Tay Tề Hoành Bân cầm một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao lạnh lẽo kề sát vào cổ của Vu Thanh Đường.
Trán gã lấm tấm mồ hôi, đôi môi tái nhợt, trên đùi phải bị một con dao tự vệ nhỏ cắm sâu, đây là loại dao mà Vu Thanh Đường thường mang theo bên mình để phòng thân. Con dao có hình dáng như một cây bút bi, được vuốt nhọn ở một đầu, là thứ duy nhất anh có thể dùng để bảo vệ mình ngày hôm nay.
Vu Thanh Đường mặc vest của nhà tài trợ, vì để đảm bảo kiểu dáng gọn gàng nên túi quần và túi áo khoác đều được may kín, chỉ có lớp áo sơ mi bên trong là đủ chỗ để giắt cây “bút” ấy.
Không ai có thể ngờ rằng, trong một tòa nhà đài truyền hình đông đúc, an ninh nghiêm ngặt, giám sát chặt chẽ như vậy lại có kẻ dám ngang nhiên thực hiện hành vi điên rồ ngay giữa ban ngày.
“Đứng yên, đừng cử động!” Tề Hoành Bân gào lên, lộ ra khuôn mặt dữ tợn, xấu xí như kẻ phản diện tiến hóa thất bại trong phim khoa học viễn tưởng, “Quả nhiên, bắt được nó thì sẽ dụ được mày đến. Đúng là một mũi tên trúng hai đích.”
Không thể tiếp cận quá gần, Từ Bách Chương siết chặt chiếc điện thoại của Vu Thanh Đường trong tay, “Ân oán giữa tôi và anh, đừng kéo người vô tội vào.”
“Mày giả nhân giả nghĩa với ai?” Tề Hoành Bân trợn mắt, điên cuồng gào lên, “Nếu không phải nó dùng mưu hèn kế bẩn lừa tao tham gia chương trình, còn lâu tao mới rơi vào cảnh này!”
Công việc không còn, vướng vào kiện tụng, bị chửi rủa khắp nơi, điện thoại bị quấy rồi, thường xuyên nhận những gói hàng đe dọa, trước cửa nhà chất đầy vòng hoa tang. Ngay cả một cuộc sống bình thường cũng trở thành điều xa xỉ.
Dù đi đến đâu cũng đều nghe thấy tin tức về mình.
Khắp mọi ngóc ngách đều vang lên những lời mắng nhiếc nhục mạ mình.
Người ta chửi gã sống trên máu thịt người khác, giả vờ đáng thương để chiếm lấy sự đồng cảm.
Chửi gã mưu mô tính toán, hại người hại mình.
Chửi gã giết vợ để lừa tiền bảo hiểm, đáng chết không có chỗ chôn.
“Tao không có! Tao không muốn giết cô ấy, càng không lừa bảo hiểm!” Tề Hoành Bân ngoái đầu hét lên, như muốn giải thích với không khí xung quanh, “Tao chỉ muốn tiết kiệm một chút tiền, tao không biết sau khi rời ICU lại thành ra như vậy. Tao chỉ là đau bụng, đi vệ sinh một lát thôi!”
“Bảo hiểm là vợ tao muốn mua, cô ấy nói phòng khi bất trắc, nếu lỡ cô ấy không qua khỏi thì vẫn còn chút tiền cho tao và con trai.”
“Là cô ấy muốn mua, không phải tao!”
“Tao không giết vợ, cũng không lừa bảo hiểm, không có!”
“Anh Tề, anh bình tĩnh một chút.” Vu Thanh Đường giữ giọng ôn hòa, cố gắng xoa dịu sự kích động của gã, “Tôi có thể hiểu…”
“Mày câm miệng!” Tề Hoành Bân ép lưỡi dao chặt hơn vào cổ anh, gào lên, “Con mẹ nó, đều tại mày, tất cả đều tại mày làm hại!”
“Nếu anh thực sự bị oan, chúng tôi có thể làm thêm một tập chương trình nữa, dành toàn bộ thời lượng để anh lên tiếng.” Vu Thanh Đường cố gắng trấn an, “Pháp luật coi trọng bằng chứng, chỉ cần anh nói đúng sự thật, sẽ có người đứng về phía anh.”
“Đừng hòng! Tao không để bị lừa lần nữa đâu!” Tề Hoành Bân nghiến răng, ánh mắt hằn học, “Tao hiểu rồi, sao mày lại quan tâm thằng khốn đó đến thế, hóa ra tụi mày là vợ chồng, cùng nhau bày mưu giở trò hãm hại tao!”
“Tụi mày có đôi có cặp, hại tao và vợ âm dương cách biệt. Dựa vào đâu chứ!” Tề Hoành Bân gào lên như dã thú tuyệt vọng.
Vu Thanh Đường bình tĩnh đáp: “Ở đây có camera khắp nơi, anh không thể trốn thoát, hà tất phải tự làm khổ mình?”
“Bây giờ tao như chuột cống bị người người đuổi đánh, trốn hay không cũng chẳng khác gì!”
“Anh có thể không trốn, nhưng còn con trai anh thì sao? Nó đã không còn mẹ, chẳng lẽ anh muốn ngay cả cha cũng mất luôn?” Giọng Vu Thanh Đường chậm rãi, cố kéo lại chút lý trí của gã, “Trên chương trình anh từng nói sau khi mẹ mất, con trai anh phải chịu rất nhiều lời trêu chọc. Nếu anh cũng xảy ra chuyện, thằng bé sẽ ra sao?”
“Đừng có giả bộ mèo khóc chuột với tao! Mày không phải luôn mong tao chết, mong cả nhà tao gặp báo ứng sao!”
“Tề Hoành Bân, anh hại chồng tôi thê thảm như vậy, tôi đương nhiên căm hận anh. Nhưng con trai anh vô tội, tôi không có lý do gì để ghét nó, càng không nguyền rủa nó. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ muốn dùng cách hợp pháp để bảo vệ quyền lợi của chồng tôi.”
“Tôi biết anh rất thương con trai mình, cũng rất đau lòng cho thằng bé, chính anh đã nói vậy trong chương trình. Tôi cũng có một người bạn từng mất cả cha lẫn mẹ, tôi biết con trai anh nhớ mẹ mình thế nào, và khao khát tình yêu của cha ra sao.”
“Anh Tề, anh có thể buông xuôi bản thân, xem thường mạng sống của mình, nhưng đừng tước đi quyền được có cha của con trai anh, được không?”
“Mày câm miệng! Đừng nói nữa!” Nước mắt rơi khỏi hốc mắt đỏ ngầu của Tề Hoành Bân, “Vô ích thôi! Tao đã hỏng bét rồi, có một người cha như tao chỉ làm ô nhục cuộc đời nó. Tao đáng chết!”
Từ Bách Chương đứng cách đó sáu, bảy mét, lặng lẽ nghe cuộc đối thoại và quan sát thời gian.
Bây giờ là 19 giờ 11 phút. Nếu không có gì thay đổi, xe cấp cứu và cảnh sát đã đến nơi, đang chờ sẵn bên ngoài phòng hội thảo. Nhưng vì sự an toàn của con tin, họ chưa dám hành động thiếu suy nghĩ.
Từ Bách Chương liếc nhìn xung quanh, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng kín, kính trong phòng là kính một chiều. Việc ngắm bắn từ bên ngoài là điều không thể.
Ánh mắt hắn dừng lại trên vết thương ở đùi Tề Hoành Bân, trong phòng không có máy lạnh, nhiệt độ trên 35 độ C. Vết thương dài khoảng 1 cm, sâu 2 cm. Với tốc độ chảy máu hiện tại, nhiều nhất nửa giờ nữa, gã sẽ rơi vào tình trạng sốc do mất máu.
Vu Thanh Đường hẳn đã hiểu ám hiệu của hắn, nên đang cố gắng kéo dài thời gian bằng những lời thuyết phục.
Việc Tề Hoành Bân có thể lẻn vào đài truyền hình, làm hỏng thang máy và dụ Vu Thanh Đường đến đây, chứng tỏ gã đã chuẩn bị kỹ lưỡng, mang theo quyết tâm đồng quy vu tận, căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện đi ra.
Từ Bách Chương nhìn vào camera giám sát, người ở bên ngoài chắc chắn đã hiểu ý định của hắn.
***
Trong phòng giám sát của đài truyền hình.
Chung Nghiêm chăm chú nhìn màn hình, vẻ mặt nghiêm túc, ngồi bên cạnh là đội trưởng Trần ở cục cảnh sát.
“Bác sĩ Chung, lính bắn tỉa đã sẵn sàng ở cửa, thời điểm nào thích hợp?” Đội trưởng Trần hỏi.
“Vào ngay bây giờ quá nguy hiểm.” Chung Nghiêm phóng to hình ảnh, chú ý đến lượng máu chảy ra từ chân Tề Hoành Bân, “Đợi thêm chút nữa.”
Nếu chỉ có Từ Bách Chương, việc khống chế Tề Hoành Bân là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng con dao đang kề trên cổ Vu Thanh Đường.
Chung Nghiêm hiểu quá rõ bạn mình, trong mắt Từ Bách Chương, bản thân có thể chết hàng ngàn lần, nhưng Vu Thanh Đường nhất định không thể chịu dù chỉ một vết thương nhỏ.
Đợi thêm một chút nữa, Từ Bách Chương chắc chắn đã có kế hoạch.
***
Trong trận đấu trí này, người đầu tiên chịu ảnh hưởng từ cái nóng là Vu Thanh Đường, khuôn mặt anh đỏ bừng, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Từ Bách Chương đã nhiều lần cố gắng tiến lại gần, nhưng Tề Hoành Bân cực kỳ cảnh giác, nhanh chóng dùng lưỡi dao ép hắn phải lùi lại.
Vu Thanh Đường không chịu nổi sự giằng co này lâu hơn, Từ Bách Chương cũng không đủ kiên nhẫn để chờ thêm, “Anh Tề, có yêu cầu gì thì cứ nói. Nếu đã muốn chết thì dây dưa thêm cũng chẳng thú vị?”
“Chết?” Tề Hoành Bân cười lớn, “Để nó chết? Thế thì dễ dàng cho mày quá!”
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Chặt bỏ hai tay mày!”
Vu Thanh Đường cảm giác đầu óc quay cuồng, như thể đang bị nung trên lửa. Anh thở gấp, cố nói: “Tề Hoành Bân, anh ấy không còn là bác sĩ khoa ngoại nữa.”
“Chỉ cần còn tay, nó vẫn có khả năng hại người!”
Vu Thanh Đường nhẹ giọng, “Tôi từng xem lại đoạn video trước khi vợ anh qua đời. Cô ấy đã nói anh phải sống thật tốt, đừng buồn vì cô ấy nữa.”
“Vô ích thôi, bây giờ chúng mày có nói gì cũng vô ích!” Tề Hoành Bân gào lên, ngũ quan trên khuôn mặt méo mó như bị gió bão quét qua, “Đúng, là tao, chính tao mới là người mua bảo hiểm! Tao cần tiền! Nhưng tại sao cô ta chết rồi mà tao vẫn không nhận được tiền?”
“Tao đầu tư bị lừa, tiền bảo hiểm thì không lấy được, con trai cũng không thèm nhận tao, còn bị tụi mày hại ra nông nỗi này!” Tề Hoành Bân bật khóc, tiếng hét như vang vọng khắp phòng hội thảo, “Tại sao, tại sao mọi chuyện đều nhằm vào tao?”
“Chữa bệnh tốn bao nhiêu tiền, nào là thuốc, nào là viện phí, bây giờ thì tiền cũng hết, người cũng chết!”
“Không có tiền bảo hiểm, bọn họ đánh tao, đánh tao xong lại còn đánh cả con trai tao!”
“Là nó, tất cả là tại nó!” Tề Hoành Bân đem tất cả oán hận trút về phía Từ Bách Chương, “Sao ca phẫu thuật lại thành công? Đáng lẽ mày phải giết chết cô ta, để tao nhận được tiền!”
“Mày có biết số tiền đó là bao nhiêu không? Hai triệu! Hai triệu!” Giọng gã như con quỷ dữ điên loạn, “Mày không để cô ta chết, làm tao mất toi hai triệu!”
“Được, tất cả là lỗi của tôi.” Từ Bách Chương giơ cả hai tay lên, “Anh đến đây đi, chặt tay tôi đi.”
“Mẹ nó, tao muốn mày tự chặt!”
“Tôi không có dao, anh đưa dao cho tôi.”
“Được thôi, để tao giết người mày yêu trước, rồi sẽ đưa dao cho mày!” Tề Hoành Bân đẩy mạnh lưỡi dao, để lại một vệt đỏ trên cổ Vu Thanh Đường.
“Tề Hoành Bân, đừng động vào cậu ấy!” Ánh mắt Từ Bách Chương trở nên sắc bén, giọng nói lộ vẻ căng thẳng, “Tôi sẽ đi tìm dao, anh đừng động thêm nữa.”
Xác nhận rằng Vu Thanh Đường chỉ bị trầy xước nhẹ bên ngoài, không ảnh hưởng tới động mạch, Từ Bách Chương lục lọi khắp phòng hội thảo, tìm được một chiếc dao rọc giấy nhỏ.
Hắn siết chặt chuôi dao, từ từ đẩy lưỡi dao nhỏ lên, “Cái này quá nhỏ, không đủ để chặt đứt. Chúng ta đổi cái khác.”
“Bớt nói nhảm đi! Nhỏ thì cứ cố mà chặt! Chặt không đứt thì cắt mãi cũng đứt thôi!”
Từ Bách Chương: “Cổ tay có xương, cứng hơn cả thép mỏng của lưỡi dao này, không thể chặt đứt.”
“Hay là thế này” Từ Bách Chương giơ cổ tay trái ra, đặt đầu lưỡi dao lên, “Ở đây, ngoài xương và gân còn có huyệt vị. Cắt theo hình chữ Z sẽ đứt gân tay, sau đó phá hỏng huyệt vị, thì gần như không có cách nào nối lại được.”
“Đến lúc đó tay tôi chẳng khác gì sợi dây mềm treo lủng lẳng, không thể cử động, không còn cảm giác, không cầm được dao mổ, không bắt được mạch. Theo thời gian, tay sẽ dần teo đi, chuyển màu đen, hoại tử, rồi mục nát.”
“Tốt, cứ làm thế đi!” Tề Hoành Bân châm biếm.
Khuôn mặt Vu Thanh Đường trắng bệch, anh lắc đầu liên tục, “Bách Chương, không được!”
Tề Hoành Bân đè mạnh dao hơn, gằn giọng: “Nhanh lên! Cắt đi!”
Từ Bách Chương nắm chặt dao rọc giấy, ánh mắt dõi theo từng biểu cảm của Tề Hoành Bân, cũng như dòng máu đang rỉ ra từ vết thương của gã, “Có thể cho tôi hai phút không? Tôi muốn nói vài lời với cậu ấy.”
“Nhanh lên!”
Từ Bách Chương quay lại nhìn Vu Thanh Đường, sự lạnh lùng trong ánh mắt chuyển thành dịu dàng, xen lẫn nỗi lưu luyến khó buông trước giờ phút chia ly.
“Thanh Đường, trước khi kết hôn với em, ước mơ của anh chỉ là được nhìn em một lần. Gặp được em rồi, anh lại muốn nói chuyện với em. Nói được rồi, anh lại mong ngày nào cũng được nhìn thấy em. Cuối cùng, anh đã thực sự được ở bên em.”
“Hồi còn học đại học, anh hay nhìn thấy các cặp đôi nắm tay nhau, lúc đó anh luôn tự hỏi, anh yêu em nhiều như vậy, khi nào mới đến lượt anh.”
“Cứ nghĩ mãi như thế, anh bắt đầu mơ mộng về những nơi mình từng hứa sẽ cùng em tới, những lời anh hứa với em, anh vẫn nhớ rất rõ. Thậm chí anh còn nghĩ…” Từ Bách Chương cúi đầu, bật cười tự giễu, “Thôi, những chuyện đó giờ nghĩ lại thật trẻ con.”
“Tóm lại, từ năm 20 tuổi đến 32, gặp được em, quen em, hiểu em, cùng em xây dựng gia đình, anh đã đủ mãn nguyện rồi.”
“Nếu không có em bên cạnh bầu bạn, có lẽ anh đã không còn trên đời. Mạng sống này là của em, có thể làm tất cả vì em.”
Nước mắt Vu Thanh Đường chảy dài như dòng nước nóng hổi lan trên khuôn mặt.
“Nhưng anh vẫn muốn biết, nếu anh trở thành một kẻ tàn phế, em có chê anh không?”
“Em không muốn nghe.” Vu Thanh Đường mím chặt môi, dùng răng cắn vào đầu lưỡi để cố giữ bình tĩnh, “Anh bỏ dao xuống đi.”
“Thanh Đường, trả lời anh.”
“Em không cho phép chuyện này xảy ra.”
Từ Bách Chương trầm giọng, “Anh chỉ muốn biết, coi như là lừa anh cũng được.”
Vu Thanh Đường nhắm mắt hít một hơi thật sâu, khi mở ra, ánh mắt anh chất chứa toàn bộ hình bóng của Từ Bách Chương, “Từ Bách Chương, nghe rõ đây. Những gì em sắp nói đều là sự thật, từ tận đáy lòng.”
“Em không chê anh, mãi mãi không bao giờ.”
Nếu anh mất đôi tay, em sẽ là đôi tay của anh. Em sẽ nấu ăn cho anh, giúp anh tắm rửa, giặt đồ cho anh; cây trong nhà em sẽ tưới, cá em sẽ cho ăn. Tất cả những gì anh đã làm vì em, em sẽ làm lại cho anh, không thiếu một điều gì.
“Cuộc đời còn rất dài, em vẫn muốn cùng anh đi hết cả đời.”
“Cảm ơn em, anh mãn nguyện rồi.” Từ Bách Chương cười nhẹ, “Thanh Đường, hứa với anh thêm một điều nữa…”
“Đứng yên đó, đừng di chuyển, cũng đừng để bị thương.”
“Bách Chương, đừng làm vậy…”
“Em cũng thấy đấy, dù anh không làm gì, chúng ta cũng chẳng thể sống.” Từ Bách Chương nhìn anh, ánh mắt kiên định, “Anh chỉ trái ý em lần này thôi. Từ nay về sau, dù sống hay chết, anh đều nghe lời em, được không?”
Nước mắt lấp lánh trong đôi mắt Vu Thanh Đường, gương mặt anh đông cứng như đá, nhưng anh vẫn cứng rắn gật đầu.
“Còn một điều cuối cùng, anh muốn nói với em lâu rồi, nhưng lại ngại không dám mở lời.” Từ Bách Chương nắm chặt dao rọc giấy, ánh mắt tràn đầy hình bóng Vu Thanh Đường.
“Vu Thanh Đường, anh yêu em.”
Tất cả những ký ức hạnh phúc của anh đều in đậm hình bóng của em.
Bàn tay của Từ Bách Chương úp ngửa, tốc độ di chuyển cực nhanh, thao tác thuần thục như một người thợ lành nghề. Giọng hắn vang lên rõ ràng, mang theo từng thuật ngữ chuyên môn, mỗi từ đi kèm một nhát dao trên cổ tay.
“Huyệt hợp cốc, cắt đứt gân cốt, làm suy yếu nguyên khí; huyệt dũng tuyền, tổn hại gan, tiêu hao tinh huyết; Huyệt khí hải, hủy hoại thần kinh, làm tan rã tâm trí…”
Mỗi khi Từ Bách Chương nhắc đến một huyệt vị, một vết rạch tương ứng lại xuất hiện trên cổ tay. Máu chảy ra, nhỏ xuống sàn nhà, từng giọt từng giọt tí tách như mưa.
Một giọt, hai giọt, ba giọt…
Hành động ấy khơi lại ký ức đau đớn của Từ Bách Chương. Từ năm 12 đến 14 tuổi, để giảm bớt những trận đòn roi, hắn đã phải sống trong những ngày tự khắc dao lên da thịt mình.
Nỗi đau trên da chỉ như cơn mưa nhẹ, còn vết thương trong lòng mới là sự giày vò thực sự.
Bầu không khí im lặng nặng nề như muốn bóp nghẹt tất cả. Vu Thanh Đường đứng đó, không giãy giụa, không khóc, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng mỗi giọt máu rơi xuống đều nóng rực, như đang thiêu đốt trái tim anh.
Con dao quá sắc, dòng máu quá nặng, trái tim anh như sắp không chịu nổi nữa.
Cổ tay Từ Bách Chương cuối cùng cũng không chống đỡ được, yếu ớt như một sợi dây, lủng lẳng trên cánh tay, khẽ đung đưa theo từng chuyển động nhỏ của cẳng tay.
Vu Thanh Đường căm ghét sự im lặng này, giọng anh vỡ nát như mảnh giấy bị nước mắt làm nhòe, “Bách Chương, dừng lại đi, xin anh.”
Cảm giác đau lòng như đang nhấn chìm Vu Thanh Đường, anh như người chết đuối, dù miệng hít được không khí nhưng không sao thở nổi. Anh hiểu rõ hơn ai hết, đôi tay quan trọng với Từ Bách Chương đến mức nào.
Nỗ lực nhiều như vậy, đã lên kế hoạch lâu như vậy, rõ ràng rất nhanh đã có thể thuyết phục, rõ ràng rất nhanh đã có thể thành công. Tại sao lần này lại phải để anh ấy tự tay hủy hoại giấc mơ của mình?
Máu chảy xuống qua từng ngón tay, toàn thế giới như đang khóc, hoặc có lẽ đang cười nhạo, chỉ riêng Từ Bách Chương là vẫn điềm tĩnh như một thứ khí trơ, đến cả biểu cảm đau đớn cũng không có.
Như thể đang đếm ngược đến ngày tận thế, nhưng hắn chưa bao giờ sợ tận thế.
Từ Bách Chương giơ tay phải lên, đưa con dao rọc giấy về phía trước, “Tay trái đã hỏng rồi, không thể tự cắt tay phải được. Giúp tôi một tay được không?”
Tề Hoành Bân nở nụ cười méo mó, vặn vẹo như chiếc mặt nạ hề bị lỗi trong nhà máy, “Cuối cùng, cuối cùng tao cũng thay trời hành đạo rồi!”
Gã kéo Vu Thanh Đường xuống khỏi bục, vừa đi vừa quay sang nói với anh, “Mày thấy rồi chứ? Nó mất một tay rồi, máu chảy nhiều như vậy, cả đời này nó không còn khả năng hại ai nữa!”
“Ừ, tôi là một kẻ vô dụng.” Từ Bách Chương không biểu lộ cảm xúc, từng bước tiến lại gần bọn họ, “Còn món nợ với tay kia, anh đến đòi đi.”
Khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đầy hai mét, Tề Hoành Bân bất ngờ thay đổi thái độ. Gã kéo Vu Thanh Đường lùi lại, ánh mắt loé lên sự điên cuồng, “Chưa đủ!”
Gã nắm chặt con dao trong tay, mũi dao lạnh lẽo nhắm thẳng vào ngực Vu Thanh Đường, giọng nói sắc lạnh vang lên, “Tao còn muốn lấy tim của nó, để tế vong linh vợ tao!”