Vùng ngoại thành, bên trong một căn nhà gỗ nhỏ nằm ở khu ngoại ô cùng loại với thời đại trước, đang phát sinh một số biến đổi không rõ ràng.
Nếu như lúc này mà có người nhìn về phía nhà gỗ, liền sẽ nhận ra bầu không khí tại nơi đây đang từng đợt vặn vẹo, đại khái tựa như là ngay trong tầm mắt hiện ra những khối màu sắc, vô cùng đột ngột.
Những thứ ẩn trong bóng tối cũng nhao nhao nhìn về phía căn nhà gỗ nhỏ đã nhanh muốn đổ sập này, dường như là chính bọn chúng cũng vô cùng hiếu kì, rằng bên trong đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì.
Thẳng cho đến khi căn nhà gỗ lại lần nữa khôi phục lại trạng thái bình thường.
Hứa Nhạc từ từ mở mắt ra, động tác này dù rằng đơn giản, đối với hắn lúc này tựa hồ vẫn có chút khó khăn.
Mí mắt lộ vẻ yếu ớt, nhưng lại vô cùng nặng nề.
“Ta đây là? Chết rồi ư?”
Trần nhà đã thiếu đi vài miếng lợp nóc, gió đêm mang theo cái khô nóng thổi ù ù bên ngoài
cửa.
Nơi đây trừ bỏ ánh trăng sáng tỏ, thêm ra ngẫu nhiên xuất hiện ánh sáng u lục sắc ở bên ngoài cửa sổ, cơ hồ không nhìn thấy một tia sáng nào khác.
Mồ hôi thấm ướt vào vết thương đem tới cảm giác đau buốt, khiến Hứa Nhạc phải nghiến răng ken két.
Tê!
Vặn vẹo cái cổ cứng đờ, Hứa Nhạc gắng gượng nhìn một lượt bốn phía chung quanh.
Một căn phòng đã cũ nát, ngẫu nhiên vang lên tiếng côn trùng, trên người có vệt máu, trên mặt đất còn có một người khác với máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo.
“Tốt rồi, hình như chưa có chết.”
Hoàn cảnh này không quá đúng đi, cái tên nằm trên đất này sẽ không phải là người chết a?
Cơn đau đớn khiến Hứa Nhạc phải thu hồi lại tầm mắt, hắn ngước lên trần nhà hít thở sâu mấy lần, như thế này có thể làm cơn đau buốt ở ngực hoà hoãn đi một chút.
Dù rằng đại bộ phận cũng chỉ có tác dụng mang tính tâm lý.
Ngay tại lúc hắn muốn gảy đi chỗ tóc ẩm ướt đã che đi tầm mắt, vách tường ở bên rìa tầm nhìn đột nhiên bắt đầu vặn vẹo.
Phía trên vách tường, hiện ra dòng vặn tự xiêu xiêu vẹo vẹo.
【 Phòng ốc hiện nay quang minh trình độ nằm ở mức 2, ở vào trạng thái hắc ám, 9 phút 01 giây sau sẽ xuất hiện quái dị cấp 1. 】
“Cái gì?”
Vách tường tiếp tục lưu chuyển vặn vẹo. Tấm ván gỗ tựa như những điểm ảnh phân giải rồi di động, bộ phận mà bức tường nhô ra kia dần dần hoá thành dáng vẻ của một tiểu nữ hài.
Biến dị của vách tường xảy ra với không một cảnh báo nào, cho dù tố chất tâm lý của Hứa Nhạc nằm ở mức tạm được, cũng nhịn không nổi mà có chút tê cả da đầu.
Trước tầm mắt là một tiểu nữ hài nằm trong lòng một con hắc dương, bất quá Hứa Nhạc không nhìn thấy được rõ ràng diện mạo của nàng.
Khuôn mặt này cơ hồ là hỗn hợp mấy khối sắc màu trộn lẫn vào với nhau phủ lên vậy, cảm giác phi thường không hài hoà, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sẽ hít thở không thông khi nhìn thấy cái thứ này.
Nàng nhìn chằm chằm về Hứa Nhạc, tay chỉ chỉ hướng đến vách tường.
【 Phòng ốc hiện nay quang minh trình độ nằm ở mức 2, ở vào trạng thái hắc ám, 8 phút 45 giây sau sẽ xuất hiện quái dị cấp 1. 】
“Hở?”
Nhìn lên thông tin bên trên dòng văn tự, lông mi Hứa Nhạc run rẩy lấy vài lần, hắn theo bản năng nghĩ muốn đưa tay ra chạm một chút vào tiểu cô nương ở trước mắt này.
Bất quá không đợi cho ngón tay của hắn có thể đụng vào bên mặt của nữ hài, những sự vật không chân thực trước mắt này lại biến mất.
Tựa như là những khối lập phương trong nháy mắt đồng loạt được phân giải ra vậy.
Vẫn là vách tường kia với những miếng gạch đá bị hở, vẫn là trần nhà kia với những tấm ván gỗ ẩm ướt.
Hết thảy trở lại hệt như lúc ban đầu.
Hứa Nhạc cẩn thận sờ lên phần vách tường, những kí tự cũng không có tiếp tục xuất hiện nữa.
“Thứ vừa rồi là cái gì vậy?”
Ảo giác? Nhưng một đồ vật chân thực đến như vậy mà sẽ là ảo giác được sao?
Trong lòng mặc dù mang theo nghi hoặc, nhưng sự thực là không đủ manh mối để có thể tiếp tục truy tra tới tận cùng.
Mà lại với hoàn cảnh chung quanh, cũng đã không thể để cho hắn có thể đi nghiên cứu kĩ, trên mặt đất vẫn còn chình ình ra đó một tên chả rõ sống chết kia kìa.
Sự tình quan trọng nhất hiện tại, là phải xác định mình đang ở đâu, liệu đã được an toàn hay chưa.
Về phần cái tên đang nằm trên đất …
Tê!
Cơn đau buốt lại lần nữa khiến Hứa Nhạc phải che ngực.
Hoàn cảnh hiện tại để hắn cảm giác có chút gì đó kì quái, cả phòng bốn phía đều hở, đồng thời nhiệt độ của cơ thể thực tế cũng không cao.
Hắn y nguyên vẫn cảm giác được rõ ràng cái cảm giác oi bức ngột ngạt, giống như một ngày mùa hạ trước khi trời đổ mưa, đè nén người tới thở cũng không nổi.
Sự oi bức làm cho mồ hôi càng ngày càng nhiều, mỗi khi mồ hôi thấm vào vết thương, liền sẽ sinh ra cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Cơn đau thì có thể nhịn, nhưng cũng làm phân tán đi lực chú ý của hắn, cho nên Hứa Nhạc hiểu được rằng phải mau chóng xử lý qua vết thương trên ngực đi.
Xốc lên cái áo của mình, thật cẩn thận ngăn cách quần áo dính vào với chỗ máu thịt.
Một vết thương rất lớn đang há miệng đập thẳng vào mi mắt.
“Cừ thật, thương tích cỡ này, ta thế nào mà sống sót qua được vậy?”
Vết thương rất lớn, ước chừng cũng to cỡ nắm đấm của một đứa trẻ, không biết là do cái gì gây ra.
Bất quá vết thương lúc này đã không còn tiếp tục chảy máu, đây là sự tình may mắn duy nhất của Hứa Nhạc.
Nhìn về người đang nằm trên đất, hắn trầm ngâm khoảng vài giây, rốt cục đành lắc lắc cái đầu:
“Cũng không rõ người này cùng ta là có quan hệ như nào.”
Sau khi ngồi dậy, Hứa Nhạc trước nhất là xem xét một chút chung quanh bản thân.
Bên cạnh mông có một thanh chuỷ thủ dài thoạt nhìn tương đối sắc bén, trên thân dao có một cái lỗ hổng, cùng với rất nhiều dấu vết dính máu.
Bên cạnh cây chuỷ thủ, có một cái vòng lăn làm bằng khung sắt nhìn qua rất quái dị, ở trên đính với một khối đá hình tam giác.
Dòng chữ ở bên trên nhãn hiệu giúp Hứa Nhạc hiểu ra được, thứ đồ chơi này là một cái bật lửa.
Mà cái tảng đá kia, đại khái chính là đá đánh lửa rồi.
“Bật lửa Lập Phong 403.
Hắc, một cái bật lửa to ngang nửa cục gạch, ta đây còn là lần đầu tiên được thấy đấy.”
Buông cái bật lửa xuống, Hứa Nhạc nhìn về phía những món đồ khác.
Một cái ba lô đeo vai bằng vải bạt, bên trong còn có chút bánh mì đã bị ép hỏng cùng với bánh bích quy.
Đồng dạng với cây chuỷ thủ, trên ba lô vẫn còn rất nhiều vết máu rõ ràng, chỉ bất quá những vệt máu này đều đã khô.
Hắn cầm lên cây chuỷ thủ, dùng móng tay điểm lên trên lỗ hổng của cây dao, rồi lại nhìn lướt qua cái người đang nằm sấp trên mặt đất.
“Nếu như cây chuỷ thủ này là của ta, vậy cái người ở dưới này, hẳn đã bị ta…”
Hứa Nhạc thoáng tự đánh giá một chút, dù rằng còn không biết chính mình đang ở cái chốn nào.
Nhưng trên lưng gánh lấy cái chuyện giết người như thế này, tại bất kì một địa phương nào cũng đều không dễ xử lí, dù là phòng vệ chính đáng đi nữa vẫn sẽ vô cùng phiền phức.
Huống hồ chi nơi này thiên nhiên hoang vu, dù có nói gì cũng đều rất không rõ ràng.
Hắn thở dài! Trước đành đi xử lý qua vết thương đã.
Đem quần áo cởi ra, quấn lại thành vòng thắt ở trên vết thương, như thế này thì dù ít hoặc nhiều cũng có thể ngăn cản một chút mồ hôi.
Tại lúc đang cẩn thận nhìn chăm chú vào vết thương trên ngực, vết máu đã khô trong tay bỗng bắt đầu đột nhiên nhúc nhích.
Chỗ huyết dịch di động dần dần hội tụ thành một loạt những chữ cái nhỏ khiêu động.
【 Vết thương do đạn súng kíp Zion khai phá nhân - R35 gây ra, đường kính 4.7 centimet, Cổ Âm Đa, đã bị biến dạng. 】
Những tin tức này vô cùng loạn.
Súng kíp? Niên đại nào mới có thể dùng tới loại đồ súng kíp này.
Zion là tên xưởng sản xuất sao?
Về phần Cổ Âm Đa, đã biến dạng, lại càng không có cách nào để lý giải được ý tứ ở bên trong ấy.
Hứa Nhạc vừa định dùng ngón tay chạm vào những vết máu kia, liền chưa kịp đợi cho hắn đụng được tới những kí tự ấy, thì vết máu lại một lần nữa khôi phục về nguyên trạng.
“Vẫn là ảo giác à? Không hợp lí lắm a.”
Hứa Nhạc bất thình lình ngẩng đầu, hướng về cái người đang nằm sấp trên mặt đất kia, hơi nâng lên thanh âm:
“Ta nói với ngươi này, ta là người từ nhỏ đã có lá gan đặc biệt lớn đấy, không buồn cùng chơi cái trò giả chết đâu, hiểu chứ?”
Ngón tay nắm chặt chuỷ thủ tới mức trắng bệch, nhưng một lát sau, vẫn là được nới lỏng ra.
Bởi người nằm trên đất không có trả lời hắn, căn phòng vẫn như cũ bảo trì lấy sự yên tĩnh.
Thoạt nhìn không phải đang giả vờ, nhưng nếu không phải giả … Đây chả phải lại càng thêm đáng sợ hơn sao?
Một cái người chết đó a!
Hứa Nhạc lại một lần nữa nhìn về phía vũng máu ban nãy, hắn biết rõ được tính trọng yếu của thông tin.
Lần này, hắn muốn thử nghiệm lại cái năng lực vừa rồi.
“Chú thích, hiện ra.” Không có phản ứng à?
Vậy thử đổi lại một cái khác xem, quan sát cây chuỷ thủ, Hứa Nhạc bắt đầu trợn trừng mắt.
“Con mắt, bộ não.” Vẫn đều là không có phản ứng gì.
Trầm ngâm một lát, Hứa Nhạc đem theo lấy một tia mong chờ hiện rõ trong ánh mắt, chậm rãi mở miệng nói:
“Hệ thống?”
Thôi được rồi, xem ra chính mình cũng không đạt được cái loại đồ vật mạnh mẽ kia rồi.
Sau khi lặp đi lặp lại nếm thử mấy lần đều không đúng, Hứa Nhạc suy nghĩ một lát tới cảm giác ban nãy lúc xem xét phần ngực của mình.
Nghiêm túc, chuyên chú, cẩn thận, và còn có cái cỗ khô nóng kia nữa, rất không giống cơn khô nóng bình thường!
Tuy rằng không thể xác định nổi những điều kiện này có hay không nhất định phải có, nhưng Hứa Nhạc vẫn là lựa chọn thử thêm lần nữa.
Chịu đựng đau đớn từ vết thương, tinh thần của Hứa Nhạc bắt đầu dần dần tập trung lại, thân thể một lần nữa trở nên khô nóng.
Cặp mắt của hắn nhìn chòng chọc vào cây chuỷ thủ, nhưng rồi qua một hồi lâu cũng không hề có phản ứng gì.
Bất quá khi cảm thấy được cỗ khô nóng kia lại xuất hiện, đã khiến Hứa Nhạc nhận ra rằng phương hướng này của mình hẳn là không sai.
Hắn liếc nhìn ra chung quanh, hòng tìm kiếm trong phòng những đồ vật có thể quan sát được để kiểm tra năng lực.
Chỉ với việc đảo qua một cách tuỳ tiện như vậy, toàn bộ căn phòng đều tại bên trong tầm mắt của Hứa Nhạc mà bắt đầu vặn vẹo, tựa như ăn phải một lượng lớn cùng một loại nấm không biết tên vậy.
Lần này, tâm tư của Hứa Nhạc vốn đã có trước chuẩn bị nên thần sắc dị thường chăm chú, tâm tình cũng thập phần trấn định.
Căn phòng bị vặn vẹo dù rằng không có hiện ra những văn tự, nhưng tại bên tai Hứa Nhạc lại truyền đến từng tiếng thì thầm.
【 Oa, ngươi là đang tìm kiếm ta sao? Thật đáng tiếc, ngươi không có cống phẩm. 】
Cống phẩm? Hứa Nhạc cảm thấy kinh ngạc vô cùng và đồng thời, những văn tự lại lần nữa hiện ra.
Chỉ có điều lần này là những văn tự trực tiếp xuất hiện tại trước mắt hắn, cùng so với lần trước mềm mại thì lộ ra vẻ cứng ngắc hơn rất nhiều, cảm giác như là một người đàn ông trung niên đang phải hiến đi lương thực của mình chỉ để đổi về một công việc vô tích sự vậy:
【 Căn phòng nằm trong tình trạng rách nát, quang minh trình độ nằm ở mức 2, ở vào trạng thái hắc ám, 6 phút 31 giây sau sẽ xuất hiện quái dị cấp 1. 】
Sau khi nghe hết lời thì thầm, cảnh vật trước mắt lại một lần nữa khôi phục về trạng thái bình thường.
Hứa Nhạc lâm vào trầm mặc trong cỡ khoảng 5 giây.
5 giây này được dùng để bình tâm lại.
Rồi liền sau đó là:
“Thảo!”
Kế tiếp hắn cần phải chỉnh lý lại những tin tức mà đối với bản thân là hữu dụng.
Phòng ốc rách nát, điểm ấy là qua rõ rồi, cường độ chiếu sáng ở mức 2 đại biểu cho đang tối om, và tiếp ngay sau chính là quái dị cấp độ 1.
Hứa Nhạc nắm thật chặt cây chuỷ thủ trong tay.
Suy xét một chút sơ lược về thời điểm thứ gọi là quái dị cấp 1 kia xuất hiện, liệu có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì.
“Quái dị cấp 1 sẽ là cái gì chứ? Mạnh như nào? Có nguy hiểm hay không?”
Không có bất kì tin tức gì có tính tình báo, thậm chí còn không biết đây có còn là thế giới trước đó hay không, những điều này đều khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy từng bước đi thật quá mức gian nan.
Bất quá từ những thông tin tìm hiểu được từ trước đến giờ, Hứa Nhạc vẫn là có thể rõ ràng được mấy việc.
Một, hắn cần quang minh, hoặc là nói đơn giản là gian phòng cần ở trong trạng thái được thắp sáng.
Hai, hắn có ước chừng cỡ 6 phút để nhóm lửa.
Ba, hắn có một cái bật lửa.
Hứa Nhạc tìm kiếm một chút bên trong căn phòng mười phần trống trải này, vật duy nhất có thể duy trì sự cháy, đại khái cũng chỉ có vải mảnh gỗ ẩm ướt đã vỡ vụn.
Nhưng chỗ gỗ này muốn trực tiếp đem ra nhóm lửa quả thực rất khó khăn, cần phải được đốt ở một mức nhất định thì mới có thể hong khô.
“Cần phải tìm một chút đồ dễ đốt đã.”
Hứa Nhạc sau khi nỉ non một chút, liền bắt đầu tiếp tục nhìn ngắm bốn phía.
Áo đã dùng để băng bó, dưới loại tình huống như thế này, hẳn là cũng không thể cởi quần ra được.
Trừ ra cái ba lô ở trên đất cùng với quần áo của người đàn ông kia ở bên ngoài, nơi này trông ra cũng chẳng còn món đồ gì dễ đốt nữa cả.
Nghĩ tới đây, Hứa Nhạc chỉ đành phải ngồi xuống, mục đích muốn kiểm tra một chút đối phương.
Xác nhận thử xem đối phương thật sự có hay không là đã tử vong.
Làm một người đã từng là tiểu thuyết gia đường phố thất bại, đối với mấy thứ thi thể kiểu này, hắn đã tra qua rất nhiều tư liệu.
Đi đến bên cạnh nam nhân, Hứa Nhạc trên cơ bản đã xác định được người này là thực sự chết rồi.
“Vết thương như này!”
Kiểm tra đến vết thương ở phần giữa lưng của nam nhân kia, Hứa Nhạc có hơi chút sửng sốt, kế đó liền nhìn về phía cây chuỷ thủ trong tay.
“Là do ta giết sao?”
Tranh thủ 5 phút thời gian cuối cùng còn lại, Hứa Nhạc mở ba lô ở trên đất ra.
Bên trong ba lô vẫn còn sót lại một chút vật tư.
Như là đống bánh bích quy đồng dạng đã bị ép chặt bọc trong giấy gói đồ ăn, nửa bình nước, cái xẻng, sợi dây thừng, còn thêm một cái túi xách bằng nhựa chứa bên trong bột màu huỳnh quang bị trộn lẫn với đất.
Hứa Nhạc cầm lấy chỗ bánh bích quy, đương nhiên hắn không phải vì để ăn, mà là hướng về cái giấy đóng gói thực phẩm kia.
Trên giấy gói có viết dòng chữ 【 Bánh bích quy Hải Đăng số 7 】.
Bất quá kiểu cách đóng gói có chút thô ráp, như thể là một loại hàng nhái phi thường kém chất lượng.
Tỉ như “Lôi Bích” “Khả nhật khả nhạc” “Việt lợi việt” các loại.
“Hải Đăng số 7, cái tên này của bánh bích quy …
Sau khi xem xét chỗ văn tự, Hứa Nhạc không có tiếp tục kiểm tra vật phẩm trong ba lô nữa.
Mà là trực tiếp đem tất cả mọi thứ toàn bộ đổ ra hết, làm như này có thể giúp bản thân trong thời gian nhanh nhất tìm ra được món đồ hữu dụng.
Hứa Nhạc thầm nhẩm đếm trong lòng thời gian, khoảng cách với lần nhắc nhở còn 6 phút vừa rồi, đã trôi qua cỡ hơn 1 phút.
Hắn hiện giờ nhất định phải nhóm lửa lên từ vài món vật phẩm mới có thể thu được ánh sáng.
Hơn nữa tốt nhất là lựa những vật dễ cháy, để trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể nhóm lửa lên từ gỗ.
Sờ lên bề mặt đất, thổ nhưỡng vô cùng xốp.
Hứa Nhạc cầm lấy cái xẻng trên đất, thật cấp tốc đào ra trên mặt đất một chỗ trũng dùng để thông khí.
Sau đó đem những cái gỗ ẩm ướt quây lại thành vòng, kế tiếp đem một cây gỗ thô mềm, chặt thành ba phần, chồng chất lên ở ngay chính giữa.
Cuối cùng là dùng cái bật lửa đem quần áo của thi thể cùng với ba lô đốt đi, nhét vào bên trong cái hố thông gió nhỏ.
Hô!
Hứa Nhạc đột ngột thổi một cái, ngọn lửa bắt đầu từ từ lớn hơn.
Xì xì xì!
Nương theo tiếng miếng gỗ khẽ kêu, lượng lớn khói trắng phiêu khởi lên từ trên khối gỗ.
Những khói trắng này là sản phẩm của tro bụi hoà cùng với hơi nước, tản ra mùi mốc meo cùng hư thối.
Đốt cháy quần áo rất dễ dàng, nhưng muốn đốt được chút gỗ thì lại có phần khó khăn.
Còn tốt, vẫn dư thời gian cho sai lầm.
Khi ngọn lửa dần dần ngưng thực, sắc mặt của Hứa Nhạc có chút căng lên.
Lại lần nữa bảo trì sự chấn định, sau khi cảm nhận được cái cỗ khô nóng kia, hoả diễm trước mặt liền vặn vẹo chuyển thành một đống văn tự.
【 Căn phòng nằm trong tình trạng rách nát, quang minh trình độ nằm ở mức 4, ở vào trạng thái sáng ngời, tạm thời ổn định. 】
Nhìn xem đoàn hoả diễm không bình thường trước mắt này, vẻ mặt của Hứa Nhạc rốt cuộc mới bắt đầu bình thường trở lại.
Ngọn lửa mang tới quang minh, chí ít để hắn không cần phải đối diện với thứ gọi là quái dị cấp 1 kia.
“Hô! Ngọn lửa không hổ là hi vọng của văn minh nhân loại, ổn rồi.”
Nỗi lo lắng trong lòng Hứa Nhạc dần buông ra, trên mặt vậy mà thậm chí còn có một tia nụ cười.
Hiện giờ hắn chỉ cần duy trì cho lửa không tắt là được.
Nhìn về ngọn lửa, Hứa Nhạc cảm nhận được sự an toàn, thậm chí còn bắt đầu thực hiện thói quen hàng ngày trước kia, sáng tác!
Hắn cầm lấy chuỷ thủ tiến hành khắc lên trên tấm ván gỗ:
Ta đại khái là đã bị bệnh, dù thế nào cũng không thấy thoải mái, nhất định là suy nghĩ cố sự trong sách quá nhiều, mới sinh ra những ảo giác như này.
Đầu óc lâm vào trong mờ mịt, làm gì cũng không có khí lực, không bằng hay là đi uống thuốc.
Được rồi, uống thuốc thì là bảy ngày, không uống thuốc cũng vẫn là bảy ngày, ta trước nay vẫn hiểu rõ.
Hứa Nhạc âm thầm khịt mũi một cái, giỏi, một bên tắc rồi, bên còn lại cũng tắc luôn.
Nghĩ tới đây, Hứa Nhạc nhịn không được mà tự phỉ nhổ bản thân.
Làm tác giả đường phố thất bại thì thôi đi, vì cái gì mà cứ hành động như một tác gia trẻ tuổi mãi vậy.
“Mệnh bạc bẽo tựa như tờ giấy bị chà đạp giữa chốn phố phương.”
Sự tình Lỗ Tấn làm nổi, mình có hay không có thể làm được?
Thu hồi lại tâm tư, đang chuẩn bị đút thêm vào chút củi.
Ngọn lửa trước mắt lại đột nhiên chuyển thành màu xanh lá quỷ dị.
Hứa Nhạc trong lòng khẽ nhảy một cái, nhưng vẫn cố kiên trì nhìn thêm nữa, thẳng cho đến khi bên trong ngọn lửa màu xanh lục này, hình thành rồi hiện ra những dòng văn tự.
【 Bên trong phạm vi an toàn tồn tại một cỗ thi thể, thời gian tử vong đã vượt quá 4 giờ, khoảng 10 phút sau thi thể sẽ trở thành quái dị cấp 1. 】
【 Phòng ốc hiện nay chưa vào trạng thái phong bế, khoảng 14 phút 56 giây sau, tức 0 giờ sáng sẽ xuất hiện quái dị cấp 1. 】
【 Hiện giờ là ngày 28 tháng 5, Hồng Nguyệt chi kiếp đếm ngược còn lại: 2 ngày 0 giờ 14 phút 56 giây. 】
Hứa Nhạc: …?