Sau một hồi chào hỏi lẫn nhau, nhóm thủ vệ bắt đầu tuần tự phun lên đoàn người Bạch Tĩnh một loại bột phấn đặc biệt.
Hứa Nhạc từ xa xa trông thấy, cho rằng đây là một loại bột khử trùng nào đó.
Còn chưa tới phiên của hắn, cỗ khô nóng kia lại một lần nữa xuất hiện.
Chỗ bột phấn ấy cư nhiên cũng ở trước mắt hắn mà vặn vẹo, đồng thời văn tự cũng theo đó mà hiện ra.
【 Dược phẩm trung hoà cảm xúc Hồng Nguyệt. 】
“Dược phẩm trung hoà cảm xúc?”
Hứa Nhạc hơi nhíu mày, đương lúc hắn vẫn còn đang ngờ vực, Bạch Tĩnh ở bên cạnh đã chỉ về phía hắn, lớn tiếng nói với nhân viên thủ vệ.
“Người này do chúng ta mang từ bên ngoài về, là một người đơn độc lưu lại trong đêm.
Mức độ nguy hiểm cực cao, cứ theo bổn phận mà làm, không cần phải cấp cho ta mặt mũi.”
Hứa Nhạc: ? ? ?
Làm sao cứ có cảm giác rằng như thể đang bị trả thù vậy, là bởi vì ta đã cấp cho nàng một bát canh gà hay sao?
Nữ nhân này… vậy mà lại nhỏ mọn như thế?
Kỳ thực, nhóm đồn trú khi nghe được lời Bạch Tĩnh cũng cực kỳ kinh ngạc.
Khá lắm, khai phá nhân mà lại dẫn người trở về ư?
Là lần đầu tiên đó a!
Nếu Bạch đội trưởng đã mở lời muốn giải quyết theo đúng nguyên tắc, vậy khẳng định phải đi an bài thôi!
Hứa Nhạc có chút tê cả da đầu, hắn lại nhớ tới điều mà Bạch Tĩnh đã nói trước đó.
Tận lực sống sót trong khi kiểm tra.
Cái thể loại kiểm tra như nào, mới cần phải dùng tới sống sót để hình dung vậy.
“Xin chào, thủ vệ tiên sinh.”
“Chớ có lôi kéo làm quen gì với ta, trước tiên cứ qua đây tiêu năng đi cái đã”
“Ngạch, được rồi.”
Hứa Nhạc đồng dạng cũng bị phun lên dược phẩm trung hoà cảm xúc, bất quá hắn lại không cảm thấy điều gì cả.
“Tiểu Hứa Nhạc, bọn ta đi trước đây, cứ hảo hảo cảm thụ một chút kiểm tra của người lưu lại trong đêm đi.”
Đem Hứa Nhạc giao phó cho thủ vệ ở chỗ này, rồi nhóm người Bạch Tĩnh liền rời đi.
Khoé miệng Hứa Nhạc giật giật một cái, rốt cục vẫn là không nói thêm gì.
Thủ vệ bên ngoài bức tường đã cầm lấy bản báo cáo, bắt đầu tiến hành cấp đăng kí cho Hứa Nhạc:
“Đem tên của ngươi, tuổi tác, tình hình nghề nghiệp, cùng với địa chỉ gia đình nói qua một chút.”
“Ta gọi Hứa Nhạc, tuổi tác 20, chỗ ở nằm tại hạ thành khu, bất quá ta không phải người của hạ thành khu.
Ta là du học sinh được Zion cắt cử đi tới Hải Đăng.”
Đúng vậy, Hứa Nhạc không phải là người của Hải Đăng, hắn là một gã người Zion hàng thật giá thật, hơn thế nữa lại còn là du học sinh.
Bình thường mà nói, Hứa Nhạc không cần thiết phải nhấn mạnh tầng thân phận này của mình.
Nhưng tình huống hiện tại thì lại rõ ràng không giống.
Thái độ của thủ vệ Hải Đăng đối với người ở hạ tầng, cùng người của thượng tầng là hoàn toàn khác biệt.
Cho nên Hứa Nhạc chỉ có thể đem thân phận du học sinh này của mình ra, với hi vọng làm như này có thể giảm bớt một chút phiền toái cho hắn.
“Du học sinh?”
“Đúng thế.”
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Hứa Nhạc là một du học sinh từ Zion, thái độ của tên thủ vệ này liền đã bớt phóng túng đi một chút.
Danh phận du học sinh này về căn bản một xu cũng không đáng.
Nhưng nhiều nhiều ít ít, vẫn phần nào mang ý nghĩa chính trị.
Nhất là hiện tại tứ đại thành bang của nhân loại hiện đang đứng ở một trạng thái liên minh tương đối vững chắc.
Coi như cũng có sự cạnh tranh lẫn nhau ở giữa, nhưng mục đích sau cùng thì vẫn vô cùng nhất trí, vì thoát khỏi Cổ Âm Đa cùng với hắc ám, kiếm tìm quang minh.
“Dù cho ngươi có là du học sinh, cũng không thể bỏ qua điều luật thi hành kiểm tra của Hải Đăng, theo chúng ta đến đây.”
“Được.”
Hứa Nhạc thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ khi dùng tới cái thân phận du học sinh này, chí ít hắn cũng sẽ không vô cớ bị đánh, hay là bị phân biệt đối xử.
Vấn đề về phương diện nhân quyền vẫn được Hải Đăng đề cập tới hằng năm, nhưng đâu có hữu dụng gì?
Thượng thành người vẫn là thượng thành người, hạ thành khu vẫn cứ là hạ thành khu.
Còn về phần người của hạ thành khu? Đó mà được coi như là người sao?
…
Đi theo sau người thủ vệ tới trạm giám sát khu vực tường ngoài.
Trong trí nhớ không hề có bất kỳ ghi chép nào liên quan tới phương diện này, cho nên Hứa Nhạc vẫn là có chút khẩn trương.
“Xin phép quấy rầy một chút, kiểm tra của ta cụ thể là có những cái gì vậy?”
“Cụ thể? Ngươi cứ tới rồi sẽ biết.”
Người thủ vệ trước tiên lấy ra một cái hộp nhỏ, ở vào lần đầu tiên trong thấy cái hộp nhỏ ấy, Hứa Nhạc liền có một loại cảm giác kỳ quái.
Cỗ khô nóng lần nữa tự nhiên hiện ra, nó vậy mà lại sinh ra phản ứng đối với một cái hộp?
Chờ tới lúc người thủ vệ mở cái hộp nhỏ ra, Hứa Nhạc mới thấy được rõ vật ở bên trong, là một đầu côn trùng, một con côn trùng đang nhúc nhích.
【 Tình Tự Chi Trùng 】
Hứa Nhạc không hiểu vì gì mà lại nổi lên một chút hưng phấn, hắn cũng không biết vì sao lại thấy hưng phấn khi nhìn thấy côn trùng.
Với lại tác dụng của loài công trùng này là gì? Sẽ không phải là để hắn nuốt vào a?
Nghĩ đến loại sự tình ăn côn trùng buồn nôn này, Hứa Nhạc thế mà lại càng thêm hưng phấn.
Loại hưng phấn này, là bắt nguồn từ một bản năng kỳ dị nào đó.
“Thủ vệ tiên sinh, loại sinh vật này … Sẽ không phải là muốn ta ăn vào đi.”
“Ăn? Ngươi trái lại lại có suy nghĩ quá tốt đẹp rồi, giá cả một con Tâm Năng Chi Trùng trông thế nhưng là phi thường đắt đỏ đấy.
Cái loại du học sinh ba ba nghèo túng như ngươi, còn không đáng tiền bằng một đầu côn trùng này đâu.”
Hứa Nhạc bĩu môi, đối với kiểu xưng hô du học sinh ba ba thế này cũng từ chối cho ý kiến.
Bất quá Hứa Nhạc phát hiện ra một điểm khiến hắn có chút ngạc nhiên, liền là ngay sau khi thủ vệ nói ra bốn chữ “Tâm Năng Chi Trùng”.
Dòng nhắc nhở dưới trạng thái vặn vẹọ khi nhìn thấy côn trùng của hắn cũng đã thay đổi.
【 Tâm Năng Chi Trùng 】
Năng lực thế mà lại có thể tự thân sửa đổi? Có chút ý tứ.
“Thủ vệ tiên sinh, ta hiện giờ nên phải làm như nào?”
“Ghé sát vào tường.”
“Được rồi.”
Cái tư thế này hơi có chút xấu hổ, bất quá Hứa Nhạc vẫn là thành thành thật thật làm theo.
Thủ vệ lột bỏ đi quần áo của hắn, điều này khiến Hứa Nhạc có phần hoảng sợ.
Bất quá vẫn còn tốt, thủ vệ cũng không có cởi nốt cái quần của mình ra.
Như thế này đã giúp Hứa Nhạc hơi an tâm phần nào, chí ít sự việc cũng không có diễn ra theo hướng phát triển thành tình huống hỏng bét nhất.
Ghé sát vào tường, Hứa Nhạc đột ngột cảm giác được một trận lạnh dọc sống lưng.
Loại cảm giác này … hẳn là do con côn trùng kia đang bò ở phía trên lưng hắn.
Tê!~
Hứa Nhạc không hiểu vì gì mà lại cảm nhận được một hồi dễ chịu, mà Tâm Năng Chi Trùng ở trên lưng hắn, mắt thấy đang khô quắt đi.
“Đây là? Không xong rồi!”
Thủ vệ trước nhất là nghi hoặc, sau đó liền vội vàng cầm con côn trùng lên, loay hoay một phen, xác nhận rằng con trùng kia chưa có chết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm ra.
Vẻ mặt của hắn kinh nghi bất định nhìn về Hứa Nhạc, thầm nghĩ ở trong lòng:
“Chuyện gì xảy ra vậy? Là vấn đề từ con trùng, hay là tiểu tử này có vấn đề?”
Chần chờ một chút, rồi lại lần nữa đặt Tâm Năng Trùng lên trên lưng Hứa Nhạc.
Nhưng khi vừa mới hạ xuống trên lưng Hứa Nhạc, con trùng lại một lần nữa bắt đầu khô quắt, lần này sự khô quắt càng thêm nghiêm trọng, mắt thấy liền sẽ không còn thở được nữa.
“Mẹ nó, ngươi đã làm gì?”
Hứa Nhạc: ? ? ? ? Ta chỉ nằm sấp ở ngay đây thôi mà, cũng đâu cần phải mắng chửi người ta như vậy a?
Vẻ mặt thủ vệ vô cùng nghi hoặc, khẩn trương đến độ ngón tay còn có chút hơi run rẩy.
Sinh mệnh lực của Tâm Năng Chi Trùng phi thường cường đại, kể cả có dùng súng kíp cũng không nhất định có thể chết được.
Nhưng đầu Tâm Năng Chi Trùng trong tay hắn đây, mắt thấy liền sẽ không sống tiếp nổi nữa.
Nếu để côn trùng chết đi, hắn sẽ bị trách tội.
“Không thích hợp, ngươi có vấn đề!”
Thủ vệ một mực lẩm bẩm, hắn thậm chí còn kéo cả còi báo động phía trên bức tường.
Hành động này lại càng khiến Hứa Nhạc mơ hồ, kiểu gì mà lại thành ra thế này rồi?
Mình chẳng qua là tới kiểm tra một chút, như thế nào mà lại phải phát ra cảnh báo vậy?
“Ta cảnh cáo ngươi, chớ có mà lộn xộn!”
Thủ vệ bẻ bẻ ngón tay.
“Rồi rồi rồi, ta không có lộn xộn đâu, bất quá xin phép mạo muội hỏi một chút, ta là có vấn đề gì sao?”
“Không biết.”
Thủ vệ lời ít nhưng ý nhiều, với lại hắn cũng không rõ lắm là vấn đề tới từ Hứa Nhạc, hay vấn đề vẫn là bởi côn trùng.
Hứa Nhạc trong lòng mang theo nghi hoặc, dựa theo nhắc nhở trước đó xem ra, đầu côn trùng này là có liên quan tới cảm xúc.
Bọn chúng được xưng là Tâm Năng Chi Trùng.
Là phương diện cảm xúc của mình nảy sinh vấn đề gì hay sao?
Hứa Nhạc hồi tưởng lại một chút, thời điểm đêm qua bản thân phải đối mặt với quái dị, vẫn được trải qua sự sợ hãi, tuyệt vọng, phẫn nộ, đủ loại xúc cảm tầng tầng lớp lớp.
Là bởi vì thủ vệ thấy mình bộc phát ra quá nhiều thứ cảm xúc, cho nên mới cần phát ra cảnh báo?
Còn đang ngờ vực suy tư, một người mặc áo bào màu xám tro mang theo mấy tên thủ vệ, đi tới chỗ cổng tiểu trạm này.
Người phát ra cảnh báo sau khi thấy người mặc áo bào xám tro, liền lập tức chỉ về Hứa Nhạc, lớn tiếng nói:
“Thuật sĩ đại nhân, chính là hắn.”