Hứa Nhạc trong nháy mắt tiếp nhận lấy cơ man ký ức, duy chỉ có đoạn ký ức này, lại mãnh liệt như thể chân chính tự mình đồng dạng trải qua.
Có lẽ đoạn ký ức này, chính là phần không cam lòng nhất của nguyên chủ đi!
Trừ bỏ những điều đó ra, Hứa Nhạc từ bên trong chỗ trí nhớ của nguyên chủ, còn tìm thấy được rất nhiều thứ không thể nào tưởng tượng nổi.
Bất quá nếu muốn xác minh được mấy cái này, liền sẽ phải hoàn thành một việc trước đã.
Đó chính là phải sống sót trở về.
Hiện tại thoạt nhìn đúng là đã an toàn, nhưng theo tình hình thực tế, so với hắn tưởng tượng lại càng thêm hỏng bét.
Sự tình sau đây phải đối mặt, không chút nào so với hai quái dị đơn giản hơn.
Bởi thứ kế tiếp mà hắn phải đối diện, là con người a!
…
Hứa Nhạc thoáng nhìn lại cái huân chương kia, vẻ mặt bắt đầu trở nên rối rắm.
Đây là một khối huân chương được làm bằng đồng.
Ở ngay chính diện là biểu tượng ngọn hải đăng, phía mặt sau thì ghi chép một vài thông tin về thời gian, còn cả công tích chủ yếu của chủ nhân huân chương.
Chữ rất nhỏ, lít nha lít nhít, bất quá thị lực của Hứa Nhạc cũng không tồi, về cơ bản vẫn có thể nhìn thấy rõ được.
【 Hải Đăng nhị đẳng công trạng, tại tân lịch năm 335, ở khu B17 cứu vớt một thuật sĩ khai phá hắc ám. 】
【 Hải Đăng nhất đẳng công trạng, tại tân lịch năm 339, thuận lợi xuất ngũ. 】
【 Lão Binh Chi Hồn, dù đã chết nhưng vẫn còn tồn tại -- đội Liệp Đao 11 mã số 93 – Chu Khắc. 】
Dù rằng chỉ là vài câu đơn giản nhưng trên này vẫn là hiển lộ ra không ít tin tức.
Nhất là khi Hứa Nhạc lại còn có được cả ký ức của nguyên chủ, hai thứ hợp lại, hắn liền có thể khẳng định được không ít thông tin.
Thứ nhất, hắn đã thực sự xuyên việt rồi, dù rằng vô cùng khó tin, nhưng lại là sự tình chính xác trăm phần trăm, cơ bản không cần phải hoài nghi thêm, nơi này cũng không có đang diễn kịch, lại cũng càng không phải là một trò chơi.
Thứ hai, thành bang nơi hắn ở gọi là Hải Đăng, ngoại trừ Hải Đăng ra, còn có ba khu vực an toàn quy mô lớn do con người thiết lập nên.
Phân biệt là quốc gia tôn thờ vũ lực Thiên Thuỵ Lập Phong, thủ đô khoa học công nghệ Zion, còn có cả thánh địa thuật sĩ Hồng Nguyệt Thánh Điện.
Và thứ ba, tại thế giới này, tồn tại siêu phàm lực lượng.
Nếu như cái huân chương trong tay hắn đây mà thật sự cùng loại đồ vật với thứ nằm trong ký ức của nguyên chủ.
Vậy giá trị của nó, liền khó có thể mà ước lượng ra được.
“Di vật của Cổ Âm Đa trong truyền thuyết a! Đây chân chính là siêu phàm vật đó.
Nhưng về phần nguyện vọng của lão Chu … Ai.”
Hứa Nhạc thở dài, cũng không biết nên đi xử lí như thế nào.
Tính cách của nguyên chủ vô cùng không hợp thói thường, lấy quan điểm từ một người hiện đại như hắn để đánh giá, vậy đó liền chính là xấu xa rồi.
Mà có lẽ chỉ từ xấu xa là không đủ để hình dung được, còn thêm cả cực kì ác độc, âm tàn, ngạo mạn, đố kị, chưa đạt được mục đích thì sẽ không từ mọi thủ đoạn.
Bất kì từ ngữ nào hơi có chút liên quan tới “xấu xa”, nguyên chủ nhiều nhiều ít ít đều đã phạm qua.
Dạng người như vậy bị phản sát, Hứa Nhạc mà gặp được sợ là muốn vỗ tay khen hay.
Hô vang một tiếng chính đạo quang vinh.
Nhưng vấn đề bây giờ, cái người ấy hiện tại lại chính là hắn a!
Ai, Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào thi thể không trọn vẹn trên mặt đất của Chu Khắc, cúi đầu xuống:
“Thật có lỗi rồi.”
Có thể hắn đã không còn phải là Hứa Nhạc trước kia, lời nói xin lỗi này cũng chả có ý nghĩa gì.
Bất quá Hứa Nhạc vẫn cảm thấy làm như thế này có thể để trong lòng của hắn khoan khoái hơn phần nào.
…
Sau khi chậm rãi gật đầu biểu đạt sự áy náy của bản thân, cử động của hắn lúc này tựa hồ đã đưa tới sự chú ý của con cóc.
Nó đưa một ánh nhìn bộc lộ sự chán ghét về phía Hứa Nhạc, rồi nói với giọng điệu đầy ghét bỏ:
“Cũng chỉ có nhân loại mới đi sử dụng cái loại đồ vật đã bị Cổ Âm Đa ô nhiễm này.
Người sống giữa bóng tối, liền đã coi như đoạn tuyệt hẳn với quang minh rồi.”
Vật đã bị Cổ Âm Đa ô nhiễm? Hứa Nhạc sau khi trầm mặc mất mấy giây, liền quyết định sẽ hơi hơi phản bác lại một chút.
“Người khác nhau thì khi đối đãi với sự vật cũng sẽ ở góc độ khác biệt.
Kim Thiềm đại nhân có thể tại một thân bên trong hoàn cảnh hắc ám mà sống sót được sao?”
“Đương nhiên có thể, cái này đâu có gì là khó.”
Kim Thiềm có phần khinh thường, bất quá đây lại là thái độ mà Hứa Nhạc mong muốn, hắn chậm rãi lắc đầu:
“Còn ta thì không thể.”
Kim Thiềm hơi chút sững sỡ, cuối cùng gật gật cái đầu, không có phản bác lại lời Hứa Nhạc nói, cũng không có tiếp tục khiển trách Hứa Nhạc thao tác cầm lấy di vật của Cổ Âm Đa.
Trông thấy Kim Thiềm đã được mình thuyết phục, Hứa Nhạc vẫn là có phần vui mừng.
Không đợi cho hắn mở miệng ra nói đôi điều, huân chương trong tay hắn bất ngờ phát sinh một chút dị biến.
Nó rõ ràng vẫn chỉ là một khối huân chương phổ thông, nhưng thời điểm đặt vào trong tay, lại giống như là động vật nhuyễn thể vậy.
Cái cảm giác trơn trượt này doạ Hứa Nhạc nhảy dựng lên, vội vàng đem huân chương ném ra ngoài.
“Thảo, cái thứ quái quỷ gì vậy.”
Huân chương bị ném lên trên giường gỗ, sau khi lăn vài vòng, liền yên tĩnh nằm phía trên giường, không có bất cứ động tĩnh gì.
Hứa Nhạc khẽ nhíu mày, hắn với từng vài lần siêu phàm kinh lịch, trong lòng đã có được một chút phán đoán.
Bảo trì lấy sự chuyên chú, cảm giác khô nóng liền từ từ dâng lên.
Cùng với sự xuất hiện của loại cảm giác này, huân chương trước mặt cũng từ từ phát sinh biến hoá.
Màu đồng thau của huân chương trong mắt Hứa Nhạc lúc này, đã hoàn toàn biến thành màu đen.
Một lượng lớn xúc tu hắc sắc rất nhỏ vươn ra từ khe hở trung tâm của huân chương, lay động ra chung quanh.
Hứa Nhạc ý thức được rằng, cái cảm giác trơn trượt nhúc nhích vừa rồi, hẳn là hệ quả tạo thành từ những cái xúc tu này.
Hứa Nhạc không dám tuỳ tiện lại gần, dưới tình huống bảo trì lấy một khoảng cách an toàn, hắn bắt đầu tiến hành xem xét cái huân chương kỳ dị trước mắt này.
Lại lần nữa trong khoảnh khắc nắm chặt lấy huân chương, cái loại cảm giác trơn trượt nhúc nhích kia vẫn còn đang liên tục duy trì.
Hứa Nhạc tại lần này không có buông tay ra, hắn thản nhiên nói:
“Lão Binh Chi Hồn, dù đã chết nhưng vẫn còn tồn tại.
Ta sẽ giúp ngươi thực hiện nguyện vọng, xin hãy tin tưởng ở ta.”
Một cỗ mát lạnh xuôi theo làn da chảy vào cơ thể, cái huân chương cũng tại đầu ngón tay của hắn mà chìm xuống lại.
“Chấp thuận rồi sao?” Cái loại cảm giác này cũng không tồi.
Hứa Nhạc đem cái huân chương cất kỹ đi, liên quan tới nguyện vọng của Chu Khắc, hắn cũng rõ ràng được phần nào.
“Hẳn là thê tử cùng với nữ nhi của hắn rồi.”
Nguyên chủ đã tự tay giết chết Chu Khắc, việc này khiến Hứa Nhạc không biết phải cùng với vợ con của Chu Khắc giải thích như thế nào.
Soạn ra một cái lý do, nói rằng người không phải là do ta giết?
Nhưng rõ ràng là bởi chính mình giết mà!
Chả lẽ lại muốn giải thích rằng mình là một người xuyên việt? Đây khẳng định là không được.
Vậy phải cần một lời giải thích hợp lý, thế thì phải làm sao bây giờ, mới có thể xem như là đã hoàn thành được nguyện vọng của lão Chu.
Nguyện vọng của một vị trượng phụ, một người phụ thân?
Hứa Nhạc không khỏi nghĩ tới phụ thân của mình.
Phụ thân rất lớn, lớn đến mức có thể chứa trong đó toàn bộ tuổi thơ vui vẻ của hắn.
Nhưng phụ thân cũng lại rất nhỏ, nhỏ đến mức một cái hộp vuông cũng có thể chứa đựng được.
Nếu như …
Mang theo đủ loại ý nghĩ, Hứa Nhạc liền ngất đi.
Cỗ thân thể này của hắn, kỳ thật ngay cả khoẻ mạnh cũng còn chưa được tính tới.
Thương thế ngay ngực khiến cho mất đi một lượng lớn máu, tinh thần lại liên tục bị đả kích, adrenalin suy giảm, bị bóp nghẹt bởi nhiều nỗi hoảng sợ.
Và sự suy kiệt sau khi sống sót qua đại nạn.
Tất thảy những điều này đều trùng kích tới Hứa Nhạc.
Đến khi các giác quan của cơ thể hắn đều đã xác nhận rằng chung quanh an toàn không còn nguy hiểm, tất cả sự mỏi mệt liền trong nháy mặt làm sụp đổ ý chí Hứa Nhạc, khiến hắn trực tiếp lâm vào hôn mê.
Cái này thực ra cũng có thể coi như một cách thức bảo hộ thân thể của bản thân đi.
Đương lúc Hứa Nhạc còn đang đắm chìm trong tầng sâu nhất của giấc ngủ, hắn bất thình lình cảm nhận được một hồi thanh minh.
Loại cảm giác thanh minh này vô cùng kỳ quái, hắn có thể xác nhận rằng mình vẫn đang ngủ, nhưng nếu là đã ngủ rồi, vậy vì cái gì mà mạch suy nghĩ của hắn lại rõ ràng tới như thế.
Đột ngột mở to mắt ra, phía trước là một vùng hắc ám, có một chút ánh sáng nơi xa xa.
Hứa Nhạc bắt đầu hướng về ánh sáng mà đi.
Hắn đi rất chậm, nhưng những thứ ánh sáng kia lại tựa hồ như bị một lực lượng nào đó kéo gần về lại.
Chỉ là đi có vài bước, sự vật ở bên trong ánh sáng lại bị Hứa Nhạc trông thấy vô cùng rõ ràng.
Đó là.
Một cái cây?