• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nhạc quan sát cái cây ở phía trước mắt, rồi lại nhìn ra chung quanh một hồi, hắn phát hiện ra rằng trong vùng không gian toàn hắc ám này, chỉ có nơi đây là tồn tại ánh sáng.

Mà vật toả ra quang minh ấy, liền chính là cái cây ở trước mặt này.

Cái cây này tự thân nó đang toả ra ánh sáng, một thứ ánh sáng nhuốm màu u lam.

Thoạt nhìn thì cái cây có điểm tương đồng với cây liễu, kích thước cũng không chênh lệch bao nhiêu, lại thêm từng nhành cây rủ xuống dưới, phía trên đó có một lượng nhỏ lá cây.

Điểm khác biệt với một cây liễu đó chính là, Hứa Nhạc thế nhưng lại có thể trông thấy một cơ số quả đang treo trên nhành cây.

Quan sát hoa văn cùng hình dạng của thứ quả này, ánh mắt của Hứa Nhạc liền hơi hơi lấp lánh.

Hắn kiềm chế lại tâm tình của mình, rồi hít sâu vào một hơi:

“Hô, đừng có không chút tiền đồ nào như vậy chứ, đại tác gia à!”

Điều chỉnh lại tư thái, Hứa Nhạc liền tiến tới gần hơn một chút, ở thời điểm khi hắn đã đến đủ gần, đôi mắt của hắn cũng đồng thời hoá thành lam sắc.

Một loại cảm giác như thể liên kết tinh thần nảy sinh ra bên trong đầu của hắn.

Trong khoảng khắc ấy, Hứa Nhạc cảm thấy như thể bản thân chính là cái cây này vậy.

Hoặc là nói cái cây này liền đã trở thành một phần của thân thể hắn.

Hứa Nhạc mang theo sự hiếu kì, chậm rãi giơ tay phải của mình lên.

Cùng lúc đó, một nhành cây từ cái cây u lam này, cũng đồng dạng giơ lên.

Tựa hồ là đã đồng bộ với tay phải của Hứa Nhạc rồi.

Hứa Nhạc thử lấy tay quay một vòng, cành cây cũng liền đồng thời vờn một vòng xung quanh.

Đạt được kết quả này, khiến cho nội tâm Hứa Nhạc vô cùng hưng phấn.

Có lẽ …

Không, vẫn còn một bước cuối cùng.

Hứa Nhạc thả tay xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, để cho bản thân bảo trì lấy cái trạng thái chuyên chú kia.

Bên trong không gian mộng cảnh, loại trạng thái này khi so với ở tình huống bình thường, càng thêm khó khăn để kiếm ra hơn.

Trong đó tồn tại một điểm kỳ quái nhất, chính là ở chỗ này dường như hắn rất khó khăn để có thể cô đọng ra được thứ cảm xúc mãnh liệt cho mình.

Dù rằng có là kích động, vui vẻ hay những loại cảm xúc tích cực, cũng đều rất nhanh liền sẽ biến mất.

Như thể ở trong thế giới mộng cảnh này, hắn sẽ luôn luôn bất giác mà an tĩnh lại vậy.

“Thả lỏng ra nào, không cần thiết phải khẩn trương, nơi này đâu còn người nào khác nữa, đây là giấc mộng của mình.

Ta hẳn phải là … chúa tể của chốn này mới đúng.”

Sau khi tự ra ám hiệu cho bản thân, cỗ khô nóng kia rốt cục cũng xuất hiện lại.

Bất quá lúc này đã không thể dùng từ khô nóng để hình dung nữa rồi, cái loại cảm giác này càng giống với một dòng nước ấm hơn.

Tựa như là sau khi vận động mạnh, dòng nước ấm kia đồng dạng sẽ chảy xuôi bên trong cơ thể.

Lần nữa mở hai mắt ra, Hứa Nhạc nhìn về hướng ngọn cây.

【 Cổ Âm Đa linh hồn chi thụ 】

Nắm lại thành nắm đấm, một lát sau thì lại buông ra.

Tâm tình Hứa Nhạc chỉ kích động trong một khoảnh khắc, rồi liền trở thành tựa như giếng cạn không sóng.

Hắn đưa tay phải ra, khống chế điều khiển một cành cây từ cái cây kia, với tới một quả màu đen ở ngay bên cạnh.

Nhẹ nhàng đụng vào một chút, thứ trái cây đó tựa hồ tại trong tầm mắt của Hứa Nhạc mà vặn vẹo cơ thể, giống như một tiểu hài tử đang nhăn nhó vậy.

Hứa Nhạc lần này không còn tiếp tục chần chờ cùng chờ đợi nữa.

Hắn trực tiếp dùng cành cây trói lại thứ quả màu đen kia, cường ngạnh lôi nó xuống, đưa tới phía trước mặt bản thân.

【 Quả của Cổ Âm Đa – sợ hãi 】

“Thật sự là Cổ Âm Đa, quả của nỗi sợ sao, như thế tức là còn những loại quả khác nữa à?”

Mang theo nỗi nghi hoặc, Hứa Nhạc lần nữa khống chế cành cây tới kiểm tra một chút những quả khác.

Nơi này trái cây hết thảy có tổng cộng 3 loại, màu đen, màu đỏ, màu hồng phấn.

Màu đen là trái cây của sự sợ hãi, trong tay hắn có cả thảy 3 quả rưỡi, nửa quả kia là do vẫn còn chưa thành thục.

Thứ quả mang màu đỏ, tên là【 Quả của Cổ Âm Đa – phẫn nộ 】.

Sau khi xác nhận được hai loại trái cây này, Hứa Nhạc liền nhìn về phía chỗ trái cây mang màu hồng phần số lượng nhiều nhất, loại quả này toàn bộ có tới tận 16 khoả.

Hứa Nhạc trong lòng tràn đầy chờ mong mà dùng nhành cây chạm qua tới.

【 Quả của Cổ Âm Đa – sắc dục 】

Hứa Nhạc: ?

Hắn trầm mặc mất mấy giây, rồi lại đổi lấy một quả khác.

【 Quả của Cổ Âm Đa – sắc dục 】

Hứa Nhạc: …

Lại lần nữa đổi thêm mấy quả, sắc dục, sắc dục, sắc dục!

Thôi được rồi, 16 trái phấn sắc, toàn bộ đều là sắc dục.

Hứa Nhạc lần nữa trầm mặc, thẳng cho đến khi những dòng văn tự vặn vẹo kia biến mất, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mang hơi mang theo chút khác thường:

“Bên trong chúng ta là như này sao?”

Dù rằng không biết vì gì mà nơi đây lại có nhiều quả của sắc dục tới như vậy.

Nhưng qua phỏng đoán của Hứa Nhạc về những quả này, hẳn là cùng với kinh lịch của cỗ thân thể này có mối liên hệ.

Tuy không biết biết nơi này có thể hay không liên thông được với cả hiện thực, nhưng nhiều quả của Cổ Âm Đa như vậy, vẫn là khiến khoé miệng Hứa Nhạc có chút giương lên.

Bất quá rất nhanh chóng, nụ cười đột nhiên lại biến mất không thấy đâu nữa.

Hắn có hơi kinh ngạc một chút, đồ vật ở trước mắt … Rõ ràng chân chính được tính là bảo vật, vì cái gì mà lại cao hứng không nổi?

“Bởi biết rằng chỉ là mộng cảnh, cho nên không đủ vui vẻ sao?”

Hứa Nhạc lắc đầu, hắn có thể xác định được là hắn có vui vẻ, bất quá phải nói như thế nào đây.

Cái loại cảm giác vui vẻ kia, thật giống như đồng dạng bất thình lình bị rút bớt đi vậy.

Hứa Nhạc tỏ ra nghi hoặc trong chốc lát, rồi trong đầu đột nhiên bắn ra một cái ý nghĩ.

“Chờ chút đã, cái này không phải là đồ vật mà Kim Thiền muốn đó chứ?

Nếu mấy cái này mà là thật …”

Hứa Nhạc nhìn lấy trái cây nằm trong tay mình, cho tới hiện tại, hắn đã đại khái biết được thứ Kim Thiềm muốn chính là gì rồi.

“Nó muốn quả của Cổ Âm Đa sao?

Một bên thì gièm pha di vật từ Cổ Âm Đa, một bên lại muốn có được thứ trái cây của Cổ Âm Đa.

Dù là thần linh, cũng vẫn đều là những gia hoả khẩu thị tâm phi a!”

Hứa Nhạc vừa mới dứt lời, một cái đầu lưỡi thật dài lao xuống từ phía trên.

Bên trong thế giới này, giác quan của Hứa Nhạc vô cùng rõ ràng, cũng lại không có cái cảm giác đồng dạng như các khối ghép mảnh kia.

Do đó, cái đầu lưỡi giáng xuống từ trên trời ấy, hắn có thể khẳng định rằng, là phần đầu cuốn lưỡi của một con cóc.

Phía bên trên còn được khảm nạm lấy chín cái vòng vàng.

Đầu lưỡi hạ xuống dưới đất, tựa như là không cảm giác được cảnh vật chung quanh, bắt đầu tìm tòi khắp nơi.

“Là Kim Thiềm đến tìm cống phẩm trước đó ta đã hứa hẹn sao?”

Mắt thấy nó đã sắp chạm tới một quả của sợ hãi, Hứa Nhạc liền vội vàng khống chế cành cây, đem một quả của sắc dục đưa tới.

Sau khi phần đầu lưỡi cuốn tới được chỗ quả, tựa hồ là đã tìm được thứ đồ vật làm cho mình hài lòng, rất nhanh liền rút đi.

Hứa Nhạc nhìn về chỗ quả của Cổ Âm Đa mà bản thân còn lại, không khỏi nhủ thầm:

“Nếu đã như thế, thì sự tình cống phẩm có vẻ liền khá đơn giản rồi.”

Hứa Nhạc quan sát chỗ trái cây, lại liên hệ tới bên trong ký ức của nguyên chủ, bộ phận có đề cập về quả của Cổ Âm Đa.

Tư liệu rất ít, chỉ rõ thứ này đối với người siêu phàm mà nói, giá trị được xếp vào hàng cực phẩm.

Nhưng về cách sử dụng, lại không lấy nổi một chút thông tin nào.

Hắn chỉ biết rằng loại quả của Cổ Âm Đa này có thể ăn được, bất quả mỗi người chỉ có thể phục dụng một lần.

Thuật sĩ sẽ có phương pháp để ăn được nhiều trái cây từ Cổ Âm Đa, nguyên chủ trước khi tái sinh chỉ là người bình thường, phương diện này đến giờ vẫn chưa có thông tin gì.

Tại trước khi chưa có phương pháp, Hứa Nhạc không thể nào ăn được chỗ trái cây ở nơi này, bởi vì trước đó hắn đã từng nếm qua quả của Cổ Âm Đa rồi.

Đây cũng liền là nguyên nhân mà nguyên chủ chém giết với lão Chu.

Cái quả kia được phủ kín bởi những hoa văn đặc thù, bề ngoài lại mang theo thải sắc, đồng thời sau khi ăn xong, chung quanh quả đó hết thảy đều sẽ trở nên vặn vẹo.

Hứa Nhạc không biết rằng cái loại tầm nhìn vặn vẹo kia của bản thân, cùng với năng lực cảm thụ được những thông tin có phải hay không bắt nguồn từ quả của Cổ Âm Đa mang thải sắc kia.

Bất quá có thể khẳng định được rằng, thức quả kia so với loại trong mộng cảnh này thì cao cấp hơn rất nhiều.

“Quên đi.”

Không có được đáp án, liền phải tạm thời từ bỏ vậy, đồ vật ở trong này cũng không thể chạy mất đâu.

Đem quả màu đen của sợ hãi trả lại về chỗ cũ, Hứa Nhạc cảm nhận được từng cơn mệt mỏi mãnh liệt đang ập tới.

Mí mặt tựa nặng nề tựa miệng cống, bất kì lúc nào cùng có thể cụp xuống.

Ráng chống đỡ thêm một hồi, Hứa Nhạc liền bị luồng mỏi mệt này đả bại.

Ở thời điểm hắn khép mắt, cái cây thuộc về thế giới này, cũng đồng dạng theo đó mà đi xa.

---------------

Trans note: 1st week – done.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK