• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi tưởng lại chuyện tình đối ứng với thời điểm này, nghĩ đến nghĩ lui, tựa hồ cũng chỉ có mỗi Cổ Âm Đa hắc triều.

Cứ mỗi ba tháng một lần, quái dị sẽ bạo phát, trong một khoảng thời gian sẽ oanh kích cứ điểm an toàn của nhân loại.

Mỗi khi tới ngày này, bất luận là Hải Đăng, Zion, Thiên Thuỵ Lập Phong, hay cả là Hồng Nguyệt Thánh Điện.

Đều sẽ nghênh đón cuộc tấn công từ quái dị, đây là kiếp nạn đều phải trải qua mỗi quý một lần.

Truyền thống này, liền đã kéo dài mấy kỷ nguyên, lâu phải đến hàng ngàn năm.

Tại kỷ nguyên thứ tư khi đối mặt với hắc triều oanh kích, cũng đã từng thập phần trật vật, nhưng kể từ sau cuộc cách mạng hơi nước ở Zion, loại tình hình này đã hoàn toàn biến chuyển.

Toàn thể nhân loại tiến vào thời đại hơi nước, có được súng kíp cùng với đại pháo.

Cho dù không có sự trợ giúp từ thuật sĩ, nhân loại phổ thông cũng sở hữu vốn liếng để chống lại quái dị.

Vì vậy hắc triều vào mấy năm gần đây, ngươi chỉ cần lúc ban đêm ở lại trong nhà mà không chạy loạn, thông thường liền sẽ không có chuyện gì.

Quái dị tấn công thành bang, trên cơ bản sẽ bị thủ vệ tại tường cao cùng người gác đêm giải quyết hết.

Hoàn toàn không xông vào nổi đến thành phố.

Bất quá xưng hô của nhân loại đối với sự kiện này, tên gọi đầy đủ vẫn luôn là Cổ Âm Đa hắc ám chi triều, gọi tắt thành hắc triều.

Nhưng nhắc nhở này của mình, lại là Hồng Nguyệt chi kiếp, không khớp a!

“Xét theo bình thường mà nói, loại sự tình hắc triều này hẳn là không có vấn đề gì, người gác đêm bọn họ có thể xử lí được.

Nhưng nhắc nhở nhiều lần như thế, cùng với cái loại cảm giác mãnh liệt này …”

Hứa Nhạc chung quy vẫn có dự cảm rằng, cái gọi là Hồng Nguyệt chi kiếp, chỉ sợ so với hắc triều trước đó không có đơn giản như vậy.

Bất luận như nào, hắn đều phải chuẩn bị trước mới được.

Thu hồi lại tâm tư, Hứa Nhạc quay trở về trong phòng của mình.

Nhìn về ngọn đèn yếu ớt, chậm rãi tiến vào trong mộng đẹp.

Ngày kế tiếp, Hứa Nhạc thức dậy từ rất sớm.

Sau khi sửa sang lại đơn giản, hắn mặc vào một bộ âu phục chỉnh tề, cũng là bộ y phục có phần đáng tiền nhất của nguyên chủ.

Ngoại trừ vẻ ngoài hơi chút gầy yếu, Hứa Nhạc đối với bộ dạng của mình vẫn là rất hài lòng.

Hắn móc ra cái huân chương kia của lão Chu để nhìn một chút, rồi sau đó lại thu vào.

“Hi vọng hết thảy thuận lợi.”

Bước tới phía cửa, Hứa Nhạc liền nhìn thấy không ít người đang mua sắm vật tư dự phòng, khắp nơi đều có thể nghe được thanh âm hò hét tràn ngập bên tai.

Nơi này có thể nói là đã đem văn hoá quầy bán hàng hoá phát triển tới cực hạn rồi.

“Một cái bao cát mà tận 9 phân tiền? Ngươi là đang ăn cướp à?”

“Thích thì mua, không mua thì cút!”

“Một con dao tiêu chuẩn quân đội, bảy thành cũng chỉ cần tới 1 khối 5 thôi.”

Sức mua bằng tiền tệ của Hải Đăng vẫn là rất mạnh, cho nên giá cả hàng hoá cũng có vẻ rất thấp.

Trừ bỏ đạo cụ vũ khí ra, các chủ quầy vẫn chủ yếu là bán những tấm ván gỗ, cây đinh, còn thêm ra cả bao cát.

Hạ thành khu cũng không thể so sánh được với thượng thành khu về vấn đề an toàn, dù rằng quái dị từ hắc triều trên cơ bản sẽ đều bị người gác đêm ngăn chặn.

Bất quá đôi lúc vẫn sẽ có cá lọt lưới, do đó nên là điều đương nhiên khi thiết lập điểm phòng hộ.

Cho dù không phải vì phòng ngự quái dị, với cái hoàn cảnh hỏng bét này của hạ thành khu, số lượng hắc bang, kẻ lang thang cũng không hề ít.

Cho nên kiến tạo một chút phòng hộ tại gia, cũng coi như là chuẩn bị trước tránh khỏi tai hoạ.

Dựa theo địa điểm ở trong ký ức, Hứa Nhạc đi tới phụ cận khu cấp nước sinh hoạt số 62.

Nhà của lão Chu ở ngay tại đấy.

Nguyên chủ cùng với lão Chu là quen biết nhau khi ở trường học.

Lão Chu là một binh sĩ xuất ngũ, làm bảo an tại trường, còn Hứa Nhạc lại là một du học sinh có tính tình quái đản.

Hai người về cơ bản cũng sẽ không thể có giao tình gì, nhưng vào một ngày Hứa Nhạc lén lút đi nghiên cứu sự tình cấm kỵ của thuật sĩ, do không cẩn thận mà đã bị lão Chu phát giác được.

Sau một hồi dây dưa, cũng xem như là đã quen biết.

Hai người đều tương đối thiếu tiền, cho nên liền nghĩ ra việc ra ngoài bới móc một chút.

Bởi quy củ của Hải Đăng, bất luận một ai ra ngoài ít nhất đều phải bảo trì được hai người, nếu cả hai đồng thời cùng an toàn trở về.

Vậy liền chỉ cần kiểm tra như thông lệ, còn nếu như chỉ còn lại mỗi một người… Thì đó sẽ được coi thành là người lưu lại trong đêm.

Đồng đội đã chết, ở bên trong hắc ám phải kinh lịch qua những gì không ai biết được, cũng lại không có người nào chứng minh ngươi có hay không đã bị Cổ Âm Đa ô nhiễm qua.

Do đó khi chết một người, liền phải thi hành kiểm tra đối với người lưu lại trong đêm.

Dựa vào tri thức học tập bí văn từ Hứa Nhạc, lại thêm thực lực coi như tạm được của một lão binh như lão Chu.

Hai người ăn nhịp với nhau, bắt đầu cùng nhau đi ra ngoài, tìm kiếm những vật phẩm từ thời đại trước, hay chính là Cổ Âm Đa tàn lưu di vật các loại để bán lấy tiền.

Vào trước lần hành động này, bọn hắn đã thành công ra ngoài ba lần.

Thu hoạch không được tính là đặc biệt nhiều, nhưng cùng với chút lương, học bổng ít ỏi kia mà so ra, đã là một khoản tiền lớn rồi.

Nếu không phải vì tìm thấy được quả của Cổ Âm Đa, hình thức hợp tác như này hẳn vẫn sẽ một mực kéo dài.

Nhưng con người chính là như vậy, lợi ích sẽ giúp người hợp tác lại.

Liền cũng sẽ khiến cho người ta phải phản bội nhau.

“Ai!”

Khẽ thở dài một cái, Hứa Nhạc thu liễm lại biểu tình.

Nguyên bản thần thái nhu hoà, hiện thời đã trở nên nghiêm túc già dặn hơn rất nhiều.

Hắn gõ cửa phòng một cái.

“Xin hỏi, Chu đại thẩm có nhà không.”

Hứa Nhạc cũng không biết được danh tự của lão bà Chu Khắc, bình thường Chu Khắc cũng chỉ gọi vợ bằng lão bà, với tính tình của nguyên chủ, cũng không có khả năng mà đi hỏi chuyện này.

Duy nhất sự tình được biết tới, liền nữ nhi của hắn gọi là Chu Đình Đình.

“Ai thế?” Rất nhanh chóng, từ bên trong phòng chuyền tới một thanh âm mang theo vài phần ôn nhu, nhưng cũng lại hơi chút chần chờ.

“Xin chào, ta gọi Hứa Nhạc, là bởi vì sự tình của Chu Khắc tiên sinh mà đến.”

Hứa Nhạc có thể cảm nhận được rằng đối phương đã đi đến cửa, hẳn là vẫn còn đang quan sát hắn.

Nhìn ra chung quanh, hắn hiểu được, rằng cô nhân quả mẫu ở tại hạ thành khu, không có Chu Khắc để mà trông cậy, phong hiểm nhất định sẽ một đường thẳng tắp dâng cao.

Một lát sau, như thể đã xác nhận được Hứa Nhạc cũng không phải hắc bang hay kẻ lang thang, cửa phòng mới được mở ra, một nữ nhân ước chừng năm mươi tuổi xuất hiện ở trước mặt hắn.

Đây chính là lão bà của Chu Khắc, một nữ nhân hết sức phổ thông, phổ thông đến độ bình thường sau khi nhìn thấy, liền sẽ ngay lập tức xem nhẹ nàng.

“Xin chào, ta gọi Hứa Nhạc, hôm nay tới…”

Lão bà Chu Khắc bất thình lình đưa tay ra ngăn lại Hứa Nhạc nói tiếp, ánh mắt cũng bắt đầu trốn tránh, tựa hồ cũng thật không dám đối mặt cùng với Hứa Nhạc.

Nàng cúi đầu xuống, hơi chút khẩn trương nói:

“Vào rồi nói.”

“Được.”

Bước vào phòng, Hứa Nhạc liền nghe được thanh âm từ một nữ hài trẻ tuổi.

“Mẹ, là ai vậy?”

Một nữ hài so với Hứa Nhạc thì nhỏ hơn khoảng hai ba tuổi, mặc một cái áo sơ mi trông có vẻ đơn bạc, lại thêm cả một đôi dép lê lớn không vừa chân đi ra.

Rất nhanh, Hứa Nhạc liền thấy được rõ ràng bộ dạng của cô gái này.

Dáng người gầy còm, đừng nói tới ngực, đến cả cánh tay cùng với đùi đều không có được mấy lượng thịt.

Mái tóc nhuộm thành màu vàng hơi chút khô héo, trên mặt ngoại trừ cặp mắt nhỏ, thì khiến người khắc sâu ấn tượng nhất chỉ còn chỗ tàn nhang.

Hứa Nhạc không nghĩ tới, Chu Khắc lúc bình thường luôn khen không dứt miệng về nữ nhi.

Vậy mà…

“Suy cho cùng, lão Chu chẳng qua cũng chỉ là một lão binh đã xuất ngũ, làm công việc bảo an, ở tại cái chỗ hạ thành khu cơ hồ là địa phương ngoài rìa nhất.

Người như này mà có thể sinh ra được hài tử dung mạo tiên thiên, hiểu chuyện và biết rõ phải trái.

Đại khái liền cũng chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết hay phim truyền hình thôi.”

“Ngươi là ai?”

“Xin chào, ta gọi Hứa Nhạc, còn ngươi hẳn là Chu Đình Đình a?”

“Đúng vậy, làm sao? Sẽ không phải lão quỷ ở bên ngoài đã nợ tiền đi?”

Thái độ cùng ngữ khí của Chu Đình Đình khiến Hứa Nhạc khẽ nhíu mày.

Là tính cách thật sự cương liệt, hay chỉ là nguỵ trang?

Thôi được rồi, bất kể như nào, Chu Đình Đình và mụ mụ nàng đều là người nhà mà Chu Khắc lo lắng tới.

“Chu Khắc hắn…”

“Các người cứ trò chuyện trước đi, ta đi rót nước cho ngươi.”

Thê tử của lão Chu có phần bối rối đứng dậy, ngón tay không ngừng chà xát lẫn nhau, Hứa Nhạc quan sát thần thái của nàng, liền đã minh bạch.

Nữ nhân phổ thông này vẫn cứ là đầy đủ sự mẫn cảm, nàng hẳn phải biết chuyện diễn ra mấy lần bên ngoài của Chu Khắc.

Nguyên nhân mình tới lần này, nàng hẳn cũng có dự cảm rồi.

“Không cần phải phiền toái như vậy, Chu đại thẩm, kỳ thực ngươi hẳn đã phải minh bạch mục đích cho chuyến tới thăm này của ta.”

Hứa Nhạc sau khi nói đến đây, thê tử Chu Khắc liền đã bưng kín lấy miệng của mình.

“Mẹ, người sao thế?

Này, tiểu tử, sao ngươi lại muốn bắt nạt mẹ ta?”

Chu Đình Đình ôm lấy mẹ của mình, mà người nữ nhân sau khi được nữ nhi ôm lấy vào trong lòng, cũng bắt đầu gào khóc lớn lên.

Ngay kế tiếp, Chu Đình Đình như thể là ý thức được muộn màng chuyện gì, ngẩng đầu nhìn về hướng Hứa Nhạc.

“Không, không thể nào? Cha ta… ông ấy?”

------------------

Trans note: 3rd week – done.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK