【 Lão Binh Chi Hồn 】
Di vật của Cổ Âm Đa – cấp TU.
Lịch duyệt: Kỹ xảo xạ kích cùng dã đấu của ngươi, có hơi tăng lên.
Hồn binh – hiệu quả 1: Tố chất thân thể hơi tăng lên.
Hồn binh – hiệu quả 2: Phóng thích Lão Binh Chi Hồn, trong khoảng thời gian ngắn có thể cường hoá bản thân, sau khi dùng sẽ khiến di vật tổn hại.
Mô tả: Vật kết tinh ý chí của lão binh, so với bản thân hắn thì lại càng cường đại hơn.
“Uh huh?”
Hứa Nhạc bất chợt cười một mình, không để ý gì tới cái nhìn xem thường cùng khinh bỉ của người đi đường.
Lão Binh Chi Hồn bất ngờ được giải phong, có lẽ trong khoảng thời gian này tới giờ, liền là sự tình đáng giá để cao hứng nhất đi.
Tố chất thân thể này đã thoáng được đề thăng … Tựa hồ hình như đã lớn hơn.
Bản thân cũng chưa hoàn thành lời hứa hẹn kia, thậm chí còn không có bắt đầu tiến hành.
Vậy mà nguyện vọng của lão Chu lại đã được trọn vẹn.
Như thể đúng là trong cái huân chương này có lưu lại ý chí, có thể nhận biết được thái độ của mình.
“Sẽ hoàn thành thôi, yên tâm đi.”
Hứa Nhạc vân vê cái huân chương, cảm thụ lấy lực lượng chảy xuôi từ bên trong khối di vật từ Cổ Âm Đa này.
Nếu phải hình dung ra như thế nào… Liền là nguyên bản hết thảy mọi vật, vào lúc này đều trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tỉ như tấm ván giường, ngăn tủ, hay cả thi thể của một người trưởng thành.
“Thôi được rồi, cho dù phải gánh lấy nhiều trách nhiệm, nhưng cũng phải biết nhìn xa trông rộng, thí dụ như trở thành một thuật sĩ hay đại loại vậy.
Bất quá trước đấy, vẫn là nên đi tìm một địa phương an toàn, trước cứ phải sống sót qua đã rồi nói tiếp sau.”
Mục tiêu của Hứa Nhạc rất rõ ràng, hướng về một trong ít những địa điểm mà hắn có thể tự do ra vào ở thượng thành khu.
Ngôi trường nơi hắn đang theo học, đại học Hải Đăng.
Ở đó được giảm giá ký túc xá trong khuôn viên trường, nhà ăn với giá thành thấp, đương nhiên mấy điều đó đều không phải là trọng yếu nhất.
Mà quan trọng nhất là, nơi này sở hữu thư viện lớn thứ hai ở Hải Đăng, tức thư viện đại học Hải Đăng.
Đối với một tên sinh viên nghèo ham học mà nói, mấy điều kiện này quả thực có sức hấp dẫn vô cùng.
Chính sách của đại học Hải Đăng vô cùng đặc thù, miễn là ngươi không lựa chọn tốt nghiệp liền có thể một mực ở lại tại đây, thời hạn tối đa là năm năm.
Nguyên chủ lá gan rất lớn, hắn dùng thời gian hai năm đã hoàn thiện hết các học phần, nhưng hắn từ đầu chí cuối vẫn không có chọn lựa tốt nghiệp.
Nguyên nhân cũng là bởi cái chính sách ưu đãi ấy của đại học Hải Đăng
…
Không có phương tiện giao thông, Hứa Nhạc cước bộ có phần hơi hơi chậm.
Đúng lúc này, vừa may lại có một cỗ xe ba bánh hơi nước dừng tại trước mặt hắn, lái xe ở trên hướng tới Hứa Nhạc mà phất phất tay.
“Tiểu hoả tử, là sinh viên đại học Hải Đăng đúng không? Đưa cậu tới chỗ cầu treo, chỉ hai mao tiền thôi.”
Cầu treo chính là cây cầu treo của sông hộ thành, cả thảy có bốn cái, là tuyến đường liên thông giữa hạ thành khu và thượng thành khu, trừ bỏ di chuyển bằng đường thuỷ ra thì đây là lối đi duy nhất rồi.
Hiện tại khoảng cách của Hứa Nhạc với cầu treo vẫn còn rất xa, bất quá phải chi tiền cho việc này, hắn lấy đâu ra chứ.
Nhìn về lái xe, Hứa Nhạc trầm ngâm một hồi:
“Sư phụ này, ta nhìn mi tâm ngươi đã chuyển thành màu đen…”
“Cút ra chỗ khác, không có tiền thì nói không có tiền, cứ ở đây làm lãng phí thời gian của ta.”
Người lái xe khởi động chiếc xe ba bánh hơi nước của hắn rời đi, không cấp cho Hứa Nhạc dù là chỉ một chút xíu cơ hội.
Hứa Nhạc há to miệng:
“Xã hội này quả là thực dụng a?”
Diện tích của Hải Đăng rộng lớn vô cùng.
Dưới tình huống không có bất kì loại phương tiện giao thông nào, từ ngoài hạ thành khu mà đi tới thượng thành khu, cho dù bước đi rất nhanh, chỉ sợ cũng phải tốn 3 – 4 giờ mới được.
Hứa Nhạc không có tiền, thì đi bộ, liền là phương thức di chuyển về thượng thành khu duy nhất rồi.
“Được rồi, hành tẩu âu cũng là một loại lực lượng.”
Tâm tình Hứa Nhạc đang rất tốt, dù rằng khi đi bộ xa như vậy sẽ vô cùng mệt mỏi, nhưng vừa vặn cũng có thể mượn lần đi bộ này, làm quen một chút với việc tố chất thân thể tăng lên do Lão Binh Chi Hồn mang tới.
…
Thành phố ồn ào huyên náo, bao phủ trong sương mù dày đặc, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng còi hơi, tất cả đều biểu lộ rõ sức sống của toà đô thị này.
Đi tới gần trưa, Hứa Nhạc rốt cục cũng tới được con sông hộ thành ở trung tâm.
Ở tại đây đang phát lại tin tức quan trọng:
【 Hỡi các công dân của Hải Đăng, đêm nay vào lúc 12 giờ, cũng tức là cuối ngày 30 tháng 6, rạng sáng ngày mùng 1.
Sẽ nghênh đón lấy Cổ Âm Đa hắc triều của mùa nóng, mọi sự vụ nếu là không cần thiết, mời chư vị không rời xa khỏi nhà của mình.
Đây là vì chính chúng ta, cũng là vì một tương lai quang minh.
Quang huy của Hải Đăng sẽ vĩnh viễn chiếu rọi mặt đất, nguyện cho quang minh phù hộ lấy mọi người. 】
Phát thanh không ngừng vang vọng, bất quá lại không có người nào để tâm tới.
Nơi đây đã thuộc về phần bên trong của thành phố, bọn hắn liền đã không cần giống với chỗ biên giới hạ thành khu mà phải đi xây dựng công sự phòng ngự làm gì.
Hứa Nhạc đang hướng về cầu treo của sông hộ thành, thì lại bị thủ vệ ở đây ngăn lại.
Chỗ này người đi đường rất nhiều, thủ vệ vậy mà cứ ngăn lại mỗi mình, điều này khiến nội tâm Hứa Nhạc căng thẳng.
“Thủ vệ tiên sinh, có chuyện gì sao?”
“Ở trên người của ngươi có lưu lại ấn ký của người lưu lại trong đêm, ta không thể để mặc cứ đi vào được.”
Ánh mắt người thủ vệ hơi chút mâu thuẫn, giống như cũng không quá nguyện ý đối với Hứa Nhạc trao đổi gì nhiều.
Nhưng hắn nói đến ấn ký của người lưu lại trong đêm, liền khiến Hứa Nhạc có chút bất đắc dĩ, đây là sự tình hắn không cách nào xử lí được.
“Hứa Nhạc ta là học sinh của đại học Hải Đăng, ta hiện thời muốn trở về trường học.”
Hứa Nhạc lấy ra thẻ học sinh của mình, đưa ra trước, đồng thời còn muốn giải thích thêm về mình một chút.
Nhưng thủ vệ chỉ lật xem thoáng qua thẻ sinh viên, rồi lại lần nữa lắc đầu:
“Không được, đã là người lưu lại trong đêm, ngươi phải ở tại hạ thành khu chờ thêm 3 ngày nữa.”
“Nhưng ta đã thông qua được kiểm tra người lưu lại trong đêm rồi mà.”
“Đừng có sửa không thành có, đêm nay là hắc triều rồi.
Thả cái loại người lưu lại trong đêm như ngươi đi vào, nếu ngươi mà biến dạng, trở thành quái dị, rồi lại chơi chết thêm vài người nữa, vậy tính toán lên ai?
Trách nhiệm ấy phải để ai đi gánh lấy? Là ngươi? Hay là ta?
Ta chỉ là người thủ cầu thôi, ngươi đừng có mà đi hại ta được không?
Hoặc là như vầy đi, ngươi quay trở về mang theo văn thư chứng minh, có thêm cả con dấu, thì ta liền sẽ thả ngươi đi qua.
Hứa Nhạc không biết phải làm như nào, tình huống bết bát nhất hắn dự đoán được, có vẻ đã phát sinh rồi.
Hứa Nhạc trong lòng chần chừ không quyết:
“Không biết bây giờ mà đi xin cấp chứng minh từ thủ vệ, liệu còn kịp không.”
Meo!
Ngay lúc đôi bên còn đang tranh chấp, một tiếng mèo kêu lại xuất hiện bên cạnh cây cầu treo
Không hiểu vì gì, thanh âm mèo kêu lại đã khiến Hứa Nhạc cùng người thủ vệ không hẹn mà cùng nhìn sang.
Một con mèo có bộ lông đen bóng loáng, đang ngồi ở trên thành cầu treo, một bên vừa liếm láp móng vuốt của mình, một bên lại chải chuốt bộ lông.
Meo!
Thời điểm Hứa Nhạc nhìn thấy nó, nó cũng lướt qua nhìn về Hứa Nhạc.
“Lại là nó? Cứ lúc nào thấy nó, hình như đều cực kì xúi quẩy!”
Đúng lúc này, một thanh âm xuất hiện ở phía sau lưng Hứa Nhạc.
“Hứa Nhạc?”
“Cam tiên sinh?”
Hứa Nhạc nghiêng đầu qua chỗ khác, liền nhận ra được người tới, là Thông Linh Giả đã tiến hành kiểm tra cho hắn, Cam.
“Ngươi là đang muốn về thượng thành khu à?”
“Đúng thế, Cam tiên sinh, bất quá ta hiện tại…”
Cam cười cười, quay đầu nói với người thủ vệ:
“Để hắn cùng vào chung với ta đi, kiểm tra hắn là do chính ta thực hiện, chứng nhận của ta đây.
Xảy ra vấn đề gì, cũng cứ để thanh tra vùng bên ngoài ta đây gánh lấy trách nhiệm cho.”
Thủ vệ do dự nhìn lướt qua Hứa Nhạc, rồi cuối cùng cũng đành gật đầu:
“Vâng, thưa thuật sĩ đại nhân.”
“Tạ ơn Cam tiên sinh, ngài lại giúp ta thêm lần nữa rồi.” Hứa Nhạc thập phần cảm kích hướng tới Cam gật gật đầu.
Cam khoát tay:
“Không có gì, ngày tích một thiện, tháng tị một kiếp, đây là chuẩn tắc của một Thông Linh Giả mà thôi.”
Chuẩn tắc của Thông Linh Giả sao?
Hứa Nhạc bất thình lình nhớ tới phương thức tấn thăng Viêm Chi Bí thuật sĩ.
Tính chân thực của cuốn sổ tay kia, có thể hay không hướng Cam hỏi một chút?
--------------
Trans note: một ngày tối đa chỉ ráng được 1k5 chữ hơn, mà từ chương 25 trở đi tác toàn viết 2k5,3k chữ 1 chương, lười thật -_-