• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nhạc bất thình lình lên tiếng, đưa tới sự chú ý của đội ngũ người gác đêm.

Thông thường mà nói, một người phổ thông như hắn mà phiêu bạt ở bên ngoài như này, vào thời điểm hiện tại hoặc là run rẩy không dám phát ra tiếng.

Hoặc là quả thực bị Cổ Âm Đa ô nhiễm, thần chí mơ hồ tới mức độc thoại còn khó khăn.

Kiểu người như Hứa Nhạc dám đứng lên lớn giọng dứt khoát bảo rằng mình không có vấn đề, với bọn họ đây cũng là lần đầu tiên đụng phải.

Vì lẽ đó mà đám người gác đêm đã thoáng chần chờ trong giây lát, rồi sau đấy…

Bọn họ lại tiếp tục thảo luận nên xử lý Hứa Nhạc như thế nào.

Vừa rồi ngưng lại chẳng qua là do hiếu kì, còn về thứ mà Hứa Nhạc chân chính muốn biểu đạt, đã bị bọn họ hoàn toàn gạt qua.

Hứa Nhạc hiểu rằng đây là vấn đề về giá trị.

Nếu như bản thân không thể hiện ra chút giá trị nào, những người này thậm chí còn sẽ không đi để ý xem mình có hay không đã bị ô nhiễm.

Hoặc là nói, xử lý người bị ô nhiễm, chỉ là một lý do để bỏ mặc hắn nơi thôn dã mà thôi.

Hứa Nhạc bình tĩnh nhìn về hướng người đội viên trẻ tuổi vừa rồi mới kiểm tra thân thể của hắn.

Người này, có thể coi như là người mà hắn có hào cảm nhất.

Liền bắt đầu từ hắn trước đi.

“Ta biết mấy người sẽ không để ý tới sự sống chết của một người bình thường.

Cho nên … Vị gọi là Vương Thụ tiên sinh này, trên đùi trái của ngươi có một khối tàn lưu vật từ Cổ Âm Đa.

Từ góc độ của ta mà xem xét, hẳn là một khối mảnh vỡ ẩn dấu lấy quái dị loại u linh.

Dù rằng không rõ các ngươi có hay không quan tâm tới loại vật này.

Nhưng theo ta nghĩ, mang theo những mảnh vỡ quái dị này mà trở lại Hải Đăng, nhiều nhiều ít ít đều sẽ có chút phiền toái a.”

“Vương Thụ theo ngươi nói, là ta à?” Vương Thụ chỉ về bản thân, có phần không khẳng định được hỏi.

“Đúng rồi, là ngươi đấy.” Hứa Nhạc gật đầu.

Vương Thụ lộ vẻ nghi ngờ đánh giá Hứa Nhạc, rồi lại đưa ánh nhìn dò hỏi về những người đồng đội của mình.

Những người khác thì rất rõ ràng là không chút nào đem Hứa Nhạc để ở trong lòng.

Chỉ là một người bình thường mà thôi, hắn sao mà biết được quái dị là gì? Hắn như thế nào hiểu được quái dị hình thành như nào?

Vậy mà nói cứ như đúng rồi đó a?

Vương Thụ hơi chần chừ một chút, sau đó, hắn chỉ chỉ vào cái chân trái của mình, không quá khẳng định hỏi:

“Ngươi nói là chỗ này?”

“Xuống một chút nữa.”

Hứa Nhạc trỏ trỏ xuống phần dưới, cơ mà liền chỉ với một cử động nhỏ bé như vậy, khiến cho ánh mắt của Vương Thụ phải ngưng trọng hẳn lên.

Hắn trước đó cũng vẫn một mực cảm giác được vị trí chân trái của mình có phần ngứa ngáy, bất quá lại không thể xác định được cơn ngứa này cùng với mảnh vỡ quái dị mà Hứa Nhạc nói tới có quan hệ hay không.

Do đó hắn mới cố ý nói ra một vị trí sau lầm, để một lần nữa thăm dò Hứa Nhạc.

Vậy mà Hứa Nhạc cư nhiên lại có thể chỉ ra chuẩn xác vị trí của mảnh vỡ quái dị, đúng là phần chân trái bị ngứa của hắn.

“Đội trưởng!” Vương Thụ nhìn về phía vị đội trưởng.

Ngày bình thường đều phối hợp ăn ý, khiến cho vị nữ đội trưởng ngay lập tức minh bạch ý tứ của Vương Thụ.

Nàng lấy ra một mặt gương giống với đồ vật trang điểm cho nữ thời xưa, đi tới trước mặt Vương Thụ rồi ngồi xuống, dùng tấm gương hướng về chân trái mà chiếu rọi.

Rất nhanh chóng, một đoạn ngón tay trong suốt vẫn còn nắm lấy ống quần của Vương Thụ, hiện ra trong gương.

“Thật sự có?” Một vài đội viên hơi có vẻ ngạc nhiên nhìn xem cái ngón tay.

Mà đội trưởng có bọn họ, lúc này đã đem tấm gương đưa cho Vương Thụ, để hắn tự xử lý lấy mảnh vỡ trên đùi.

Còn bản thân nàng thì đi tới phía trước mặt Hứa Nhạc, hơi đưa tay ra.

“Tốt lắm, cậu muốn biểu đạt điều gì, cứ nói ra.”

Hứa Nhạc thở phào nhẹ nhõm, năng lực của hắn, đã khiến hắn chiếm được vài điểm giá trị coi trọng.

Giúp hắn có được cơ hội vì chính mình mà giải thích một chút.

“Hô, chư vị hẳn là thành viên của người gác đêm Hải Đăng a?”

“Đúng vậy.”

“Mặc dù không biết nhiệm vụ cụ thể của các người là gì, bất quả làm binh sĩ người gác đêm của Hải Đăng, dân quyền cùng với pháp luật cơ bản nhất của Hải Đăng, hẳn là phải nên tuân thủ đi?

Chúng ta ở ngay đây, trước khi xử lý ta, các người chẳng lẽ liền không cần hỏi qua ý kiến của người trong cuộc sao?”

Nữ đội trưởng có hứng thú mà gật đầu:

“Cậu thấy rằng cần thiết sao?”

Hứa Nhạc không có muốn tranh cãi vấn đề này tại đây, không có ý nghĩa gì cả.

Cái hắn cần làm, là để cho mình được sống sót qua:

“Ta là người, một người bình thường, ta không có bị ô nhiễm.”

Vì để tự chứng minh trong sạch, ta có thể tiếp nhận lấy Hải Đang khắc nghiệt nhất, cặn kẽ nhất kiểm tra.

Nhưng cho tới lúc đó, các người không có quyền tư hình xử lý đối với ta.

Luật pháp công dân Hải Đăng điều 39 – 4, quân đội Hải Đăng ở bên ngoài có nghĩa vụ phải hỗ trợ công dân Hải Đăng bị thất lạc.

Làm một công dân tuân thủ luật pháp Hải Đăng, một sinh viên đại học của Hải Đăng.

Ta có quyền làm chủ đối với sinh mệnh của mình, những điều này đều là những đối đãi cơ bản nhất mà ta được nhận.

Nếu các người ở chỗ này mà không hề cố kỵ giết chết ta, đó chính là đối với luật pháp của Hải Đăng, cùng pháp tắc của người gác đêm mà chà đạp lên.

Như thế liệu có sao không, đội trưởng.”

Ngươi cho rằng Hứa Nhạc là đang dùng pháp luật để trách mắng người gác đêm?

Nhỏ, bố cục quá nhỏ.

Hứa Nhạc kỳ thực là đang dùng pháp luật, để chứng minh bản thân vẫn còn là người bình thường.

Một người đã bị Cổ Âm Đa ô nhiễm, hay kể cả là với một người bình thường, cũng không cách nào duy trì được hoàn hảo lý trí cùng tư duy.

Nhất là mấy điều luật phức tạp kia của Hải Đăng, người bình thường đều nhớ không nổi.

Lại càng không cần phải nói tới người bị Cổ Âm Đa ô nhiễm qua.

Làm chứng cho bản thân kiểu như này, so với loại hô to “Ta XXXX thề, ta chưa hề khai …” kia thì hữu hiệu hơn nhiều.

Quan sát Hứa Nhạc mồm miệng rõ ràng rành mạch, người nữ nhân thế mà chỉ rút ra một cây son môi.

Chuyển qua son bóng, một phen tự bôi cho mình.

“Nói không sai.”

Ngươi cũng biết là ta không có nói sai, vậy sau đó thì sao?

Hứa Nhạc nhất thời không biết nữ nhân này đến tột cùng là có ý gì.

Mãi cho tới khi đối phương đem cây son môi thu hồi lại, hướng tay ra chỉ hắn:

“Cậu được đấy, ta gọi Bạch Tĩnh, là người gác đêm khu B2 – đội trưởng phân đội người khai phá hắc ám số 6.

Như vậy, người trẻ tuổi thông hiểu pháp luật, ta nên xưng hô với cậu như thế nào đây?”

Hứa Nhạc đã lấy lại được sự bình tĩnh.

“Ta gọi Hứa Nhạc, Hứa trong Dã Hứa, Nhạc trong Khoái Nhạc. [1]”

“Tốt, Hứa Nhạc tiên sinh, hiện giờ ta đã biết tên của cậu.

Cậu nói đúng, làm một người gác đêm, chúng ta không nên chà đạp lên luật pháp của Hải Đăng.

Ta cũng hi vọng cậu của thể chính nghĩa như bản thân đã nói vậy, sau khi trở về tiếp nhận lấy khắc nghiệt nhất, cặn kẽ nhất kiểm tra!

Điều cuối cùng, cậu có biết nguyên nhân sống sót của mình là vì gì không?”

Từ trong lời nói của Bạch Tĩnh, Hứa Nhạc nhạy bén phát giác được hai chữ tiếp nhận.

Hai chữ này rất không bình thường a!

Nhưng hiện giờ trọng yếu hơn, là trả lời câu hỏi của Bạch Tĩnh.

“Này có thể xem như là khảo nghiệm không?”

“Không phải khảo nghiệm.”

Nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của đối phương, Hứa Nhạc đến một dấu chấm câu cũng đều không tin được.

“Ta cảm thấy, ta hẳn là so với mấy gia hoả gặp được vấn đề liền quỳ xuống, khóc lóc hô hào đừng có giết ta kia thì kiên cường hơn nhiều.”

“Ừm, đáp án kiểu này ta rất thích, xác thực là kiên cường hơn nhiều.”

Đối với Hứa Nhạc tới lúc này, vẫn còn có thể bảo trì được trạng thái bình tĩnh cùng đầu óc thanh tỉnh, nàng vẫn là có chút ngoài ý muốn.

Xét theo bình thường, coi như không có bị Cổ Âm Đa ô nhiễm qua, thì những lúc này mà lại có người xuất hiện ở đây, phần lớn cũng sẽ không chịu nổi mà hoảng loạn.

Tố chất của tiểu tử trước mắt này … không tồi.

Nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc một hồi, thẳng đến khi khiến Hứa Nhạc toàn thân không được tự nhiên nữa, nàng mới hiển lộ vẻ khôn ngoan mà cân nhắc nói:

“Lối suy nghĩ trái lại là rất rõ ràng, học luật ở đại học ở đại học Hải Đăng hả?”

“Môn tự chọn của ta là pháp luật.”

“Ừm, ta nghe nói học qua luật pháp thì đều cực kỳ tinh thông công việc tài vụ, đã làm giả sổ sách bao giờ chưa?”

“Sẽ không đâu.” Lời này được Hứa Nhạc nói ra với đầy vẻ chính nghĩa.

“Ừm, giá tiền của một khẩu Zion là 45, tăng thêm ra hai băng đạn 9 đồng nữa.

Nếu như ta muốn được thanh toán khoản tiền như trên, ta phải báo giá bao nhiêu?”

Hứa Nhạc trong ánh mắt hơi chút chần chờ, mang theo lấy một tia thăm dò:

“459?”

--------------------

[1]: Tên của main đại nghĩa là: Có lẽ sẽ hạnh phúc (Hứa tức Có Lẽ, Nhạc tức Hạnh Phúc)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK