Cổ Âm Đa Linh Hồn Chi Thụ không có hồi đáp lại.
Hoặc là nói, nội tâm Hứa Nhạc càng lúc càng thêm tĩnh mịch, đã là sự hồi đáp tốt nhất rồi.
Cân nhắc qua trường kiếm tiêu chuẩn trong tay, Hứa Nhạc chưa từng lần nào được dùng qua loại vũ khí kiếm này.
Bất quá cũng không tệ, Hứa Nhạc nghĩ.
“Hồi nhỏ mà sở hữu thứ đồ chơi này, bông cải trong vòng mười dặm liền sẽ mất đầu.”
Hứa Nhạc hít sâu vào một hơi, quan sát thi trảo đã gần trong gang tấc, bất thình lình rút kiếm ra!
Keng!
Thanh âm sắt thép va chạm vào nhau vang lên ở mũi kiếm, bén nhọn cắt dọc theo từng bắp thịt cùng khớp xương, móng vuốt của hoạt thi đã bị một kiếm của Hứa Nhạc chém xuống.
Nhưng hoạt thi trước mặt lại chẳng mảy may ngưng lại, việc mất đi bàn tay đối với nó, tựa hồ cũng không phải là sự tình đáng phải để tâm.
Một lợi trảo khác của nó lần nữa quét về hướng Hứa Nhạc, xong cánh tay phải cầm kiếm của Hứa Nhạc, đã có chút nhấc lên không nổi.
Toàn bộ cánh tay của hắn đều đang run rẩy
Khuyết thiếu đi rèn luyện thân thể, dù rằng có được Lão Binh Chi Hồn gia cường thêm, nhưng cũng không thể nào cùng hoạt thi đánh đồng.
Một kích va chạm, cũng là đủ để cánh tay Hứa Nhạc nhất thời tê liệt rồi.
Hắn sợ rằng phải mất một lúc lâu, thì cánh tay mới có thể khôi phục lại được tri giác.
Bất quá nội tâm Hứa Nhạc lại vẫn thập phần bình tĩnh, biểu lộ đạm mạc đó, đồng dạng như thể đối với trận chiến này đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Những đồng học ở phụ cận chung quanh, bao quát cả nữ sinh được Hứa Nhạc cứu kia.
Trông thấy Hứa Nhạc chém xuống một bàn tay của hoạt thi, liền lập tức bị kinh sợ:
“Ngoạ tào, người này mạnh mẽ quá vậy.”
“Huynh đệ, cố lên.”
“Có quái dị, mau mau tới tương trợ.”
Một số người đã ngưng lại bước chân, âm thầm cổ vũ cho Hứa Nhạc.
Còn một số người lại lớn tiếng la lên, muốn xông tới trợ giúp Hứa Nhạc.
Bọn họ cũng chỉ là vài học sinh phổ thông, nhưng trong lúc kinh hoảng lại không có lui bước, giọng nói của họ đồng thanh la lên, cũng rơi vào bên trong lỗ tai Hứa Nhạc.
Những lời này để Hứa Nhạc sinh ra một cảm giác khó mà tự mô tả được.
Ở kiếp trước của Hứa Nhạc, bởi vì một chút ít sự tình, một vài người nguyên do, mà thế giới đã trở nên vô cùng thờ ơ.
Dù rằng lão nhân có ngã lăn ra trên đất, đi tới hỏi han dù chỉ một người cũng không có được.
Loại hờ hững kia khiến Hứa Nhạc vô cùng khó chịu, nhưng hắn cũng đành vô lực chả thay đổi được gì.
Bất quá ở tại nơi đây, lại không có kiểu tình huống ấy.
Mấy người này, kể cả có tôn quý như học sinh đến từ thượng thành khu, cũng chảy xuôi một bầu nhiệt huyết đặc hữu của thời đại hắc ám.
Dù rằng những người này không sở hữu siêu phàm chi lực, vẫn như cũ dám đương đầu với sự hắc ám của thế giới này, đối mặt với những thứ khiến cho người ta phải sợ hãi kia.
Có lẽ bọn họ vô cùng nhỏ yếu, nhưng bọn họ cũng lại thực quang minh.
Hứa Nhạc lần đầu tiên cảm nhận được, hắc ám thế giới trước mắt này, cũng rất tốt đẹp.
“Đều lui cả lại, ta muốn bắt đầu…giết địch.
Khục, đừng gây trở ngại cho ta.”
Hứa Nhạc ung dung móc ra lân hoả, trong lòng thầm nhẩm đếm số bước, phán đoán lấy khoảng cách, tiếp theo đó đem lân hoả quẳng ra ngoài.
Ầm!
Một trận hoả diễm bùng cháy lên, số lượng lớn đá vụn cùng cát nổ tung ở ngay trên mặt hoạt thi.
Uy lực bạo nổ dù rằng không mạnh, nhưng với khoảng cách gần như thế, cũng đủ để nổ tung con mắt của hoạt thi rồi.
Hoạt thi một mực bảo trì lấy điên cuồng trước đó, lúc này rốt cục cũng phải hét thảm lên một tiếng.
Bước chân cũng bắt đầu trở nên thất tha thất thểu, thối lui lại về phía sau.
Kể từ khi không còn con mắt, khả năng thâu tóm thông tin của nó rõ ràng đã chịu hạn chế, bắt đầu giương nanh múa vuốt ra càn quét chung quanh người.
Hứa Nhạc lùi về phía sau mấy bước, né tránh lấy phạm vi công kích của nó.
Nhưng đầu hoạt thi này vậy mà đột nhiên quay đầu hướng về phía cô gái.
Nhãn cầu không còn có thể nhìn thấy, tự nhiên là bắt không được Hứa Nhạc, nhưng cảm nhận đối với nỗi sợ hãi của nó lại không liên quan gì tới đôi mắt cả.
Hứa Nhạc nhìn về phía nữ sinh đang đờ đẫn kia, sau một phen dò xét trên dưới, bắt đầu suy nghĩ lung tung:
“Một tiếng Hứa Nhạc ca này rất thân mật, cũng không biết người đối với ta là như thế nào, nhưng nếu là bạn gái, vậy thì hồi phong ba này … Miễn cưỡng cũng không tính là thua thiệt gì.”
Lắc lắc đầu, hắn hét lớn:
“Mau trốn đi!”
Cô gái nghe được Hứa Nhạc lần nữa hô lên, ánh mắt dường như đã lấy lại được một chút thanh minh.
Mà việc Hứa Nhạc hô lên, cũng thu hút cả sự chú ý của hoạt thi.
Nó dù rằng không thể nhìn thấy thứ gì, nhưng lỗ tai lại đâu có điếc.
Bản năng của quái dị khiến nó quyết phải ưu tiên đi giải quyết cái mối uy hiếp tức Hứa Nhạc này, vậy nên liền lần nữa hướng Hứa Nhạc mà lao vọt tới.
“Tốc độ nhanh thật!”
Hứa Nhạc hơi lay động cánh tay phải cứng ngắc của mình một chút, thấy cũng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Hắn liền chậm rãi hít sâu lấy một hơi.
“Lão Binh Chi Hồn, dù đã chết nhưng vẫn còn tồn tại.”
Kiếm thuật quân đội của Chu Khắc, tựa hồ tại thời khắc này đã được gia trì hết vào trong thân thể hắn.
Hai tay cầm lấy kiếm, Cổ Âm Đa Linh Hồn Chi Thụ trong nháy mắt đem toàn bộ hoảng loạn cùng sợ hãi của Hứa Nhạc hấp thu sạch.
Quả của sự sợ hãi đang nằm trên cây, cũng tại lúc này mà viên mãn.
Trái cây sau khi thành thục liền toả ra đầy ắp năng lượng, khiến Hứa Nhạc cảm thụ được một hồi thông suốt mà trước nay chưa từng có.
Động tác tiếp theo, quỹ tích tấn công của hoạt thi, hắn vậy mà giống như có thể đoán được nhất thanh nhị sở.
“Nó sẽ dùng vuốt trái đâm vào trái tim của ta, rồi tiếp đó dùng miệng cắn đứt cổ ta.
Quá trình này, ước chừng sẽ hoàn thành trong khoảng 4.3 giây, như vậy là đủ rồi.”
Hứa Nhạc suy xét tới rất nhiều sách lược hòng ứng đối, nhưng những suy tính ứng đổi này, cũng chỉ dùng đến một cái chớp mắt ngắn ngủi thôi.
Hoạt thi vẫn còn cách hắn một khoảng cách dài, trong thời gian tiếp theo, Hứa Nhạc thậm chí còn có thể suy nghĩ ra được biện pháp tốt nhất để giết chết hoạt thi.
“Ta phải nên làm như nào đây? Có rồi.”
Hứa Nhạc trầm tư một hồi lâu, bất quá trong mắt người khác thì cũng chỉ thoáng lâu hơn cái chớp mắt một chút.
Hắn đồng dạng lao về phía hoạt thi, đâm thẳng thiết kiếm.
So sánh với hoạt thi, lực lượng của hắn rất nhỏ, liền coi như nhận được gia trì từ Lão Binh Chi Hồn, thì muốn dựa vào lực lượng bản thân đi chém giết cùng hoạt thi, cơ hồ là bất khả thi.
Do đó, hắn phải mượn thêm lực lượng.
Nhưng sức lực từ đâu mới được?
Đương nhiên là chính bản thân hoạt thi rồi.
Tốc độ của hoạt thi cực nhanh, nhưng tốc độ nhanh cũng đồng thời đem tới động năng khổng lồ.
Lực lượng từ việc Hứa Nhạc lao vọt tới, lực lượng do đâm thẳng mũi kiếm, tăng thêm cả lực trùng kích vào hoạt thi của bản thân.
Loại lao lên như thế này, đã đủ rồi.
Bởi vì chiến đấu phát sinh quá nhanh, rất nhiều người vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Tới khi cả hai đã mỗi lúc một gần hơn, thẳng cho đến khi Hứa Nhạc hướng tử cầu sinh, thời điểm đã phóng về phía hoạt thi, bọn họ mới triệt để tỉnh ngộ lại.
Một người bình thường lại hướng quái dị mà công kích, đây là cần dũng khí cỡ nào?
Vụt!
Thiết kiếm cắm sâu vào não.
Xương sọ của hoạt thi rất cứng, cơ hồ bẻ cong thanh kiếm đến mức hỏng.
Nhưng lực trùng kích từ cả hai vẫn coi như đã đủ, thiết kiếm dù bị uốn cong, nhưng chung quy vẫn đã xuyên được thủng đầu hoạt thi.
Còn bản thân Hứa Nhạc, cũng ở thời khắc này mà bị đánh bay ra ngoài.
Ầm!
Nặng nề ngã lên mặt đất, Hứa Nhạc cảm giác xương cốt mình hẳn cũng sắp nát bét rồi.
Lực lượng của hoạt thi quá mức bất hợp lí.
Đây vẫn chỉ là quái dị cấp 1, nếu là với một cấp bậc cao hơn, dù cho chỉ mới là cấp 2.
Thứ quái vật như thế mà xông vào giữa đoàn người, Hứa Nhạc có thể tưởng tượng ra, đó tuyệt đối là một hồi tàn sát.
Hắn lại nghĩ, nếu như bản thân có được một khẩu súng kíp liền tốt rồi.
Liên tưởng tới lần trước giảo sát hoạt thi vô cùng dễ dàng, ở lần này, hắn cơ hồ đã đem tất cả điều kiện ra phát huy đến cực hạn, khó khăn lắm mới có thể đem một đầu hoạt thi giết chết.
Chênh lệch của cả hai, không cần nói cũng biết được.
Uy lực của súng đạn, mặc kệ ở thế giới nào, đồng dạng đều rất cường đại!
“Hô, hình như thắng rồi.”
Hoạt thi ngã xuống khiến cho rất nhiều người phải sửng sốt.
Bọn hắn khiếp sợ không chỉ là hoạt thi đã chết rồi, mà càng bởi vì Hứa Nhạc không có thể hiện ra lực lượng của một người siêu phàm.
“Người kia, hắn vậy mà thật làm được!”
“Đúng vậy a, hắn làm được, hắn đã giết chết hoạt thi rồi.”
“Người bình thường không dùng súng ống mà lại giết chết được quái dị sao?”
“Quá mạnh.”
Mặc dù bị một đám người quây xem, tiếp đó điên cuồng thổi phồng cảm giác tốt vô cùng, bất quá Hứa Nhạc vẫn cho rằng, bọn họ lúc này hẳn nên đi làm những việc khác đi.
Bởi rốt cuộc thì da mặt của hắn cũng có chút mỏng, bị nhiều người vây quanh thổi phồng, kỳ thực vô cùng xấu hổ.
“Thực ra cũng không tồi…”
“Hứa Nhạc ca.” Cô gái ngồi xuống ở trước mặt Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc từ góc độ này mà nhìn lại.
WOW! [1]
----------------
[1] Trans note: chắc sắp mọc ra quả của dục vọng thứ 17 rồi đấy =)))