“Ôi, mệt chết tao.” Cô đặt chiếc túi vải căng tròn lên bàn. “Chuyến này chắc tao giảm được ít nhất mấy lạng.”
Vu Thanh Đường bỏ bản thảo xuống, “Đựng gì mà nhiều vậy?”
“Mẹ tao ngâm thanh mai với làm dưa chua, ba tao làm đậu hủ khô với trứng vịt muối.” Liễu Tư Nghiên vừa nói vừa lấy từng hộp từng hũ ra. “Còn cái này nữa, đây là bánh bao nóng hổi mới ra lò cách đây nửa tiếng.”
“Mẹ tao còn dặn kỹ là đừng để đồ lại đài truyền hình. Hết giờ làm phải mang hết về nhà.” Liễu Tư Nghiên nhấn mạnh. “Mày nhớ là phải mang về hết đấy nhé.”
Vu Thanh Đường cười: “Nhiều thế ăn sao hết, mày lấy lại một ít đi.”
Liễu Tư Nghiên giơ tay ra hiệu dừng lại. “Lần này không phải cho mày, tất cả đều là cho anh bác sĩ nhà mày đấy, để cảm ơn bác sĩ Từ ra tay tương trợ.”
Tối đó khi hai người ngồi chung xe, ban đầu Liễu Tư Nghiên chỉ muốn tìm chuyện nói để giảm bớt không khí ngại ngùng, kết quả trời xui đất khiến thế nào lại nói đến việc đưa ba cô đến khám chân ở chổ Từ Bách Chương. Mới uống thuốc có ba ngày mà bệnh tình đã có dấu hiệu thuyên giảm, làm hai ông bà mừng rỡ không thôi, còn một hai phải cảm ơn bác sĩ Từ.
Thấy anh còn do dự, Liễu Tư Nghiên liền tranh nói: “Cũng không phải quà cáp quý giá gì, chân của ba tao còn cần phải chữa tiếp mà. Nếu mày mà không nhận, ba tao ngại không dám đến khám tiếp đâu.”
Lịch khám của Từ Bách Chương rất khó đặt, ba Liễu là khám lén. Chẳng những được khám riêng không cần đăng ký, lại không mất phí, thuốc men được kê rất vừa túi tiền.
Vu Thanh Đường gật đầu: “Được rồi, thay mặt Bách Chương, cảm ơn chú dì nhiều nhé.”
“Vậy mới phải chứ.” Liễu Tư Nghiên lần lượt nhét từng hộp vào túi, liếc mắt về phía cánh cửa văn phòng đóng kín. “À này, giám đốc còn làm phiền mày không?”
“Nếu vẫn là người bình thường thì chắc không dám nữa đâu.”
Nếu không phải do uống say, gã chẳng dám làm ra chuyện nực cười như thế. Chắc khi tỉnh dậy cũng phải hối hận đến xanh ruột.
Liễu Tư Nghiên thở dài: “Nghe nói thằng chả xin nghỉ bệnh, dạo này không thấy tới đài. Xem ra ‘cao chiêu’ của Từ đại sư hôm ấy phát huy tác dụng thật rồi.”
Vu Thanh Đường cũng chẳng rõ cú đánh ấy uy lực tới đâu, nhưng anh tin rằng Từ Bách Chương tự biết chừng mực. Hy vọng một chưởng kia có thể giúp Liêu Văn Phong tỉnh ngộ.
Từ lúc Liễu Tư Nghiên bước vào văn phòng, tin nhắn trên điện thoại của Vu Thanh Đường không ngừng báo đến.
Liễu Tư Nghiên tò mò: “Ai mà điên cuồng thế? Tần suất này, ít nhất mỗi phút tám tin nhắn chứ chẳng đùa.”
Vu Thanh Đường mở nền tảng tin nhắn cá nhân, đáp: “Ban tổ chức triển lãm anime.”
Liễu Tư Nghiên: “Lại bắt đầu bám riết không tha à?”
Vu Thanh Đường gật đầu.
Triển lãm anime SD hợp tác với D trạm đã mời anh làm khách mời danh dự, 8 năm liên tiếp. Khi biết anh dự định giải nghệ sau cuộc thi livestream, bên đó càng trở nên “điên cuồng” hơn, quyết mời anh tham gia cho bằng được.
Từ tối qua đến giờ, trừ lúc anh ngủ, ban tổ chức liên tục cắt cử người thay phiên nhau gửi tin nhắn. Dọc theo tuyến thời gian sự nghiệp của anh từ tác phẩm đầu tay, từng bước khơi gợi những kỷ niệm cảm động, vui vẻ và khó quên trong suốt 11 năm qua.
Con người đâu phải sắt đá, nhìn lại cả hành trình này, sao anh có thể không động lòng cho được.
Liễu Tư Nghiên hỏi: “Lần này tổ chức ở đâu?”
Vu Thanh Đường: “Dương Thành.”
“Thảo nào,” Liễu Tư Nghiên quan sát nét mặt anh, “Mày tính sao?”
Vu Thanh Đường xoa xoa sống mũi, “Đang nghĩ cách từ chối.”
“Nghĩ ra chưa?”
“Khó quá.”
“Từng nghĩ đến việc sẽ tham gia chưa?”
“Cũng có, nhưng lại thấy không nên.”
Liễu Tư Nghiên vươn tay: “Để tao.”
Cô ấn vài nút trên khung thoại rồi đưa lại cho anh: “Xong rồi.”
“Nhanh vậy?” Vu Thanh Đường mở điện thoại, thấy ngay tin nhắn mới nhất từ ban tổ chức.
“Ahhh!!! Tốt quá rồi! Cảm ơn, cảm ơn! Cuối cùng cũng thành công rồi! Trời cao có mắt, không phụ lòng người! Chúng tôi rốt cuộc đợi được rồi! Cảm ơn Thanh Phong đại đại đã đồng ý tham gia. Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu quảng bá ngay! Cảm ơn đại thần rất nhiều, khom lưng cúi chào đại thần, hẹn gặp hôm đó nhé! Moa moa!”
Vu Thanh Đường: “Mày nghiêm túc đấy à?”
“Nếu mày đã muốn, vậy thì cứ đi đi.” Liễu Tư Nghiên hiểu anh hơn ai hết. “Điều khiến mày không thể từ chối, vĩnh viễn không phải là ban tổ chức, mà là chính mày.”
Do dự không phải lý do, không nỡ mới là nguyên nhân.
“Mấy em trai em gái ở đó chắc cũng có xem thời sự đó.” Vu Thanh Đường chỉ vào mặt mình, “Lỡ lộ diện công khai thì sao đây?”
MC thời sự và CV trong thế giới ảo – hai thân phận vừa liên quan vừa không liên quan.
“Mày nghĩ gì vậy, sao mà lộ được chứ.” Liễu Tư Nghiên mở phần mềm mua sắm, “Nhìn này, đây là lúc cái mặt nạ trong giỏ hàng của tao phát huy tác dụng.”
“Yên tâm đi, giọng nói của mày bình thường và khi lên sóng hoàn toàn khác nhau. Thân phận khác biệt thế, không ai nghĩ chúng có liên quan đâu.” Cô vỗ vai anh, “Cứ đi chơi đi, dạo này mày bận quá rồi, xem như thư giãn một chút.”
Vu Thanh Đường gật đầu: “Được.” Anh mở điện thoại để trả lời tin nhắn.
Liễu Tư Nghiên nhìn anh: “Ban tổ chức vẫn điên cuồng gửi tin hả?”
Vu Thanh Đường: “Không phải, là Niệm Tương.”
Có vẻ cậu nhóc đã thấy thông báo chính thức của ban tổ chức, nên nhắn tin hỏi để xác nhận xem anh có thật sự tham gia triển lãm không.
Liễu Tư Nghiên: “Niệm Tương? Có phải cái cậu che đầu nai nhảy trên D trạm không?”
“Ừm.” Vu Thanh Đường nói: “Cậu ấy cũng ở Dương Thành, là khách mời của triển lãm.”
Liễu Tư Nghiên: “Nhóc đó khá nổi ở khu vực nhảy anime, có lượng fan đông nhất thì phải?”
Vu Thanh Đường: “Ừ.”
Liễu Tư Nghiên thỉnh thoảng có xem qua livestream của Niệm Tương, “Nhảy cũng được lắm, nhìn dễ thương thật đấy, làn gió mới trong lành giữa các streamer nhảy múa uốn éo khác.”
Liễu Tư Nghiên tiếp tục: “Cậu ta đủ 16 tuổi chưa? Trông cứ như trẻ con ấy.”
“18 rồi, học nhảy chuyên nghiệp.”
“Nhìn không giống chút nào.” Liễu Tư Nghiên nói: “Lần trước mày livestream với cậu ta, thấy cậu ta kích động lắm, có khi nào là fan của mày không?”
Vu Thanh Đường nhìn vào điện thoại, như cười như không: “Ai mà biết được.”
***
Phòng khám số 3, khoa Đông y của bệnh viện tỉnh.
Hệ thống phát thanh gọi tên bệnh nhân cuối cùng trong ngày.
Cửa phòng bị bên ngoài đẩy vào, một cụ bà được người đàn ông trung niên dìu vào. “Bác sĩ Từ, tôi đến rồi đây.”
Từ Bách Chương gật đầu: “Dạo này sức khỏe thế nào rồi?”
Cụ bà là bệnh nhân lâu năm của Từ Bách Chương, cả hai đã rất quen thuộc với nhau, “Tốt lắm, trời bắt đầu lạnh rồi mà đầu gối tôi vẫn nóng hầm hập. Giờ này mấy năm trước tôi phải mặc quần bông rồi, năm nay chưa có đụng tới.”
“Cũng đừng chủ quan, tuần sau trời lạnh hơn rồi, ra ngoài nhớ mặc ấm.” Từ Bách Chương bắt mạch cho bà cụ, “Tiếp tục làm liệu pháp châm cứu, đừng bỏ dở.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Khuôn mặt cụ già nở nụ cười rạng rỡ.
Từ Bách Chương: “Lần này sẽ kê thêm vài vị thuốc để giấc ngủ của bác tốt hơn.”
“Vâng, được.” Cụ bà đón lấy thẻ khám rồi kéo người đàn ông trung niên bên cạnh lại, “Bác sĩ Từ, nếu được, phiền bác sĩ xem giúp con trai tôi với. Mấy ngày trước nó uống rượu, về cứ ôm bụng mãi, ăn không ngon ngủ không yên, làm tôi lo lắng quá.”
Từ Bách Chương không thèm liếc mắt nhìn, tháo găng tay ra, thay một đôi mới rồi nói với thực tập sinh bên cạnh: “Đỡ bác đi lấy thuốc đi.”
“Vâng, trưởng khoa Từ.” Lý Tứ gấp sổ lại, “Bác ơi, đi thôi.”
Ra đến cửa, bà cụ đỡ khung cửa nắm tay dặn dò con trai mình: “Tiểu Phong, có gì thì nói với bác sĩ, đừng có giấu diếm chịu đựng. Bác sĩ Từ giỏi lắm, nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”
Cánh cửa phòng khám đóng lại, người đàn ông đứng bên trong.
Từ Bách Chương mở nắp bút, vừa viết vừa nói: “Ngồi đi.”
Liêu Văn Phong đứng đó, toàn thân như bị kim châm, không tài nào ngồi xuống được. “Bác sĩ Từ biết bà ấy là mẹ tôi từ lâu rồi phải không?”
Từ Bách Chương bình thản đáp: “Bà cụ thích trò chuyện việc trong nhà, tôi không có lý do gì để ngăn bà ấy cả.”
Có một đứa con trai xuất thân từ đáy xã hội, ngày đêm phấn đấu trở thành giám đốc đài truyền hình, đương nhiên là niềm tự hào của mẹ anh ta. Mà tính cách hiền hòa như Từ Bách Chương rất dễ khiến bà mở lòng.
“Nhưng bác sĩ vẫn chữa khỏi bệnh cho bà ấy.”
Mẹ của Liêu Văn Phong mắc bệnh thấp khớp nặng, đã chữa trị nhiều năm mà không thuyên giảm, đau đớn đến mức không thể xuống giường.
Nghe nói ở bệnh viện tỉnh có một vị bác sĩ đông y chữa được bách bệnh, ban đầu Liêu Văn Phong ôm tâm lý đến thử xem sao. Không ngờ chỉ trong nửa năm, mẹ gã không những có thể tự mình xuống giường mà còn có thể tự đi lại một mình.
Từ Bách Chương nói: “Việc có chữa bệnh hay không và việc con trai của bệnh nhân là ai thì liên quan gì đến tôi?”
Liêu Văn Phong nghẹn lời, so với cái chết còn khó chịu hơn.
Bác sĩ Từ đã chữa khỏi bệnh cho mẹ gã, trong khi bản thân gã lại say rượu quấy rầy người yêu người ta.
Cái kiểu quấy rối và bám riết của gã trông chẳng khác gì một thằng hề ti tiện.
Từ Bách Chương: “Anh Liêu, chúng ta đều là người lớn cả. Anh hy vọng mẹ mình khỏe mạnh, còn tôi hy vọng người tôi yêu không còn bị quấy rối. Việc này chắc cũng không khó nhỉ?”
Liêu Văn Phong không chỗ dung thân: “Bác sĩ Từ yên tâm, sẽ không có chuyện đó nữa.”
Từ Bách Chương đóng nắp bút, đưa toa thuốc cho gã: “Nấu với nước lạnh, uống hai lần sáng và tối, ba ngày là khỏi.”
Liêu Văn Phong cố nén cảm giác đau đớn ở bụng, nhận lấy toa thuốc: “Cảm ơn.”
Trước khi rời đi, Liêu Văn Phong cúi đầu thật sâu: “Bác sĩ Từ, cảm ơn bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi.”
***
Ngày tổ chức triển lãm đã được ấn định, địa điểm là ngay tại thành phố này. Nhưng thật không may, hôm đó Từ Bách Chương lại không đi làm.
Vào những dịp cả hai đều được nghỉ, họ thường cùng nhau dạo phố, xem phim, cho cá ăn, hoặc ngồi ở vườn hoa cả buổi chiều.
Hôm nay Vu Thanh Đường muốn ra ngoài một mình, nhưng còn chưa biết giải thích thế nào với Từ Bách Chương. Không phải anh cố tình giấu diếm chuyện mình hoạt động trong thế giới ảo, nhưng nghĩ đến thân phận và tính cách của Từ Bách Chương, tám phần là anh ấy không thể tiếp nhận chuyện này.
Ngay cả khi anh ấy có thể chấp nhận, nếu biết tên trong giới của mình, sau đó lên mạng tìm hiểu thì phải làm sao bây giờ?
Bài viết về “Thanh Phong” còn nhiều gấp mấy lần so với “Vu Thanh Đường”.
Lỡ như anh ấy nghe được những bộ kịch truyền thanh mà mình từng phối thì sẽ nghĩ gì? Đặc biệt là những kịch bản thời mới vào giới, cảnh tình cảm táo bạo rất nhiều.
Làm sao để giải thích với anh ấy rằng trong kịch truyền thanh, các diễn viên đều ghi âm riêng lẻ, không thu âm cùng bạn diễn? Liệu anh ấy có chấp nhận không? Còn có mấy vai tự công tự thụ của mình nữa, liệu anh ấy có hiểu nổi không?
Vu Thanh Đường cố gắng thả lỏng, xoa dịu nếp nhăn giữa hai chân mày. Những chuyện này đều quá xa vời, bây giờ anh còn chưa nghĩ ra cái cớ nào để ra ngoài.
Cũng gần 30 rồi mà lại hồi hộp như một đứa trẻ đang chuẩn bị nói dối.
Thôi thì cứ thành thật, giấu giếm cũng chẳng ích gì.
Vu Thanh Đường vừa định đứng lên đã nghe thấy tiếng động ở phòng khách.
Từ Bách Chương đang thay giày.
“Anh sắp ra ngoài à?” Vu Thanh Đường đi ra hỏi.
“Ừ, cơm trưa trong tủ lạnh, tự hâm nóng lại ăn nhé.”
Cửa nhà đóng lại, Từ Bách Chương còn ra khỏi nhà trước cả anh.
Chỉ là ra ngoài thôi mà, ai cũng có quyền riêng tư chứ. Vu Thanh Đường thay đồ xong cũng ra khỏi nhà.
Khách mời tại triển lãm đa phần là các coser, họ sẽ hóa trang thành nhiều nhân vật khác nhau.
Vu Thanh Đường không phải coser nên chỉ cần che mặt là đủ. Anh chọn một chiếc mặt nạ đơn giản mà Liễu Tư Nghiên đã chuẩn bị, che chắn kín đáo, ngay cả tóc cũng không lộ ra.
Xe đậu trong hầm, vì không phải tham gia ký tặng hay di chuyển quanh sân, nên anh vẫn còn thời gian trước buổi phỏng vấn. Vu Thanh Đường ngồi lại trong xe để xử lý công việc, điện thoại vừa vang lên âm báo tin nhắn wechat.
Niệm Niệm: “Anh Thanh Phong ơi, anh đến nơi chưa? /Gấu nhỏ tặng hoa/”
“Đến rồi, em thì sao?”
Niệm Niệm: “Em cũng đến rồi! Anh đang ở đâu vậy? Em đang ở phòng chuẩn bị của khu phỏng vấn, ở đây có nhiều khách mời lắm, nhưng hình như không thấy anh Thanh Phong đâu. /Gấu nhỏ quay vòng/”
“Đang đỗ xe, sẽ đến ngay.”
Niệm Niệm: “Vâng, vâng! Em đợi anh! /Gấu nhỏ tung hoa/”
Vu Thanh Đường cất điện thoại, chỉnh lại mặt nạ.
Trong sảnh rộng hàng chục mét vuông, tụ tập khoảng chục người, có coser, họa sĩ, nhà văn, và cả streamer game.
Vu Thanh Đường đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai trông giống Niệm Tương.
Anh cúi xuống gõ tin nhắn.
“Niệm Niệm, anh đến rồi, ai là…”
“Xin lỗi, anh là Thanh Phong đại đại phải không ạ?”
Với bản năng của một phát thanh viên, Vu Thanh Đường khá nhạy cảm với giọng nói. Anh nhìn lên, thấy trước mặt mình là một thiếu niên tóc trắng đeo mặt nạ che một mắt.
Dù không xem nhiều anime nhưng Vu Thanh Đường vẫn nhận ra đây là một nhân vật rất nổi tiếng.
Trang phục của thiếu niên rất phong cách, nhưng giọng lại ngọt ngào như kẹo dâu tan chảy.
“Anh là Thanh Phong.” Vu Thanh Đường cất điện thoại, nhìn cậu thiếu niên vừa ngầu vừa ngọt ngào nói: “Em là Niệm Tương?”
Sự vui sướng của thiếu niên như tỏa ra cả ngoài mặt nạ: “Vâng, là em, Niệm Niệm đây!”
Vu Thanh Đường nghiêng đầu: “Hôm nay em ăn mặc bất ngờ thật đấy.”
Bình thường Niệm Niệm hay mặc đồ dễ thương, áo hoodie có tai gấu hoặc quần yếm in hình thỏ.
Niệm Niệm kéo nhẹ vạt áo, ánh mắt lảng tránh, qua lớp mặt nạ vẫn có thể thấy cậu mím môi vì hồi hộp: “Khó coi lắm ạ? Là chị gái em gợi ý đó, chị ấy bảo mặc thế này sẽ khó bị nhận ra.”
“Không, rất đẹp.”
Niệm Tương vui mừng nhảy cẫng lên rồi lại vội đứng yên, “Cảm, cảm ơn anh Thanh Phong.”
Đằng sau vang lên giọng của nhân viên công tác: “Các khách mời chuẩn bị lên sân khấu rồi ạ, xin mời đi theo tôi.”
Vu Thanh Đường chỉnh lại mặt nạ, “Đi thôi, lên sân khấu nào.”
***
Từ Bách Chương lang thang không mục đích đi vào bệnh viện, vừa đến khu cấp cứu thì bị Chung Nghiêm – người vừa kết thúc ca đêm – chặn đường: “Hôm nay mày có khám không?”
Từ Bách Chương: “Không, có việc gì à? Tao mời mày ăn trưa.”
“Có việc quan trọng hơn ăn trưa nhiều.” Chung Nghiêm nhét chìa khóa xe vào tay hắn, “Mày ngồi trên xe đợi tao, tao đi gọi lão Lương.”
Ba người họ ngày thường đều rất bận rộn, lần gần nhất cùng tụ họp là trước khi đi Shigatse.
Chung Nghiêm lái xe, chở Từ Bách Chương và Lương Tụng Thịnh.
Từ Bách Chương không hỏi điểm đến, hắn chỉ muốn có chỗ giết thời gian.
Chưa đầy nửa giờ sau, hắn nhìn qua cửa sổ xe, thấy được đích đến của chuyến đi hôm nay.
【Lễ hội Game & Anime SD lần thứ 23】
Hôm nay Vu Thanh Đường cũng ở đây.
Từ Bách Chương cố tình ra ngoài sớm để dành không gian riêng tư cho anh, nhưng không ngờ rằng chồng sắp cưới của Lương Tụng Thịnh cũng là khách mời của lễ hội này.
Mua vé xong, ba người bước vào khu kiểm tra an ninh.
Họ đến rất đúng lúc, vừa kịp phần giao lưu của khách mời.
Chung Nghiêm ngó mắt nhìn lên sân khấu rồi quay sang hỏi Lương Tụng Thịnh, “Người nhà của mày là ai?”
Trên sân khấu không phải ăn mặc lòe loẹt thì cũng là đeo mặt nạ kín mít; trong mắt Chung Nghiêm, kiểu này đến má ruột cũng nhận không ra.
Lương Tụng Thịnh: “Từ bên trái đếm qua, người thứ ba.”
Đó là một người tóc trắng, đeo mặt nạ đen, còn che một bên mắt.
Chung Nghiêm: “…”
Quấn kín như vậy mà cũng nhận ra được sao?
Đúng là tình yêu đích thực.
Trên sân khấu, Niệm Tương vui vẻ trò chuyện với fan, giọng nói ngọt ngào như có kẹo bông trong miệng.
Chung Nghiêm le lưỡi, nhịn không được quay sang hỏi Lương Tụng Thịnh, “Ê, nhóc này với người ngoài dễ thương vậy, chắc ở trước mặt mày cũng đáng yêu đến phát điên hả?”
Lương Tụng Thịnh nhìn sân khấu không chớp mắt, “Không có.”
Chung Nghiêm nhướng mày, “Nó lén mày đi làm mấy cái này à?”
Lương Tụng Thịnh không phủ định.
Chung Nghiêm: “Sao không nói với nó là mày đã biết từ lâu rồi?”
Lương Tụng Thịnh lại không trả lời.
Chung Nghiêm quay sang phía khác, “Ê, nếu là mày thì mày có nói không?”
Từ Bách Chương: “Không nói.”
Chung Nghiêm: “Lý do?”
“Nếu cậu ấy không muốn nói, chắc hẳn là có lý do riêng.”
Chung Nghiêm: “Nếu không nói vì sợ quỷ già kia không chấp nhận được thì sao?”
Từ Bách Chương: “Vậy thì tự kiểm điểm bản thân, xem tại sao lại khiến đối phương không tin tưởng.”
Chung Nghiêm rên lên một tiếng, “Nhìn phản ứng của mày như có chuyện xưa gì đó ấy?”
Từ Bách Chương nhìn lên sân khấu, “Xem chương trình đi.”
Niệm Tương vừa giới thiệu xong, một khách mời khác bước lên, đẩy không khí lên cao trào hơn nữa.
Không giống với hóa trang cầu kỳ của Niệm Tương, người đàn ông này chỉ đeo một chiếc mặt nạ, mặc áo sơ mi đơn giản, ngoài việc che mặt thì chẳng khác gì người bình thường.
Chờ tiếng hét chói tai dưới khán đài dần lắng xuống, người đàn ông mới lên tiếng, “Chào mọi người, tôi là Thanh Phong, rất vui khi được gặp mọi người.”
Khán giả liên tục phát cuồng, tiếng hét chói tai, tiếng gọi tên ầm ĩ, tiếng gào rú vang rền như nổ tung. Chung Nghiêm bị ồn đến mức nhức đầu.
Y xoa tai, thật không hiểu nổi, “Người này làm gì mà nổi thế?”
Từ Bách Chương chăm chú nhìn sân khấu, “CV.”
Dù đã che kín mặt, mặc trang phục chưa từng thấy, thậm chí còn dùng biến âm để đổi giọng, nhưng chỉ cần anh đứng đó, Từ Bách Chương chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra Vu Thanh Đường ngay lập tức.
Chung Nghiêm: “Đó là cái gì?”
Từ Bách Chương: “Diễn viên lồng tiếng.”
Chung Nghiêm ồ lên, “Tao nhớ rồi, hồi đại học mày cũng tham gia câu lạc bộ lồng tiếng phải không?”
Từ Bách Chương gật đầu, “Chẳng phải mày bắt tao tham gia sao.”
“Đúng, đúng, tao nhớ rồi.” Chung Nghiêm vỗ vai hắn, “Dạo đó mày cứ thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái, suốt ngày đeo tai nghe, ôm điện thoại mất hồn mất vía. Tao còn tưởng đâu mày đang yêu, còn lo mày bị lừa tình lừa tiền.”
Thấy Từ Bách Chương im lặng, Chung Nghiêm thúc vai hắn, “Này, vậy hồi đó mày có yêu đương không?”
Từ Bách Chương: “Không.”
Chung Nghiêm: “Thật không?”
Từ Bách Chương: “Thật.”
Chung Nghiêm: “Thế có bị lừa không?”
Từ Bách Chương: “…”
Chung Nghiêm trợn mắt, “Đệt! Mày, mày không phải bị…”
Từ Bách Chương ngắt lời, “Xem phỏng vấn đi.”
Sau phần tự giới thiệu, chương trình bước vào mục tiếp theo, khách mời bốc thăm trả lời câu hỏi.
MC nhận mảnh giấy của Niệm Tương, biểu cảm từ bình thường trở nên phức tạp, chần chừ mãi không mở lời.
Khán giả dựng thẳng lỗ tai chờ đợi, ánh mắt tò mò.
“Gì vậy trời! Biểu cảm này là sao?”
“Nói đi, đừng có úp úp mở mở!”
“Trời ơi, hóng quá!”
MC đằng hắng, liếc nhìn Niệm Tương, rồi nói vào mic, “Xin hãy mô tả chi tiết trải nghiệm nụ hôn đầu của bạn.”
Cả hội trường chìm trong tiếng hét chói tai, hai người đang chờ xem trò vui ngồi góc dưới không hẹn mà cùng quay sang nhìn Lương Tụng Thịnh.
Nhưng rất nhanh, micro của Niệm Tương đã bị người đàn ông đeo mặt nạ cướp lấy, “Em ấy còn nhỏ, mọi người đừng làm khó, để tôi trả lời thay em ấy câu này.”
Chung Nghiêm líu lưỡi, “Chậc, có người tốt bụng quá rồi, không cho chúng ta hóng hớt gì hết.”
Từ Bách Chương có thể cảm nhận được nhịp đập bất thường của trái tim mình, hắn nhìn lên sân khấu, siết chặt chiếc nhẫn.
Trải nghiệm nụ hôn đầu.
Để trả lời được thì phải có trải nghiệm.
Từ Bách Chương gần như siết chặt nắm tay, dù có tìm bao nhiêu lý do hay sắp xếp bao nhiêu cách, đối tượng của nụ hôn đầu vẫn không bao giờ là mình.
Hắn nên sớm nhận ra, có những chuyện mắt không thấy thì tim sẽ không đau.
Chung Nghiêm gọi hắn, “Lão Từ, mày không sao chứ?”
Từ Bách Chương thu lại ánh nhìn, “Không sao.”
Chung Nghiêm: “Đi thôi, lão Lương kêu về rồi.”
Từ Bách Chương bước nhanh hơn, muốn rời khỏi không gian thuộc về Vu Thanh Đường. Nhưng giọng nói của em ấy, những kỷ niệm của em ấy, như dòng lũ cuồn cuộn tràn vào tai.
“Tâm trạng hôm đó cũng giống như thời tiết vậy, nắng ấm, bầu trời trong xanh, tôi và anh ấy đều rất ngại ngùng, vụng về như hai đứa trẻ lần đầu biết yêu.”
Giọng nói xuyên qua màng nhĩ, từng từ như nọc độc chảy vào lòng. Từ Bách Chương bịt kín tai, nhắm chặt mắt, nhưng câu chuyện đáng ghét vẫn len vào cơ thể.
“Hôm đó bầu trời thật cao, anh ấy ngồi trên đống rơm, kể về tuổi thơ của mình cho tôi nghe.”
“Chúng tôi cùng thổi hoa bồ công anh, tôi như nhìn thấy những vì sao trong đôi mắt anh ấy. Lúc đó tôi rất hồi hộp, hồi hộp đến mức cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập.”
“Giữa những cánh hoa bồ công anh bay lượn, anh ấy khẽ nắm tay tôi từ đống rơm, nhìn tôi không nói gì, từ từ nhắm mắt, rồi chầm chậm tiến lại gần.”
“Tôi có thể cảm nhận hơi thở của anh ấy phả lên môi tôi, còn có mùi hương đặc biệt của anh ấy nữa.”
“Chúng tôi hôn nhau rất lâu, lâu đến nỗi không muốn rời xa.”
Phía sau vang lên tiếng reo hò, đầu óc của Từ Bách Chương như có sấm rền dội qua.
Có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Lão Từ, sao đứng đờ ra đấy?” Chung Nghiêm gọi hắn từ ngoài cửa. “Đi nào, lên xe thôi.”
Tiếng reo hò vẫn không ngừng lại, nhưng hắn chỉ quan tâm đến giọng nói của Vu Thanh Đường, muốn khắc sâu từng từ vào tâm trí.
“Nhưng còn chưa kịp hôn đủ đã bị tiếng cười đùa của lũ trẻ cắt ngang. Tôi có hơi tiếc nuối, anh ấy thấy vậy bèn lấy cọng rơm bện thành vòng tay để dỗ tôi.”
Thân xác và tâm hồn Từ Bách Chương như bị kéo rời ra, nhịp tim dồn dập, hắn xoay người chạy nhanh vào trong. “Tao để quên đồ, quay lại lấy.”
“Quên gì cơ?” Chung Nghiêm gọi với theo, “Mày vừa mới đến chưa được mười phút mà.”
Từ Bách Chương lách mình qua đám đông đầy màu sắc và những quầy hàng nhộn nhịp, từ xa nghe thấy giọng người dẫn chương trình.
“Một kỷ niệm thật ấm áp và lãng mạn. Mối tình đầu luôn là điều khó quên nhất, là kho báu đẹp đẽ chúng ta giấu kín trong tim.”
“Xin hỏi Thanh Phong đại đại, nếu có cơ hội, bạn muốn nói gì với mối tình đầu của mình?”
Từ Bách Chương chen qua dòng người náo nhiệt, ngẩng đầu tìm kiếm. Cuối cùng cũng thấy được bóng hình tỏa sáng ấy, nghe được một giọng nói ấm áp mà kiên định.
“Tôi muốn nói rằng, chồng tôi chính là mối tình đầu của tôi.”