• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản tin tối vừa kết thúc, Vu Thanh Đường cầm tài liệu trở lại văn phòng, anh đã quen với việc hoàn thành tóm tắt công việc trong ngày trước khi tan làm.

Không lâu sau, Liễu Tư Nghiên gõ cửa bước vào.

Vu Thanh Đường sắp xếp lại tài liệu, “Sao mày chưa về, lại tăng ca à?”

“Đâu có.” Liễu Tư Nghiên ngồi trên ghế bên cạnh, “Chờ mày tan làm.”

“Chờ tao làm gì?”

“Chờ tao làm gì?” Liễu Tư Nghiên nhại lại, nắm cổ tay anh, kéo ngón áp út lấp lánh ánh sáng ra trước mặt, “Khai mau, có chuyện gì rồi?”

Những thực tập sinh bên ngoài đang xôn xao nói rằng thầy Vu hôm nay đeo nhẫn trên ngón áp út.

Vu Thanh Đường rút tay về, xoay xoay chiếc nhẫn, “Đã rõ ràng trước mắt rồi, nói gì nữa bây giờ.”

Liễu Tư Nghiên: “Là bác sĩ đông y đó à?”

Vu Thanh Đường gật đầu.

Liễu Tư Nghiên kêu lên, “Không ngờ anh ta nhanh tay thật, gấp gáp như vậy đã cầu hôn mày rồi à.”

“Không, là tao cầu hôn anh ấy.”

Liễu Tư Nghiên: “……”

“Rốt cuộc anh ta là người thế nào mà có thể khiến thầy Vu độc thân gần ba mươi năm chủ động cầu hôn vậy? Mặt trăng trên trời hả, hay vàng dưới đất?”

“Không khoa trương đến mức đó, chẳng phải do trước đây tao chưa gặp được người thích hợp sao.” Vu Thanh Đường không tiếc lời khen Từ Bách Chương, “Nhưng anh ấy thực sự rất tốt.”

Dù là về ngoại hình, nhân cách, tính cách hay bất kỳ khía cạnh nào khác, trong mắt Vu Thanh Đường đều không có điểm nào để chê.

“Không giống phong cách của mày lắm.” Theo Liễu Tư Nghiên, Vu Thanh Đường luôn suy nghĩ rất cẩn thận chu đáo, ít khi đưa ra những quyết định bốc đồng như vậy.

“Cuộc đời mà, hồi nhỏ không bốc đồng thì lúc trưởng thành làm thay”

“Tao thấy không chỉ có vậy đâu.” Liễu Tư Nghiên nheo mắt lại, “Tụi mày chắc hẳn đã… rồi đúng không?”

“Mày nghĩ gì vậy, mới chỉ quen nhau có nửa tháng, không nhanh như thế đâu.”

Liễu Tư Nghiên mặt đầy vẻ tò mò, “Thế tới đâu rồi?”

Vu Thanh Đường đành phải chịu thua, “Đừng nghĩ lung tung, chỉ là tiến độ bình thường thôi.”

Liễu Tư Nghiên: “Hôn nhau chưa?”

Vu Thanh Đường: “Quá sớm.”

“Chắc chắn là đã ôm nhau rồi, kiểu như ôm eo hay khoác vai ấy?”

Vu Thanh Đường không trả lời, cúi đầu lật bản thảo, Liễu Tư Nghiên đã đoán ra câu trả lời.

“Vậy chắc chắn là đã nắm tay rồi, hai người ở bên nhau nửa tháng, nắm tay không gọi là nhanh đâu hả?”

Vu Thanh Đường thờ ơ, “Hôm qua lúc trao nhẫn, có đụng tay một chút.”

Liễu Tư Nghiên: “Anh hai ơi, hai người cộng lại cũng hơn 60 rồi, cần gì phải ra vẻ ngây thơ vậy?”

Vu Thanh Đường: “Vậy đứa nào nói trong lòng đàn ông luôn có một thiếu niên, tình yêu ngây thơ trong sáng mới là lãng mạn nhất?”

“Cái tao nói là trong sáng như học sinh cấp ba, tới lượt mày lại thành ngây thơ của mấy đứa nhóc mẫu giáo, sao mà giống nhau được?”

“Chính vì tụi tao không phải học sinh cấp ba nên mới không có nhiều tư tưởng của giới trẻ.”

“Ai nói chỉ học sinh cấp ba mới làm mấy chuyện đó? Tình yêu có thể kéo dài đến già mà.” Liễu Tư Nghiên phát điên, “Tim đập nhanh này! Mối tình vụng trộm này! Đưa đẩy nhau này! Đừng có nói mày kết hôn chỉ để tìm một người sống chung thôi nhé?”

Đối với chuyện này Vu Thanh Đường rất kiên định, “Không, tao kết hôn với mục đích yêu đương.”

Mặc dù hai người vẫn chưa hiểu nhau quá nhiều, tình cảm cũng chưa vững vàng đến mức đó nhưng rung động thì chắc chắn có.

Dù là nắm tay, ôm ấp, hôn nhau, hay những chuyện trên giường, anh đều không phản đối, còn có vài phần mong đợi. Có lẽ vì lý do tính cách, Từ Bách Chương từ bên trong đến bên ngoài đều toát lên sự thanh tao và cấm dục, cách ứng xử của hắn cũng rất lịch sự, không thể chỉ vì nên gần gũi mà gần gũi, chuyện đó quá gượng ép.

Liễu Tư Nghiên: “Vậy tụi mày định kết hôn rồi mới yêu nhau? Việc yêu đương để sau hôn nhân à?”

Vu Thanh Đường: “Ai mà biết, đến lúc đó rồi tính tiếp.”

Mấy cái đó cứ thuận theo tự nhiên đi.

Liễu Tư Nghiên: “…… Định khi nào thì đăng kí kết hôn?”

“Gần đây đang xem nhà, thời gian cụ thể vẫn chưa xác định.”

Liễu Tư Nghiên: “Thế sau khi kết hôn, việc livestream và lồng tiếng mày tính thế nào? Giấu giếm anh ta hay là nói thật?”

Về vấn đề này, Vu Thanh Đường đã suy nghĩ qua, “Tao định lui giới.”

Điều này khiến Liễu Tư Nghiên bất ngờ, “Mày thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Ừ, tuổi tao cũng không còn nhỏ nữa, sớm muộn gì cũng phải rút lui thôi.”

Vu Thanh Đường bắt đầu vào lĩnh vực này từ năm 18 tuổi, đến nay đã hơn 10 năm. Ngành công nghiệp ảo có phần thiên về người trẻ tuổi, anh đúng là có hơi dừ so với độ tuổi trong nghề.

Huống chi đa số các vở kịch truyền thanh đều xoay quanh chủ đề tình cảm. Mặc dù diễn viên lồng tiếng và diễn viên phim truyền hình khác nhau về bản chất, đặc biệt là trong lĩnh vực lồng tiếng trực tuyến, việc ghi âm thường diễn ra tại nhà, không gặp mặt, không kết nối trực tiếp và không liên quan đến các cảnh đối kháng, nên sẽ không phát sinh tình cảm do cảnh diễn.

Nhưng nghĩ đến tính cách và tính chất công việc của Từ Bách Chương, có lẽ hắn không thể chấp nhận thế giới 2D, cộng thêm việc anh đã có ý định rút lui khỏi ngành, đây là cơ hội tốt để nói lời tạm biệt.

“À, sau này Đại thần Thanh Phong chỉ thuộc về bác sĩ Từ thôi, chắc chắn sẽ khiến biết bao thiếu nữ khóc lóc thảm thiết~.” Liễu Tư Nghiên cố ý kéo dài giọng trêu ghẹo “Nếu bác sĩ Từ biết mình có một bảo bối quyến rũ như vậy chắc trong mơ cũng cười đến tỉnh dậy mất.”

“Thôi đi, Bách Chương không phải người như vậy.” Vu Thanh Đường tin tưởng tuyệt đối, “Anh ấy không hứng thú với mấy cái này đâu.”

“Ai biết được.” Liễu Tư Nghiên cũng kiên quyết, “Chỉ cần mày thở dốc một tiếng bên tai anh ta, dù anh ta có là Đường Tăng cũng sẽ vì mày mà từ bỏ việc thỉnh kinh.”

Tiếng gõ cửa đã cắt ngang cuộc trò chuyện, đó là trợ lý của giám đốc, thông báo Vu Thanh Đường đến văn phòng một chuyến.

Liễu Tư Nghiên liếc nhìn ngón áp út của anh, “Xem ra vẫn còn một cửa ải khó khăn hơn cần vượt qua, chúc mày may mắn.”

Vu Thanh Đường đặt tài liệu xuống, bước đi vô cùng nặng nề.

Anh gõ nhẹ cửa văn phòng, cúi đầu chào, “Giám đốc, anh gọi tôi.”

Giám đốc tên Liêu Văn Phong, vừa mới qua 40, không có bụng bia của đàn ông trung niên, lại nhiều thêm sự chín chắn tích lũy theo thời gian.

Liêu Văn Phong đưa cho anh một tập tài liệu, “Ngày mai có một hội nghị giao lưu rất được coi trọng, tổ chức ở thành phố kế bên, tối nay cậu chuẩn bị một chút để đi cùng tôi.”

Vu Thanh Đường cúi đầu xem qua tài liệu, “Đi bao lâu? Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

“Ba ngày, chỉ có hai chúng ta.”

Vu Thanh Đường lướt nhanh qua, đây là hội nghị cấp quốc gia, có rất nhiều lãnh đạo tham gia. Nhưng trong văn kiện chỉ yêu cầu giám đốc tham dự, nếu cần người đi cùng thì hẳn phải là trợ lý của anh ta.

Huống chi anh đã hẹn với Từ Bách Chương đi xem nhà vào ngày mai và ngày kia.

Vu Thanh Đường khép văn kiện lại, đẩy trở về, “Xin lỗi giám đốc, gần đây tôi bận việc nhà, không thể đi cùng.”

Liêu Văn Phong: “Việc gì?”

Vu Thanh Đường xoa xoa ngón tay áp út, “Việc riêng.”

“Cậu nên biết hội nghị này quan trọng như thế nào, có bao nhiêu người mong chờ cơ hội này.” Ánh mắt của Liêu Văn Phong rời khỏi tay anh, lạnh lùng như lớp băng không thể tan chảy, “Cậu còn trẻ, hiện đang ở giai đoạn phát triển sự nghiệp,”

Vu Thanh Đường rất ghét kiểu giao tiếp này, “Cảm ơn sự quý trọng của giám đốc, tôi thấy bây giờ rất tốt.”

Liêu Văn Phong hạ giọng, “Vu Thanh Đường, tôi khuyên cậu…”

“Xin lỗi, anh hãy tìm người khác đi.” Vu Thanh Đường thực sự không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Rời khỏi tòa nhà đài truyền hình, xe của Từ Bách Chương đã đậu ngay trước cửa.

Vu Thanh Đường mở cửa ra, “Chắc là đợi lâu rồi phải không?”

“Không lâu.” Từ Bách Chương mở nắp bình giữ nhiệt đưa cho anh.

Vu Thanh Đường uống hết nước, dựa lưng vào ghế, xoa xoa mũi mình, “Bách Chương, thật ra anh không cần phải đặc biệt đến đón em.”

“Tan làm thuận đường thôi mà.” Từ Bách Chương khởi động xe, “Có phải đã làm phiền em không?”

“Không có, em chỉ sợ làm mất thời gian của anh thôi.”

“Anh không sao, khi nào bận sẽ nói với em.”

“Ừm.” Vu Thanh Đường ấn huyệt thái dương.

Từ Bách Chương: “Gặp rắc rối gì trong công việc sao?”

“Không hẳn là rắc rối, chỉ là có chút khó chịu, nhưng không sao.”

Từ Bách Chương: “Về nhà anh sẽ nấu trà an thần cho em uống.”

Vu Thanh Đường có chút bất ngờ, “Sao anh không hỏi em là việc gì?”

“Khi nào em muốn nói, anh sẽ lắng nghe.”

Xe chạy êm đềm về phía trước, Vu Thanh Đường nghiêng đầu nhìn gương mặt Từ Bách Chương. Đây mới chính là hôn nhân và bạn đời mà anh mong muốn.

***

Sau bữa tối, tiễn Từ Bách Chương về, Vu Thanh Đường đăng nhập vào D trạm.

Anh không có thời gian livestream cố định, khi nào có thời gian thì phát, nếu bận thì có khi một hai tháng cũng không đăng nhập.

Trước khi phát sóng, Vu Thanh Đường thường xử lý tin nhắn riêng trước.

Tin nhắn chính thức mặc định ở đầu danh sách, Vu Thanh Đường nhấn vào dòng đầu tiên.

【Ting ting ting~ Kính gửi Đại thần Thanh Phong, năm nay là năm thứ 11 Đại thần đến với D trạm! Nhìn lại 11 năm qua, Tiểu D có rất nhiều cảm xúc, cảm ơn Đại thần vẫn ở đây, đã chứng kiến sự phát triển của Tiểu D. “11” thật là một con số đẹp, không biết Đại thần có muốn cùng Tiểu D hứa hẹn “một đời một kiếp” không?

Cuối cùng, cuộc thi dành cho các streamer hàng năm sắp bắt đầu! Tiểu D rất mong mời Đại thần tham gia. Các fan đều rất mong đợi, liệu có thể đừng làm họ thất vọng không, làm ơn, làm ơn~】

Cuộc thi này có giải thưởng vô cùng phong phú, các streamer đều rất tích cực tham gia, ban tổ chức chỉ gửi một tin nhắn chung cho những streamer đủ tiêu chuẩn.

Chỉ riêng Thanh Phong là người đặc biệt nhất, cũng là người duy nhất mà ban tổ chức hết sức mời gọi.

Thanh Phong không chỉ là TOP đầu của khu vực 2D mà còn là người dẫn đầu toàn nền tảng, có thể tạo ra lưu lượng truy cập cho cả D trạm.

Vu Thanh Đường nhìn tin nhắn tràn đầy “thành ý” này, không khỏi bật cười.

Đã định rút lui khỏi giới rồi, ở đâu ra chuyện một đời một kiếp chứ.

Anh nhấp vào liên kết đăng ký, quy trình thi không phức tạp, thời gian cũng khá linh hoạt, coi như là phần thưởng cho fan trước khi lui vòng đi.

Vu Thanh Đường điền vào đơn đăng ký và nhấn gửi.

Gần như ngay lập tức, hệ thống của Vu Thanh Đường nhận được một tin nhắn công khai.

【Xác nhận rồi! CV Thanh Phong Đại thần đã đăng ký tham gia cuộc thi “Xin chào Streamer”. Xin hãy chờ đón!】

Vu Thanh Đường: “……”

Sao mà công khai nhanh thế, còn gì là bất ngờ nữa chứ.

Vu Thanh Đường đăng nhập vào phòng livestream, những fan nhận được tin nhắn đã lập tức bùng nổ, số người online ngay lập tức đạt một triệu.

Vu Thanh Đường không bật camera, cũng không mở kênh ủng hộ, màn hình vẫn náo nhiệt như cũ, các loại bình luận liên tục chạy qua.

Anh chọn một hai bình luận để trả lời, “Chào Cá Nhỏ, đã lâu không gặp.”

“Mọi người chắc đã thấy thông báo rồi nhỉ, nhưng tôi vẫn muốn chính thức thông báo. Trong hai năm qua, tôi bận rộn với cuộc sống ngoài đời thực, thời gian livestream cũng ít, biết mọi người muốn tôi tham gia nên tôi đã đến rồi đây.” 

“Đến rồi, rốt cuộc anh cũng đến!”

“Cuối cùng cũng đợi được anh, may quá em không bỏ cuộc~”

Vu Thanh Đường: “Tôi sẽ tích cực tham gia, cố gắng không để lại điều gì hối tiếc.”

“Khoan đã, ý là sao đây?”

“Cảm giác có ẩn ý gì đó ở đây.”

“Anh không vui khi tham gia cuộc thi sao?”

“Nếu không thích thì không cần tham gia đâu anh.”

“Thi thoảng anh lên trò chuyện với mọi người là đủ rồi.”

Các fan đều hiểu rõ tính cách của anh, phong cách hành xử của Thanh Phong cũng giống như cái tên của anh, thực sự mang chút phong thái “hai bàn tay trắng”. Anh rất chuyên nghiệp và nghiêm túc trong việc lồng tiếng, thậm chí những bộ kịch truyền thanh miễn phí mà anh phát hành còn tỉ mỉ hơn một số diễn viên lồng tiếng thương mại. Trong đời tư, anh rất điềm tĩnh, không bao giờ tiêu tốn tình cảm của fan, cũng không xu nịnh ai để tăng độ nổi tiếng.

Dù không thường xuyên online nhưng anh luôn đối xử chân thành với fan. Trong suốt 11 năm, trong một cộng đồng mạng lộn xộn này, hình tượng của Thanh Phong vẫn luôn vững vàng chưa từng sụp đổ. Cũng chính vì thế, anh mới tích lũy được lượng người hâm mộ đông đảo như vậy.

“Không phải vấn đề về cuộc thi đâu.” Vu Thanh Đường vẫn còn do dự, anh không chắc có nên công khai ngay bây giờ không.

“Vậy là chuyện gì?”

“Thanh Phong đại đại sao vậy?”

“Có gì mà không thể nói sao?”

“Anh nói vậy làm em lo lắng quá à”

“Được rồi, bây giờ nói cũng được.” Sớm muộn gì cũng phải thông báo, mãi do dự cũng không hay, Vu Thanh Đường nói: “Các bảo bối à, tôi chuẩn bị lui giới rồi.”

“Hả?????”

“Tại sao vậy?”

“Hu hu hu, chuyện gì đã xảy ra?”

“Đừng bỏ rơi bọn em mà.”

Vu Thanh Đường nói: “Tôi phải trở về với cuộc sống gia đình rồi.”

“Không muốn, không muốn! Không thể nào!!”

“Thanh Phong đại đại huhu…”

“Em không tin!!! Hãy rút lại lời nói đó đi!!! Em sẽ coi như chưa thấy gì cả!!! A a a a a a!!!”

Nhìn màn hình đang điên loạn, đây cũng là lý do Vu Thanh Đường còn chần chừ.

“Tôi vĩnh viễn yêu thích lồng tiếng, cũng rất yêu mọi người, nhưng tôi không còn trẻ nữa, đã đến lúc phải trở về với cuộc sống gia đình rồi. Hy vọng mọi người cũng vậy, không chỉ sống trong thế giới 2D đẹp như cổ tích mà còn có một cuộc sống 3D hạnh phúc và viên mãn.”

Khu vực bình luận tràn ngập những tiếng than khóc, fan bày tỏ sự không nỡ, nhưng phần lớn đều hiểu và gửi những lời chúc phúc cho anh.

“Có phải anh đã tìm được bạn trai rồi không?”

“Cứu tôi với, nhanh vậy sao?”

“Cái gì?! Bạn trai gì?!”

“Có bạn trai thì phải rời khỏi giới sao anh?”

“Đáng ghét, là ai đã chiếm được Thanh Phong đại đại rồi!”

Vu Thanh Đường nhìn bình luận đang nhảy như điên, không khẳng định cũng không phủ nhận.

“Tôi thật sự ghen tị với người ấy, liệu có phải người ấy mỗi ngày đều được nghe Thanh Phong đại đại thở dốc bên tai không, hu hu hu.”

“Lăn lộn, nghiến răng, co quắp, ghen tị”

“Tại sao người ấy có thể độc chiếm Thanh Phong, tại sao!”

“Liệu anh ta có đang nghe buổi phát sóng này không?”

“Người anh em kia, bạn nhẫn tâm sao?”

“Người anh em kia, ra mặt đi, tôi sẽ đại diện cho tất cả fan thách đấu với bạn!”

Vu Thanh Đường nhìn những dòng bình luận, không kìm được nụ cười.

Bác sĩ Từ nhà anh chắc chắn không có hứng thú với mấy tiết mục thế này đâu, rất có thể lúc này anh ấy đang ôm quyển [Hoàng Đế Nội Kinh] để miệt mài nghiên cứu.

***

Trên con đường vắng vẻ ban đêm, Từ Bách Chương dừng xe bên lề đường.

Hắn chống khuỷu tay lên khung cửa sổ, tắt phòng phát sóng rồi mở album ảnh ra, nhập mật khẩu.

Đôi chân thon gọn khép lại như cọng hành trắng, trên đầu gối và đùi có vết muỗi cắn, trên bề mặt còn lấm tấm vài giọt nước.

Âm thanh từ tai nghe chầm chậm truyền tới: “Anh ơi, anh thích em mở chân hay khép vào?”

“Mở ra thì có thể gần nhau hơn, nhưng khép lại thì sâu hơn.”

Từ Bách Chương mở nắp bình giữ nhiệt, giọng nói tiếp tục kích thích thần kinh hắn, cả thế giới chỉ còn lại hơi thở trong tai nghe.

“Anh mở chân em ra đi, từ giờ em chỉ thuộc về anh thôi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK