Cam liếc nhìn Hứa Nhạc một cái, đôi mắt không tính là tinh tường tựa hồ cũng có thể đọc thấu tâm tư của một người.
Hắn khẽ gật đầu.
“Nếu đã không còn chuyện gì, vậy ta liền đi trước.”
“Chờ, chờ một chút.”
Khoảnh khắc Cam định rời đi, Hứa Nhạc rốt cục cũng chịu mở lời, này thực ra là đang đánh liều.
Hải Đăng là một thành bang tồn tại những giai cấp vô hình, thượng thành khu cùng hạ thành khu tự nhiên được chia cắt thành các giai cấp, thuật sĩ cùng người thường cũng lại là một kiểu giai cấp khác.
Tuỳ tiện đặt câu hỏi đối với một thuật sĩ, không những không lễ phép.
Gặp được người tính tình ác độc, khả năng thậm chí còn có thể bị giết chết, và cũng sẽ không ai đi truy cứu trách nhiệm cả.
Hắn dám can đảm hướng Cam mở lời, chủ yếu là từ hai lần gặp mặt, Cam đều biểu thị ra đầy đủ sự hữu hảo.
Đây có lẽ là một cơ hội của hắn.
“Ồ? Còn chuyện gì nữa sao?” Cam xoay người.
Hứa Nhạc không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp lôi cuốn sổ tay《 Tấn thăng Tai Ương thuật sĩ 》từ trong ngực ra, đưa tới trước mặt Cam.
“Thưa Cam tiên sinh, nếu như ngài rảnh rỗi, ta hi vọng có thể đạt được sự chỉ điểm từ ngài.”
“Chỉ điểm? Ở một số ít tình huống, chỉ điểm của thuật sĩ là vô cùng đắt đỏ đấy.”
“…” Hứa Nhạc cúi gằm, hắn thì lấy đâu ra tiền, bất quá hắn cũng không có dám nói, biết đâu lại bị đánh a!
“Thôi được rồi, ta đoán cậu rỗng vĩ rồi đúng không?”
Cam trêu trọc Hứa Nhạc một chút, rồi sau đó mở cuốn sổ kia ra, hơi có vẻ tuỳ ý lật xem.
“Là sổ tay tấn thăng của Tai Ương thuật sĩ a, nghĩ không ra cậu lại có thể kiếm được vật này.”
“Thật vậy ư?” Hứa Nhạc có chút không tin nổi, đồng thời cũng hơi hơi kinh hỉ.
“Nếu ý của cậu là về tính thật giả của phương thức tấn thăng, thì xác thực là đúng, bất quá con đường hiến tế này, cũng không ổn lắm.”
Hứa Nhạc là kiểu người thực tế, thời điểm này hắn cũng sẽ không làm ra vẻ rụt rè làm gì.
Vả lại, bất sỉ hạ vấn [1] cũng là một truyền thống mỹ đức của những học giả thiên triều xưa mà.
“Con đường hiến tế … Là có ý gì vậy?”
“Tấn thăng thành thuật sĩ có cả thảy ba con đường có thể lựa chọn, con đường tín ngưỡng, con đường nghi thức, và con đường hiến tế.
Nếu muốn đi giải thích cụ thể, thì nội dung cũng hơi chút phức tạp.
Bất quá ngươi cũng có thể từ ý nghĩa chữ cái mà đi lý giải chúng phần nào.”
Hứa Nhạc bên ngoài thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng nội tâm lại thập phần kích động, quả nhiên, thực sự vẫn còn một con đường khác a!
Từ ý nghĩa chữ cái lý giải được phần nào.
Tín ngưỡng, tức là hướng một thần minh nào đó mà tín ngưỡng sao?
Hứa Nhạc ngay lập tức liên tưởng tới danh xưng thần linh cổ đại của Kim Thiềm, hai thứ này liệu có quan hệ gì hay không.
Còn về nghi thức, thật ra là đã được xem trên TV rất nhiều rồi.
Liền không phải chính là làm phép đi, tại kiếp trước cũng có một gia hoả nào đó thường xuyên ở trên chương trình âm nhạc, suốt ngày làm phép a.
Và cuối cùng là phương pháp hiến tế, chính là phương pháp được ghi lại trên sổ tay của mình.
Cái gọi là tự thiêu để tấn thăng, phải chăng chính là quá trình hiến tế bản thân ư?
Hứa Nhạc chưa từng được thấy điều kiện của hai cách thức kia, nhưng xét ra từ độ khó của phương pháp hiến tế, hắn cũng không dám tuỳ tiện đi nếm thử.
“Cam tiên sinh, đối với hai phương thức kia, có phải so với phương pháp hiến tế thì đơn giản hơn chút đỉnh không?”
Đối với biện pháp để tấn thăng, Hứa Nhạc là tràn đầy sự tò mò.
Chuyện này có liên quan tới rất nhiều vấn đề, an toàn trong tương lai, nguyện vọng của lão Chu, còn có địa vị sau này là cao cao tại thượng, hay mãi vẫn như sâu kiến đồng dạng.
Nhưng ở lần này, Cam không có cấp cho hắn một lời giải đáp rõ ràng:
“Hứa Nhạc đồng học à, ta trước đó đã nói qua, chỉ điểm từ thuật sĩ trông thế chứ vô cùng đắt đỏ đấy.
Thiện ý của ta trong hôm nay coi như đã đầy đủ, nói thêm lời nữa, đối với ta mà nói, liền là một việc không công bằng.
Bất quá, đáp án kỳ thực đã sớm được ghi tạc trên con đường cầu học của cậu rồi.
Ngày tích một thiện, tháng tị một kiếp, nguyện Hồng Nguyệt sẽ bảo hộ lấy cậu.”
Cam sau khi dứt lời, liền đem cuốn sổ tấn thăng nhét vào trong túi Hứa Nhạc, trực tiếp quay người rời đi.
Để lại tại chỗ, một Hứa Nhạc với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, hắn là đang có thật nhiều nghi vấn:
“Thiện ý đã đủ… Thiện ý đối với hắn, là một loại tài nguyên ư? Thu hoạch được sao?
Nếu là một loại có thể thu hoạch, vậy hắn nhắc tới ngày tích một thiện, tháng tị một kiếp, chỉ sợ không đơn thuần chỉ là câu đầu môi chót lưỡi thôi a!
Còn cả đáp án cuối cùng đã được ghi tạc trên con đường cầu học của ta nữa? Là ý tứ gì đây?
Hữa Nhạc nghĩ nghĩ, nhưng thực sự không cách nào tìm tới được đáp án chuẩn xác.
“Thôi được rồi, trước cứ đến trường cái đã.”
Hứa Nhạc đương chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhớ tới con mèo đen, liền quay đầu nhìn về phía cầu treo, lại phát hiện ra đã không thấy con mèo đen đâu rồi.
“Con mèo đen kia…”
Lại nghĩ tới con mèo đen, Hứa Nhạc đã không cách nào phán đoán được khí vận của mình rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.
…
Lại đi bộ thêm một đoạn thời gian, Hứa Nhạc cuối cùng cũng tới được cổng của đại học Hải Đăng.
Hắn có thẻ học sinh, nên không gặp phải trở ngại gì mà tiến thẳng vào trong sân trường.
Thời gian vào lúc này, đã là 5h chiều rồi.
Hứa Nhạc nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu lên hướng về bầu trời.
Ở thời điểm này hắn không thể nào thấy được mặt trăng, bất quá lúc nhìn chằm chằm về bầu trời, cái cỗ cảm giác mãnh liệt kia cũng không hề giảm bớt đi chút nào.
Hồng Nguyệt, cứ như vậy mà đường hoàng hiện ra ở ngay bên cạnh mặt trời.
Sắc đỏ khiến người ta phải sợ hãi kia, thậm chí có thể lấn át cả ánh sáng từ mặt trời.
【 Hồng Nguyệt chi kiếp vào khoảng 6 giờ 36 sau sẽ giáng lâm 】
Khôi phục lại tâm tình, lần nữa để tầm nhìn khôi phục lại trạng thái nguyên bản, Hứa Nhạc nhẹ nhàng thở ra.
“Đã về tới trường học rồi, còn nghĩ ngợi nhiều như thế làm gì.”
Ùng ục! ~ Tiếng bụng kêu lên như sấm.
“Ngạch, thật sự muốn ăn chút cơm a.”
Từ lúc thức dậy trên giường vào sáng sớm đến giờ, Hứa Nhạc dù chỉ một miếng cơm cũng chưa được ăn, ngực đói tới mức dán cả vào lưng rồi.
Nhưng mấy thứ kiểu như tiền, hắn thực sự không có a!!
Còn về thủ đoạn kiếm tiền…Hắn mà thật biết cách kiếm tiền thì đã không phải chịu cảnh thất bại trong nhiều năm rồi.
Hứa Nhạc trông thấy bên cạnh đồng dạng cũng có một sinh viên đang trở về trường, đột nhiên linh cơ khẽ động, mở miệng nói:
“Đồng học này, ta quan sát thấy mi tâm ngươi đã chuyển thành đen, liền trong vòng ba ngày, ắt sẽ rước phải hoạ sát thân đấy!”
Khoé miệng Lý Mặc giật nảy một cái, nếu không phải hắn so với Hứa Nhạc còn gầy hơn, thì khi nghe được như thế, hắn sợ là đã vung chuỳ bổ vào Hứa Nhạc rồi.
“Ngươi là có ý tứ gì?”
“Ngày tích một thiện, tháng tị một kiếp, ta cảm thấy bản thân cùng ngươi là hữu duyên.
Như vậy đi, liền chỉ cần 1 đồng, ta sẽ xem bói cho ngươi một chút, trừ đi hung tà, thế nào?”
“1 đồng? Đến ăn cướp còn không nhanh bằng ngươi, tránh ra chỗ khác, đừng làm chậm trễ việc ta trở về kí túc xá, đồ tâm thần.”
Lý Mặc không có ý định tiếp tục để ý tới Hứa Nhạc, chỉ coi Hứa Nhạc như một tên bị bệnh thần kinh thôi.
Hứa Nhạc cũng không quan tâm, loại tình huống kiểu này hắn gặp mãi rồi đã thành quen.
Loại chuyện dựa vào miệng để kiếm sinh nhai như này…
Lý Mặc ở phía trước vừa kéo hành lý rời đi còn chưa được mấy bước, Hứa Nhạc bỗng đột nhiên cảm nhận được ánh mắt tự nhiên sinh ra chút choáng váng cùng với khô nóng.
Mà Lý Mặc đi phía trước mặt cũng đột nhiên vấp phải va li dưới chân, đại khái kiểu như tự mình vấp ngã đồng dạng vậy.
Kế tiếp hắn đụng đầu vào phía trên ụ đá, máu tươi tuôn ra không ngừng.
Vài người nãy nghe được đoạn đối thoại của Hứa Nhạc và Lý Mặc đã sợ tới mức ngây người.
Kỳ thực không riêng gì đám bọn họ, liền ngay cả Lý Mặc, và Hứa Nhạc cũng kinh hoảng tới cứng đơ người.
“Ngoạ tạo, thật hay giả đấy?”
Hứa Nhạc hiện giờ có chút luống cuống, hắn cảm thấy mình là nên đi ra đỡ Lý Mặc dậy.
Nhưng liên tưởng tới hành vi vừa nãy, cảm giác mình mà đi qua đó, thì có chút không được ổn lắm.
Nên liền liếc nhìn ra bên mấy sinh viên phụ cận khác.
“Vị bạn học này…”
“Đại ca, người đừng nguyền rủa ta mà!” Nữ sinh bị Hứa Nhạc nhìn chằm chằm cực kì hoảng hốt.
“A, cái này…”
-------------------
[1]: Bất sỉ hạ vấn: không dịch vì đây là 1 câu nguyên bản, trích ra từ Luận ngữ, là lời khen ngợi của Khổng Tử với 1 người đương thời có lòng hiếu học, nguyên bản cả câu là: mẫn nhi hiếu học, bất sỉ hạ vấn = thông minh và hiếu học, không thấy xấu hổ hỏi kẻ dưới mình. Tương tự với câu “muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học” của Việt Nam.