• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông Linh Giả? Hắn là Thông Linh Giả ư?

Chuyện tình xảy ra đêm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Lúc ấy Kim Thiền khi xưng hô đối với hắn, liền đã gọi bằng Thông Linh Giả trẻ tuổi.

Cả hai điều này có quan hệ gì không? Hay chẳng qua chỉ là trùng lặp danh tự?

Hứa Nhạc không có tiếp tục truy vấn nữa, chỉ gật gật đầu:

“Được, ta đã biết, thưa Cam tiên sinh.”

Cam rời đi, để lại thủ vệ liếc nhìn Hứa Nhạc một cái, rồi lại nhìn thoáng qua hướng Cam rời đi, đại khái cũng đoán được mấy phần nguyên do trong đó.

Hẳn bởi vì trên người Hứa Nhạc, có tồn tại một ít đặc chất đủ đến khiến cả thuật sĩ cũng phải lưu tâm, cho nên mới dễ dàng buông tha cho hắn đến như vậy.

Nhưng lại không hề khẳng định rằng Hứa Nhạc là có hay không thực sự sạch sẽ.

Cho nên… Chuyện tình kế tiếp, liền sẽ giao những nhân sĩ chuyên nghiệp như bọn hắn đây.

“Được rồi tiểu tử, thuật sĩ đại nhân đã đi rồi, theo chúng ta tới đây.”

Hứa Nhạc trơ mắt nhìn Cam đi xa, thành thành thật thật gật đầu.

“Vâng thưa ca!”

Sau khi kết thúc quá trình kiểm tra tâm năng, Hứa Nhạc được đưa tới chỗ sảnh của thủ vệ, nơi này trực tiếp lệ thuộc vào Hải Đăng nghị viện.

Ở tại đây, Hứa Nhạc bắt đầu tiến hành nhiều hạng mục kiểm tra cùng sàng lọc hơi có chút tàn nhẫn.

Trước tiên chính là nhục tthân khảo thí, rút bớt máu, kiểm tra nước tiểu, xét nghiệm xương cốt.

Và cuối cùng là phản xạ với công kích.

Ba loại trước Hứa Nhạc đều có thể tiếp nhận, nhưng cái phản xạ với công kích cuối cùng … Quá mức vô nhân đạo rồi a!

Một tên thủ vệ cầm lấy vài tờ giấy, ngồi ở trước mặt Hứa Nhạc mà hướng dẫn từng bước:

“Ngươi có biết không? Làm một người lưu lại trong đêm, đã vậy còn chỉ là một người bình thường.

Thân thể của ngươi rất có thể đã bị Cô Âm Đa ô nhiễm qua, loại ô nhiễm này liền chính ngươi cũng sẽ không biết được.

Tuy nhiên, thông qua việc ăn đòn, thân thể của ngươi có thể sẽ sinh ra phản xạ phòng ngự tự nhiên.

Nếu vật ô nhiễm từ Cổ Âm Đa đã chiếm lấy thân thể của ngươi, dưới tình huống bởi vì phải bảo hộ ngươi sống sót, bọn chúng tự nhiên sẽ sinh ra biến dạng, từ đó bảo vệ ngươi để sinh tồn.

Đại khái nguyên lí liền là như thế.”

“Vậy ý tứ chính là … đem ta đánh cho gần chết, rồi sẽ thử xem trên người ta có dính tới Cổ Âm Đa hay không?”

“Ngạch!” Tên thủ vệ nhất thời nghẹn lời.

“Người Hải Đăng sẽ không đi lừa gạt người Hải Đăng, đại ca ngươi cứ là ăn ngay nói thật đi.” Vẻ mặt Hứa Nhạc nghiêm túc.

“Kỳ thực cũng không bết bát tới cỡ đó, nhẫn nhịn một lát rồi sẽ qua thôi.”

“Vậy mong đại ca ngươi nương tay.”

Thủ vệ nhìn về Hứa Nhạc, ngẫm nghĩ rằng Hứa Nhạc cũng không phải là người của Hải Đăng a!

Người Hải Đăng đi lừa gạt người Zion, liền sẽ không mang theo tâm bệnh rồi.

“Được rồi, ta sẽ nhẹ nhàng.”

Kế tiếp đó, chính là Hứa Nhạc kêu vang thảm thiết …

Tiếng kêu thảm thiết này một mực kéo dài đến gần một giờ mới chịu kết thúc.

Sau đó, Hứa Nhạc nửa chết nửa sống nằm bẹp trên mặt đất, nhưng trên khuôn mặt của hắn thì không hề để lại một vết thương nào.

Có thể nhìn ra được, đám thủ vệ này làm việc đúng là vô cùng chuyên nghiệp.

Đương lúc Hứa Nhạc tưởng rằng cuộc kiểm tra đã đến hồi kết thúc, thì thủ vệ lại nói với hắn, kế tiếp còn phải tiến hành khảo vấn linh hồn nữa.

“Tất cả mọi người đều biết rằng, Cổ Âm Đa không chỉ sẽ ô nhiễm nhục thể của nhân loại, mà còn sẽ xâm chiếm cả linh hồn của nhân loại.

Tinh thần cùng linh hồn bị biến dạng thành quái dị của Cổ Âm Đa, thường thường so với quái dị có thực thể sẽ lại càng thêm khó đối phó hơn.

Quy tắc của loại kiểm tra này khi so với nguyên lý của khảo nghiệm phản xạ với công kích liền cũng không sai biệt lắm.

Đều sẽ phải thông qua việc kích thích linh hồn, nếm thử sự kích phát phản ứng từ Cổ Âm Đa ký sinh thể.

Nếu như linh hồn ngươi không có bị Cổ Âm Đa ô nhiễm qua, vậy liền không có vấn đề gì hết.

Nhưng nếu mà có, linh hồn đã bị ô nhiễm bởi Cổ Âm Đa sẽ được kích phát ngay.

Tiểu Hứa, việc này là không thể không phòng được a…”

Hứa Nhạc lặng thinh nhìn ngọn đèn hơi lộ vẻ lờ mờ trước mặt, mang dáng vẻ sinh vô khả luyến [1] khiến cho người ta không khỏi đau lòng.

“Tê, tới đi.”

Thế là, thủ vệ nắm lấy một chân của hắn, lần nữa tha hắn vào bên trong.

Lại một tràng thảm thiết vang lên …

Hắn ước chừng tiến vào sảnh thủ vệ vào lúc 10 giờ sáng, thời điểm đi ra, thì đã nhá nhem tối rồi.

Hứa Nhạc đổi lại một bộ quần áo mới, mang vẻ mặt chết lặng bước ra khỏi cứ điểm của phân đội người gác đêm.

Bộ dạng như thể đã bị cả thế giới vứt bỏ, không khỏi khiến người ta phải liên tưởng, rằng hắn ở bên trong đến tột cùng là đã phải kinh lịch qua cái gì.

Bất quá khi Hứa Nhạc đi tới một con ngõ nhỏ không người.

Khoé miệng của hắn bắt đầu hơi chút giương lên.

“Cảm giác lần nữa nhận được cuộc sống mới, tốt thật đấy.”

Meo!

Hứa Nhạc nhìn về phía góc tường, trông thấy một con hắc miêu đang ở chỗ này đào bới thùng rác.

Hẵn khẽ nhíu mày, rồi sau đó cười khổ:

“Thời điểm lần trước thấy ngươi, là mới bắt đầu công cuộc kiểm tra, bây giờ trông thấy ngươi, lại là vừa mới kết thúc quá trình kiểm trắc.

Mèo đen ứng với loại mèo mang theo xui rủi, hoá ra lại linh nghiệm như thế a?”

Mèo đen có chút ghét bỏ nhìn về phía thùng rác, như thể rằng bên trong cũng có đồ vật làm nó không thích.

Nó chậm rãi bước tới trước mặt Hứa Nhạc.

Meo!

“Ta không có tiền mua thức ăn cho ngươi đâu.” Hứa Nhạc ngồi xuống, giang tay ra hướng về phía con mèo đen.

Hắn là ăn đang ăn ngay nói thật, nguyên chủ vốn cũng không có của để lại, hắn hiện giờ thực sự rất nghèo.

Đúng lúc này, một con chó đốm lang thang đi vào trong ngõ.

Nó cảnh giác nhìn lướt qua Hứa Nhạc, rồi lại nhìn một lát con mèo đen, tựa hồ có chút địch ý.

Bất quá nó cũng không đối với Hứa Nhạc mà sủa loạn lên, mà là đi tới phụ cận Hứa Nhạc, quanh quẩn đề phòng ở một chỗ.

Trùng hợp tâm tình Hứa Nhạc bởi giành được tự do nên rõ ràng không tệ, hắn tiến đến gần con mèo đen một chút, sau đó chỉ về phía con chó đốm kia, nói với hắc miêu:

“Con chó này đã lâm vào khốn cảnh của đạo đức, nó bởi vì đói bụng mà muốn đi vào để ăn vụng.

Nhưng rồi nó liền nghĩ tới châm ngôn mà phụ thân nó lưu lại.

Một con chó tốt có thể không giữ được nhà, nhưng tuyệt đối là không được ngừng lại việc trông coi ranh giới cuối cùng.

Nó đã làm được nửa câu đầu, trở thành một con chó hoang, cho nên, nó tuyệt đối không thể đánh mất đi ranh giới cuối cùng được.

… Được đấy, nó vậy mà lại đi liếm phân trong đống rác.

Nhìn bộ dáng thoải mái của nó, như thể là được bồi bổ cả về nhục thể lẫn linh hồn.

Bất quá ngươi nhìn hàm răng của nó đi, trắng không tì vết.

Việc này cho chúng ta biết, răng ố vàng, cùng đớp phân là không có can hệ gì.”

Sau khi nói xong hết thảy, Hứa Nhạc hơi có vẻ mong đợi mà nhìn về phía mèo đen:

“Này mèo, ngươi cảm thấy văn phong của ta như thế nào?”

Con mèo đen quay đầu lại, ánh mắt thật giống như là đang nhìn một tên sa điêu.

Hứa Nhạc nhìn con mèo rời đi, cười cười.

Kiếp trước Hứa Nhạc đã chết, nhưng rồi hắn vẫn được sống tiếp.

Hắn kinh lịch chém giết qua hoạt thi, kinh lịch dây dưa với u linh, kinh lịch thế nào là đêm tối.

Kiến thức được về người gác đêm, thấy được thuật sĩ, thể nghiệm toàn bộ kiểm tra khắc nghiệt nhất của Hải Đăng.

Hết thảy đây đều đáng giá.

Bởi hắn lại lần nữa được trở về thế giới của nhân loại, cứ điểm an toàn.

Loại cảm giác này, thực sự vô cùng tốt!

Lắc lắc đầu, Hứa Nhạc dọc theo đèn đường hướng về phía nơi ở của bản thân.

Đại học Hải Đăng ở tại thượng thành khu, hắn làm một du học sinh vốn cũng có được tư cách ở lại thượng thành khu, chỉ cần trú lại tại trường là được.

Bất quá, như vậy liền sẽ không thuận tiện cùng với Chu Khắc đi ra bên ngoài.

Ở trên đường, ngẫu nhiên sẽ đi ngang qua xe cút kít hơi nước khiến hắn phải tấm tắc lấy làm kì lạ, đôi lúc còn có thể trông thấy cả phân xưởng cỡ nhỏ với những thùng đựng khí nén lộ thiên.

Thêm ra đủ loại thiết bị chịu tải khí nén vân vân.

Nơi này, chính là thế giới mới.

Trở về chỗ ở của mình, Hứa Nhạc từ viên gạch thứ ba trên tường, lấy ra một chiếc chìa khoá.

Đừng nói cái gì mà để chìa khoá ở đây sẽ xảy ra sự tình bị mất trộm, phòng ở hạ thành khu, không nói rằng là không có khả năng, nhưng thật sự vô cùng ít.

Phòng ở cái chỗ hạ thành khu này, còn có thể có ăn trộm được ư?

Mở cửa ra, Hứa Nhạc cũng không có tuỳ tiện đi vào ngay.

Trong phòng tối om, thượng thành khu sẽ có đầy đủ ánh sáng, nhưng với hạ thành khu thì không.

Đi ra ngoài xa, việc làm trước nhất khi trở về đến nhà, nhất định phải là thắp lên ngọn đèn hoặc nến ở trong nhà.

Khiến cho ánh lửa chiếu sáng khắp phòng, Hứa Nhạc rồi mới chậm rãi bước vào trong phòng.

Căn phòng vô cùng đơn sơ, một cái bàn làm việc, một cái giường, một rương chứa thư tịch cùng tư liệu, rồi liền không có thêm những vật dụng khác.

Phỏng ở hạ thành khu phần lớn đều sẽ là cái dạng này, người nơi đây cũng chưa cần nói tới trình độ văn hoá, thậm chí nhiều người còn không nhận diện được mặt chữ, do đó cũng không ai lại tới trộm mấy thứ đồ vật này.

Hứa Nhạc dựa theo kí ức trong đầu, từ bên trong đống tư liệu, lấy ra được một bản bút kí đã trải qua năm tháng.

Lật tờ thứ nhất ra, đập vào mi mắt, chính là đồ vật mà Hứa Nhạc đã chờ mong từ lâu.

【 Tai Ương thuật sĩ – hoả diễm, sổ tay tấn thăng LV1. 】

-------------

[1]: Sinh vô khả luyến: ám chỉ đến những người đối với cuộc đời đã không còn gì để họ phải luyến tiếc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK