Ta nói này, ta chỉ quay về đây để lấy đồ thôi, như thế này là sao a?
Thật sự rằng ta tới đâu, thì quái cũng quét tới ấy hả?
Lần này Hứa Nhạc không lưỡng lự nữa, co cẳng lên mà bỏ chạy.
Trong khu vực an toàn vì gì mà lại có thi thể, thi thể ấy nằm ở đâu, hắn quả thực cũng vô cùng tò mò.
Bất quá, hắn đâu có thì giờ để mà đi xác nhận cái chuyện ấy.
15 giây này, liền là quãng thời gian cấp cho hắn để chạy trốn.
Vả lại khoảng thời gian để quái dị sinh ra một con mới, chưa nhất định phải cùng với thời điểm trong nhắc nhở đối ứng lẫn nhau.
Vào lần trước khi lão Chu thi biến, đối chiếu với thời gian của nhắc nhở thì liền phải tới sớm trước vài giây, không nhiều, nhưng xác thực là có xảy ra trước thời hạn.
Nói tóm lại, cứ chuồn đi ắt xong việc, ở thời khắc mấu chốt này, chẳng còn chuyện gì so với chạy chốn mà quan trọng hơn cả.
Ngay khi Hứa Nhạc vừa lao vọt xuống dưới lầu, đang chạy như điên hòng trốn thoát.
Một nữ sinh có mái tóc dài ngang vai liền ngăn hắn lại.
“Vị bạn học này, xin hỏi một chút…A! Là ngươi, Hứa Nhạc ca.”
Hứa Nhạc ca?
Được rồi, ta phải thừa nhận rằng là thanh âm của ngươi vô cùng dễ nghe, nhưng ngươi cũng đừng hòng dụ hoặc được ta!
Hắn theo bản năng nhìn về phía nữ hài, khuôn mặt hồng nhuận tựa trứng ngỗng, phía dưới cặp lông mày thanh tú là một đôi mắt xinh đẹp, mái tóc đen nhánh thập phần suôn mượt.
Vẻ bề ngoài ngọt ngào, đi kèm với một dáng người có lồi có lõm.
So với Chu Đình Đình khô quắt kia, có thể nói là cách biệt như trời với đất.
Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, căn bản không lấy nổi một tơ hào phần nào có quan hệ với cô gái trước mắt này cả, là bởi khuyết thiếu kí ức hay sao?
Thôi quên đi, bây giờ không phải lúc nghĩ tới những chuyện vô nghĩa này.
Mặc dù ngươi gọi ta một tiếng Hứa Nhạc ca, nhưng ta vẫn phải chạy, quan hệ hay không có quan hệ, cũng không so trọng yếu được với mạng nhỏ của mình.
“Buông tay ra, ta đang vội đào mệnh.”
Hứa Nhạc đương muốn trực tiếp ly khai, nhưng tay chân của nữ sinh này so ra lại còn nhanh hơn, nàng đi trước một bước kéo được lại Hứa Nhạc.
Mà càng để Hứa Nhạc khó xử chính là, mình cư nhiên lại không thể thoát ra được.
Hứa Nhạc cũng rất muốn giải thích cặn kẽ, bất quá lúc này đã không còn kịp nữa rồi.
“Mau buông tay ra! Phía đằng sau còn có quái dị!” Hắn hướng về phía cô gái mà gào to.
Cô nàng có có chút mộng, quái dị?
Kể cả đêm nay có là hắc triều đi nữa, nhưng cũng không đến mức hiện giờ đã xuất hiện quái dị a? Từ thời điểm này cho tới 12 giờ, hẳn phải còn mấy tiếng nữa mới đúng …
Chờ một chút, đó là cái gì?
Nữ sinh dư quang thấy được rõ ràng một vật, Hứa Nhạc cũng đồng dạng trông thấy.
Một thứ phi thường cường tráng đang thẳng hướng bọn họ mà lao tới.
Hoạt thi, Hứa Nhạc dù rằng mới chỉ gặp qua có đúng một lần, nhưng với cái thứ ở phía sau thì hắn vô cùng khẳng định rằng, đó chính xác là hoạt thi!
Hình thái khi thi biến của nó có sự khác biệt với kiểu hình dạng thi biến kéo dài các khớp xương của lão Chu.
Hoạt thi trước mặt toàn thân u lên từng khối cơ bắp, thân thể cường tráng cùng với khung xương cơ hồ như nhô hẳn ra, khiến Hứa Nhạc trong thoáng chốc liên tưởng ngay tới một loại quái vật nào đó trong trò chơi.
Bạo quân! [1]
“Muốn chết thì mình ngươi chết, lôi kéo thêm ta làm quái gì a!”
Hứa Nhạc vội vàng hất ngón tay của nữ nhân kia ra, rồi định bụng xoay người tẩu thoát.
“Nhưng mà Hứa Nhạc ca ca … ngươi không định mang ta đi cùng sao?”
Thanh âm của nữ sinh đã bắt đầu nghẹn ngào, dù rằng vừa nãy nàng biểu hiện ra lực tay vô cùng lớn, rất rõ ràng là đã vượt qua Hứa Nhạc.
Nhưng lá gan của nàng một chút ý chí cũng không so lớn được với Hứa Nhạc.
Vả lại sau khi người nữ sinh này trông thấy quái dị, Hứa Nhạc liền nhận được dòng nhắc nhở mới.
【 Ở bên trong khu vực tâm năng đang cấp tốc tăng cao, xin chú ý. 】
【 Tất cả quái dị đều sẽ gặm nhấm nỗi sợ hãi, sợ hãi liền là mĩ thực sẽ hấp dẫn bọn chúng. 】
Sợ hãi, tâm năng.
Hứa Nhạc đã từng nhận qua nhắc nhở tương tự, nhưng thực tế sau đó là nỗi sợ của hắn cũng không hấp dẫn quái dị.
Thậm chí hắn còn có thể hấp thụ cảm xúc từ Tâm Năng Chi Trùng, cho nên về cơ bản không cần đi lo lắng vấn đề tâm năng.
Nhưng nữ nhân trước mắt thì lại không giống.
Nàng nếu mà sợ hãi tới trình độ nhất định, thì không thể nghi ngờ liền sẽ trở thành một ngọn đèn sáng trong mắt quái dị.
Phải biết rằng, quái dị ở tại đây cũng không chỉ có mỗi đầu hoạt thi này.
Ngũ Thủ thuộc chủng loại u linh đã rời đi trước đó, cũng vẫn còn ở trong sân trường này.
Đối mặt với câu hỏi của cô gái, Hứa Nhạc trong thoáng chốc không biết phải đáp lời như nào.
Thậm chí, hắn còn chẳng biết cô gái trước mắt cùng mình là thuộc về loại quan hệ như nào, bản thân có hay không nên cứu nàng.
“Ngươi cái thứ sao đêm le lói này! Thánh mẫu bình thường sống không quá nổi ba tập đâu!”
Mắng xong, Hứa Nhạc bắt lấy cánh tay của nữ hài, rồi hai người bắt đầu chạy như bay.
Hoạt thi cũng bắt đầu hướng hai người mà truy đuổi, từ cách ăn mặc xem ra, nó sinh thời hẳn là quản lí khu kí túc xá này.
Người quản lí đã chết trong một căn phòng nào đó ở trên lầu à? Chả lẽ lại sát vách với kí túc của mình?
Nơi này xuất hiện tình huống hoạt thi đuổi người, đã hấp dẫn sự chú ý của một vài học sinh.
“Đó là cái gì?”
“Quái dị ư?”
“Ở trong trường làm sao lại xuất hiện hoạt thi!”
“A!”
Thời điểm lúc quái dị hiện ra trong đám người, những học sinh này phản ứng đầu tiên đồng dạng đều là chạy trốn.
Bất quá so với bọn họ, tình cảnh của Hứa Nhạc bây giờ lại càng thêm hỏng bét hơn!
Hoạt thi trong quá trình đuổi về phía hai người, đã mở ra cái miệng rộng của mình.
Mục tiêu chủ yếu của nó là nữ sinh mà Hứa Nhạc đang lôi kéo, bởi nỗi sợ hãi, mang sức hấp dẫn không thể nào chối từ đối với một quái dị.
Vô cùng rõ ràng, hiệu quả của tâm năng đã bắt đầu được biểu hiện ra.
Hứa Nhạc lôi kéo cô nàng nhảy qua cửa sổ, hắn vào lúc này, nhanh nhẹn tựa như báo săn, thoăn thoắt hệt như vượn cáo.
Huân chương nằm trong ngực hơi hơi nóng lên, đầu óc của Hứa Nhạc, thế mà tiến vào trạng thái thanh tĩnh mà trước nay chưa từng có.
Loại trạng thái này, cảm giác không tệ a!
Khiến hắn tương đối ngạc nhiên là, bản thân chạy, nhảy như này, cô nàng đang nắm tay vậy mà đồng dạng có thể theo kịp được tiết tấu.
Bọn họ có lẽ thực sự có thể bỏ lại được hoạt thi.
Oanh!
Một hồi thanh âm của bức tường vỡ vụn vang lên ở phía sau.
Hứa Nhạc liếc trộm một chút, hơi chút tuyệt vọng.
Được rồi, cũng không thể a!
Hiện thực thường thường so với tượng tượng của mình lại càng thêm tệ hại, tốc độ của hoạt thi rõ ràng so ra còn muốn nhanh hơn hai người Hứa Nhạc, lực lượng cùng thể phách cũng cường đại tới mức làm người ta hít thở không thông.
Gặp được chướng ngại vật thì liền trực tiếp phá tan, Hứa Nhạc bọn họ nhảy nhót lăn lộn, thiệt giống như hai tên hề.
“Hứa Nhạc đại ca, chúng ta có phải sẽ chết hay không? Ta không muốn chết đâu a!”
Nữ hài vừa chạy vừa khóc, chạy trốn so trước đó thậm chí còn nhanh hơn.
Còn Hứa Nhạc thì lại cảm thấy có chút xúi quẩy, bởi hắn phát giác ra rằng mình thế mà lại chạy không nhanh bằng được đối phương.
Có một vị học giả đã từng nói, thời điểm sư tử đuổi ngươi, ngươi không cần chạy nhanh hơn sư tử làm gì, ngươi chỉ cần chạy nhanh hơn so với người khác là được rồi.
Nhưng bây giờ lại có người chạy còn nhanh hơn cả ta, phải làm sao bây giờ? Đang chờ trực tuyến, cấp bách lắm rồi.
Bất quá Hứa Nhạc vẫn còn đánh giá thấp sức hấp dẫn của tâm năng đối với quái dị.
Hoạt thi đuổi kịp bọn họ, nhưng thay vì tấn công hắn, lại hướng về phía cô nàng đằng trước bên trái mà nhào tới.
“Ai! Ngươi cái thứ sao đêm le lói này.”
Hứa Nhạc nhịn không được mà lại văng tục, chân sau bất thình lình phát lực, nhờ có Lão Binh Chi Hồn đã đem tới cho hắn lực lượng trước nay chưa từng có qua.
Hắn vươn ra một cước, cứ thế đem cô nàng trước mặt đạp bay ra ngoài.
Hưu!
Lợi trảo quét qua giữa hai người.
Hứa Nhạc thập phần mạo hiểm tránh né lấy một kích này, về phần cô nàng kia thì lại mất đi một vài cọng tóc.
Hoạt thi một kích bất thành, sau một lúc nhìn chằm chằm về phía nữ hài, vậy mà lại từ nỗi sợ hãi ngon lành tới mê người, nghiêng đầu nhìn về Hứa Nhạc vừa mới phá hư chuyện tốt của mình.
Nhe răng trợn mắt, liếm liếm bằng phần lưỡi thật dài.
Hứa Nhạc hơi lui về phía sau mấy bước, sau khi kéo dài được khoảng cách, hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm trong tay.
Lại lần nữa đối mặt với hoạt thi, Hứa Nhạc vậy mà tỉnh táo đến lạ.
Loại cảm giác này thập phần kì diệu, hắn nhận ra rằng bản thân cũng không phải là không có sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Mà là nỗi sợ hãi đã bị một lực lượng nào đó hấp thụ rồi.
Sau khi sự sợ sệt cùng hoảng loạn bị hấp thụ, phản hồi lại cho hắn, chính là sự tỉnh táo cùng thông suốt không gì sánh được.
“Cổ Âm Đa Linh Hồn Chi Thụ a!
Nếu ngươi mà thực sự thuộc về ta… Vậy liền trợ giúp một chút đi!”
------------------
[1] Bạo quân: Một chủng loại boss trong game resident evil, tên là Tyrant, đây cũng là con quái tác đề cập ở câu trước.