Vu Thanh Đường lấy một quả cam từ tủ lạnh, đeo tai nghe, nằm dựa trên ghế sofa chờ đợi cuộc “thẩm vấn” của Liễu Tư Nghiên.
“Thời gian lâu hơn tao dự đoán nhiều, có phải mày bị lão đông y giữ lại bắt mạch không?”
“Không có.” Vu Thanh Đường vừa bóc vỏ cam vừa trả lời, “Đừng gọi người ta là lão đông y, còn trẻ lắm.”
Liễu Tư Nghiên: “Bao nhiêu? 40?”
“Không, chắc chỉ ngoài ba mươi thôi.”
“Đừng nói là mày còn không biết anh ta bao nhiêu tuổi nhé?”
“Anh ấy không nhắc, mà tao cũng quên hỏi.”
Tuổi tác không phải là điều Vu Thanh Đường quan tâm.
Liễu Tư Nghiên: “Thế hơn nửa tiếng vừa nãy, tụi mày nói chuyện gì?”
“Cũng chẳng nói gì nhiều.”
Ngoài việc giới thiệu tên, hoàn toàn không đi vào trọng tâm. Thay vì gọi là buổi xem mắt, đúng hơn là giống như những người bạn mới quen tán gẫu.
“… Được thôi.” Liễu Tư Nghiên nói, “Thế là xong rồi à? Không hẹn ăn tối luôn sao?”
“Tao có hỏi anh ấy muốn ăn tối cùng không, nhưng anh ấy từ chối, bảo về nhà ăn.”
“Chà, không nể mặt gì hết vậy.”
“Trừ điều đó ra thì mọi thứ khác anh ấy đều rất chu đáo.”
Vu Thanh Đường kể lại việc đối phương chọn chỗ trước, trả tiền đặt cọc, chạy bộ nửa đường tới chỗ hẹn, còn đưa anh về nhà và để lại số điện thoại.
Liễu Tư Nghiên: “Có khi nào anh ta nghĩ mày đã ăn tối rồi, không muốn lãng phí thời gian của mày nên mới từ chối không?”
“Ai mà biết.” Vu Thanh Đường không thích đoán suy nghĩ người khác khi chưa hiểu rõ.
Liễu Tư Nghiên: “Cụ thể là anh ta thuộc kiểu người thế nào?”
“Chín chắn, điềm tĩnh, lịch sự, chu đáo, trông có vẻ rất biết quan tâm người khác. Là kiểu bác sĩ đông y truyền thống, rất chú trọng dưỡng sinh, lúc nào cũng mang theo bình giữ nhiệt đựng thuốc đông y hết.”
“Bình giữ nhiệt?” Liễu Tư Nghiên bật cười, “Kiểu như mày, không ăn sáng, ngày đêm đảo lộn, suốt ngày ăn đồ ăn vặt, chịu nổi không đó?”
So với lối sống của mình, đối phương quả thực quá lành mạnh, nhưng dưỡng sinh cũng không phải điều xấu. Vu Thanh Đường thẳng thắn nói: “Anh ấy rất phù hợp để làm bạn đời, đúng gu của tao.”
Liễu Tư Nghiên ồ lên một tiếng: “Mày chắc là mày thích kiểu đó sao? Chứ không phải kiểu người sẽ ép mày lên giường, dùng tay không xé toạc quần áo, khiến mày mềm nhũn đến mức không lết xuống giường nổi à?”
Vu Thanh Đường: “…”
Có một đứa bạn thân đến mức không giữ lại chút ý tứ nào cũng là điểm bất lợi.
“Chị ơi, làm ơn chừa cho em chút mặt mũi được không?”
Liễu Tư Nghiên cười khúc khích, “Đừng nói là tao không nhắc mày trước nhé, anh ta mà chú trọng sức khỏe thế, thì ở mặt khác chắc chắn cũng rất kiềm chế, mày hiểu ý tao chứ.”
Vu Thanh Đường bất lực, “Mới gặp có một lần mà mày đã nghĩ tới chuyện cấm trẻ em rồi.”
“Được thôi, thế nói nghe xem, anh bác sĩ đông y nổi tiếng đó đã thu hút mày thế nào?”
Liễu Tư Nghiên không tin rằng Vu Thanh Đường chỉ vì sự chín chắn và chu đáo của đối phương mà đã chủ động xin wechat.
Vu Thanh Đường nhét hai múi cam vào miệng, “Đều nhờ lời cầu nguyện của mày cả đấy.”
Liễu Tư Nghiên: “Chẳng lẽ thật sự là giọng trầm nam tính?”
“Không chỉ thế.”
“Còn gì nữa?”
“Giọng trầm, vest đen, kính gọng vàng, trúng hết.” Vu Thanh Đường cảm thấy như có nước sôi đang ùng ục trong lòng mình, “Và… siêu đẹp trai.”
Ánh mắt của Vu Thanh Đường từ trước đến nay đều rất cao, người mà đã khiến anh phải mở miệng thừa nhận đẹp trai thì chắc chắn là cực phẩm.
Cách một cái điện thoại cũng có thể nghe thấy tiếng Liễu Tư Nghiên rú lên: “Cứu tao với! Rốt cuộc là tao đang mơ hay mày chưa tỉnh?”
“Chẳng có gì cả.” Vu Thanh Đường cũng vô cùng phấn khích, “Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, tao cũng không dám tin.”
“Thế còn không mau bắt người đi, hẹn hẹn hẹn, tiếp tục hẹn cho tao!”
Vu Thanh Đường dở khóc dở cười, “Chúng ta có thể bình tĩnh chút được không? Mới gặp lần đầu thôi mà, tao còn chưa rõ suy nghĩ của người ta nữa.”
Chuyện tình cảm cần sự đồng điệu từ hai phía, nếu đối phương không có ý định đó, anh cũng không thể ép buộc. Hơn nữa, mới gặp lần đầu cũng chỉ là hiểu sơ qua, dù anh sốt ruột nhưng chuyện cả đời không thể qua loa.
Từ vẻ ngoài cho đến giọng nói đều là điểm cộng, nhưng quan trọng nhất vẫn là hai người có hợp nhau không.
Liễu Tư Nghiên bình tĩnh lại đôi chút, “Đúng đúng, chúng ta phải giữ vững tinh thần, xem ý của anh bác sĩ đông y thế nào đã.”
“Ừm, sau này có thể còn phải xin lời khuyên của mày.”
“Yên tâm, chuyện khác tao không biết, nhưng mấy vụ này tao rành lắm.”
Liễu Tư Nghiên lớn hơn Vu Thanh Đường hai tháng, dù cũng còn độc thân nhưng có kinh nghiệm hẹn hò vô số lần, trong mảng này chắc chắn là cáo già.
Cúp điện thoại, Vu Thanh Đường mở danh bạ trên điện thoại, nhìn vào số của Từ Bách Chương.
Anh do dự một lúc, rồi đặt điện thoại xuống.
Không lâu sau, có tiếng báo hiệu tin nhắn wechat.
Đó là một yêu cầu kết bạn.
【Tôi là Từ Bách Chương】
Vu Thanh Đường ấn vào chấp nhận.
Tin nhắn của đối phương nhanh chóng gửi đến.
Chỉ có câu rất trang trọng [Chào cậu], kèm theo biểu tượng cảm xúc mặt cười mỉm chi () của hệ thống, kiểu mà người trung niên hay dùng trong giao tiếp công việc, còn người trẻ thì thường dùng để châm biếm.
Vu Thanh Đường bỗng nhiên bị chọc cười.
“Bác sĩ Từ về nhà chưa?”
Từ Bách Chương: “Đang trên đường. Vừa mới đăng ký wechat.”
“Vất vả rồi.”
Từ Bách Chương: “Không vất vả.”
Bên kia hiển thị “đang nhập”, Vu Thanh Đường không trả lời, chỉ nhìn màn hình.
Khoảng năm phút sau, một đoạn văn dài xuất hiện.
Từ Bách Chương: “Xin lỗi cậu, vừa rồi chưa kịp, bây giờ tôi xin chính thức tự giới thiệu. Tôi tên Từ Bách Chương, năm nay 31 tuổi, từng du học ở Đức ba năm, có bằng tiến sĩ, hiện đang làm việc tại khoa Đông y của bệnh viện tỉnh, thu nhập tạm ổn, đủ lo chi phí sinh hoạt hàng ngày cho gia đình, bao gồm cả y tế và du lịch. Có khoản tiết kiệm, không có khoản vay, không có sở thích tốn tiền, trong thành phố có một căn hộ ba phòng, quê nhà còn một căn nhà và đất, không hút thuốc, không uống rượu trừ những dịp tiệc tùng đặc biệt, bình thường cũng rất ít tụ tập xã giao, không có thói quen xấu, sức khỏe tốt, thỉnh thoảng tập Thái Cực quyền, thích chạy bộ…”
Vu Thanh Đường nhìn chuỗi thông tin dài ngoằng đầy chân thành này, anh cũng bắt đầu soạn nội dung tương tự.
“Tôi tên Vu Thanh Đường, năm nay 29 tuổi, tốt nghiệp Đại học Truyền thông, bằng thạc sĩ…”
Còn chưa kịp viết xong, tin nhắn bên kia lại gửi tới.
Từ Bách Chương: “Cậu Vu xem còn thiếu gì không? Tôi sẽ bổ sung thêm.”
Vu Thanh Đường vội xoá hết nội dung tin nhắn đang soạn.
“Rất đầy đủ, không cần thêm đâu.”
Bên kia màn hình vẫn hiển thị dòng chữ “Đang nhập…”
Mãi bảy tám phút sau mới nhận được mấy chữ ngắn ngủi.
“Ngày mai cậu có rảnh không? Tôi muốn hẹn cậu ra ngoài.”
Mới 20 phút trước bọn họ vừa tạm biệt nhau ở dưới lầu.
Gấp gáp thật.
“Sáng mai tôi có cuộc họp, còn lại thì lúc nào cũng được.”
“Vậy 3 giờ chiều được không? Đi dạo trước, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
“Được thôi.”
“Ừm, chiều tôi sẽ qua đón cậu.”
Sau khi chào tạm biệt, Vu Thanh Đường liền nhắn tin ngay cho Liễu Tư Nghiên.
“Anh ấy hẹn tao rồi này, chiều mai.”
Liễu Tư Nghiên: “Hơ, được lắm, quả nhiên không ai thoát khỏi sức hút của đại phát thanh viên của chúng ta. ”
“Địa điểm chưa quyết, đi đâu thì hợp nhỉ?”
Liễu Tư Nghiên: “Bí kíp đây, tự mà xem.[Danh sách địa điểm hẹn hò.docx]”
Vu Thanh Đường lướt qua một lượt, nội dung khá đầy đủ, còn cẩn thận phân loại theo số lần hẹn hò và mức độ quen thuộc, gợi ý từng bước một. Mấy lần hẹn đầu thì còn ổn, toàn là triển lãm nghệ thuật, xem hòa nhạc, công viên giải trí, bảo tàng khoa học các kiểu, nhưng đến lần thứ bảy thì bỗng xuất hiện cụm từ “Khách sạn tình nhân.”
“Cái này nghiêm túc hả mày? Mới gặp mấy lần đã đi thuê phòng rồi?”
“Toàn chép trên Baidu về đấy, mày biết mà, tao gặp người ta nhiều nhất cũng mới có ba lần là đã tan tành rồi, chưa từng hưởng thụ đến lần thứ bảy đâu. Cứ xem mấy cái trước ấy.”
Kinh nghiệm hẹn hò của Liễu Tư Nghiên đầy thăng trầm, gặp nhau chỉ toàn hai bên chán nhau hoặc biến thành bạn thân.
Sau khi nói chuyện với Liễu Tư Nghiên, Vu Thanh Đường theo thói quen mở vòng bạn bè, bài đăng trên cùng là của Từ Bách Chương.
Là ảnh bầu trời đêm, Vu Thanh Đường nhận ra đó là khu chung cư của anh, còn thấy cả nóc tòa nhà anh ở.
Dòng chữ kèm theo:
“Hôm nay rất vui.”
Đăng cách đây 5 phút.
Vu Thanh Đường bấm vào trang cá nhân của đối phương, chỉ có duy nhất bài đăng đó, ID wechat là một chuỗi ký tự ngẫu nhiên.
Đúng là vừa mới đăng ký.
Vu Thanh Đường quay lại bài đăng đó và bấm “thích.”
Anh nằm lên giường, đeo tai nghe, như thường lệ mở một câu chuyện để nghe trước khi ngủ. Mọi khi giọng nam AI nghe vẫn ổn, nhưng tối nay sao mà nhạt nhẽo quá chừng, chỉnh thế nào cũng thấy không ưng.
Anh gỡ tai nghe ra, trong đầu toàn là giọng nói của Từ Bách Chương, trầm ấm, dày dặn, phong phú, giọng nói máy móc kia không có cửa sánh bằng.
Vu Thanh Đường xoay người cuộn mình trong chăn, đúng là một khi đã nếm trải đồ ngon sẽ chẳng thể nào trở lại với mấy cái tầm thường được nữa.
***
Phòng ngủ tối đen như mực, Từ Bách Chương mở thông báo tin nhắn, dưới bài đăng duy nhất có một lượt thích của Vu Thanh Đường.
Hắn đeo tai nghe, mở một tệp ghi âm đã mã hóa trong thư mục.
Tiếng thở gấp gáp ngọt ngào vang lên, “Anh ơi, anh đổ mồ hôi rồi, ưm… mạnh thêm chút nữa đi, em muốn anh lấp đầy em.”
Từng đường gân trên tay hắn căng lên theo nhịp thở, hắn nắm chiếc khăn tay mềm, dí lên mũi, hít thật sâu.
Khắp thế gian này đều là mùi hương của em.
Hắn chỉ muốn đè Vu Thanh Đường xuống giường, để cho mồ hôi thấm đẫm lên cơ thể người ấy…
Muốn mạnh mẽ lấp đầy em.
***
7 giờ 50, sau khi Chung Nghiêm giao ca xong, nhìn thấy mấy thực tập sinh lén lút trong góc phòng cấp cứu.
Y nhẹ nhàng bước đến, đứng ngay sau lưng họ.
Mấy người kia hoàn toàn không biết y đã đến gần.
“Trời ơi, bộ vest của bác sĩ Từ hôm nay đúng đỉnh!”
“Khổ hạnh tăng muốn phá giới rồi!”
“Kính gọng vàng vừa gợi cảm vừa đẹp trai!”
“Chả trách mấy cô y tá phát điên phát rồ cả lên!”
“Tôi nghe nói hôm qua tan làm, bọn họ tranh nhau xếp hàng đăng ký xin bác sĩ Từ bắt mạch cho.”
“Đừng nhắc nữa, hôm qua Uyên Uyên còn muốn hẹn tôi đi ăn, cuối cùng lại đổi ý, bảo phải đi tìm trưởng khoa Từ để bắt mạch, không rảnh.”
“Trưởng khoa Từ xuất hiện là không còn đường sống!”
“Chừa cho bọn mình chút đường sống chứ!”
“Chưa nói đủ à?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng họ.
Thực tập sinh sợ đến tái mặt, lập tức đứng thẳng người như lính đứng nghiêm, “Trưởng, trưởng khoa Chung!”
Chung Nghiêm lạnh mặt, “Nhàn nhã quá nhỉ?”
Ba người lập tức lắc đầu, “Không… không có.”
“Không nhàn sao lại tụ tập tám chuyện ở đây?” Ánh mắt Chung Nghiêm lướt qua họ, “Giờ làm việc mà xem điện thoại? Ai cho các anh chị cái quyền đó?”
Ba người cúi đầu, cằm gần như chạm ngực, “Trưởng khoa Chung, chúng tôi sai rồi.”
“Tối nay khỏi về, rảnh quá thì ở lại tăng ca đi!”
Ba người ngao ngán không nói nên lời, chỉ biết tự trách mình xui xẻo.
Đám thực tập sinh mặt ủ mày chau rời đi, còn trong đầu Chung Nghiêm vẫn xoay quanh những chuyện liên quan đến Từ Bách Chương.
Tan làm tự nhiên mặc vest? Người có thị lực tốt đến mức có thể làm phi công lại đeo kính? Nghìn năm không xã giao tự nhiên đăng ký WeChat? Lại còn đăng bài kỳ quặc?
Một người chưa từng thức khuya, tự nhiên nửa đêm gọi điện cho y hỏi về chuyện mua xe, còn đặc biệt nhấn mạnh chọn xe phải rộng rãi, thoải mái. Bao nhiêu năm nay khứa này toàn đi bộ đến chỗ làm, cũng chẳng có nhu cầu đi lại hay xã giao gì, mua xe để làm gì?
Thậm chí vội đến mức sáng sớm đã đến cửa hàng 4S, không thèm chớp mắt đã lấy xe và đăng ký giấy tờ luôn. Còn đặc biệt hỏi y xem nhà hàng nào ngon và nổi tiếng quanh đây, chẳng phải cậu ta không thích ăn ngoài sao?
Cả hắn lẫn lão Lương dạo này bị cái gì ấy? Cổ thụ nghìn năm nở hoa? Hay động vật có vú đến mùa tìm bạn đời?
Đồ cổ sống lại? Khổ hạnh tăng hoàn tục?
***
2 giờ 50 phút chiều, Vu Thanh Đường nhận được tin nhắn wechat trước khi ra khỏi nhà.
Từ Bách Chương: “Tôi đến rồi, đang ở dưới nhà cậu.”
“Tôi xuống ngay đây.”
Từ Bách Chương: “Không cần vội.”
Vu Thanh Đường vừa bước ra khỏi tòa nhà liền chạm mặt Từ Bách Chương.
Hôm nay hắn mặc vest xám đậm, so với hôm qua thì có phần thoải mái hơn. Tay đút túi quần, tóc đen nhánh được chải chuốt gọn gàng, sống mũi cao thẳng với chiếc kính gọng vàng quen thuộc.
Xuyên qua thấu kính, hắn thoáng mỉm cười với Vu Thanh Đường.
Từ Bách Chương mở cửa bên ghế phụ cho anh, Vu Thanh Đường nói cảm ơn rồi ngồi vào trong.
Trong xe vẫn còn thoang thoảng mùi da mới, một vài chỗ trên vô lăng còn dán lớp nilon bảo vệ.
“Xe mới quá.” Vu Thanh Đường nhận xét.
Từ Bách Chương ngồi vào ghế lái, “Tôi vừa mua sáng nay.”.
Vu Thanh Đường cài dây an toàn, “Chẳng trách nhìn mới thế.”
Từ Bách Chương chỉnh lại ghế ngồi, “Thấy thế nào?”
“Tốt lắm, rộng rãi thoải mái.”
Nhưng câu tiếp theo Vu Thanh Đường xấu hổ không nói ra.
Chiếc xe đắt tiền như thế này, không tốt sao được.
Từ Bách Chương: “Tôi không thường sử dụng xe, nếu cậu thích thì cứ lấy mà lái.”
Vu Thanh Đường hoảng sợ, “Không cần đâu, nhà xe ở đài truyền hình hẹp lắm, xe nhỏ của tôi đỗ tiện hơn.”
Từ Bách Chương không nói gì, khởi động xe. “Chúng ta đi đâu?”
“Đến viện bảo tàng khoa học nhé,” Vu Thanh Đường kiểm tra điện thoại, “Tôi đã mua vé rồi.”
Hôm nay là ngày làm việc trong tuần nên chắc sẽ không đông người.
Nhưng khi đến cổng bảo tàng, họ mới nhận ra câu “người tính không bằng trời tính” đúng đến mức nào.
Hôm nay lại là ngày thực hành của trường tiểu học Dương Thành, cổng vào chật ních những em nhỏ đeo khăn quàng đỏ, mặc đồng phục xanh trắng.
Từ Bách Chương nhìn biểu cảm của anh, “Chúng ta cũng có thể đổi chỗ khác.”
Vu Thanh Đường đáp, “Bác sĩ Từ thấy sao?”
Từ Bách Chương mỉm cười, “Nghe theo cậu.”
“Vậy đi thôi, tôi chưa đến đây lần nào,” Vu Thanh Đường mở cửa xe.
Bảo tàng đầy những nhóm học sinh tiểu học, nhưng lại khá vắng khách lẻ. Họ chờ đợi cho các em nhỏ xếp hàng vào trong rồi mới quét vé để vào. Cả hai đi theo hướng ngược lại để tránh đám đông.
Vu Thanh Đường đang đứng trước cửa Phòng triển lãm Công nghệ cơ bản, cúi đầu đọc bảng hướng dẫn thì cảm thấy áo mình bị kéo nhẹ.
Một cậu bé tròn trịa ôm bình nước lớn, đứng lẻ loi bên cạnh anh.
Cậu bé không sợ người lạ, cong mắt cười hỏi anh: “Chú ơi, chú có phải là MC tin tức trên tivi không?”
Vu Thanh Đường mỉm cười đáp: “Đúng là chú đây.”
“Wow! Chú giống hệt trên tivi luôn!”
“Đều là chú mà, tất nhiên giống rồi,” Vu Thanh Đường chỉ về phía các bạn cậu bé đang đi vào gian bên cạnh, “Bạn của con đang đi xa rồi kìa, mau đuổi theo đi.”
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, “Chú ơi, tạm biệt.”
Vừa tiễn cậu bé đi, Vu Thanh Đường còn chưa kịp bước tiếp đã nghe thấy tiếng lao xao phía sau. Những bước chân rầm rập kéo đến như ở hành lang trường sau giờ tan học.
“Nhìn kìa! Tớ không nói dối đâu, chú dẫn chương trình thật sự ở đằng kia kìa!”
“Wow! Đúng là chú ấy rồi!”
“Giống y hệt như trên tivi luôn!”
“Chú Vu Thanh Đường! Là chú Vu Thanh Đường đó!”
Bọn trẻ dần dần bu quanh anh như bầy ong vỡ tổ, từng đợt từng đợt kéo đến mỗi lúc một đông hơn.
Giáo viên dẫn đoàn vội vã đến giải thích: “Xin lỗi anh, bọn trẻ rất yêu thích anh, phiền cho anh quá.”
Học kì này trường học tổ chức hoạt động “Mọi người cùng xem tin tức”, yêu cầu bọn nhỏ mỗi ngày phải xem bản tin tối và thuật lại nội dung vào hôm sau. Vu Thanh Đường là MC được các em yêu thích nhất, tranh nhau xem anh như thần tượng.
Vu Thanh Đường vui vẻ đáp lại: “Không sao đâu, được tụi nhỏ quý mến là vinh hạnh của tôi.”
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của bọn trẻ, giáo viên lấy điện thoại ra, “Nếu có thể, anh có thể chụp một tấm hình cùng các em ấy được không?”
Anh mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Khu sảnh rộng rãi của bảo tàng khoa học biến thành nơi chụp ảnh tập thể, tiếng trẻ con ríu rít vang vọng khắp nơi, ồn ào nhưng không hề khó chịu.
Sau khi chụp ảnh xong, Vu Thanh Đường chia tay bọn trẻ, dặn dò phải chú ý an toàn, nghe lời thầy cô, học tập cho tốt.
Đám trẻ hồn nhiên ngây thơ, trong thế giới của chúng, những ai xuất hiện trên TV đều là ngôi sao lớn, mà ngôi sao này còn vô cùng thân thiện. Chúng cứ vẫy tay liên tục, ánh mắt tròn xoe đầy lưu luyến.
Một cô bé đi đôi giày đỏ ngước lên nhìn Vu Thanh Đường, rồi quay sang nhìn người đàn ông đi cùng anh, người từ nãy đến giờ vẫn đứng im lặng bên cạnh, “Chú ơi, chú này là bạn trai của chú sao?”