Moi người ở chung quanh, lúc này nhìn về Hứa Nhạc đồng dạng đều cùng một dáng vẻ giống như tránh đi còn chả kịp.
Hứa Nhạc có chút bất đắc dĩ, ta căn bản cái gì cũng không làm đó nha? Các người có thể hay không đừng dùng cái ánh mắt ấy để nhìn ta chứ?
Hứa Nhạc trông ra tứ phía, cơ bản liền xác định ở chỗ này là không ai nguyện ý chịu đi giúp đỡ rồi.
Hắn chỉ đành kiên trì tự mình đi tới phía trước Lý Mặc.
“Vị bạn học này, để ta kéo ngươi đứng dậy.”
Lý Mặc ngẩng đầu nhìn về Hứa Nhạc, chất chứa trong ánh mắt không biết là nỗi niềm ân hận hay sự sợ hãi:
“Đại ca, đừng giết ta mà, ta chỉ muốn hảo hảo đi học thôi.”
“Ngươi thật sự không cần ta giúp đỡ à?”
“Thực không cần đâu, đại ca ngươi vội gì thì cứ đi đi, ta vẫn rất ổn mà.
A đúng rồi, ở đây là 5 đồng, liền ứng với một nửa tiền sinh hoạt trong tháng này của ta, đại ca đừng ngại ít đấy.”
Hứa Nhạc quan sát Lý Mặc với máu tuôn ra không chỉ từ mỗi trán, lại còn cả chỗ tiền trong tay hắn nữa, ngay tức khắc trầm mặc.
Dù sao hiện tại có nói gì thêm cũng sẽ không có ai đi tin cả.
Hắn cũng không lấy 5 đồng tiền kia mà liền chuẩn bị rời đi ngay, dĩ nhiên không phải bởi đột ngột đổi tính.
Mà là bởi tại trong nháy mắt động lên tham niệm, Hứa Nhạc liền có một loại cảm giác rằng.
Nếu cầm lấy 5 đồng tiền kia, ắt sẽ sinh chuyện.
“Li li nguyên thượng phổ![1]” Hứa Nhạc nhủ thầm.
“Đại ca đi thong thả.”
…
Đến trường học, liếc nhìn tháp đồng hồ, vẫn còn một khoảng thời gian.
Hồng Nguyệt chi kiếp là cái gì, so với hắc triều tột đến cùng có hay không là chung một khái niệm, hắn đến giờ vẫn chưa xác định được.
Nhưng tình huống thực tế của hắc triều, thì hắn lại biết rõ.
Vô số quái dị sẽ hướng thẳng mũi tấn công về cứ điểm của nhân loại, mục tiêu của chúng, là khu vực sâu nhất của Hải Đăng, tháp cao.
Do đó kể cả khi tường thành phòng thủ có đôi chỗ bỏ sót, thì cư dân lưu lại tại hạ thành khu, cũng không có quá nhiều hung hiểm.
Bây giờ súng kíp đại pháo uy lực mạnh như thế, tại hắc triều mấy năm này, trừ ra ngẫu nhiên có báo cáo về việc rải rác một vài quái dị sát hại người dân tại hạ thành khu ra.
Thì đã không còn có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người được nữa.
Đại học Hải Đăng vẫn là khu vực trọng điểm phòng hộ của thành bang Hải Đăng, ở lại tại đây liền sẽ đảm bảo đầy đủ an toàn.
“Hẳn là nên trở về ký túc xá trước đã, chỗ đó chắc vẫn còn bảo lưu lại một vài thứ.”
Thời điểm Hứa Nhạc đang định hướng về chỗ ký túc xá cho học sinh, thì một thứ âm thanh chói tai, vang lên từ phía loa phát thanh.
Nghe qua, tựa như là tiếng ma sát do cầm lấy micro quá mức khẩn trương vậy.
“Két két, tất cả đồng học xin hãy chú ý, tất cả đồng học xin hãy chú ý.
Mời ngay lập tức tiến về tập hợp tại ba khu vực phòng học A, B, C, để tập trung lại phòng thủ, và tập trung bảo hộ.
Cổ Âm Đa hắc triều đêm hôm nay khả năng sẽ có chỗ thay đổi.
Mời các bạn bắt buộc phải tuân theo lời phát thanh, bảo vệ tốt lấy bản thân.”
Phát thanh từ trường học liên tục vang lên, học sinh ở chung quanh ngay lập tức nhìn về phương hướng phát thanh.
Trong mắt của bọn họ phần lớn đều ánh lên vẻ khó hiểu, không quá tin tưởng, cũng lại chẳng buồn để tâm đến.
Mãi cho đến khi người phát thanh hít thở sâu mấy lần, rồi mới lại lên tiếng:
“Các bạn học, ta là phó hiệu trưởng Mặc Lan, điều ta nói vừa rồi tất cả đều là thật.
Xin mọi người bảo trì lấy trấn định, dựa vào kiểm tra đo lường từ Hải Đăng nghị hội, Cổ Âm Đa hắc triều lần này có thể sẽ xảy ra tình huống không thể không chế được.
Mọi người nhất định phải thật mau chóng tiến về ba khu vực phòng học ABC, cùng với các lão sư thủ hộ thiết lập điểm phòng thủ.
Đại học Hải Đăng là hi vọng của Hải Đăng, chúng ta sẽ không bỏ rơi bất kì một học sinh nào.
Do đó ta cũng hi vọng mọi người có thể tự biết trân quý lấy bản thân, chiếu theo yêu cầu mà đi thực hiện.
Nguyện cho ánh sáng của Hải Đăng sẽ vĩnh viễn chiếu rọi mọi người.”
Từ trong lời nói của phó hiệu trưởng Mặc Lan, đã khiến cho rất nhiều học sinh khi nghe thấy phải hoảng sợ, với thân phận là một học sinh, nhận thức của bọn họ vẫn rất đầy đủ.
Hắc triều không phải là không có chút nào đáng sợ, mà bởi do đã được thủ vệ cùng người gác đêm ngăn lại tại phía bên ngoài thành rồi.
Hiện giờ đến cả hiệu trưởng cũng đã đi ra nói hôm nay sẽ có chuyện, vậy đó mới thực là vấn đề lớn.
Phát thanh bắt đầu lặp lại, những học sinh với thần sắc khác nhau này, bước chân cũng nhao nhao trở nên dồn dập hơn.
Hứa Nhạc trầm mặc trong vài giây:
“Cái gọi là Hồng Nguyệt chi kiếp, cao tầng Hải Đăng vậy mà cũng có điểm phát giác ra sao?
Mà thôi quên đi, mặc kệ như nào, trước cứ về ký túc xá lấy đồ đã.”
…
Hứa Nhạc một đường bước nhanh, tới bên cạnh ký túc xã nữ, lại trông thấy một nam sinh đang vội vàng chạy tới, liền ngay tức khắc dừng chân lại.
“Đây là…”
Thân thể hắn căng cứng, bởi vì hắn thấy được vô cùng rõ ràng, đằng sau người này có một huyễn ảnh cao gần hai mét đang bám chặt vào.
【 Quái dị cấp 1, Ngũ Thủ, u linh. 】
Cái thứ gọi là Ngũ Thủ, liền chính là mọc ra năm cái đầu lâu của động vật, ngựa cầm đầu, tiếp theo lần lượt là dê, trâu, gà, chó.
Mỗi cái đầu lâu đều ngậm lấy một loại vũ khí, cũng không có cánh tay, thoạt nhìn hết sức doạ người.
Nó giắt ở ngay đằng sau người học sinh này, cái đầu ngựa ngậm liêm đao ở trong, rất nhanh thôi liền đã sắp cắt cổ người học sinh.
Hứa Nhạc trông thấy một màn trước mắt này, trong thoáng chốc không biết là nên la lớn lên, hay phải giả bộ bỏ mặc.
Ngay khi Ngũ Thủ đang muốn thu hoạch lấy đầu người này, Hứa Nhạc không biết như thế nào, mà lại nghĩ tới Cam.
“Ngày tích một thiện, tháng tị một kiếp.”
Hắn liền không nhịn được nữa mà quát lên một tiếng thật to.
“Này! Coi chừng…”
Người học sinh kia nhất thời sững sờ, tiếng la to của Hứa Nhạc tựa hồ có vẻ đã phát huy tác dụng.
Nhưng Ngũ Thủ đằng sau lưng hắn thì căn bản không có để ý gì tới Hứa Nhạc, động tác trên miệng con ngựa cũng không hề ngưng lại chút nào.
Nó cứ như vậy một đao lau đi.
Không có máu tươi vẩy ra, không có vết thương, cũng không có âm thanh.
Người học sinh này cứ vậy mà thẳng tắp đổ rạp, tựa hồ như chỉ lâm vào hôn mê mà thôi.
Nhưng Hứa Nhạc biết, linh hồn người này đã bị cắt đứt rồi!
Nếu ở thời điểm bình thường, hiện giờ sẽ có học sinh lui tới xem xét hắn một chút.
Bởi suy cho cùng, giúp đỡ lẫn nhau cũng là quan điểm chính trong thời đại hắc ám này mà.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều còn đang vội vội vàng vàng đi thu dọn đồ đạc, rồi chạy tới phòng học thiết lập phòng thủ.
Chuẩn bị kế tiếp ứng phó với khả năng hắc triều xuất hiện mối nguy, nên căn bản không có thời giờ, và lại cũng không có tâm tình riêng tới đây xem xét qua.
Người học sinh này cứ thế mà đã bị Ngũ Thủ giết chết.
Nhìn qua quá trình Ngũ Thủ thôn phệ lấy linh hồn người chết, Hứa Nhạc không biết có nên hay không đi mở miệng cảnh báo cho những người khác.
Ngay thời khắc vẫn còn đang chần chờ, ánh mắt của Ngũ Thủ tựa hồ cảm ứng được, liền bắt đầu quét về phía của hắn.
Như thể là đang truy tìm con mồi mới vậy.
Hứa Nhạc tê cả da đầu, lưng túa đầy mồ hôi.
Hắn biết, nếu lúc này mà chạy trốn, nhất định sẽ bị phát hiện ngay.
Hắn đi ngược hướng với tuyến đường cũ, ánh mắt hơi chút buông xuống, chết lặng bước về phía trước, ngón tay nắm chặt không ngừng.
Ở dưới ngón tay, liền là ấn ký của Kim Thiền.
Kim Thiền có được năng lực giảo sát u linh, lần trước u linh Chu Khắc là cấp 1, đầu Ngũ Thủ trước mắt này cũng mới cấp 1.
Kim Thiền tuyệt đối có thể giết chết được đối phương.
Ngay lúc Hứa Nhạc đang chuẩn bị ra tay, Ngũ Thủ thoáng lướt nhìn qua Hứa Nhạc, hơi chút chần chờ, nhưng cũng lại có phần nào đó khinh thường.
Kế tiếp, Ngũ Thủ như thể là chịu ảnh hưởng bởi một thứ gì đó, hướng lên bầu trời rồi bay đi mất.
Hứa Nhạc thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể cảm giác được rằng Ngũ Thủ đã rời xa rồi.
Nhưng hắn cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, hắn sợ nếu ngước lên nhìn bầu trời một cái, vừa vặn lại đối mặt cùng với Ngũ Thủ, vậy liền nguy rồi.
Tỷ lệ của loại chuyện này phi thường nhỏ, nhưng trong phim truyền hình luôn luôn có kiểu diễn biến như thế, nên Hứa Nhạc cũng không mong ở mình sẽ xuất hiện cái loại tình huống này.
“Hẳn là không sao đâu.”
…
Rời khỏi khu dành cho nữ sinh, lại đi thêm đôi ba bước, Hứa Nhạc đã tới được khu ký túc xá nam.
Lướt qua đoàn người, nhanh chóng chạy tới ký túc xá của bản thân, số 18 phòng 202.
Chuỷ thủ cùng súng kíp trước đó đã bị người gác đêm lấy đi, những đồ vật mà nguyên chủ lưu lại tại ký túc xá, có lẽ cũng là những món đồ giá trị cuối cùng rồi.
Xác định được kí túc xá không còn ai, Hứa Nhạc trực tiếp đem ván giường của mình nâng lên.
Bên dưới giường có một cái bao được buộc bằng dải vải, cùng với một thanh trường kiếm bọc trong vỏ.
Đây chân chính là một thanh kiếm theo tiêu chuẩn thủ vệ, do hắn dùng học bổng cho hai năm để mua về.
Nguyên chủ thậm chí còn có ý nghĩ đi đăng kí một khoá kiếm thuật, nhưng mấy ý tưởng tưởng này, đều là bởi đạt được sổ tay thuật sĩ mà phải gác lại.
Ngoại trừ vũ khí ra, phía trong bao còn có thêm hai khối lân hoả đoàn.
Lân hoả vốn là phụ phẩm của luyện kim thuật sĩ, hiểu đơn giản thì đối với luyện kim thuật sĩ đây là thứ không cần thiết, đồ bỏ đi.
Nhưng cho dù đối với thuật sĩ là rác rưởi không cần tới, thì ở trong tay người phàm lại là bảo bối hữu dụng.
Lân hoả phi thường kém ổn định, rất dễ bạo tạc.
Đem lân hoả đi làm nội hạch, buộc lên một khối đá lửa nhỏ, lại dùng cát, đá vụn bao khoả, liền có thể tạo ra một thiết bị phát nổ đơn giản, có điểm giống với lựu đạn đất.
Lấy được vũ khí cùng với lân hoả, Hứa Nhạc thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Có được vũ khí, hắn mới tính là an tâm phần nào.
Nhìn xem đám người dưới lầu đi tới đi lui, Hứa Nhạc lại nghĩ tới quái dị u linh thể vừa rồi đụng phải trên đường, Ngũ Thủ.
Cho dù nguyên chủ từng có nghiên cứu nhất định về quái dị, y nguyên đối với u linh thể vẫn không có bất kì biện pháp nào.
“U linh thực sự khó đối phó.”
Ngay lúc Hứa Nhạc đang cảm khái, một dòng nhắc nhở lại đột ngột xuất hiện.
【 Bên trong phạm vi an toàn tồn tại một cỗ thi thể, thời gian tử vong đã vượt quá 4 giờ, khoảng 15 giây sau thi thể sẽ trở thành quái dị cấp 1. 】
Hứa Nhạc: ….
---------------------
[1] Li li nguyên thượng phổ: Trích từ câu đầu trong bài thơ “Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt” của Bạch Cư Dị - Lý Bạch, điểm khác biệt là từ “Thảo” ở cuối đổi thành “Phổ” nguyên văn 2 câu đầu bài thơ: Ly ly nguyên thượng thảo – Nhất tuế nhất khô vinh (Đồng cao cỏ mọc như chen – Khô tươi thay đổi hai phen năm tròn, dịch bởi Tản Đà), ý câu này để chỉ một điều gì đó quá mức không hợp thói thường, còn với câu của tác giả, thông qua việc gia tăng độ dài từ khiến nó mang ý chỉ một điều gì đó nhấn mạnh sự quá mức không hợp thói thường so với nguyên bản, là cách chơi chữ của mấy ông tàu thôi (hình như thế).
Trans note: week 4 – done.