Hứa Nhạc mà lại phải đi làm giả sổ sách sao? Đương nhiên là không rồi, hắn cùng với tội ác là không đội trời chung.
Vả lại làm giả sổ sách đòi hỏi trình độ kỹ thuật rất cao, loại năng lực như thế, trên cơ bản là chỉ có ở những đại thần trong ngành.
Nói như thế với Bạch Tĩnh, chẳng qua là vì muốn sống tiếp mà thôi.
Bạch Tĩnh hài lòng nhìn về Hứa Nhạc:
“Đúng vậy, rất không tệ, ta vừa nhìn liền biết cậu trong tương lai sẽ có rất nhiều nơi để thăng tiến mà.”
Bạch Tĩnh lặp lại mấy lần khen ngợi, nhưng Hứa Nhạc hơi có phần nghi hoặc.
Mình biểu hiện ra năng lực hẳn đã rất là rõ ràng rồi mới đúng, còn có thể trực tiếp kiểm tra tới cả tàn lưu vật từ Cổ Âm Đa.
Kể cả vị đội trưởng Bạch Tĩnh này cũng cần phải mượn dùng vật phẩm mới có thể làm được việc ấy, nhưng bản thân mình lại rất dễ dàng liền có thể làm được.
Vậy vì cái gì mà nàng lại không có đề cập qua?
Hứa Nhạc nguyên bản trong suy nghĩ, là muốn sau khi biểu hiện ra năng lực, đạt được một chút coi trọng từ Bạch Tĩnh.
Mượn nhờ thế lực của người gác đêm, thoát khỏi lớp thân phận đơn độc lưu lại đêm tối này, rồi an toàn quay trở về Hải Đăng.
Nhưng xem ra tới bây giờ, Bạch Tĩnh cũng không có tầng ý tứ này.
Nàng thậm chí còn không có tiếp tục biểu diễn ra thứ năng lực xách lên Hứa Nhạc như vừa rồi, đây cũng là điểm mà Hứa Nhạc ngoài ý muốn nhất.
Bạch Tĩnh thì tựa hồ cũng đã nhìn thấu được tâm tư của Hứa Nhạc, vỗ vỗ lấy bờ vai của hắn.
Sau đó cười tủm tỉm rồi xoay người, đối với những người khác phất phất tay.
“Chúng ta đi thôi, thuận tiện … mang hắn theo luôn.”
“Thủ lĩnh? Thực sự muốn dẫn hắn đi sao? Phiền phức lắm đó.
Đưa một người lưu lại trong đêm trở về, quá mức không lời lãi gì.
Chỉ độc mỗi tra xét nguồn tài nguyên đã cần phải có một nhóm lớn, mà kể cả coi như đã thông qua được sự tra xét, cũng còn phải tiến hành giai đoạn giám thị nữa.
Chúng ta nhân thủ vốn đã không đủ, ai lại rảnh đi giám thị hắn nữa? Nếu như mà xảy ra chuyện gì thì chúng ta chắc chắn sẽ phải cõng nồi.”
Giai đoạn giám thị? Hứa Nhạc đã nhớ kỹ cái từ này.
Bạch Tĩnh vừa mới mở miệng, liền đã có một đội viên đưa ra chất vấn.
Dù rằng Hứa Nhạc đã thể hiện ra một chút năng lực, nhưng đối với mấy tên đội viên thì cũng không quá để ý tới việc này.
Năng lực cho dù có thể dùng được, thì làm sao?
Hứa Nhạc cũng không phải người của bọn hắn, vậy liền không cần thiết nữa.
Một người khác cũng tiếp lời:
“Đúng rồi đó thủ lĩnh, kể cả khi đã qua giai đoạn giám thị mà lại xảy ra chuyện, cấp trên khẳng định cũng vẫn sẽ cho tất cả chúng ta cõng nồi.
Gia hoả lưu lại trong đêm này, nguy cơ biến dạng quá lớn …”
Người này còn muốn nói thêm, nhưng thanh âm của hắn dưới ánh nhìn chòng chọc của Bạch Tĩnh, trở nên càng lúc càng nhỏ.
Bạch Tĩnh đột ngột thu hồi khí chất thổ phỉ ban nãy khi ở trước mặt Hứa Nhạc, hơi có chút trịnh trọng nói:
“Các ngươi chả lẽ không nghe được lời hắn vừa mới nói hay sao?
Làm một người gác đêm của Hải Đăng, chúng ta hẳn phải nên tuân thủ lấy pháp luật của Hải Đăng, hiểu chưa?”
Phì Phì!
Bạch Tĩnh vừa dứt lời, một trong nhưng gã đội viên lớn tuổi liền cười ra tiếng.
Bạch Tĩnh cũng không có khách khí với hắn, vơ lấy một viên gạch, ném thẳng qua.
Cùng còn tốt rằng người này nhanh chóng đưa tay ra, né tránh lấy viên gạch.
Nhưng Bạch Tĩnh y nguyên vẫn không có bỏ qua:
“Lão Ngưu ngươi thế mà dám tránh?”
“Nga.” Đội viên tên lão Ngưu này không còn dám lại cử động, thành thành thật thật đứng nguyên tại chỗ.
Tiếp đó, Bạch Tĩnh ném tiếp viên thứ hai qua, đập lên trên trán của hắn.
Ầm!
Gạch nát, người không sao.
Làm một khai phá nhân, lão Ngưu có xác suất rất lớn là một người siêu phàm, đầu so với cục gạch có cứng rắn hơn cũng là điều hết sức bình thường.
Toàn bộ những chuyện này đều lọt vào trong mắt của Hứa Nhạc, bất quá trừ bỏ nội tâm có chút lời bình đối với diễn kỹ khoa trương của mấy người này ra, hắn cũng không có nói thêm gì.
Với lại hắn cũng không vì Bạch Tĩnh mới nói ra vài lời tán thưởng, đã liền hướng về Bạch Tĩnh mà xúc động tới mức rơi lệ.
Hắn đối với những người này không quen không biết, đối với thể chế của Hải Đăng liền không thấu triệt, đối với tri thức về người siêu phàm cũng không đầy đủ.
Nên không thể chỉ với mấy câu đã liền vọng tưởng đưa ra phán đoán được.
Bạch Tĩnh khua tay chỉ về lão Ngưu, bộ dạng trưng ra vẻ mặt móc tim móc phổi:
“Lão Ngưu a, ngươi có biết vì gì mà phải làm đội viên phổ thông trong hơn hai mươi năm, còn ta chỉ ngắn ngủi chục năm liền đã thành đội trưởng rồi không?
Là kết quả, hiểu chưa? Tại kỷ nguyên thứ tư, biết cái gì là trọng yếu nhất chứ?
Chính là nhân tài, không có bất kỳ thứ so gì với nhân tài mà quan trọng hơn cả.
Trong các ngươi ai có thể chỉ bằng mắt thường, liền có thể phân biệt ra vật bị Cổ Âm Đa ô nhiễm qua.
Lại còn sau khi trải qua hoàn cảnh sinh tử, lối suy nghĩ vẫn còn rõ ràng mà cùng ta đối chất về pháp tắc của người gác đêm?
Làm gì có chứ hả?”
Lão Ngưu uỷ khuất nhìn về Bạch Tĩnh, nhỏ giọng nói thầm:
“Vương Nguyệt Cầm của đội láng giềng chỉ với 2 năm đã liền thăng lên đội trưởng rồi.”
“Ngậm miệng.”
“Nha.”
Các đội viên đối với việc Bạch Tĩnh giao tiếp cùng lão Ngưu tựa hồ đã tập mãi thành quen, mỗi người bọn họ đều bảo trì im lặng, chờ đợi mệnh lệnh từ Bạch Tĩnh
“Tất cả mọi người chuẩn bị quay về, Hứa Nhạc tiên sinh, cậu có thể đi cùng với chúng ta.
Bất quá trước đó, những vật kia của cậu phải đem đi tiêu huỷ một phần.”
Nghe được Bạch Tĩnh khẳng định sẽ mang mình đi, Hứa Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có sự bảo hộ đến từ khai phá nhân của người gác đêm, bản thân hẳn là có thể an toàn trở lại thành bang của nhân loại, Hải Đăng.
Về phần kiểm tra khắc nhiệt nhất, cặn kẽ nhất mà Bạch Tĩnh đề cập tới đến tột cùng là cái dạng gì.
Hứa Nhạc cũng không rõ ràng, lại cũng không có dám hỏi.
Có thể tại tình huống hỏng bét như này vẫn còn sống sót, đã là vô cùng may mắn rồi.
Từ đêm qua tới giờ, những sự tình hắn trải qua quá mức dồn dập.
Hắn của hiện tại, cần một chút không gian cùng thời gian để tiêu hoá và suy tính.
Tiêu hoá một chút những ký ức cùng vật phẩm mà hắn lấy được.
Suy tính một lát sinh hoạt tiếp theo tại dị thế, phải làm cái gì.
Hứa Nhạc đứng dậy, quan sát những đội viên khai phá trực nhân tiếp đem thi thể, quần áo, ba lô các loại nhét về cùng một chỗ, tiếp đó đổ dầu hoả, một phen nhóm lửa lên.
Những món đồ kia kỳ thật cũng đều không có bị Cổ Âm Đa ô nhiễm qua, Hứa Nhạc biết.
Nhưng hắn cũng sẽ không có ngăn cản loại hành vi tiêu huỷ này, bởi đối với cái chết của lão Chu, trong lòng hắn vẫn lưu tâm phần nào.
Nếu chuyện này mà bị người khác điều tra ra, hắn cũng không có lý do ổn thoả để mà giải thích.
Loại việc mình là người xuyên việt như này, so với cái chết của lão Chu lại càng không hợp với thói thường hơn.
Đối với hoàn cảnh hiện giờ của Hải Đăng, mà mình lại nhận là người xuyên việt, thì tám chín phần mười liền sẽ bị xem như quái dị rồi thiêu chết.
Bất quá Hứa Nhạc cũng không có chú ý rằng, thời điểm hắn nhìn về phía hoả diễm lặng lẽ thở phào.
Có một đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm về hắn.
…
Rời khỏi căn phòng nhỏ, Hứa Nhạc lúc này mới được trông thấy rõ ràng thế giới bên ngoài.
Một vùng ngoại ô mang theo chút thảm thực vật màu xanh lá, không cách nào để hình dung được cụ thể bộ dáng nơi đây.
Chỉ thể nói là có chút cỏ, chút cây, lại cũng có thêm một vài gian phòng hoang phế.
Đại khái thuộc về loại điểm tập trung thôn xóm ở ngoại ô trong kiếp trước, hơn nữa còn là kiểu đã bị bỏ hoang kia.
Bất quá hoàn cảnh nơi đây lại cực kì tốt.
Bầu trời xanh ngắt cơ hồ không nhìn thấy được mây, hết sức sáng sủa.
Thời điểm ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, mơ màng muốn đi ngủ.
Hứa Nhạc nhắm mắt rồi lại duỗi lưng một cái, hít thật sâu một chút ít không khí nơi đây.
Cái này có lẽ … chính là tân sinh đi?
Hứa Nhạc nắm chặt nắm đấm, đã giành được cuộc sống mới, vậy liền phải hảo hảo nắm lấy cho thật chắc.
Những thành viên khai phá nhân đã bắt đầu đi thẳng về phía trước, còn lại mỗi mình Hứa Nhạc tụt lại đằng sau..
Hứa Nhạc đương nhiên biết trong phần lớn ánh mắt của người khác, liền chỉ là một thứ vướng víu, một tai hoạ ngầm mang theo nguy hiểm chết tiệt.
Phàn nàn và phản bác, rất có thể sẽ bị những người này vứt bỏ.
Cho nên hắn thấy vậy cũng vội vàng theo sau.
Nhưng ngay trước khi hắn tiến tới, Bạch Tĩnh bất thình lình dùng ngữ khí mang theo mười phần lạnh lùng nghiêm túc mà nhấn mạnh nói:
“Sự tĩnh diễn ra hôm này, mọi người đều phải coi như chưa từng xảy ra.
Liên quan tới năng lực của Hứa Nhạc, cũng đều phải giữ kín trong lòng cho ta, rõ chưa?”
“Vâng.” Đám người thấp giọng nói.
Đi tới chỗ giao lộ, Hứa Nhạc thấy được một cỗ chiến xa hơi nước tám bánh phi thường đầy đủ phong phạm của tận thế.
Lớp giáp nặng nề, họng pháo bắt mắt, còn cả còi hơi treo lên cao cùng với cờ hiệu của Hải Đăng.
Nhìn qua chiếc xe này, ánh mắt Hứa Nhạc có chút không nỡ rời xa.
“Mẫu chiến xa R6 do Zion sản xuất đấy, thế nào, không tệ phải không?
Bất quá, loại xe này trông thế chứ đắt đỏ vô cùng, nếu không làm giả sổ sách, sợ rằng nuôi không nổi đâu.”
“Ngạch.”
Hứa Nhạc không biết nên tiếp lời ra sao, ý tứ này của Bạch Tĩnh, có thể coi như lời mời không?
Bạch Tĩnh cũng không có giải đáp rõ ràng, nàng lên trên xe, hướng Hứa Nhạc mà đưa tay ra.
“Lên đây đi.”
“Được.”
Những đội viên khác cũng lần lượt leo lên chiếc chiến xa hơi nước.
Ầm Ầm!
Hơi nước được khởi động, và cùng với tiếng còi hơi vang lên, chiến xa hơi nước bước lên trên hành trình trở về Hải Đăng.
Hứa Nhạc trông ra vùng hoang dã trước mắt: “Hải Đăng, ta tới đây.”