Thuật sĩ!
Rốt cục cũng chịu xuất hiện rồi sao?
Ở cái thời đại hắc ám này, có rất nhiều loại siêu phàm chức nghiệp.
Đại khái có thể chia ra thành hai kiểu hệ thống, hệ thống thuật sĩ và những hệ thống khác.
Thuật sĩ là chức nghiệp cường đại nhất trong toàn bộ thời đại hắc ám, cũng là chức nghiệp mà nguyên chủ khát khao được trở thành nhất.
Hứa Nhạc quan sát người này, khoác trường bào màu xám tro rộng thùng thình, trên đỉnh đầu đội lấy một cái mũ tròn vành.
Xét từ vẻ bề ngoài thì tuổi tác ước chừng 30, sống mũi cao đỡ lấy một cặp kính đen.
Mặt hình chữ Quốc (国), tướng mạo dù rằng tương đối phổ thông, nhưng khi vừa nhìn thấy, liền sẽ khiến cho người ta nảy sinh thiện cảm.
“Thuật lại một chút tình hình.”
Thanh âm của người thuật sĩ hết sức rành mạch, không có lấy dù chỉ một điểm mập mờ.
Loại thanh âm này, khiến cho hắn không khỏi nhớ tới một người diễn viên nào đó nổi tiếng với kỹ năng độc thoại ở kiếp trước.[1]
Nghe được lời tra hỏi từ vị thuật sĩ áo bào xám, tên thủ vệ cũng không có dám chậm trễ:
“Thuật sĩ đại nhân, thời điểm đặt Tâm Năng Chi Trùng lên trên thân người này, ngay tức khắc liền khô quắt lại hệt như thể sắp chết vậy.
Tiểu tử này khẳng định là có vấn đề, hắn là người lưu lại trong đêm, ắt hẳn đã bị Cổ Âm Đa ô nhiễm qua rồi.”
Hứa Nhạc nhận thấy ở thời điểm này vẫn là cần thanh minh một chút cho bản thân.
“Ai ai, vị thủ vệ tiên sinh này.
Ta cùng ngươi không oán không cừu, cường ngạng chụp mũ như thế, là không nên đâu.”
Người thủ vệ kia còn muốn nói thêm vài lời, nhưng vị thuật sĩ trung niên đã giơ tay lên, ngăn lại tranh chấp của cả hai.
“Lãng phí thời giờ vào chuyện tình vô nghĩa ở đây, không phải là hành vi tốt đẹp gì.
Thủ vệ tiên sinh này, có thể đem Tâm Năng Chi Trùng cho ta nhìn một chút chứ?”
“Đương nhiên có thể, thưa thuật sĩ đại nhân.”
Thủ vệ đưa con côn trùng cho thuật sĩ, vị thuật sĩ cầm lấy con trùng, tuỳ ý nhìn lướt qua:
“Tâm Năng Chi Trùng không có vấn đề gì.”
Kế tiếp, hắn lại quay về nhìn Hứa Nhạc.
“Ngươi qua đây.”
“Được.”
Hứa Nhạc không dám tỏ ra cứng đầu ở cái thời điểm này, thành thành thật thật đi tới trước mắt vị thuật sĩ, tuỳ ý để cho người thuật sĩ thao tác.
Đối phương lại một lần nữa đem Tâm Năng Chi Trùng đặt lên trên người Hứa Nhạc, nhưng lần này không phải ở phía sau lưng, mà là ngay trên ngực của hắn.
Thời điểm lúc nhìn thấy vết thương bằng súng kíp, vị thuật sĩ liền thoáng dời đi một chút, ghim ở phía bên trên.
Tư!
Hứa Nhạc như thể là nghe được tiếng rên rỉ từ con trùng này, cái cảm giác mát lạnh kia, so với trước đó lại càng thêm mãnh liệt.
Tâm Năng Chi Trùng tại trước mắt mọi người lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy rõ được mà chết đi.
Còn Hứa Nhạc, đuôi lông mày lại hơi hơi vểnh lên.
Cứ nhứ thể là cảm thụ được đỉnh phong vậy.
Trước đó hắn vẫn còn không xác định được, nhưng hắn hiện giờ liền đã rõ ràng cái loại cảm giác này là gì.
Cổ Âm Đa Linh Hồn Chi Thụ!
Người thủ vệ sau khi chứng kiến cảnh tượng này, liền vội vàng chỉ về Hứa Nhạc:
“Thuật sĩ đại nhân, hắn chính là như thế đấy.
Người này có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề.”
Thủ vệ hiện tại là thật cao hứng, bởi kỳ thực việc Hứa Nhạc có vấn đề gì hay không đối với hắn triệt để không đáng để tâm.
Điều hắn để ý, là bản thân có hay không bị vấn đề gì.
Chỉ cần không phải sai lầm của bản thân, sống chết của Hứa Nhạc liền căn bản không quan trọng, nhanh nhanh đem nồi chụp lên đầu hắn là được.
Bất quá vị thuật sĩ mặc áo bào xám tro lại không nói thêm điều gì, hắn chỉ nhìn về Tâm Năng Trùng, nhướng mày:
“Thú vị, thú vị.”
Hứa Nhạc nhìn người thuật sĩ, nội tâm lâm vào hoang mang, thú vị mà ngươi nói nhưng thật ra là cái gì a?
Ta phiền muộn nhất là cái trò người bí hiểm đó.
“Thuật sĩ đại nhân, ta đã làm điều gì không phải sao?”
Người thuật sĩ lắc đầu, hắn duỗi tay ra, ấn lên trên bờ vai của Hứa Nhạc:
“Chớ có mà khẩn trương, tiểu tử, ta không hề có ác ý.
Kể lại một chút đi, hôm qua ngươi đã gặp phải cái gì?”
Hứa Nhạc trước tiên là hơi chút chần chừ, liền sau đó mở miệng:
“Đêm qua, chúng ta đã đụng phải quái dị!”
“Các ngươi? Là những ai?”
“Ta cùng với lão Chu.”
“Đem câu chuyện của ngươi tối hôm qua, kể rõ ràng cho ta một chút.
Không cần gấp gáp, cứ từ tốn nói ra là được rồi.”
Thuật sĩ biểu tình thập phần bình tĩnh, như thể là đồng dạng không có chuyện gì đáng giá tới mức khiến hắn phải khẩn trương.
Mà lời nói của hắn, lại không hiểu sao có thể khiến Hứa Nhạc ổn định trở lại.
“Chuyện này, phải bắt đầu từ lúc chúng ta lần thứ nhất gặp phải hoạt thi mà kể ra …”
Làm một tác gia tiểu thuyết đường phố thất bại, năng lực kể lại cố sự của Hứa Nhạc vẫn còn ở đó.
Câu chuyện của tối hôm qua được hắn nói ra sinh động như thật, đương nhiên phiên bản này đã qua chỉnh sửa rồi.
Bất quá nội dung hắn kể đại bộ phần liền là sự thực.
Chỗ giả duy nhất, chính là nhân vật chính đã giết chết hoạt thi được hắn đổi lại thành lão Chu.
“Lão Chu hi sinh rồi, hắn là vì cứu ta, cũng đều tại do ta quá yếu.
Lão Chu trước khi đi đã để cho ta tới chiếu cố thật tốt thê tử cùng nữ nhi của hắn, ta nhất định phải làm được.”
Nói đến đoạn này, nắm tay lại thật chặt, bên trong ánh mắt như thể mang theo quyết tâm to lớn.
Con mắt vị thuật sĩ có chút nheo lại, Hứa Nhạc nhìn mà hơi chút hoảng hốt.
Hắn không biết trình độ biểu diễn của mình nằm ở mức nào, bất quá hắn luôn có một loại cảm giác rằng.
Vị thuật sĩ trước mắt, tựa hồ là đã nhìn thấu được tâm tư của hắn.
“Lão Chu chết đi, thực sự bi thương tới vậy sao?”
“Ừm, lão Chu và ta là bạn vong niên, hắn đối với ta không tệ, rất nhiều chuyện đều đã từng trợ giúp cho ta.”
Thời điểm hai người nói chuyện, thủ vệ bên cạnh đã lấy ra một vài tư liệu về quan hệ giữa lão Chu cùng Hứa Nhạc.
Không thể không nói, hệ thống người gác đêm Hải Đăng, đối với lực khống chế toàn bộ thành phố, là vô cùng mạnh.
Những tài liệu này dù rằng không hoàn chỉnh, nhưng những điểm chính về cuộc đời của Hứa Nhạc cùng Chu Khắc đều cơ bản được ghi chép lại.
Lật mở tài liệu ra xem, ánh mắt của vị thuật sĩ đến cuối cùng là dừng lại ở trên người Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc không cách nào mà có thể từ ánh mắt của đối phương mà phán đoán ra suy nghĩ của phía bên kia, hắn đành chỉ có thể chờ đợi.
Không khí tại một khắc này phảng phất như ngưng trệ hẳn lại.
Bất thình lình, một tiếng mèo kêu lên phá tan đi sự trầm lặng, mọi người đồng dạng hướng về phía âm thanh mèo kêu mà nhìn lại.
Một con mèo đen đang chạy dọc theo hàng rào bên cạnh, hình như là đang nhặt nhạnh lấy chỗ cơm thừa mà thủ vệ quẳng đi.
“Thật là xúi quẩy.” Một người thủ vệ quay đầu lại.
Màu đen, ở tại thời đại này liền sẽ không được hoan nghênh, người gác đêm sử sụng màu đen, đều là chỉ vì phải dung nhập vào bên trong đêm tối.
Mà loại mèo đen như này, tại Hải Đăng thông thường đều sẽ bị coi là vật chẳng lành.
Bị người vứt bỏ rồi trở thành mèo hoang, cũng là chuyện tình đương nhiên.
Một người trong nhóm thủ vệ thậm chí còn muốn móc súng ra bắn chết con mèo, nhưng lại bị vị thuật sĩ ngăn cản lại.
“Được rồi, ngày tích một thiện, tháng tị một kiếp.
Tối ngày mai liền sẽ là thời điểm của hắc triều, các người làm thủ vệ ở chỗ này, vẫn là nên giảm bớt sát nghiệp mới thoả đáng.”
Nghe được người thuật sĩ nói như thế, tên thủ vệ này có chút hơi xấu hổ mà cúi đầu xuống.
Những người khác cũng đều bảo trì im lặng, không dám nói ra lời nào.
Ngày tích một thiện, tháng tị một kiếp.
Hứa Nhạc có chút hiếu kì đối với loại thuyết pháp này, đây có phần giống với thuyết pháp của thầy phong thuỷ cùng với thầy bói.
Chẳng lẽ ở thế giới này, cũng lưu hành mấy thứ ấy sao?
Lúc này người thuật sĩ đã quay đầu về nhìn hướng Hứa Nhạc.
“Tốt lắm Hứa Nhạc, ngươi đã thông qua kiểm tra tâm năng.”
Nghe được đối phương nói như thế, Hứa Nhạc liền có chút kinh hỉ.
Toàn bộ quá trình, so với tưởng tượng của hắn thì đơn giản hơn không ít a.
“Như này là được rồi sao?”
“Đúng thế, trạng thái tâm năng của ngươi dù rằng vô cùng đặc thù, nhưng cũng vẫn chưa vượt qua phạm trù của một người bình thường.
Tất cả cảm xúc của một người bình thường ngươi đều có, chỉ là bị một lực lượng nào đó ẩn giấu đi mà thôi.
Đây hẳn là một loại thiên phú năng lực, ngươi không cần phải quá mức kinh ngạc.
Thâm Lam mỗi năm đều sẽ sản sinh ra rất nhiều người trẻ tuổi có thiên phú, Hứa Nhạc, ta cảm thấy ngươi nói không chừng là một trong số đó ấy chứ.”
Thuật sĩ đột ngột nói ra rất nhiều đối với Hứa Nhạc, điều này khiến Hứa Nhạc có chút thụ sủng nhược kinh.
Còn về vị thuật sĩ này, hắn cũng là từ trong thâm tâm nói ra lời cảm tạ:
“Tạ ơn ngài vô cùng, thuật sĩ đại nhân, như vậy là ta có thể đi rồi sao?”
Thuật sĩ đột nhiên cười ra một tiếng:
“Ngươi không cần cảm tạ ta, chức trách cả thôi.
Về phần đi được chưa, ha ha, ta chỉ có thể nói rằng ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trừ ra kiểm tra tâm năng, ngươi còn có rất nhiều hạng mục kiểm tra chưa được tiến hành đâu.
Tâm năng, chỉ là một hạng mục đơn giản nhất mà thôi.”
Khoé miệng Hứa Nhạc bắt đầu giật giật.
“Hạng mục đơn giản nhất?”
“Đúng vậy, hạng mục đơn giản nhất, a đúng rồi, ta tên là Cam.
Là một Thông Linh Giả.”
----------------
[1]: Người main nói là Vương Chí Văn.