Cỗ xe chạy bằng động cơ hơi nước lao băng băng trên đường, dù rằng không hề thấy được tốc kế, nhưng từ tốc độ gió thổi, Hứa Nhạc đoán chừng vận tốc của xe cũng không chậm.
Tựa ở bên cửa sổ, Hứa Nhạc trông thấy được một vài thị trấn bị bỏ hoang.
Đủ loại kiến trúc chạy dọc theo hai bên đường, chung quanh thị trấn cũng tồn tại một số lò đá nung bằng thạch cao đã cũ cùng với cỗ xay gió bằng gỗ.
Từ hai điều này mà xem ra, thị trấn này hẳn cũng đã từng sở hữu chút ít kỹ thuật rèn đúc luyện kim.
Ven bờ sông thậm chí còn có cả một tuyến đường sắt nằm bên trên cây cầu bằng đá, khả năng trước đó liền là tuyến đường vận chuyển.
Bất quá loại đường sắt này cùng với đường ray tàu hơi nước trong ký ức của nguyên chủ có phần không đối ứng lắm, chắc không phải là sản phẩm của thời đại này.
Quan sát nhữngg kiểu kiến trúc mang phong cách khác nhau này, Hứa Nhạc đến ngay cả phán đoán ra đây tột cùng là thời đại nào cũng không thể.
“Một thời đại đã điêu tàn sao …”
“Ha ha, Hứa Nhạc, uống nước không?”
Bạch Tĩnh đưa một bình nước qua, đánh gãy mạch suy nghĩ của Hứa Nhạc, làm Hứa Nhạc xoắn xuýt một hồi, nhưng rồi vẫn là nhận lấy bình nước.
Không đợi cho Hứa Nhạc kịp uống lấy vài ngụm, ánh mắt Bạch Tĩnh đột nhiên trở nên thần bí.
“Thiêu huỷ được thi thể của người kia, có hay không cảm thấy nhẹ lòng hả?”
“Ngạch, khụ khụ khụ.”
Hứa Nhạc sặc một ngụm nước lớn, ho khan liên tiếp mấy tiếng rồi mới trở lại được bình thường.
Đương nhiên làm như này cũng hàm ẩn ý tứ trì hoãn thêm thời gian, hắn cần chút ít thời gian để suy xét xem nên trả lời vấn đề của Bạch Tĩnh như thế nào.
“Ta kỳ thực …”
“Không cần phải cùng ta giải thích làm gì, Hứa Nhạc này, nhân sinh là dài đằng đẵng a.
Chúng ta rồi đây sẽ còn gặp phải rất nhiều chuyện, đưa ra rất nhiều lựa chọn, có vài lựa chọn thì chính xác, nhưng có một ít lại là sai lầm.
Bất luận là đã đưa ra lựa chọn nào, chúng ta vẫn phải bước tiếp về đích.
Chúng ta đều muốn truy cầu quang minh, không phải sao?”
Ánh mắt Hứa Nhạc có chút chớp động, hắn không rõ lắm vì gì mà Bạch Tĩnh lúc này lại trở thành nhân sinh đạo sư, huyên thuyên với hắn một đống đạo lý để làm gì.
Uy hiếp hắn sao? Thực lực đôi bên chênh lệch quá nhiều, đâu cần phải làm thế.
Đã không có khả năng là uy hiếp, vậy ý đồ của nàng là gì?
Liên kết với tình huống trước đó, là mời chào sao?
Có nhất thiết cứ phải không rõ ràng vậy không?
“Ta không biết đội trưởng đây là có ý tứ gì?”
“Ha ha!”
Bạch Tĩnh cười cười, ngón tay tựa như một củ hành già xẹt qua cổ áo của Hứa Nhạc, cuối cùng là dừng lại ngay tại trước ngực Hứa Nhạc.
Động tác này, cũng không phải để trêu trọc, mà là chân chính gây áp lực.
Ngón tay của Bạch Tĩnh đặt ở ngay trên vết thương của Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc bị đau nên phải lùi lại, còn suýt nữa thì ngã ngồi lên trên mặt đất.
“Vết thương này là thương tích được gây ra bởi súng kíp, quái dị thì sẽ không sử dụng súng đâu, hiểu chưa, Hứa Nhạc tiên sinh.
Còn vết thương giữa lưng của người đã chết kia, rất rõ ràng là bị đâm bởi chuỷ thủ.
Những thương tích này coi như là có biến thành hoạt thi rồi cũng liền sẽ không biến mất được.
Về phần hung khí, hẳn là cây chuỷ thủ này a?”
Bạch Tĩnh lấy ra cây chuỷ thủ của Hứa Nhạc, quơ quơ ngay trước mắt Hứa Nhạc, rồi lại thu về:
“Vật này sau khi mang về cần phải bị tịch thu, về những thứ khác, có còn muốn ta tiếp tục nói thêm không?”
“Không cần đâu.” Hứa Nhạc bất đắc dĩ đành phải lắc đầu.
Giải thích lão Chu là không phải do mình giết? Giải thích như thế nào a? Chẳng lẽ lại nói là còn có một Hứa Nhạc khác nữa hay sao?
Vả lại song phương cả về thông tin, thực lực, bối cảnh, địa vị đều không có ngang nhau.
Hỏi đáp kiểu vậy liền không có bất kỳ ý nghĩa gì.
“Không cần khẩn trương, Hứa Nhạc, một người bình thường như cậu, có thể tại trong đêm tối đơn độc mỗi mình mà có thể sống sót được.
Thậm chí còn tự thân giết chết một quái dị, đã là phi thường tài giỏi rồi.
Không, thực ra từ cái khoảnh khắc mà cậu có thể thấy rõ được bị Cổ Âm Đa ô nhiễm là như nào, cậu liền đã không còn phải là người bình thường nữa rồi.”
“Bạch đội trưởng đến cùng là muốn nói với ta điều gì?”
“Làm một người từng trải, nhắc nhở đôi chút phải đi con đường sau này như nào đối với người trẻ tuổi, là điều không nên sao?”
Vậy ý tứ chính là cấp tới cho hắn một bát canh gà rồi ha? Loại chuyện sáng tác tiểu tác văn như này, Hứa Nhạc đã bao giờ sợ qua ai?
Hắn thoáng trầm ngâm một chút, tầm nhìn dần dần chuyển về phía bên ngoài cửa sổ, ánh mắt từ từ trống rỗng.
“Bạch đội trưởng, cô có biết không? Đã từng có một vị học giả nói như thế này.
Chúng ta vĩnh viễn không nên đối với sự tình mà bản thân coi trọng, đầu nhập vào thứ kỳ vọng phi thực tế, kèm theo đó những giá trị viển vông.
Bởi vì nhân sinh chắc chắn nhất, liền là một nhân chưa xác định.”
Quả nhiên, đối với đoạn văn này vẫn là đem vài phần chấn động tới cho Bạch Tĩnh, nàng chậm rãi gật gật đầu:
“Vị học giả mà cậu nói, nhất định phải là một con người không tầm thường.”
“Ta cũng cảm thấy là như vậy.”
Bạch Tĩnh chăm chú nhìn Hứa Nhạc một hồi, còn Hứa Nhạc thì lại quan sát bên ngoài cửa sổ.
Giả bộ giảng một chút đôi câu canh gà, không sai biệt lắm như vậy là được rồi, hắn cũng không dám đối diện cùng với một người gác đêm có thực lực cường đại.
“Được rồi, chúng ta liền sẽ trở về Hải Đăng ngay thôi, hảo hảo chuẩn bị một chút cho kiểm tra đi.”
Nhận thấy Bạch Tĩnh đã thu hồi lại ánh mắt, Hứa Nhạc lúc này mới quay đầu ra nhìn về phía trước.
Một toà tháp cao lớn hiện ra ngay trước mắt.
Tháp cao vươn thẳng tới tận tầng mây, và kiểu kiến trúc chung quanh tháp, thì hiện ra với bố cục theo hình vòng tròn, từng tầng trùng điệp hướng dần ra phía bên ngoài.
Khu vực nội tầng thành phố vô cùng phồn hoa, với màu sắc chủ đạo là kim sắc cùng lam sắc cổ điển mang đậm phong cách nhà cửa Trung Á.
Khắp mọi nơi đều có thể thấy được những mái nhà mạ vàng, một vài kiến trúc thậm chí còn vượt qua cả 20 tầng, đây là điều phi thường hiếm thấy ở kỷ đệ tứ.
Sự phồn hoa này, một mực trải dài đến tận vị trí trung tâm con sông hộ thành.
Khu vực nằm ở phía trong sông hộ thành, đều sẽ được gọi chung là thượng thành khu.
Còn ở phía bên ngoài của sông hộ thành, đi cùng với sự mở rộng hướng ra ngoài, phong cách kiến trúc cùng kiểu dáng cũng dần xấu xí hơn rất nhiều.
Khu vực gần kề với con sông hộ thành thì vẫn coi như tạm được, chứ càng ra tới bên ngoài, một lời cũng liền khó nói hết.
Không đề cập tới sự mỗi lúc một thấp dần đi của kiến trúc, trừ bỏ lối thiết kế Á Đông, phía bên ngoài còn có cả kiểu Gothic, kiểu cổ điển.
Cả loại phong cách hơi hiển lộ vẻ quái dị, khó tả được bằng lời cũng càng lúc càng nhiều.
Cái kiểu thiết kế cố tình làm thành kiểu kiến trúc như nhà xí hoặc bồn cầu này, Hứa Nhạc quả thực là không nhìn ra được chút mĩ cảm nào.
Đủ loại graffiti che phủ lấy phần lớn kiến trúc, mấy hình graffiti này có một phần là quảng cáo, biểu ngữ.
Nhưng còn lại một bộ phận sẽ chỉ đơn thuần là nghịch ác, chửi mắng, đòi nợ, và còn cả huyết thư từ hắc bang rất đáng sợ nữa.
Tới tầng ở rìa ngoài cùng của thành phố, phần lớn kiến trúc sẽ đều chỉ là những túp lều làm từ đất hoặc gỗ.
Chỗ này, chính là vùng Hải Đăng hạ thành khu nơi mà Hứa Nhạc đang sinh sống.
Bất quá nơi đây cũng không phải là ngoại vi xa xôi nhất của thành phố, áp sát ra phía ngoài một chút, liền vẫn còn một tầng tường thành cao ngất nữa.
Tầng tường thành này cách biệt với khu vực cư trú của nhân loại một khoảng cách rất xa, tác dụng của nó phi thường đơn giản, chính là ngăn trở đại bộ phận quái dị cấp thấp du đãng tới.
Tường thành tổng cộng có cả thảy bốn hướng đại môn, dùng để kiểm tra cư dân hàng ngày ra vào thành phố.
Và cũng là để khi đêm hắc triều đến, sẽ có tác dụng giải phóng bớt áp lực gây ra bởi hắc triều.
Khoảng cách tường thành với khu vực của nhân loại rất xa, cho nên ngày thường ở nơi đây cũng sẽ không tự nhiên mà sinh ra được quá nhiều quái dị.
Hải Đăng chính là một trong tứ đại cứ điểm an toàn cho nhân loại.
Nó sở hữu sự phân bố tài nguyên nực cười nhất, con đường thăng tiến cứng nhắc nhất, và cũng cả là phân chia khu vực rành mạch nhất.
Thượng thành khu chênh lệch so với hạ thành khu, hệt như một lạch trời.
Nhưng dù cho có như vậy, nó cũng ở trong cái thời đại hắc ám này, liền là một bộ phận không nhiều mang theo quang minh.
Quan sát cái nơi có phần giống với trong ký ức này, một thành phố có chút gì đó không chân thực, Hứa Nhạc thì thào:
“Thật là một thành phố khó mà tưởng tượng ra nổi.”
“Đúng vậy đó, nó là nhà của chúng ta.”
“Sau khi trở về, ta phải chuẩn bị những gì?”
Bạch Tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, sau đó lộ ra một nụ cười không chút hảo ý.
“Nghiến răng thật chặt, rồi sau đó cố gắng sống sót.”
“A?”
Cỗ xe hơi nước dừng lại ở phía bên ngoài bức tường thành.
Tại nơi này có một hệ thống người gác đêm Hải Đăng khác, thủ vệ Hải Đăng.
Đôi bên dù rằng cùng chung một hệ thống, lại khác biệt về bộ phận, nhưng giữa hai bên cũng không có kiểu quan hệ cạnh tranh mạnh mẽ gì.
Do đó ở vào ngày thường cũng không có loại tình huống xung đột cẩu huyết nào phát sinh.
Sau khi nhìn thấy đội ngũ của Bạch Tĩnh bọn hắn, lập tức liền có thủ vệ tiến lên trước cúi chào.
Bạch Tĩnh cũng động dạng bước lên trước, hành lễ ngang hàng với người thủ vệ của Hải Đăng.
“Phân đội 6 Bạch Tĩnh, toàn đội trở về đơn vị.”
“Hoan ngênh trở về nhà, Bạch Tĩnh đội trưởng.”
————————————-
Trans note: 2nd week - done