Tia nắng sáng sớm đầu tiên xuyên qua lỗ thủng ở trên nóc nhà, chiếu xiên góc rải lên trên mặt của Hứa Nhạc, tựa như một bông hoa sặc sỡ, thập phần xinh đẹp.
Nhất là khi vừa phải kinh lịch qua sự đáng sợ của hắc ám.
Thì ánh mặt trời rực rỡ này, mới hiển lộ ra vẻ trân quý vô song.
Nhận được sự nghỉ ngơi đầy đủ, căng thẳng cùng mỏi mệt đều đã lui về phía sau.
Không thể không nói, khuôn mặt hiện tại này của hắn vô cùng ưa nhìn, có được của hắn kiếp trước mấy phần thần thái, liền so sánh với Ngạn Tổ Quán Hy [1] các loại, bổn đại gia cũng đều không quá sai biệt.
…
“A Nhạc? Chúng ta khi nào thì đi? A nhạc, a Nhạc này!”
“Lão Chu!”
Lão Chu la lên để Hứa Nhạc còn từ trong cơn mơ ngủ phải đột ngột bừng tỉnh, không để ý tới cái cổ đau đớn và cứng ngắc, vội vàng nắm lấy tấm ván giường, nhìn ra bốn phía.
“Trời đã sáng rồi a.”
Hứa Nhạc sờ lên cái huân chương ở trong túi, sau khi xác nhận rằng món đồ vẫn còn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá hắn ngay lập tức khẩn trương đứng lên, bởi vì khi khoé mắt quét qua tới cửa, liền phát hiện ra ở ngay cửa đã không còn là cóc Kim Thiềm nữa, mà là một người mặc quân phục màu đen.
Nếu muốn nói điểm giống nhau của cả hai, thì chính là bọn họ đều đang hút thuốc lá!
“Cóc biến thành người ư?”
Nghe được lời nói của Hứa Nhạc, người nam nhân đứng ở cửa ngay lập tức nhíu mày.
“Cái gì mà cóc biến thành người?
Tiểu tử này, phải chăng là bị Cổ Âm Đa ô nhiễm tới mức thần trí mơ hồ rồi?”
Bất quá người nam nhân cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ “chậc chậc” mấy tiếng, rồi cũng thật nhanh chóng đem tàn thuốc trong tay hút cho xong.
Vứt tàn thuốc đi rồi giẫm mạnh lên một cái, tiếp đó xoay người, nhìn về phía Hứa Nhạc:
“Ngươi đã tỉnh chưa?”
Đây không phải là đang nói nhảm sao? Hứa Nhạc dù rằng có suy nghĩ như thế, nhưng cũng không có dám nói điều ấy ra.
Nhất là từ cách ăn mặc của đội phương, vũ khí, còn cả huân chương trên ngực, đều chỉ hướng đến một bộ phận nào đó trong kí ức của nguyên chủ.
Bộ đội thường quy của Hải Đăng, hành giả đi lại trong đêm tối, người gác đêm Hải Đăng.
Hệ thống chức vị người gác đêm đối với bên ngoài chưa từng có giảng thuật tỉ mỉ nào.
Bất quá Hứa Nhạc vẫn là từ bên trong ký ức của nguyên chủ mà biết được rằng, bọn họ có một phần là phụ trách việc thủ vệ cho Hải Đăng an toàn.
Còn lại một bộ phận người gác đêm thì cần phải ra ngoài để thăm dò những khu vực nguy hiểm, diệt trừ hết thảy nguy cơ, thiết lập ra khu vực an toàn.
Cảm quan của quần chúng đối với Người gác đêm, cũng có khác biệt rất lớn.
Một bộ phận người thì cảm thấy bọn họ là thủ hộ giả của Hải Đăng, đáng giá được ủng hộ.
Nhưng cũng có bộ phận dân chúng, cảm thấy bọn hắn quá mức thần bí, là người lại có thể du đãng trong đêm tối, như thế mà còn tính là nhân loại sao?
Mang theo như tâm tình như vậy, tự nhiên liền sẽ đối với người gác đêm mà nảy sinh mâu thuẫn.
“Ngươi là, người gác đêm sao?”
Nghe được Hứa Nhạc mở miệng nói ra thân phận của mình, người nam nhân kia cười lạnh một tiếng.
“Hah.”
Nhưng hắn cũng không có giải đáp nghi vấn của Hứa Nhạc, mà là quay người nhìn về phía cửa, tựa hồ như thể đang đợi cái gì.
Hứa Nhạc cũng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa, không qua bao lâu, liền có mấy người đồng dạng đều mặc y phục tác chiến màu xám tro đi tới.
Ba nam ba nữ, cùng với cả người nam nhân ở ngay cửa nữa, cả thảy đội này có tổng cộng bảy người.
Nam nhân chỗ cửa gật gật đầu với bọn họ, làm một động tác tay mà Hứa Nhạc không nhận ra.
Tiếp sau đó mở miệng hỏi:
“Thủ lĩnh, hiện tại phải xử lí như nào?”
Xử lí? Hứa Nhạc mặc dù không biết những người này trong âm thầm là đang trao đổi điều gì, nhưng hắn lại có một dự cảm cực kỳ mãnh liệt.
Cái xử lý mà bọn họ đề cập tới trong miệng, tuyệt đối không phải là đem hắn an an ổn ổn mang trở về Hải Đăng, trên đường đi thì chu cấp đủ loại thức ăn nước uống hảo hạng.
Hẳn là giết chết? Quẳng ra chốn hoang dã? Hay là làm thành tiêu bản rồi đem về?
Nếu như bọn họ muốn giết mình, hắn phải làm gì mới được? Lại dùng một quả Cổ Âm Đa triệu hoán ra Kim Thiềm sao?
Nghĩ tới đây, tâm tình Hứa Nhạc có phần rối bời.
Trả lời người nam nhân, là thanh âm của một nữ nhân:
“Là hắn đó sao?”
“Ừm, ban nãy mới phát hiện ra, đồng bọn đã biến dạng rồi, hiện trường có vết tích chiến đấu nhất định, nhưng cũng không quá nhiều.
Hành vi đơn độc một mình lưu lại trong đêm, chỉ với mỗi một đống lửa trại, vậy mà ngủ ở chỗ này cũng liền không có chết, vô cùng kỳ quái.
Đoán chừng là đã bị ô nhiễm rồi.”
Bị ô nhiễm? Cụm từ này ở tại thế giới này cũng không phải từ ngữ thông thường.
Người ô nhiễm nói chung, liền là những người đã bị lực lượng từ Cổ Âm Đa ô uế qua.
Mấy người này sẽ có một bộ phận bị biến dạng thành quái dị, cũng có một số sẽ ngay trực tiếp chết đi.
Nữ nhân kia khe khẽ gật đầu:
“Ta qua xem trước một chút, nếu như không xác nhận sai, lại xử lí cũng không muộn.”
Đối thoại của hai người Hứa Nhạc nghe rõ mồn một, cái gọi là xử lí hắn, hẳn là coi hắn thành cá mập, kế tiếp là quẳng thẳng xác vào cho chân hoả thiêu đốt.
Đối phó với một người đã bị ô nhiễm, đây là phương thức xử lý mau lẹ cùng thuận tiện nhất rồi.
Hứa Nhạc đầu óc thần tốc chuyển động, muốn từ trong tay của con người mà sống sót ra được, khả năng không thể chỉ độc dựa vào vũ lực.
Không nói trước rằng Kim Thiềm có hay không là đối thủ của mấy người này.
Coi như Kim Thiềm thật sự đủ năng lực đem người giết sạch, nghĩ tới khi hắn trở lại Hải Đăng, đồng dạng cũng cần phải thông qua được kiểm tra an toàn của Hải Đăng.
Đến lúc đó cũng sẽ không còn dễ dàng như thế nữa, Kim Thiềm cũng không đủ khả năng để đối đầu với toàn bộ Hải Đăng.
Thậm chí có khi còn không phải là đối thủ ngang sức của đoàn đội trước mắt này.
Hít sâu một hơi, Hứa Nhạc bắt đầu thông suốt lại mạch suy nghĩ.
Hắn có thể an toàn mà ngủ tới tận bình mình, hẳn nguyên nhân là bởi cóc đã giữ đúng lời thủ hộ cho hắn.
Nhưng chính mình bây giờ phải nói như nào với mấy người gác đêm này?
Là thẳng thắn rồi tiếp nhận sự khoan hồng tức rũ tù.
Hay kháng cự lại để rồi chuốc lấy nghiêm trị đồng thời đi ăn tết năm mới là vừa?
Nếu mà biên lại cố sự để nói ra, như thế nào mới có thể khiến đám người này tin tưởng được mình?
Đây là một vấn đề rất đáng phải suy xét sâu xa.
…
Hứa Nhạc suy nghĩ rất nhiều, cơ mà cái người gọi là nữ nhân kia, đã chạy tới trước mặt hắn rồi.
Người nữ nhân trước mắt này ước chừng lớn hơn ba mươi vài tuổi, tuế nguyệt đã vương lại trên khuôn mặt nàng một chút vết tích.
Dáng dấp có thể coi như trên trung đẳng, nếu như trẻ ra thêm chục tuổi, hẳn cũng có thể tính là xuất chúng.
Không đợi cho Hứa Nhạc muốn đứng dậy, nữ nhân này liền trực tiếp bắt lấy cánh tay của hắn, không khác gì xách một con gà con, đem Hứa Nhạc lôi lên, nhìn qua bên trái một chút, rồi lại nhìn sang bên phải một lát.
Thủ pháp của nàng phi thường thô bạo, một chút cũng không hề cố kỵ cảm xúc của Hứa Nhạc.
Tựa hồ cũng không buồn chưng cầu ý kiến của Hứa Nhạc làm gì.
Thật giống như thứ mà mình bắt cũng chả phải người, mà giống con gà hơn.
Ánh mắt của người nữ nhân đó rất lạnh lùng, chỉ tới khi liếc nhìn qua vết thương bởi súng kíp trên ngực Hứa Nhạc, mới hơi hơi dừng lại một chút, đến mấy chỗ khác cơ hồ đều chỉ khẽ quét qua.
Sau khi xem xong, nữ nhân trực tiếp buông lỏng tay ra, đem Hứa Nhạc vứt lên trên mặt đất.
Nàng không có đưa ra kết luận về Hứa Nhạc, mà là quay đầu nói với một tên đội viên khác ở sau lưng.
“Vương Thụ, ngươi tới đây xem đi.”
“Vâng.”
Vương Thụ đi tới trước mặt Hứa Nhạc, đối Hứa Nhạc gật gật đầu:
“Xin lỗi.”
“Ngạch?”
Không đợi Hứa Nhạc kịp phản ứng, Vương Thụ đã đeo lên găng tay làm từ sợi chỉ, kiểm tra lấy cơ thể của Hứa Nhạc.
Thủ pháp của người này so với nữ nhân kia thì nhu hoà hơn rất nhiều, thời điểm nắn vuốt xương khớp, sẽ không đau đớn như thế.
Hắn một bên kiểm tra, đồng thời bắt đầu thuật lại kết quả tra xét của mình.
“Từ khung xương xét ra, độ tuổi khoảng chừng 18 – 20, giới tính nam, thân cao đại khái cỡ 180, thể trọng đạt 60kg.
Ngực có vết thương bạo tạc bởi súng kíp, không có vết bỏng, khoảng cách xạ kích là không gần.
Trên người vết máu quá nhiều, nhân loại, quái dị đều có cả.
Phán định sơ bộ là đã tiếp xúc với quái dị dạng u linh thể, hoạt thi, những cái khác thì không biết.
Đánh giá mức độ nguy hiểm, cao, hư hư thực thực bị ô nhiễm.
Đầu lĩnh, phải làm gì bây giờ?”
Trung niên nữ nhân nghe được kết quả kiểm tra của Vương Thụ, hài lòng gật đầu:
“Tiểu Vương Thụ năng lực nghiệp vụ tiến bộ rất nhanh a, ừm, nền tảng là như thế.
Còn về phần xử lí tiểu tử này ra sao, các ngươi cho rằng nên như nào?”
Nữ nhân sau khi dứt lời, liền một đội viên khác dần đẫu nói tiếp:
“Nếu là một nhóm hai người như bình thường thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại liền chỉ có một người, đồng bạn cũng đã chết rồi.
Đơn độc một mình lưu lại trong đêm, người như này đem về quá mức mạo hiểm, giải quyết tại chỗ luôn đi.”
“Đúng rồi đấy, một thân mội mình ở lại trong đêm tối thì khả năng bị nhiễm là quá cao, cứ xử lí tại chỗ thôi.”
“Tán thành.”
Hứa Nhạc trầm mặc lắng nghe mấy người này nói chuyện, tất cả những đoạn đối thoại này đều chỉ hướng tới một kết quả, đó chính là hắn đã bị quái dị ô nhiễm rồi.
Và lại như một người đội viên khác đã vô cùng thẳng thắn nói, hắn hẳn liền sẽ bị giải quyết ngay tại chỗ.
Giải quyết ngay tại chỗ là phương pháp xử lí như thế nào? Hứa Nhạc không cần nghĩ cũng rõ ràng.
Dục vọng cầu sinh để Hứa Nhạc trong nháy mắt minh bạch lại mạch suy nghĩ.
Muốn sống sót qua, cần phải làm được hai điểm.
Đầu tiên, hắn phải chứng minh rằng mình không có bị ô nhiễm.
Kế tiếp đó, hắn phải thể hiện ra được giá trị của bản thân.
Bởi nếu chỉ mỗi chứng minh bản thân không có bị ô nhiễm, trong một cái thế giới hơi hiển lộ ra bộ dạng hắc ám như này, quả thực không đảm bảo có thể sống sót được.
Lòng người không nhất định phải là xấu xa, nhưng không cứ nghĩa chắc chắn rằng sẽ thiện lương.
Một người vô tác dụng, ở một mức độ nào đó rồi sẽ liền trực tiếp bị vứt bỏ, nhất là tại nơi thôn dã hung hiểm.
Hắn cần phải thể hiện ra giá trị thì mới được.
Mà lại muốn thực hiện từng bước, thể hiện ra giá trị trọng yếu.
Hắn hít sâu vào một hơi, để cỗ khô nóng kia lan tràn ra toàn thân.
Sau khi khiến mấy người trước mặt mình dần dần vặn vẹo, Hứa Nhạc mới chậm rãi mở miệng:
“Ta, Hứa Nhạc, không có bị ô nhiễm.”
---------------
[1] Ngạn Tổ Quán Hy: 2 diễn viên Ngô Ngạn Tổ và Trần Quán Hy.