• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Thiền?

Từ mặt chữ mà diễn giải ra ý tứ, tức là một con ve nắm giữ vu thuật hay sao?

Hứa Nhạc lấy góc nhìn ở phía sau lưng quan sát một chút hình dạng của đối phương, thì quả thực giống với cánh ve sầu.

Phần y phục trắng tinh hơi hơi lay động, tựa hồ đồng dạng với trạng thái của xác ve.

Nó là người? Hay là ve?

Câu chuyện đối phương là quái dị thì đã có thể khẳng định, nhưng đẳng cấp tuần tra ô nhiễm giả thì lại chỉ cái gì?

Hơn nữa loại cấp bậc này, dường như ngay cả Kim Thiền cũng không nhất định có thể đối phó được.

Kim Thiền thế mà còn tự nhận mình là thần, loại thần linh gì mà cũng chỉ có cấp 3 thôi chứ?

Khi tầm nhìn của hắn, chuyển dời tới phần cánh tay mà đối phương một mực che đi, thì con ngươi ngay lập tức co rụt lại.

Ánh mắt Hứa Nhạc vô cùng tốt, với khoảng cách này, hắn vẫn có thể trông thấy rõ ràng trong tay của Vu Thiền đang nắm lấy một nửa thi thể.

Dù rằng máu thịt toàn bộ đã be bét hết, nhìn không rõ lắm bộ dạng …

Nhưng xét từ huy hiệu phía trên ngực, thì người này hẳn là lão sư của trường.

Lão sư cũng bị giết chết rồi sao?

Đại học Hải Đăng đến tột cùng là như nào rồi?

Nghiêm trọng hơn nữa, Hải Đăng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nơi đây chính là học phủ đứng đầu toàn bộ Hải Đăng, khu vực dạy học, với danh xưng một trong những địa phương an toàn nhất của Hải Đăng.

Nhưng quái dị hiện giờ cư nhiên lại đường hoàng đứng ở ngay trước toà nhà dạy học, còn giết chết lão sư của nơi này.

Liền coi như hắc triều xuất hiện trước thời hạn, cũng không tới nỗi biến thành như vậy đi?

Tình hình như nào rồi? Nhưng thủ vệ khác của nơi này đâu? Người gác đêm đâu?

Oanh! Oanh! Oanh!

Từ xa xa vang lên tiếng bạo tạc, dẫn sự chú ý của Hứa Nhạc tới, cũng đồng thời hấp dẫn cả sự chú ý của hai quái dị trước mắt.

Vu Thiền cùng Ngũ Thủ sau khi nghe thấy tiếng nổ, cũng liền bay tới.

Hứa Nhạc trầm mặc quan sát một hồi, sau khi xác nhận chỗ này đã thực sự không còn quái dị nào nữa, hắn mới chậm rãi buông lỏng miệng của Uông Mạn ra.

“Được rồi đấy, đi thôi.”

Hứa Nhạc quay đầu nhìn về phía Uông Mạn, lại phát hiện ra Uông Mạn vẫn một mực áp chặt vào trong lồng ngực hắn lúc này mặt đã đỏ bừng.

“Sao vậy.”

Uông Mạn nước mắt đầm đìa, tựa hồ rất nhanh sẽ phát khóc.

“Hứa Nhạc ca, phía dưới ngươi …”

Hứa Nhạc: …

Bản thân Hứa Nhạc cũng có chút không biết phải nói gì, sau khi len lén cúi đầu xuống thoáng nhìn lướt qua, ngay tức khắc cảm thấy rằng huynh đệ nhà mình đúng là không có tiền đồ.

Bản thân Hứa Nhạc cũng có chút không biết phải nói gì, sau khi len lén cúi đầu xuống nhìn lướt qua, ngay lập tức có cảm giác rằng huynh đệ nhà mình là không có tiền đồ.

Hắn hơi hơi cúi đầu, bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên lúng túng.

Đại khái trôi qua khoảng 30 giây, Hứa Nhạc mới một lần nửa ưỡn thẳng lưng:

“Được rồi, đi thôi.”

“Nhanh như vậy sao?” Uông Mạn đột nhiên hơi có phần hiếu kỳ.

Hứa Nhạc: ? ? ?

Cái gì vậy? Ngươi đang nói cái gì đó? Ngươi nữ nhân này sao lại có thể … đáng ghét như vậy a?

Hứa Nhạc có chút tự bế hướng về phía trước mà đi, còn Uông Mạn cũng một mực đi theo ở ngay phía sau hắn.

“Hứa Nhạc ca ngươi chờ ta chút với!”

Nhìn về bóng lưng của Hứa Nhạc, khoé miệng Uông Mạn hơi hơi nhấc lên.

Vừa rồi Uông Mạn không hề nhìn thấy Ngũ Thủ, bất quá với Vu Thiền nàng nhưng lại trông thấy nhất thanh nhị sở.

Dù rằng không biết đối phương là loại quái dị gì, nhưng thi thể của lão sư ở trong tay Vu Thiền, thì Uông Mạn vẫn nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Lão sư của đại học Hải Đăng, cũng không phải dạng nhân vật bình thường gì.

Bọn họ ít nhất cũng đều là cao thủ cấp 2, thậm chí còn cả cả tồn tại thuật sĩ cấp 2.

Cho nên vừa rồi Hứa Nhạc dù rằng tỏ ra cứng rắn, nhưng về bản chất, lại là đang bảo hộ lấy nàng.

Điểm ấy Uông Mạn vẫn là phân biệt rõ ràng được.

Hứa Nhạc vừa đi vừa chạy, rốt cục cũng tới được phòng học A7, còn Uông Mạn thì bám theo ở ngay phía sau hắn.

Trông giữ phòng học lúc này, chỉ có một người lão sư thân đeo đại kiếm.

Tuy rằng vẫn còn mang theo huy hiệu lão sư, nhưng đã đổi lại bằng một thân y phục chiến đấu, nhìn qua thập phần oai hùng bất phàm.

Bất quá trọng điểm thiên về của Hứa Nhạc cũng không phải là điều này, khiến hắn chú ý hơn chính là, vì cái gì mà nơi đây chỉ có mỗi một lão sư mà thôi.

Dù cho người lão sư này trông có vẻ thực lực bất phàm, nhưng so hắn với Vu Thiền vừa rồi, xem ra tựa hồ vẫn còn chưa đủ.

Lực lượng phòng vệ của trường, đã yếu tới trình độ này rồi sao?

“Lão sư.” Hai người trăm miệng một lời hô lên.

Lão sư thủ vệ của phòng học A7 Trương Triết sau khi nhìn về hai người Hứa Nhạc, ánh mắt rõ ràng là có dừng lại một chút.

Nhất là ở trên người Hứa Nhạc, ngưng lại thật lâu.

“Đến rồi a, ngươi trước tiến đến đây, còn ngươi ở lại bên ngoài.”

Lão sư đứng ở cửa chỉ chỉ Uông Mạn, nhưng về phần Hứa Nhạc thì phải lưu tại bên ngoài.

Uông Mạn dù rằng có chút ngốc, bất quá lại cũng không phải dạng ngu dốt gì.

Sau một hồi ngập ngừng lưỡng lự, liền tỉnh ngộ ra, Trương Triết đây là đang không để cho Hứa Nhạc đi vào:

“A, vậy Hứa Nhạc ca thì sao?”

“Ngươi trước cứ vào đi, những chuyện khác không khiến ngươi phải xen vào.”

“Không thể được, vừa ban nãy Hứa Nhạc đã cứu ra, hơn nữa lại còn là những hai lần.”

“Đi vào ngay.”

Thái độ của Trương Triết trở nên có chút cường ngạnh, Uông Mạn nhìn về Trương Triết, rồi lại hướng về Hứa Nhạc, trong chốc lát không biết phải nên làm như nào mới được.

Trương Triết là một người gác đêm có được kinh nghiệm phong phú đã giải ngũ.

Hiện giờ toàn thân Hứa Nhạc đều là dấu vết của mồ hôi, quần áo cùng vũ khí trong tay đều cho thấy rằng, hắn rõ ràng có vết tích từng giao tranh.

Vì nguyên cớ đó mà ở lần đầu tiên trông thấy Hứa Nhạc, Trương Triết đã liền biết rằng hai người khả năng vừa phải kinh lịch qua giao tranh.

Trạng thái của Uông Mạn tốt hơn, trên người lại cũng không có vết thương rõ ràng nào, và càng không tồn tại khí tức từ sự vật bị Cổ Âm Đa ô nhiễm qua.

Do đó hắn mới để cho Uông Mạn đi vào trong.

Còn Hứa Nhạc thì lại khác biệt, toàn thân nhiều vết trầy da, nhiều chỗ còn có cả vết máu.

Ngực có cả mảng vết máu lớn, trên cổ cũng có.

Một mảnh đỏ thẫm, căn bản nhìn không ra là của Hứa Nhạc, hay là của quái dị.

Cổ Âm Đa khí tức gần như là tuôn trào ra từ trên người, với loại trạng thái này, hắn khẳng định không thể để cho Hứa Nhạc tiến vào được.

Vạn nhất Hứa Nhạc hắn tới buổi đêm trong lúc đang xảy ra hắc triều mà biến dạng.

Vậy liền sẽ thành hổ giữa bây dê, không cách nào vãn hồi.

Trương Triết không có ý tứ đặc biệt nhằm vào Hứa Nhạc, nhưng vì an toàn của đại đa số mọi người, hắn nhất định phải ngăn Hứa Nhạc lại ở bên ngoài.

“Uông Mạn, đi vào đi.” Hứa Nhạc lúc này mở miệng.

“Có thể không đi được không?”

Uông Mạn tha thiết nhìn Hứa Nhạc, nhưng ánh mắt Hứa Nhạc bất chợt trở nên lạnh lùng.

“Đi vào.”

Nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm của Hứa Nhạc, Uông Mạn hơi có chút sợ hãi.

Mặc dù mới chỉ gặp lại nhau được một khoảng thời gian ngắn, nhưng nàng phát hiện ra, Hứa Nhạc trước mắt cùng Hứa Nhạc ngày xưa quả thực như ngày đêm khác biệt vậy.

Dưới lời yêu cầu của Hứa Nhạc, nàng chỉ đành thành thành thật thật bước vào phòng học.

“Ai!”

Nhìn thấy Uông Mạn đã chủ động đi vào, Trương Triết mới nhẹ nhàng thở ra, bản thân Hứa Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm tạ.”

Trương Triết hướng về Hứa Nhạc nói lời tạ lỗi, một lão sư chỉ bởi vì chút chuyện nhỏ như này mà lại nói lời tạ lỗi với một sinh viên, điều này khiến Hứa Nhạc có chút ngoài ý muốn.

“Không cần đâu lão sư, ta biết ngươi là đang nghĩ cho bọn họ.”

“Ngạch.”

Lời của mình bị người khác giành lấy, Trương Triết cho rằng có chút không hợp lí, bất quá hắn vẫn cười cười.

Biểu tình có phần lạnh lùng trước đó, cũng vào lúc này mà hoà hoãn đi.

“Ta mặc dù không thể để ngươi đi vào, nhưng ngươi vẫn có thể lưu lại chỗ này.

Thực lực của ta so với thuật sĩ thì chẳng ra sao, nhưng trước khi ta chết, ta vẫn sẽ bảo hộ lấy sinh viên của mình, bao quát cả ngươi.”

Những lời tuỳ tâm mà nói này của Trương Triết, khiến Hứa Nhạc không khỏi sinh ra một chút hào cảm.

“Tạ ơn lão sư.”

“Không cần phải khách khí, suy cho cùng thì ngươi cũng là một học sinh.”

Hứa Nhạc nhìn về Trương Triết, sau khi trầm mặc mấy giây, vẫn là quyết định đem tình hình mình nhìn thấy kịp thời báo ra cho hắn.

Bởi ngoại trừ Trương Triết trước mắt, hắn dường như cũng không còn ai để mà trông cậy vào.

“Trương Triết lão sư, ta vừa nãy …”

“Vừa nãy làm sao?”

“Ta vừa rồi trông thấy được Vu Thiên, nó cầm một nửa thi thể lão sư ở trong tay, không thấy rõ hình dạng.”

“Vu Thiên, ngươi nói là Vu Thiền ư? Là màu đen hay là màu trắng?”

Nghe thấy Vu Thiên, Trương Triết có vẻ chấn kinh, hơn nữa còn hỏi ngược lại xác minh vấn đề xem là màu đen hay màu trắng, đã khiến Hứa Nhạc minh bạch rằng mình đã hỏi đúng người rồi.

“Màu trắng.”

“Như thế a! Được, ta biết rồi.”

Trương Triết dường như có điều suy nghĩ gật gật đầu, sau đó lấy ra một tờ giấy có chút cổ quái, xoè ngón tay ra, tiếp đấy đem máu đè lên, giấy ngay lập tức bốc cháy rồi biến mất.

“Đa tạ ngươi đã cung cấp tình báo cực kỳ quan trọng.

Tiếp theo, nhất định sẽ phải tiến hành khen thưởng đối với ngươi.”

Dù cho đối với cái khen thưởng kia cũng có phần chờ mong, nhưng Hứa Nhạc cảm thấy cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn chút:

“Lão sư, ở trong trường vì sao lại có nhiều quái dị như vậy? Người gác đêm cùng lực lượng phòng vệ của trường đâu cả rồi?”

“Ngươi tên là gì?”

Trương Triết không có giải đáp ngay vấn đề cho Hứa Nhạc, mà lại đi hỏi tên của Hứa Nhạc.

“Ta gọi Hứa Nhạc.”

“Hứa Nhạc a, hắc triều ngày hôm nay, tình hình có phát sinh cải biến, khả năng so với quá khứ sẽ có khác biệt.

Tình huống cụ thể phía trên cũng không có giải thích rõ, bất quá có thể xác định rằng, buổi đêm hôm nay so với trước đó thì nguy hiểm hơn rất nhiều.”

“Ta đã biết.”

Hứa Nhạc đương nhiên phải biết, hắc triều đã không còn đơn thuần là hắc triều nữa.

Hồng Nguyệt Chi Kiếp, mới là danh tự chân chính của hắc triều đêm nay.

“Lão sư, người dường như đối với Vu Thiền có chút hiểu rõ, liệu có thể nói cho ta biết không?”

“Đương nhiên có thể, bất quá cái ta hiểu rõ cũng không tính là quá nhiều.”

“Không quan hệ, cứ có bao nhiêu thì nói bấy nhiêu thôi.”

“Được, Vu Thiền còn được gọi bằng Vô Thường, về phần Hắc Bạch Vô Thường, là cặp cá thể song sinh ô nhiễm giả phân cấp quái

Màu trắng tức Bạch Thiền, giống cái, có thể khu sử tà linh, sử dụng vu thuật.

Màu đen tức Hắc Thiền, giống đực, nhục thân thập phần cường đại, đao thương bất nhập.

Bởi vì ngoại hình cực giống nhân loại, cho nên cũng có người xưng hô với chúng là Đoạt Mệnh Nhân, phi thường mạnh mẽ.

Lại cũng có người gọi chúng là sứ giả của tử thần.

Bởi thời điểm mà hắc bạch Vu Thiền xuất hiện, tai ương cũng sẽ đồng thời sinh ra.”

“Nếu như Vu Thiền xuất hiện ở đây, lão sư có biện pháp nào để ứng phó không?”

“Điều này …” Trương Triết nghẹn giọng.

Nghe đến đó, nội tâm Hứa Nhạc đã có một chút phán đoán, không nói những thứ khác, Trương Triết trước mắt khẳng định là đánh không lại Vu Thiền.

Vạn nhất Vu Thiền xuất hiện, vậy cùng đành phải dựa vào cóc rồi!

Quả nhiên, người cũng chỉ có thể dựa vào mình.

Buổi đêm hôm nay, sợ là không đơn giản a!

------------------------

Trans note: week 5 - done

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang