờ.”
Mắt của Dư Niệm sáng lên, long lanh như phủ một lớp pha lê, “Tốt thật, sao mà hai anh làm được thế?”
Vu Thanh Đường không biết nguyên nhân cụ thể là do đâu, nhưng anh nghĩ, “Có lẽ là vì thấu hiểu và thành thật với nhau.”
Dư Niệm mím môi thành một đường thẳng, ngập ngừng mãi mới nói, “Anh ấy không hề thành thật, lúc nào cũng giấu diếm em, thậm chí còn nói dối, chẳng bao giờ kể cho em điều gì cả.”
“Niệm Niệm, anh nói là thấu hiểu và thành thật, không phải chỉ có thành thật thôi đâu.” Vu Thanh Đường nhẹ nhàng nói thêm, “Ví dụ như chuyện em chơi cosplay, bác sĩ Lương có biết không?”
Dư Niệm lúng túng thấy rõ, vội lắc đầu.
“Chuyện anh livestream, bác sĩ Từ cũng không biết.” Vu Thanh Đường mỉm cười nói, “Nếu theo lý luận của em, thì tụi anh đều không thành thật với nhau.”
Vu Thanh Đường nói tiếp, “Nhưng bọn anh đều hiểu lý do vì sao lại giấu nhau những chuyện đó.”
Vừa muốn có sở thích riêng, vừa muốn giữ người mình thương.
Dù biết cá và gấu không thể cùng bắt, nhưng vẫn tham lam muốn cả hai.
Vu Thanh Đường: “Em thử đặt mình vào vị trí của anh ấy xem, có thể anh ấy có nỗi khổ tâm riêng.”
Dư Niệm ngẫm nghĩ, “Anh Thanh Đường, nếu bác sĩ Từ giấu anh rất nhiều chuyện, anh đều có thể tha thứ thật sao?”
Nhìn lại cuộc sống sau khi kết hôn, Từ Bách Chương đúng là có quá nhiều điểm khó hiểu. Rất nhiều việc Vu Thanh Đường chọn không hỏi hoặc giả vờ như không biết, không phải vì không quan tâm, mà là vì không hiểu lý do người ấy giấu giếm, sợ rằng đằng sau đó là một vết thương lớn, một khi mở ra sẽ thấy máu tươi giàn giụa.
Vu Thanh Đường nghiêm túc nói, “Nếu như sự thành thật khiến anh ấy không vui, anh sẽ tha thứ, còn yêu anh ấy nhiều hơn nữa.”
Giữa biển người mênh mông, gặp được người mình yêu và người ấy cũng yêu mình đã là điều quý giá lắm rồi, không nên vì những chuyện này mà đặt thêm xiềng xích lên tình yêu ấy.
“Niệm Niệm, em có yêu anh ấy không?”
Dư Niệm đỏ mặt, lấy hết can đảm để gật đầu.
“Em tin rằng anh ấy cũng yêu em chứ?”
Dư Niệm nắm chặt cánh hoa trong tay, “Chắc là vậy.”
“Không phải chắc là, mà là yêu rất nhiều.”
Là một bác sĩ ngoại khoa, lại dám bất chấp nguy hiểm giật dao bằng tay không. Nếu không phải là tình yêu khắc sâu trong xương tủy, một người bình tĩnh như thế sao có thể hành động nông nổi đến vậy.
“Anh ấy xem em còn quan trọng hơn cả mạng sống.”
Dư Niệm ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Anh Thanh Đường, sau này anh có nói cho bác sĩ Từ biết chuyện anh lồng tiếng trên mạng không?”
“Anh đã tiết lộ qua đôi chút rồi, nhưng chi tiết thì chưa. Nếu anh ấy có thể chấp nhận, anh thật sự rất muốn chia sẻ với anh ấy.”
“Anh Thanh Đường, cảm ơn anh đã nói với em những điều này.”
“Không có gì.” Vu Thanh Đường nhìn đồng hồ, “Đi thôi, chắc họ đã xong họp rồi.”
“Đợi đã.” Dư Niệm đội chiếc vòng hoa đầy màu sắc lên đầu Vu Thanh Đường, “Cái này tặng anh.”
Vu Thanh Đường chỉnh lại vị trí vòng hoa, “Cảm ơn.”
Ngay sau đó Dư Niệm đưa thêm một vòng hoa đỏ, “Cái này tặng cho bác sĩ Từ.”
“Một cái là đủ rồi.” Vu Thanh Đường đưa chiếc vòng hoa rực rỡ màu sắc lại cho Dư Niệm, “Cái này em tặng bác sĩ Lương đi.”
***
Khi về phòng, Từ Bách Chương đang ngồi trên sofa đọc Hoàng Đế Nội Kinh.
Vu Thanh Đường khép cửa lại, “Anh về khi nào vậy?”
“4 giờ.” Từ Bách Chương lật sang trang tiếp theo, còn đặc biệt nhấn mạnh, “Chờ em 2 tiếng rồi.”
Trước khi Từ Bách Chương rời đi, họ đã hẹn buổi chiều sẽ đi dạo cùng nhau.
Vu Thanh Đường nói, “Sao anh không gọi em?”
Từ Bách Chương: “Không muốn làm phiền em.”
Con người thường có suy nghĩ rằng khi đã có được thứ gì đó, sẽ dần không còn trân trọng nữa. Có được càng nhiều lại càng cảm thấy vô vị.
Nhưng Từ Bách Chương hoàn toàn suy nghĩ ngược lại. Vu Thanh Đường rõ ràng có thể cảm nhận được, bọn họ càng thân mật, Từ Bách Chương càng ỷ lại vào anh nhiều hơn.
Vẫn luôn lo lắng, cẩn thận từng chút một.
“Là lỗi của em.” Vu Thanh Đường đặt chiếc vòng hoa lên đầu Từ Bách Chương, “Tặng quà để xin lỗi anh này. Lần sau nhớ gọi cho em nhé.”
“Ừm.” Từ Bách Chương chạm vào vòng hoa, nhìn Vu Thanh Đường chụp ảnh, “Em tự làm à?”
“Về khoản này thì tay nghề của em không khéo bằng các anh đâu.” Vu Thanh Đường chụp xong cho Từ Bách Chương, lại đội vòng hoa lên đầu mình chụp thêm tấm nữa, “Là quà của Niệm Niệm.”
Từ Bách Chương cúi đầu, tiếp tục lật sách, “Cậu ấy đi cùng em thêm 2 tiếng.”
Vu Thanh Đường rút cuốn sách ra khỏi tay Từ Bách Chương, kéo hắn đứng dậy, “Từ giờ đến lúc ngủ, thời gian của MC Vu đều là của anh.”
“Không đúng, lúc ngủ cũng thuộc về anh luôn.”
Trước giờ bữa tối, hai người nắm tay nhau dạo chợ đêm.
Ra khỏi cửa hàng quà lưu niệm, họ đi ngang qua một quầy trái cây.
Vu Thanh Đường nói, “Mua ít trái cây đem về đi?”
Từ Bách Chương chọn chuối và táo, rồi quay sang chọn cam.
Vu Thanh Đường nói, “Anh muốn mua thêm dứa không?”
Từ Bách Chương ngạc nhiên, “Em có thích ăn dứa đâu?”
Anh thường hay bị rát lưỡi khi ăn dứa.
Vu Thanh Đường lẩm bẩm nhỏ giọng tự nói với bản thân, “Ăn cái này vào có làm ngọt thật không nhỉ?”
“Cái gì ngọt?”
Vu Thanh Đường khẽ hắng giọng, tai bắt đầu đỏ lên, “Nghe nói… cái đó sẽ ngọt hơn.”
Từ Bách Chương đương nhiên hiểu rõ.
Vu Thanh Đường: “Vậy thông tin đó là giả sao?”
“Thói quen ăn uống và sinh hoạt khác nhau có thể ảnh hưởng đến vị của tinh dịch. Chẳng hạn như những người hút thuốc trường kì, cơ thể nạp nhiều nicotine, tinh dịch thường sẽ có mùi khó chịu và vị đắng. Tương tự, nếu ăn nhiều trái cây ngọt, theo lý thuyết có thể thay đổi chút ít về vị giác.” Từ Bách Chương nói thêm, “Nhưng anh nghĩ là không ảnh hưởng nhiều lắm đâu.”
Vu Thanh Đường ngạc nhiên, “Anh thử rồi hả?”
“Không, phân tích hợp lý thôi.”
Vu Thanh Đường nói, “Thực tiễn mới ra chân lý, lý thuyết thì không đáng tin đâu.”
Từ Bách Chương câm nín.
Vu Thanh Đường quét mã thanh toán, “Ông chủ, chọn loại ngọt nhất và cắt sẵn luôn nhé.”
Trên đường về, Vu Thanh Đường cầm nĩa nhựa chọc vào miếng dứa ở giữa, chỉ cắn một miếng nhỏ bên ngoài đã nhăn mặt lại.
Từ Bách Chương nhìn phản ứng của anh, “Chua lắm à?”
Vu Thanh Đường nhét nửa miếng dứa còn lại vào miệng Từ Bách Chương, “Anh tự thử đi.”
Từ Bách Chương nhai một lúc rồi nhận xét, “Cũng được mà.”
“Em thì chịu, rát cả lưỡi luôn nè.”
Vu Thanh Đường đưa cả hộp dứa cho Từ Bách Chương, “Cả hộp này cho anh hết đó.”
Từ Bách Chươngnhìn theo bóng lưng của Vu Thanh Đường hòa vào màn đêm, rồi cúi xuống nhìn hộp dứa tươi ngon, ngọt ngào trên tay mình.
Cách đó không xa, Vu Thanh Đường còn đặc biệt nhắc nhở, “Phải ăn cho hết đấy, không được chừa lại miếng nào.”
***
Bữa tối đó cả nhóm cùng ăn tại nhà hàng buffet ở tầng một của khách sạn nghỉ dưỡng.
Cơm nước xong xuôi, Vu Thanh Đường còn trò chuyện đôi câu với Lương Tụng Thịnh, thời điểm anh về phòng, Từ Bách Chương đã tắt đèn lên giường.
Vu Thanh Đường nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, cố gắng giảm thiểu tiếng ồn. Phòng đôi được thiết kế đặc biệt cho các cặp đôi, ngoài chiếc giường tròn lớn còn có tường kính trong suốt ở phòng tắm.
Trong phòng có rèm tắm, Vu Thanh Đường bật đèn sáng dịu nhất, làm lơ đi tấm rèm kia.
Tắm xong, đèn trong phòng tắm cũng tắt.
Vu Thanh Đường khoác áo choàng tắm, đến gần bên giường của Từ Bách Chương, ngồi xổm xuống, sờ soạng gương mặt hắn.
Giống như người mù dò dẫm, anh nhẹ nhàng lần lượt cảm nhận từng đường nét trên gương mặt Từ Bách Chương, từ trán đến xương chân mày, từ chóp mũi đến môi.
Còn chưa kịp sờ hết một lượt, tay của Vu Thanh Đường đã bị giữ lại, cả người bị kéo lên giường trong một vòng tay.
Vu Thanh Đường nằm trên người hắn, chân tay đan xen, “Em biết ngay mà, người nào đó giỏi nhất là giả bộ ngủ.”
“Sao còn chưa ngủ?” Giọng của Từ Bách Chương khàn khàn.
Vu Thanh Đường bị hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Anh có nhìn không?”
“Nhìn gì?”
“Nhìn em tắm.”
Bóng tối che giấu sự e thẹn nhưng cũng khuếch đại ham muốn chiếm hữu.
Từ Bách Chương không trả lời, nhưng trong đầu hắn toàn là hình ảnh cơ thể phía sau lớp kính, ngực căng đầy như quả hạch chín, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ ra.
Vu Thanh Đường: “Đẹp không?”
Từ Bách Chương giống như người câm, chỉ có cánh tay là siết chặt anh hơn.
Vu Thanh Đường trườn lên cọ cọ, “Anh không nói thì để em tự kiểm tra nhé…?”
Đột nhiên phòng kế bên vang lên tiếng động.
“Lương tiên sinh, không được, không được… Ưm… đừng như vậy.”
“Ưm… Lạ quá… Ưm… anh mau dừng lại đi, không được làm thế.”
Vu Thanh Đường nhận ra hai người phòng bên là bác sĩ Lương và Niệm Niệm.
Vu Thanh Đường: “…”
Làm lành nhanh vậy sao?
Từ Bách Chương kéo Vu Thanh Đường về gối, “Ảnh hưởng đến em à?”
“Cũng không hẳn, chỉ hơi bất ngờ thôi.”
Từ Bách Chương: “Chắc là do Eisen rồi.”
Vu Thanh Đường: “Liên quan gì đến anh ấy?”
“Lúc ăn tối anh ta có nấu một chén canh bổ cho Dư Niệm.”
“Bổ gì cơ?”
“Gần giống với tăng ham muốn.”
Vu Thanh Đường: “… sao anh không ngăn lại?”
Lúc đó Vu Thanh Đường và Lương Tụng Thịnh ra ngoài nói chuyện, Từ Bách Chương cũng rời đi một lát.
“Anh quay lại thì chén đã cạn rồi.”
“Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”
“Có lẽ là muốn giúp họ làm lành.”
Vu Thanh Đường: “…”
Chưa thấy quân sư nào kỳ lạ thế này.
Từ Bách Chương dùng tay bịt tai anh lại, “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Vu Thanh Đường xoay lại, “Anh xác định cứ thế mà ngủ sao?”
Từ Bách Chương kiềm chế, “Thanh Đường, muộn rồi mà.”
“Ban ngày đã bị cắt ngang rồi.” Vu Thanh Đường co đầu gối, lướt dần lên rồi lại trượt xuống, “Anh còn ăn cả hộp dứa nữa đấy.”
Từ Bách Chương nắm lấy cổ tay Vu Thanh Đường, hơi thở gấp gáp như bão táp, “Thanh Đường, em…”
“Suỵt.” Vu Thanh Đường dùng môi chặn lời hắn, “Để em giúp anh.”