• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nhạc chậm rãi buông súng kíp xuống, tuy rằng ngoài miệng nói nghe đơn giản, nhưng ngón tay run rẩy đến độ mãi vẫn không chịu an ổn lại, vẫn là hiển lộ ra một chút tâm tình của Hứa Nhạc lúc này.

Nhìn thoáng qua một mảnh toàn sắc trắng đỏ trước mắt, Hứa Nhạc hít sâu một hơi:

“Giải quyết xong rồi sao?”

Một lát sau, lại lầm bầm độc thoại:

“Giải quyết được rồi a.”

Ngồi lên trên cái ván giường cứ phát ra thanh âm kèn kẹt, Hứa Nhạc cảm giác được rằng quần của mình có chút dính dính vào mông, cực kì không thoải mái.

Đầu óc trống rỗng từng chút một khôi phục được mạch suy nghĩ, hắn hiện thời đang tự hỏi chính mình sau khi vừa giết chết thứ kỳ dị nhất trong cuộc đời, có nên hay không đem ra làm chút tổng kết sau cuộc chiến.

Sau một hồi suy tư, liền dùng than củi viết lên trên tấm ván giường:

“Ta đại khái cũng có thể coi là thắng rồi, bởi dù sao nhìn kiểu gì thì cũng đều thấy rằng lão Chu đã chết.

Muốn châm cho mình một điếu thuốc, nhưng rồi nhận ra mình đến một điếu cũng không có, lại cũng không biết hút như nào.

Nỗi buồn phiền này liền không thể nào lý giải nổi, ảm đạm nhìn xuống lão Chu ở dưới chân, hẳn là do ta giết.

Ta trong đầu ước chừng có 2 luồng ý niệm, một cái là không muốn chết ở chỗ này, một cái khác cũng là không muốn lạnh tại nơi đây.”

Viết tới đó, khoé miệng Hứa Nhạc giật giật một cái, như này mà được tính là một bản tổng kết hậu chiến sao?

Phải tới lúc nào mới bỏ được thói hành văn hỏng bét theo phong cách Lỗ Tấn này đây.

Hắn lại liếc mắt nhìn về thi thể của lão Chu, lặng lẽ đem đống văn Lỗ Tấn này lau đi sạch.

Trong thâm tâm của bản thân, đại khái đối với lão Chu vẫn có chút áy náy.

Hứa Nhạc híp híp mắt.

“Còn lại một con nữa.”

Dọn dẹp qua một chút chỗ quần áo của mình, Hứa Nhạc bắt đầu tiến hành kiểm tra cây súng kíp.

Có thể với một phát súng mà làm nổ đầu của hoạt thi, đã chứng minh được uy lực của súng kíp là đủ dùng.

Nạp vào viên đạn tròn xoe, lại lần nữa kéo chốt khoá nòng.

Sau khi đã làm xong hết thảy, Hứa Nhạc với kinh nghiệm đã từng giảo sát qua kẻ địch, lòng tin lại được tăng thêm vài phần.

Hắn ép buộc bản thân phải trấn tĩnh lại, bắt đầu tìm kiếm cái cảm giác khô nóng trước kia.

Cảnh tượng như do ăn quá nhiều nấm, lại lần nữa hiện lên ở trước mắt.

Bất quá lần này, không có văn tự gì nhắc nhở về quái dị.

Có liên quan tới quái dị sẽ xuất hiện lúc 0 giờ sáng, cũng không thấy được nhắc lại.

Hứa Nhạc hơi nghi hoặc một chút, hắn thế nhưng mà vẫn nhớ rất kỹ những văn tự kia.

Căn phòng rách nát, tới 0 giờ sẽ xuất hiện quái dị, những nhắc nhở này, lúc ấy được viết rất rõ ràng.

Dựa theo tình huống xảy ra lúc trước, thời điểm này hẳn phải là có gợi ý mới mới đúng.

Nhưng cho tới bây giờ, vì cái gì mà lại không có chút phản ứng nào?

Hứa Nhạc không có đồng hồ, đối với dự đoán quái dị xuất hiện, hắn chỉ có thể nhẩm đếm thời gian trong lòng, tận khả năng đối ứng một chút với thời điểm 0 giờ đã gần đến.

Nắm thật chặt súng kíp, chuẩn bị đối phó với con quái dị thứ 2 khả năng sẽ phải gặp.

298, 299, 300, …

Hứa Nhạc: ?

Cũng đã đếm tới 300, tiết tấu đếm của mình cũng không nhanh, nói như nào thì hẳn là cũng phải qua 0 giờ đêm rồi mới đúng, nhưng vì gì mà quái dị vẫn không thấy xuất hiện.

Ân, ta nghĩ nó có khi là sợ …

Phi phi phi, bệnh cũ có thể hay không đừng có mà tái phát vào lúc này chứ?

Hứa Nhạc không hề thả lỏng bản thân, hắn giơ khẩu súng trong tay lên, lại đếm tiếp tới con số 600.

Mãi cho tới lúc tay của chính mình mỏi nhừ, mồ hôi thấm ướt toàn bộ bột than trong tay, sền sệt hoà vào với nhau, hắn mới chút có bất đắc dĩ đành phải hạ súng xuống.

Mỏi mệt khiến cho tinh thần của hắn có phần uể oải, nhưng hắn cũng không dám buông lỏng.

“Thật sự không có sao?”

Hứa Nhạc vẫn là không dám buông khẩu súng ra, bởi vũ khí mới được tính chân chính là bảo hộ an toàn

Hắn cũng sẽ không có giống mấy tên não tàn trong phim truyền hình kia, chỉ vì một chút thức ăn với nước uống, mà lại tuỳ tiện quẳng đi vũ khí của mình lên trên mặt đất.

Hứa Nhạc nhìn lướt qua chỗ bánh bích quy cùng nước được hắn để ở một bên, liếm liếm cái môi bởi vì mất nước quá nhiều mà thành ra khô khốc.

“Nói thì như thế … nhưng quả thực vẫn rất là khát a.”

Hắn xê dịch thân thể, đem bình nước cầm lấy, cố hết sức dùng một tay để vặn nắp bình ra.

Tiếp đó một bên thì liếc mắt quan sát phía trước, một bên lại “ton ton ton” uống vào từng ngụm lớn.

Hô!

Trên lưng lại lần nữa đổ ra rất nhiều mồ hôi, Hứa Nhạc biết đây là sau một thời gian ngắn nước được bổ sung, cơ thể tự nhiên sinh ra phản ứng kích thích, một hiện tượng hết sức bình thường.

Hồi phục lại một chút hô hấp, rồi đem khẩu súng kíp ôm chặt vào trong ngực.

Hứa Nhạc bắt đầu tiến hành ăn lấy chỗ bánh bích quy ở trong tay, cùng cả chỗ bánh mì bị ép dẹp nữa.

Cái bánh bích quy này cảm giác cũng không quá tệ, không hẳn là vô cùng tinh mĩ, nhưng mùi vị của hành tây thực sự để một Hứa Nhạc đang đói nhũn phải thèm nhỏ dãi.

Hắn ăn liền mười mấy cái, cơ hồ đem toàn bộ một túi lương khô ăn bằng sạch, rồi mới từ tốn thở phào nhẹ nhõm.

Kẹt kẹt!

Bên cửa vang lên một âm thanh nhỏ, Hứa Nhạc ngay tức khắc ôm lấy khẩu súng đứng thẳng lên, nhưng xuất hiện ở chỗ cửa ra vào, chỉ là một con chuột bình thường.

Âm thanh vừa mới rồi, chả qua là bởi nó dẫm lên một khối gỗ nhỏ gây ra tiếng động.

Ngay cả loại vật sống như chuột này cũng đã xuất hiện, mà những văn tự kỳ dị kia cũng không có tiếp tục đưa ra lời nhắc nhở.

Tâm tình Hứa Nhạc một mực căng cứng, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

Mí mắt rất nặng, nhưng lại không thể ngủ vào lúc này được, như thế quá nguy hiểm.

Ráng chống đỡ lấy cơ thể, Hứa Nhạc bắt đầu tiếp thêm một ít củi lửa ẩm ướt.

Mùi nấm mốc lấp đầy căn phòng, bất quá Hứa Nhạc lại có chút hưởng thụ loại hương vị này, đây đại khái chính là cảm giác được sống đi.

Hứa Nhạc nhìn chăm chú vào ngọn lửa không ngừng khiêu động, vẻ mặt dần trở nên tĩnh mịch.

Thẳng cho tới khi … Kẹt kẹt!

Lại là một con chuột, xuất hiện ở chỗ cửa căn phòng, còn đúng ngay tại vị trí kia.

Hứa Nhạc vẫn như cũ vô cùng khẩn trương, hắn ôm lấy khẩu súng mà ngó qua nhìn một cái, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới một lần nữa chuyển dời lực chú ý về lại phía trên chỗ đồ ăn.

“Hô, quá mức căng thẳng rồi.”

Thật lâu thời gian trôi qua, tâm tình khẩn trương của Hứa Nhạc mới dần dần bĩnh tĩnh trở lại.

Hắn ước chừng thời gian đã trôi qua được gần 10 phút.

Ngoại trừ không khí so với trước đó có phần oi bức hơn, thì không còn biến hoá nào khác.

Hứa Nhạc nghĩ rằng cái oi bức này, nguyên nhân đại khái hẳn là do khoảng cách với đống lửa quá gần.

Hắn đứng dậy rũ rũ quần áo một chút, để bột vụn của bánh quy rơi lên trên mặt đất.

Kế tiếp là lại lần nữa ngồi xuống dưới đất, ôm lấy khẩu súng, giống như một lão binh chưa thể trở về nhà, ngâm nga đoạn tiểu khúc:

“Đôi mắt người tựa như ánh sao đêm, chết người, rực lửa.

Người cái gì cũng không nói, thứ gió hoang giã cứ liền tới ta …” [1]

Kẹt kẹt!

Vừa khẽ ngâm nga điệu hát dân gian không được bao lâu, thì lại lần nữa bị sự xuất hiện của khách không mời mà đến cắt ngang.

Vẫn là cái cửa ấy, vẫn là vị trí kia, vẫn là con chuột đó.

Đầu Hứa Nhạc cúi xuống, mái tóc che khuất đi ánh mắt của hắn, được một lát sau, hắn lại ngẩng đầu lên.

Ánh mắt trừ bỏ sự mê man, còn nhiều ra một chút ngờ vực.

Chuột?

Vẫn là cái con chuột đó! Đồng dạng lớn nhỏ, đồng dạng vị trí, đồng dạng thanh âm.

Thời điểm Hứa Nhạc lại một lần nữa nhìn về phía chỗ kia, con chuột hiện đã không còn tại nơi đó.

Gió lại lần nữa thổi vào, lay động đống lửa trước mặt Hứa Nhạc, cũng đồng thời hong khô đi vết mồ hôi trên người Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc vốn đang mười phần cảm thấy khô nóng, tại thời khắc này đột nhiên cảm giác có phần hơi lạnh.

Hắn nhìn ra bên ngoài căn phòng, đen ngòm, cái gì cũng đều không thấy rõ.

Nhưng hắn vẫn luôn cảm giác rằng tại bên trong mảnh hắc ám kia, tựa hồ nhiều ra một thứ gì đó.

Hứa Nhạc nắm thật chắc khẩu súng kíp trong tay, nhưng nhịp tim của hắn cùng với hô hấp đã sớm bắt đầu tăng tốc theo một cái cách rất không bình thường.

Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp rút!

Huh ~ huh!

Theo thời gian trôi qua, Hứa Nhạc càng ngày hô hấp càng khó và phải mở lớn miệng ra thở hổn hển, nhưng cho dù làm như thế, cũng không chút nào làm dịu cái cảm giác thở không thông kia đi được.

Hướng súng ra tứ phương, nhưng căn bản là không có cái gì hết.

Hắn ý thức được có thứ gì đó, nhưng lại không có mang mối để tự giải thoát.

Thẳng tới khi con chuột kia lặp lại việc hiện ra, một lần nữa xuất hiện ở ngay chỗ cửa ra vào.

Ầm!

Hứa Nhạc không chút do dự nổ súng, như thể đây đã là cơ hội cuối cùng của hắn rồi.

Hắn không biết liệu có hay không mình bắn trúng được con chuột, cái loại cảm giác hít thở không thông này, đã khiến tầm mắt của hắn bắt đầu mờ mịt.

Sau khi bắn, bầu không khí thoáng ngưng trệ một chút, ngọn lửa trước mắt rốt cục cũng lại lần nữa vặn vẹo:

【 Căn phòng trong trạng thái rách nát chưa được phong bế, khoảng 3 giây sau, tức 0 giờ sáng sẽ xuất hiện quái dị cấp 1. 】

Ngoại trừ dòng văn tự, cái lời thì thầm mang khẩu âm địa phương cũng theo đó mà hiện ra.

【 Ngươi phải chết rồi sao? Muốn được ta hỗ trợ à? Nhưng ngươi không có cống phẩm rồi. 】

Hứa Nhạc đột ngột hít vào một hơi, ánh mắt mơ hồ dần dần rõ ràng lại, cảm giác hít thở không thông kia cũng đã tiêu tán theo.

Hứa Nhạc giơ súng nhìn về phía cửa, sau đó hiển lộ ra vẻ bối rối mà nạp đạn, cùng kéo khoá nòng.

Không xảy ra bất cứ điều gì.

Không có chuột, không có ngạt thở, thậm chí cũng không còn thấy lạnh.

Hứa Nhạc thở phào nhẹ nhõm, muốn dùng tay áo của mình lau đi mồ hôi, nhưng hắn lại đột nhiên nhận ra rằng cánh tay mình có chút gì đó nặng nề.

Liền ngay sau, hắn mới nhớ tới lời thì thầm từ thứ mơ hồ không rõ kia.

Ngươi phải chết rồi sao?

Nghĩ tới câu nói này, Hứa Nhạc giống như là phát giác ra được cái gì, đột ngột nhìn về bên phải của bản thân.

Lão Chu!

Một lão Chu đang đứng ngay tại nơi đó, toét miệng, mỉm cười đối với hắn.

Pằng!

Hứa Nhạc nâng tay bắn một phát súng, nhưng khi viên đạn xuyên qua thân thể của lão Chu, chỉ tạo ra từng vòng từng vòng gợn sóng, hệt như là xuyên qua mặt nước vô hình.

Lão Chu mỉm cười rồi lao về phía Hứa Nhạc, ở khoảng cách này, đã không còn kịp để thay đạn nữa rồi.

Mà coi như là đạn đã được thay đi chăng nữa, cũng không đem tới chút hiệu quả nào.

Trong cơn hoảng loạn, hết thảy chung quanh Hứa Nhạc đều bị vặn vẹo.

【 Sợ hãi là mỹ thực mà mọi quái dị đều muốn thưởng thức, sự sợ hãi của người sẽ hấp dẫn bọn chúng. 】

【 Hồng Nguyệt chi kiếp đếm ngược còn lại: 1 ngày, 23 giờ, 59 phút, 56 giây. 】

【 Ngươi phải chết rồi a! Thật đáng tiếc. 】

Một loạt những lời nhắc nhở, văn tự, thì thầm, khiến cho toàn bộ giác quan của Hứa Nhạc lâm vào hỗn loạn.

Theo lão Chu đang tới gần, cảm giác hít thở không thông ngày một mãnh liệt.

Sắc mặt Hứa Nhạc lúc này đã biến thành màu đỏ tía, miệng hắn há to, nhưng lại hút không được không khí.

Chứng kiến thân ảnh lão Chu, với không chút trở ngại nào mà băng qua đống lửa.

Hứa Nhạc rốt cục minh bạch, quái dị thứ hai này, căn bản là không có thực thể.

Không có thực thể thì giết thế nào?

Dạng quái dị này với hắn hiện giờ mà nói, hoàn toàn vô cùng nan giải.

Hắn chết tới nơi rồi!

Tử vong sắp sửa giáng lâm, cái khô nóng kia cũng càng ngày càng mãnh liệt, sự sợ hãi của hắn, cùng với phẫn nộ, tựa hồ cũng tại thời khắc này mà được quét sạch hết.

Suy nghĩ của hắn nghênh đón một thoáng thanh minh ngắn ngủi, liền ngay tiếp đó, hắn hô to:

“Ta có cống phẩm, giúp ta!”

----------------

[1]: Trích từ lời bài hát “Phòng khiêu vũ Mạc Hà” của Liễu Sảng.

Trans note: chương này làm vào ban đêm, lại ngồi ngay gần cửa, có chút hơi rờn rợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK