Hứa Nhạc vừa dứt lời.
Cảm quan chung quanh hắn liền lần nữa thay đổi, thứ cảm giác nhu hoà ướt át bao bọc lấy toàn thân hắn, loại cảm giác này khiến cơ thể Hứa Nhạc như ngập trong sự ấm áp dạt dào.
Bất quá tới khi cái cái cảm giác ấy rót vào bên trong khoang mũi, hắn bất thình lình bưng kín miệng lại!
Thực tế là hắn đang bị nhấn chìm vào trong nước ư?
“Thùng thùng bang, thùng thùng bang, oa nha nha nha…”
Trong cảm quan mơ hồ, Hứa Nhạc tựa hồ như thể nghe thấy được thanh âm của khúc nghệ phát ra lúc đăng tràng của một gánh hát dân gian.
Những âm thanh này cực kì không hài hoà, Hứa Nhạc cũng không biết là ảo giác của bản thân, hay quả thực là nghe thấy được thứ âm thanh ấy.
Miễn cưỡng mở ra con mắt ướt nhẹp, dù rằng vẫn còn mơ hồ không rõ, nhưng đại khái cũng có thể phân biệt ra được, một thân ảnh thập phần cao lớn đang ngăn ở ngay trước mặt hắn.
Tiếp xúc với làn da hơi có chút trơn nhẵn, khiến Hứa Nhạc thoáng có phần buồn nôn.
Song có điều người này xuất hiện, cũng giúp cho cảm quan của Hứa Nhạc từ từ được ổn định lại.
Người này quay đầu nhìn về phía hắn, ôn tồn hỏi:
“Thật sao? Thật có thể cho ta à?”
Cơ mà khi Hứa Nhạc nhìn thấy rõ bộ dạng của người trước mặt, Hứa Nhạc theo bản năng muốn giật lùi mấy bước.
Bất quá sau lưng lại chính là vách tường, hắn cũng không thể lui tiếp về được nữa.
Người này … Không, nó căn bản không phải là người, nửa thân trên khổng lồ tựa như quả bóng cao su phồng rộp.
Bên dưới phần da màu vàng óng, là dày đặc những vết mụn nổi, nhưng lại được ẩn dấu đi bởi những hoa văn màu đen.
Cặp chân gầy tong teo như đôi đũa, khiến cho tổng quan cơ thể của nó hiển lộ ra sự không hài hoà
Bên tay phải của nó cầm một cây cương xoa, và ở bên trong cái miệng to như chậu máu, thế mà còn ngậm lấy một điếu thuốc lá.
Thứ to lớn, xấu xí này là một con … cóc? Hay là chủng loại chân mảnh tương tự như thế.
Quan sát con cóc vô cùng kì dị trước mắt, Hứa Nhạc không hiểu vì gì mà lại thể ngộ được một loại xúc cảm an toàn
Bản năng trong vô thức muốn nói ra đôi câu, nhưng lại phải vội vàng ngưng lại.
“Hiện giờ cũng không phải là lúc để mà ngồi viết tiểu tác văn [1].”
Đem chỗ tiểu tác văn đã ra đến bên miệng hết thảy quẳng về sau đầu, Hứa Nhạc cẩn thận suy xét tới nguyên nhân cho việc con cóc xuất hiện, còn cả lời nó nói vừa rồi.
Nó liên tục chủ động giao tiếp với bản thân mình, đồng thời nêu ra cho mình điều kiện để trợ giúp.
Còn cả cái câu sau cùng kia nữa, thật sao? Thật có thể cho ta à?
Những lời này ẩn hiện đi ý tứ rằng, trên người hắn quả thực có cống phẩm, và con cóc thì cực kì muốn sở hữu được chỗ cống phẩm ấy.
Mấu chốt của bây giờ là, Hứa Nhạc không cũng không biết cái thứ được gọi là cống phẩm kia thì nó đang nằm ở cái xó nào …
Hắn không chút để tâm gì tới vấn đề giá trị của cống phẩm, bởi mặc kệ là nhiều hay ít, cũng không thể so ra đáng tiền với cái mạng của hắn được.
Nếu như khước từ sự trợ giúp của cóc dành cho mình, hắn vừa rồi có lẽ liền đã ngạt thở mà chết rồi.
Chỉnh lý lại mạch suy nghĩ tới đây, Hứa Nhạc về cơ bản đã minh bạch rằng tiếp theo phải làm như nào.
“Thật, thật có thể cho ngươi!”
Sau khi Hứa Nhạc đáp ứng, con cóc vẫn là không có động tĩnh gì, song nó lại vặn vẹo uốn éo cơ thể ở ngay trước mặt Hứa Nhạc, đa phần là uốn éo chỗ mông.
“Vậy cống phẩm mà ngươi nói, là gì đây?”
Nếu mà một nữ nhân làm động tác này, tự nhiên liền sẽ không có vấn đề gì cả.
Nhưng một con cóc mà lại có hành động như thế, thì hình tượng sẽ cực kì không hợp với thói thường.
Hứa Nhạc cố nén sự không thoải mái lại, bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên nói như thế nào.
Liên quan tới vấn đề đồ vật mà con cóc ưa thích là gì … Một gã tác gia trẻ mắc ung thư thời kì cuối như hắn, thì làm sao biết được con cóc thích cái chi chứ?
Ở thời điểm Hứa Nhạc còn đang rối bời, con quái vật trước mắt đã nhíu mày, lặp lại lần nữa:
“Cống phẩm mà ngươi nói, là gì?”
Bối rối khiến cho Hứa Nhạc càng thêm khô nóng, và rồi con cóc trước mặt, bắt đầu bị vặn vẹo ở trong tầm mắt của Hứa Nhạc.
【 Oa – Kim Thiềm, tiếp nhận tín ngưỡng, thần linh cổ đại tham ăn hết thảy cống phẩm, cổ thần cấp 3. 】
Hứa Nhạc hơi hơi sững lại, tham ăn hết thảy cống phẩm … thần linh?
Con cóc này mà lại là một vị thần?
Hứa Nhạc ngay tức khắc liền trở nên nghiêm túc.
“Là con giun, thưa Kim Thiền đại nhân, mong ngài giúp ta giải quyết hết những u linh kia.
Trừ bỏ cống phẩm thông thường ra, ta còn cung phụng thêm cho ngài con giun.”
Lời này phần nào mang theo tư lợi, Hứa Nhạc không biết con cóc là nghĩ muốn được cái gì, hắn chỉ nói rằng ngoại trừ chỗ cống phẩm như bình thường ra, còn cung cấp thêm cho con giun.
Thứ động vật như giun này, cóc hẳn là sẽ thích đi?
Hứa Nhạc từng tại bên trong một chương trình phổ cập khoa học nào đó, thấy được người dẫn chương trình cho con cóc ăn giun, nên mới nói như thế.
Không biết cóc ở nơi này thích ăn giun hay không.
Thậm chí, hắn tới chỗ này tột cùng liệu có giun hay không còn không biết.
Cóc muốn thứ gì trước tiên cứ đáp ứng đã, những cái khác thì đều là nói bậy cả.
Hết thảy, phải chờ cho thoát khỏi hung hiểm đã rồi tính sau.
Ngay thời điểm Hứa Nhạc tưởng rằng con cóc muốn cự tuyệt, thế mà cóc lại gật gật đầu:
“Tốt!”
Kỳ thực nó cũng không biết vì gì mà cống phẩm của Hứa Nhạc lại khác với cống phẩm của người khác, cống phẩm trước đây nó nhận được, thông thường sẽ là thịt, hoa quả, thêm ra cả bánh ngọt cùng tiền giấy.
Thứ giun nằm trong bùn đất như này, nó như thế nào mà có thể ăn được.
Chỉ là nhìn vào dáng vẻ Hứa Nhạc nói lời chắc như đinh đóng cột, trong lòng có chút hiếu kì mà thôi.
“Sau khi giải quyết xong, ta muốn mười đầu giun làm cống phẩm.”
“Nhất định sẽ.”
Sau khi nhận được lời khẳng định, cóc cũng không nói thêm lời vô dụng, chuyển người qua thổi ra một ngụm trọc khí.
Mùi chua thối khiến cho Hứa Nhạc phải bưng kín miệng của mình, bất quá thứ trọc khí này cũng đem u linh trước mắt bị thổi bay ra ngoài.
“Binh - đấu, thuỷ thức – định linh.”
Cương xoa bất thình lình được ném ra.
Hưu! Đinh!
Cương xoa vốn là thực thể hoá, thế mà lại có thể đâm vào u linh thể.
U linh phát ra từng cơn gầm rú, tiếng rít chói tai tựa như là từng đợt sóng âm công kích tới.
Hứa Nhạc vội vàng che lấy lỗ tai, nhưng cho dù là đã bưng kín lỗ tai của mình, hắn y nguyên vẫn cảm nhận được một trận đầu váng mắt hoa.
Oẹ!
Mấy thứ vừa ăn, cũng liền một mạch được nôn ra hết.
Con cóc không để tâm tới việc Hứa Nhạc đang không thể chịu được nổi, nó nện bước đôi chân mảnh khảnh, nhàn nhã đi bộ hướng về phía trước.
Đem cây cương xoa và cả u linh ở trên cùng đồng thời lôi xuống.
Sau đó bỏ thẳng vào miệng của mình, một bên thì xé rách, một bên thì nhấm nuốt.
Thân thể khổng lồ bởi vì phải nhấm nuốt nên run run, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy được một chút tiếng rít yếu ớt.
Hứa Nhạc cũng không nhìn thấy được cảnh tượng nó nhai nuốt, bất quá khi nghe được thứ âm thanh cổ quái kia, liền cơ bản bỏ đi cái ý nghĩ nhìn một chút.
Cóc ăn u linh a, ngẫm lại liền cảm giác thật không hợp với thói thường.
Con cóc sau một hồi nhấm nuốt, liền chậm rãi xoay người nhìn về phía Hứa Nhạc.
Đôi mắt mờ sương, mang theo trong ấy một chút hữu hảo cùng với chờ mong.
Nếu như không phải khoé miệng vẫn còn vương lại nửa cái đầu u linh, Hứa Nhạc nhất định sẽ cho rằng nó là một vị thần linh hiền hoà.
“Được rồi, như vậy … cống phẩm của ngươi, có thể đưa cho ta chưa?”
Hứa Nhạc nhìn về đối phương, vô luận là tỉ lệ dáng người đôi bên chênh lệch, hay là vừa rồi khi giết chết u linh thì vô cùng cường hãn.
Hoặc chỉ từ thứ trực quan như tướng mạo này để mà phán đoán, hắn đều không cách nào mà phản kháng lại được đối phương hòng tìm sinh cơ cả.
Cho nên liên quan tới chuyện cống phẩm này, hắn là hoàn toàn bằng lòng.
Vấn đề hiện tại chính là, đưa cho đối phương kiểu gì?
“Kim Thiềm đại nhân, ngài có thể tự mình đi lấy được không?”
“Ngươi là đang không nguyện ý sao?”
Con cóc dáng dấp có lẽ không quá giống người, nhưng đầu óc của nó lại không lấy một điểm kém linh hoạt nào.
Lúc nói ra lời này, liền đồng thời hướng về Hứa Nhạc mà bước một bước.
Một bước này, để áp lực trong nháy mắt hướng tới Hứa Nhạc phía bên đây.
---------------
[1]: Tiểu tác văn: một thuật ngữ mạng của tàu, nó tương tự như tiểu luận, bài văn nhưng có mang hàm ý xúc phạm nhiều hơn, không rõ lắm nhưng đại khái là để công kích cái văn của người khác, một thứ văn mang đậm ý kiến chủ quan mà xã hội không thích. Nó cũng có nghĩa rộng nhưng ở đây tác sử dụng ý nghĩa internet thì đúng hơn.