Tuyệt thật a!
Sau khi cô nàng cúi người xuống, thậm chí còn có chút khiến kẻ khác phải ngơ ngẩn.
Tại kiếp trước hắn dù rằng đã từng được trông thấy qua đủ loại nữ nhân, bất quá đó cũng đều là do những nhà hảo tâm sống tốt một đời an yên ban phát cho hắn mà thôi.
Còn về kinh nghiệm thực tế … Hứa Nhạc chỉ có thể nói rằng: tri thức về khía cạnh lý luận của ta là đặc biệt nhiều.
Gắng gượng đưa tầm mắt của mình chuyển rời lên trên mặt đối phương.
“Khụ khụ, ngươi không sao chứ?”
Cô nàng lộ vẻ xúc động gật gật đầu, ánh mắt nhìn về Hứa Nhạc ngoại trừ nỗi niềm mừng rỡ, thậm chí còn thêm ra cả phần nào đó sùng bái.
“Hứa Nhạc ca, nghĩ không ra chỉ mới mấy năm không gặp, ngươi đã trở nên lợi hại như vậy rồi.”
Mấy năm không gặp?
Hứa Nhạc ngay lập tức cảm nhận được có điều gì đó không đúng.
Nếu đã mấy năm liền không gặp qua, vậy còn có thể là bạn gái được sao? Nhất định không phải rồi!
Coi như thực sự có quan hệ nam nữ yêu đương đi chăng nữa, đôi trai gái đã mấy năm liền không gặp được người yêu của nhau … Trên đầu chỉ sợ đã có thêm mầm cây mới nhú.
“Thật có lỗi, tình huống ban nãy quá khẩn cấp, do đó ra một mực vẫn chưa kịp hỏi.
Vị tiểu thư này, ngươi là ai vậy? Chúng ta có quen biết gì với nhau sao?”
Cô nàng rất rõ ràng là hơi chút ngạc nhiên, đối với kiểu nói như vậy của Hứa Nhạc, tựa hồ có phần nào đó không được cao hứng:
“Hứa Nhạc ca, ta là Uông Mạn đây, ngươi đã quên rồi sao?”
“Uông Mạn?”
Trí nhớ của Hứa Nhạc ngay lập tức bị kéo đi, tại bên trong những mảnh vỡ ký ức giống như từng hình khối của hắn, tựa hồ quả thực có tồn tại người tên Uông Mạn.
Là bạn chơi cùng nguyên chủ từ thuở thiếu thời, trước khi hắn đến Hải Đăng du học, thì đều sống chung trong một toà đại viện.
Bất qua Uông Mạn ở trong ký ức, mập mạp muốn chết, chiều cao ước chừng 150, nhưng cân nặng lại phải lên tới 160.
Cùng cô gái trước mắt này so ra hoàn toàn không chút liên quan.
Được rồi, ngũ quan ngược lại cũng có đôi chỗ tương tự, nhưng ngươi muốn nói hai người là một, Hứa Nhạc tuyệt sẽ không tin.
“Không thể nào, hoàn toàn không có thể nào.” Hứa Nhạc khoát khoát tay.
“Ngươi có phải là thấy ta đã trở nên vô cùng xinh đẹp rồi đúng không? Cũng có nhiều người nói như thế lắm.
Với lại Hứa Nhạc ca so với trước kia cũng đã lợi hại hơn còn gì, đổi lại ngươi ở quá khứ thì rất khép kín a.”
Khoé miệng Hứa Nhạc khẽ giật nảy một cái, nếu nguyên chủ mà không có chết, thì hắn quả thực vô cùng khép kín.
Quan sát Uông Mạn, Hứa Nhạc lộ ra biểu tình rối rắm.
“Ngươi vì gì mà lại tới Hải Đăng vậy? Ngươi cũng tới du học sao?”
“Đương nhiên không phải rồi, ta hiện thời là xuất đạo thực tập sinh [2] của học viện nghệ thuật Zion.
Lần này chúng tới tới Hải Đăng là vì giao lưu biểu diễn thôi, qua mấy ngày rồi liền sẽ đi.”
Xuất đạo thực tập sinh của học viện nghệ thuật Zion, là đi theo lộ tuyến nghệ thuật sao?
Thời đại này minh tinh không có nhiều lắm, yêu cầu về thực tập sinh trông vậy chứ đòi hỏi vô cùng cao.
Dù cho Uông Mạn ở trong trí nhớ thì không cách nào cùng thực tập sinh đặt chung một chỗ, nhưng nàng của trước mắt, quả thực có được cái tư cách ấy.
Hứa Nhạc gật gật đầu.
“Nguyên lai là như vậy, qua mấy ngày đã phải đi rồi sao? Thế cũng tốt.”
“Ừm? Hứa Nhạc ca là đang không chào đón ta sao?”
“Không phải không phải, liền là bởi ở tại Hải Đăng cũng không có được thành tựu gì, loại chuyện khi tha hương gặp được cố tri như này, âu cũng coi như một thành tích của bản thân.”
Hứa Nhạc bắt đầu biểu lộ ra vẻ ảm đạm.
Hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều cùng với Uông Mạn, nhất là thể loại bạn bè sớm chiều ở chung tới hơn mười năm như này.
Nhận biết của hắn đối với nguyên chủ, ở một số phương diện sợ rằng còn không bằng được Uông Mạn.
Càng có thêm nhiều tiếp xúc, càng dễ sinh chuyện.
Uông Mạn há miệng, nhưng rồi cũng không nói thêm gì.
Lời Hứa Nhạc vô cùng thực tế, mỗi người đều có cảnh ngộ phát triển khác biệt, mọi người đã trưởng thành cả rồi, nói lung tung sẽ chỉ làm kích động đối phương mà thôi.
“Ta tin tưởng Hứa Nhạc ca nhất định sẽ trở thành một người không tầm thường.”
Hứa Nhạc hơi nở một nụ cười mỉa mai, bạn học ở chung quanh cũng tiến tới.
“Vị bạn học này, có cần hỗ trợ gì không?”
Mấy người này phần lớn đều là những học sinh nhiệt tâm kia, trận chiến của Hứa Nhạc cùng với hoạt thi đã được họ trông thấy hết trong mắt.
Thời điểm giao chiến ban nãy không giúp đỡ được gì, hiện giờ Hứa Nhạc đã nằm ở đây được nửa ngày rồi, vì vậy bọn họ tự nhiên sẽ muốn đến thăm hỏi một chút.
Nhìn thấy mấy người này đang tiến sát lại, Hứa Nhạc vội vàng khoát khoát tay.
“Không cần không cần, đã đối phó xong rồi, cứ để ta an vị nghỉ ngơi một lát ở đây.”
“Thật sự không cần sao?”
“Thật không cần đâu.”
Liên tục xác nhận, sau khi đã khẳng định được quả thực Hứa Nhạc không cần tới giúp đỡ, những nhân tài này mới chậm rãi tản đi.
“Vậy được rồi, nếu có chuyện gì, liền cứ tìm tới chúng ta, ta sẽ đến khu phòng học C3.”
“Ta ở A12.”
“Ta ở B6.”
Bọn họ nhao nhao để lại tên lớp học của mình, rồi sau đó vội vàng rời đi ngay.
Hứa Nhạc quan sát bóng lưng mấy người này, khẽ mỉm cười.
“Ngẫu nhiên đóng vai một người tốt, kỳ thực cũng không tồi a.”
Hứa Nhạc nhặt thanh thiết kiếm đã bị uốn cong ở trên mặt đất lên, dù cho thứ đồ chơi này đã bị bẻ cong hẳn lại rồi.
Nhưng chỉ cần đem về dùng vật nặng đè lên một lát, hơi khôi phục qua lại bộ phận đã bị cong thì hẳn vẫn còn có thể dùng được tiếp.
Bởi dầu sao cũng là trường kiếm tiêu chuẩn, rèn đúc lên từ tinh thiết, đối với hắn mà nói thì đắt đỏ vô cùng.
Hứa Nhạc hiện thời trên dưới toàn thân đến ngay cả một mao tiền cũng đều không có.
Hắn lại chả thể giống như một số con em giàu có sung túc nào đó, kiễm gãy rồi thì có thể tiện tay quẳng đi mà không cần nữa.
“Không đâu, ta cảm thấy ở thời đại hắc ám như này thì phải nên giúp đỡ lẫn nhau.
Lớp người tiền bối cũng là bởi như vậy, mới có thể để nhân loại kéo dài được tới tận bây giờ.”
Uông Mạn bất thình lình mở miệng nói, biểu lộ ra thập phần nghiêm túc, có thể thấy rằng nàng quả thực là có lối suy nghĩ như vậy.
Khoé miệng Hứa Nhạc giật giật một cái, trình độ đạo đức của mọi người chung quanh cực kì cao, khiến hắn có chút không thích ứng nổi.
Đã vậy những người có trình độ đạo đức cao này, lại dùng một loại ánh mắt bội phục để mà nhìn mình, như thế lại để hắn càng thích ứng không nổi.
“A, ngươi nói đúng!”
Hứa Nhạc nhìn về thanh kiếm bị cong trong tay, biểu tình hơi chút bi thương.
Thứ vũ khí duy nhất thì gãy cong rồi, hai bọc lân hoả cũng đã dùng mất một bọc.
Lại càng không cần đề cập tới ở trên thi thể của quái dị, tìm được ra một di vật từ Cổ Âm Đa nào.
Những điều này kỳ thực vẫn còn ổn, thua thiệt nhất, chính là bản thân vậy mà đã mất đi một người bạn gái.
Lúc đầu còn tưởng rằng có thể tiến triển thành hảo muội muội, hiện tại lại biến thành bạn thuở nhỏ đã biết vô cùng rõ.
Chấn động này, chấn động này mới là thua thiệt triệt để a.
Bất quá Hứa Nhạc cũng chỉ có thể giả bộ thâm trầm không nói lời nào.
Bằng không còn có thể làm được điều gì chứ? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục a,
“Hứa Nhạc ca, chúng ta phải đi đâu đây.”
“Cứ tuân theo yêu cầu từ phó hiệu trưởng thôi, trước đi tới phòng học đã.”
Trên đường đi về sau, liền bắt đầu phải nghe Uông Mạn ríu rít nói không ngừng, nhưng Hứa Nhạc về cơ bản cũng không có đáp lời lại.
Đại bộ phận điều Uông Mạn nói đều là sự tình của bọn họ từ thuở thiếu thời.
Ký ức của nguyên chủ đối với mấy chuyện đó vô cùng mờ nhạt, nhưng ngược lại vẫn có thể từ trong lời của Uông Mạn, làm quen chút với biến hoá hiện tại của Zion.
“Hứa Nhạc ca, ngươi vì sao không nói gì hết vậy?”
“Không có việc gì đâu, chỉ là đang suy nghĩ về hoạt thi ban nãy thôi.”
Hứa Nhạc đang hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi, suy nghĩ xem có biện pháp giải quyết nào tốt hơn hay không, việc này cũng không cần thiết phải giấu giếm với Uông Mạn làm gì.
Dù rằng tiến vào trạng thái thông suốt vô cùng đặc thù, nhưng loại tình huống ban nãy xông về hoạt thi, y nguyên vẫn có nguy hiểm tương đối.
Nếu không nhất thiết, tới lần sau vẫn là đừng nên dùng loại phương thức chiến đấu này mới là thoả đáng.
Bất quá suy nghĩ kĩ càng một chút, ngoại trừ triệu hoán Kim Thiền ra, hắn tựa hồ cũng không có bất kỳ thủ đoạn nào để đem ra chống lại quái dị cả.
Lão Binh Chi Hồn tăng tố chất của thân thể lên một chút, nhưng cái này vẫn còn thiếu rất nhiều.
Hắn khuyết thiếu đi thủ đoạn công kích mạnh mẽ.
Cho dù chỉ là quái dị cấp 1, như loại thực thể quái dị tức hoạt thi này, hắn đều không có biện pháp xử lí ổn thoả nào.
Thiết kiếm cùng với lân hoả đã cơ hồ trở thành tiêu hao phẩm.
Cứ tiếp tục như vậy liền không thể được.
“Ai, nếu có súng thì tốt rồi.” Hứa Nhạc thở dài.
Uông Mạn ở một bên ngưng người lại, đột ngột hỏi:
“Ngươi cần súng sao.”
“Ngươi có à?” Hứa Nhạc hỏi lại.
Uông Mạn chậm rãi cúi đầu:
“Không, không có.”
Hứa Nhạc có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm về phía nàng, tiếp đó liền gật gật đầu:
“Ưm.”
Sau đấy, hắn cũng không quay đầu lại mà tiếp tục hướng về phía lớp học mà đi tới, còn Uông Mạn thì cứ như vậy một mực đi ở đằng sau hắn:
“Ai, Hứa Nhạc ca, ngươi chờ ta một chút với.”
…
Hai người chạy như bay trên đường, nhưng càng hướng về tới phòng học, học sinh ở chung quanh vậy mà lại mỗi lúc một ít dần.
Hứa Nhạc cảm thấy chuyện này có chút gì đó quá bất bình thường.
Ngay thời điểm hai người vừa tới khúc quẹo vào toà nhà dạy học, bước chân của Hứa Nhạc bất thình lình ngưng lại.
Một cỗ lực lượng khổng lồ truyền tới ngay tiếp đó.
Bất quá vẫn còn tốt, hắn trước đấy đã bám vào bức tường không để bản thân mình bước thêm một bước nữa.
Uông Mạn hơi kinh ngạc nhìn về Hứa Nhạc, không hiểu vì gì mà Hứa Nhạc đang liên tục không dừng bước chân, tới lúc này thì lại ngừng lại, đứng ở chỗ này.
“Hứa Nhạc ca, làm sao …Ô ô.”
Hứa Nhạc trực tiếp xoay người, bưng kín lấy miệng của Uông Mạn.
Khoảng cách của hai người lúc này có chút hơi gần, Uông Mạn cơ hồ đã kề sát lên người Hứa Nhạc.
Uông Mạn khẽ nhíu mày, rồi tiếp đó liền bị Hứa Nhạc ép lên trên tường.
Trong đầu của nàng đã nhịn không nổi mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Hứa Nhạc ca muốn làm gì … Chả lẽ hắn định hành sự ngay trước phòng học đấy chứ.
Ta có nên cự tuyệt hắn không? Nếu yêu đương với nhau, sẽ thành tình yêu nơi đất khách rồi, công ty không có cho yêu đương, phải che dấu sao?”
Ngay khi trong đầu của Uông Mạn tràn ngập những tình tiết của tiểu thuyết, chỉ kém chút nữa liền sẽ tới thời điểm kết hôn.
Thì ánh mắt của Hứa Nhạc, từ đầu đến cuối lại không hề dời khỏi khúc quẹo phía trước mắt.
Một con Ngũ Thủ đang lẳng lặng đứng yên tại một chỗ.
Song có điều nó hình như đang sợ hãi một thứ gì đó ở bên trong toà nhà dạy học, khom người xuống, lộ ra chút gì đó hèn mọn.
Hứa Nhạc lại nhìn về phía toà nhà dạy học.
Tại trong đó, có một tồn tại cực kì mạnh mẽ nào đó sao?
Là lão sư ư?
ở một địa phương như trường học, hẳn cũng nên sở hữu vài cường giả của nhân loại.
Với quãng thời gian lâu tới như vậy, lão sư của trường cùng người gác đêm Hải Đăng bọn họ khả nàng có có điểm phát hiện ra.
Không đúng, nếu như nói đấy là lão sư, vậy thì quái dị sẽ không thể nào cũng kính như thế được.
Hứa Nhạc vừa mới nghĩ đến đó, thì chỉ một giây sau, hắn đã ngay tức khắc phải khép miệng lại.
Trắng noãn thiền y, trong suốt thiền dực.
Một sứ giả mặc bạch y tựa như thiên sứ đồng dạng, chậm rãi hạ xuống từ phía trên của toà nhà dạy học.
Phần cánh tay trắng noãn như ngọc duỗi ra từ bên trong ống tay áo, sờ sờ lên đầu của Ngũ Thủ.
Nhưng chỉ với động tác đơn giản này, lại càng khiến cho Ngũ Thủ phải thêm kính sợ.
Hứa Nhạc dù rằng không thấy rõ được mặt nó, bất quá Hứa Nhạc có thể khẳng định được một điều, cánh tay của nhân loại, không thể nào trắng đến như vậy được.
Một cảm giác khô nóng lại dâng lên bên trong lòng, thông tin về kẻ trước mắt này dần dần hiện ra:
【 Vu Thiền, quái dị cấp 3, đẳng cấp tuần tra ô nhiễm giả, Cổ Âm Đa. 】
----------------
[1]: Xuất đạo thực tập sinh: Thực tập sinh idol xuất đạo