Trông thấy cóc đang từng bước áp sát, Hứa Nhạc hiểu được nếu bản thân nói ra lời không nguyện ý.
Vậy thanh cương xoa vừa xiên chết u linh kia tám chín phần mười liền sẽ rơi lên đầu mình.
Song phương thực lực chênh lệch nhau quá xa, và liệu thần linh nơi đây có hay không giống như trong tưởng tượng của hắn, Hứa Nhạc cũng không quá rõ ràng.
Bởi vì một thứ đến chính bản thân còn chưa minh bạch mà lại đi lựa chọn việc lừa gạt, như thế thì quá mức ngu xuẩn rồi.
Do vậy, cứ thẳng thắn thôi!
“Ta tuyệt đối không hề có ý tưởng không nguyện ý, Kim Thiềm đại nhân, liên quan tới sự tình của cống phẩm, ta thật không rõ nên phải làm những gì?
Nói trắng ra là, nếu như ngài nguyện ý tin tưởng ta, liền đành phải mời ngài tự đi lấy thôi.
Còn về vấn đề giun, thỉnh ngài cấp cho ta một chút thời gian, ta sẽ ở trong vài ngày tới tìm cho được đầy đủ số lượng giun.”
Hứa Nhạc đối với những năng lực khác cơ hồ không cần bàn tới, nhưng xét tới khả năng tư duy, vẫn còn có thể coi là khá được.
Rốt cuộc qua nhiều năm ròng ngồi viết tiểu thuyết như vậy, dù cho không có được nổi tiếng đi chăng nữa, nhưng ngọn nguồn ngôn từ cũng đều vẫn còn tại.
Lại thêm ngày bình thường thường xuyên làm bàn phím hiệp, nên nói chuyện cũng tương đối lưu loát.
Kim Thiềm chần chừ một chút.
“Ta vì gì mà phải tin tưởng ngươi?”
Vừa mới chuẩn bị biên soạn ra một vài lí do, nhưng khi lời nói tới bên miệng thì lại không thể thốt ra nổi.
Hứa Nhạc cảm giác được rằng cơ thể chính mình đã trở nên cứng ngắc.
Hắn bất thình lình tiến vào cái trạng thái khô nóng chuyên chú đó, cóc ở trước mặt bắt đầu vặn vẹo ngay trước mắt hắn, khung cảnh phân giải theo phong cách tối giản đó lại lần nữa hiện ra.
Bên trong miệng đã không còn tự chủ được mà nói:
“Kim Thiềm, ngươi biết là ta tương đối đặc thù, cho nên, ngươi chỉ có thể tin tưởng ở ta.”
Thứ thanh âm trầm thấp, u ám, trong nháy mắt liền vọng lại tại trong căn phòng trống trải này.
Hệt như lời nguyện cầu từ tử thần vậy.
Không có kính ngữ, thậm chí còn mang theo mấy phần ý tứ uy hiếp.
Hứa Nhạc không biết bản thân như thế nào mà lại có thể phát ra được loại âm thanh này, bất quá mấy điều ấy cũng không còn trọng yếu nữa.
Quan trọng là, con cóc tựa hồ là đã dính chiêu.
Ở thời điểm sau khi Hứa Nhạc trưng ra loại thái độ này, nó vậy mà trở nên hơi có phần e ngại.
“Đã minh bạch, Thông Linh Giả trẻ tuổi kia, ta lấy tư cách của một thức thần, sẽ thủ hộ ngươi tới thời điểm hừng đông.
Chờ sau khi thu thập đủ giun, có thể thông qua ấn kí này, liền sẽ tìm được ta.”
Con cóc vừa dứt lời, cùng với việc lòng bàn tay đột ngột trải qua một hồi đau đớn, một ấn kí hình cái miệng háu ăn hiện ra ở trong lòng bàn tay của Hứa Nhạc.
Thức thần, ấn ký!
Hắn sờ lên cái ấn kí này, tại thời điểm vừa chạm tới ấn ký, Hứa Nhạc liền cảm thấy được rõ ràng cái loại khô nóng kia.
“Sử dụng như thế nào vậy?”
“Ngươi tự sẽ biết.”
Hứa Nhạc không có tiếp tục truy vấn, miễn cho trong khi đối thoại lung ta lung tung, lại gây ra cái điều gì quá đáng.
“Vậy liền cảm tạ, Kim Thiền đại nhân.”
“Không cần khách khí, ngươi với ta ở giữa thuộc về loại hình giao dịch, chứ cũng không phải là loại hình cung phụng đâu.”
Cóc nói xong liền xoay đầu đi, không tiếp tục nhìn Hứa Nhạc nữa.
Nó đi tới cửa phòng, một tay nắm chặt cương xoa, tay khác thì lại không biết từ chỗ nào lấy ra một điếu thuốc lá mới.
Rất nhuần nhuyễn châm cho mình một điếu.
Tê ~ ha!
“Thuốc lá thật là mĩ diệu, nhân loại thực sự rất biết cách hưởng thụ đấy.”
“Đúng vậy a, nhân loại rất biết cách để hưởng thụ.”
Hứa Nhạc đứng nguyên tại chỗ nhấm nuốt lời mà con cóc đã nói, là giao dịch, chứ không phải cung phụng?
Mạch suy nghĩ bị một hồi vặn vẹo trước mắt đánh gãy.
Hứa Nhạc nhìn xuống dưới chân, là thi thể lão Chu chuyển sự chú ý của hắn tới.
Dưới tầm nhìn đang bị vặn vẹo, ở trên ngực lão Chu có một mảnh gì đó màu đen.
“Thi thể của quái dị, vẫn còn có thể biến được thành quái dị nữa hay sao?”
Vấn đề búp bê làm tổ [1] như này, Hứa Nhạc không hề có lời giải đáp nào.
Sau một phen xoắn xuýt, Hứa Nhạc vẫn là quyết định sẽ đi xem xét một chút.
Con cóc nói rằng sẽ bảo hộ cho hắn, những thao tác kiểu này, hẳn là vẫn nằm trong phạm vi bảo hộ của hắn đi?
Hắn cong người xuống, bắt đầu lục lọi ở trên thi thể của lão Chu.
Rất nhanh chóng, hắn liền đã tìm được thứ đồ phát ra hắc quang kia.
Một cái huân chương được bọc trong ví tiền, là huân chương danh dự của binh sĩ đã nghỉ hưu!
Đột nhiên, một loạt cùng loại với văn tự trước đó, xuất hiện ngay tại bên cạnh cái huân chương!
【 Lão Binh Chi Hồn 】
Di vật của Cổ Âm Đa - cấp TU.
Lịch duyệt: Kỹ xảo xạ kích cùng dã đấu của ngươi, có hơi tăng lên.
Hồn binh – hiệu quả 1: Tố chất thân thể hơi tăng lên.
Hồn binh – hiệu quả 2: Phóng thích Lão Binh Chi Hồn, trong thời gian ngắn ngủi có thể cường hoá bản thân, sau khi dùng sẽ khiến di vật tổn hại.
Mô tả: Nếu muốn sử dụng di vật, cần hoàn thành di nguyện của Chu Khắc.
Nhìn về chỗ văn tự vẫn còn đang nhúc nhích, Hứa Nhạc hơi có chút ngẩn người.
Di vật của Cổ Âm Đa? TU?
Vật này, vậy mà lại có một chút thứ gì đó a!
Ngạch, hắn không phải là nói cái thứ được đặt ở dưới, mà là nhìn cái vật này…thật sự là có cái gì đó đấy.
Lần nữa chần chờ một phen, Hứa Nhạc cuối cùng vẫn là đưa ngón tay ra hướng về tấm huân chương.
Cùng với cử động cầm lên tấm huân chương, sau một hồi ngơ ngẩn, những ký ức rõ ràng tựa như thuỷ triều đồng loạt chui vào trong đầu của hắn.
Những ký ức này cực kì cứng ngắc, như thể là đồ vật được trưng bày trong nhà đồng dạng.
Rõ ràng nó đang ở trong nhà, nhưng nếu như ngươi không nhìn thấy nó, liền thật đúng là nghĩ không ra.
Rất nhanh chóng, thần sắc Hứa Nhạc không ngừng biến đổi, biểu lộ ngày càng phức tạp, thậm chí trở nên có phần khó xử.
…
Ký ức bắt đầu không ngừng quay lại, cảnh tượng rõ nét được hiện ra ngay trước mắt Hứa Nhạc.
Vài giờ trước, Chu Khắc
Chính là cỗ thi thể lão Chu vẫn luôn nằm trên mặt đất kia, vào lúc này hai mắt đang sáng lên nhìn vào vách tường của căn phòng.
Trên bức tường của căn phòng vừa nhỏ vừa nát, vậy mà lại mọc ra một loại trái cây thải sắc có hoa văn tường vân kỳ dị.
Thứ trái cây này không có rễ nhưng lại không phải bèo, mà là trực tiếp mọc ra từ bên trong đá, phi thường kỳ quái.
“A Nhạc, thứ này, có phải hay không là quả của Cổ Âm Đa trong truyền thuyết? Lại còn là thải sắc đấy!”
Thanh âm của Chu Khắc bởi vì hưng phấn mà run rẩy.
Mà ánh mắt của nguyên chủ Hứa Nhạc ở phía sau hắn, kể từ sau khi nhìn thấy thứ quả này, cũng không ngừng chớp động.
“Xác thực là quả của Cổ Âm Đa, bất quá cách gọi chính xác hẳn phải là Cổ Âm Đa chi chủng.
Nghe nói rằng, Cổ Âm Đa mẫu thụ phân tán bào tử khắp nơi trên thế giới, hấp thu sức mạnh của tự nhiên để hình thành.
Bất quá ở cái xó này, vậy mà lại thật có Cổ Âm Đa chi chủng, quả thực không thể nào tưởng tượng ra nổi được.”
Nguyên chủ Hứa Nhạc thanh âm mười phần trầm thấp cùng cổ quái, giống như là sa bàn đang không ngừng ma sát, hoặc là máy hát đang phát thanh.
Nghe qua cực kì âm trầm, không hề giống với thanh âm mà ở độ tuổi của hắn nên có.
“Rất đáng tiền sao?” Lão Chu đã bắt đầu nóng lòng muốn lấy.
“Phi thường đáng tiền, bất quả phải bảo tồn ở tình trạng hoàn hảo mới được, nhất định phải thật cẩn thận, không thể có cho dù chỉ là một tia tổn hại.”
“Không vấn đề gì, ngươi cầm giùm ta, để ta đi hái.”
Lão Chu đem súng kíp trong tay đưa cho nguyên chủ, trèo liền ba lần lên trên gác.
Rồi sau đó mới thận trong đem trái cây hái xuống.
Nguyên chủ nhìn về súng kíp trong tay, con mắt có phần nheo lại, chỗ ngón tay nắm chặt súng kíp hơi chút trắng bệch ra.
Cùng lúc Hứa Nhạc vẫn đang căng thẳng, lão Chu đã dựa vào thân thủ nhanh nhẹn mà lấy được quả của Cổ Âm Đa, rồi thận trọng bò xuống lại.
“Hoàn hảo vô khuyết, a Nhạc, lần này thực sự phát tài rồi.
Đến lúc đó chúng ta mỗi người một nửa, ngạch …”
Phốc phốc!
Tại thời điểm lão Chu cầm lấy quả Cổ Âm Đa xuống, Hứa Nhạc liền dùng chuỷ thủ đâm trực tiếp xuyên qua lưng hắn.
Hắn đẩy lão Chu ra, sau đó giơ lên khẩu súng trong tay, nhắm thẳng vào cơ thể cứng ngắc trước mặt, chậm rãi xoay người lão Chu lại.
Nhìn về họng súng, biểu cảm lão Chu càng cứng đờ lại, khoé miệng cũng có chút run rẩy theo.
Mang theo khuôn mặt đầy gian nan vất vả, lộ ra một chút biểu tình cô đơn:
“Không đến mức phải như vậy a?”
“Đừng nhúc nhích.”
Thanh âm nguyên chủ vẫn trầm thấp như cũ, so với trước đó lại càng trầm thấp hơn.
Hắn đi tới trước, một bên vẫn dùng súng nhắm thẳng vào lão Chu, một bên lại từ trong tay của lão Chu mà lấy đi Cổ Âm Đa chi chủng.
Sau khi cầm được Cổ Âm Đa chi chủng, nguyên chủ mặt không đổi sắc mở miệng:
“Lão Chu à, có nhiều thứ là không thể nào phân chia được đâu.”
Lão Chu hơi hơi cúi đầu, cười khổ theo kiểu tự trào phúng:
“Ta có phải hay không … Là không nên đem khẩu súng đưa cho ngươi?”
“Nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa cả!”
Nguyên chủ Hứa Nhạc quá mức quyết tuyệt khiến Chu Khắc vô cùng bất đắc dĩ, vết thương sau lưng chảy ra một lượng lớn máu tươi, để hắn bắt đầu dần dần trở nên suy yếu:
“Khụ khụ, a Nhạc à, ngươi sau khi trở về, có thể hay không bỏ qua cho Đình Đình cùng với lão bà của ta …”
Chu Khắc biết, với thương thế này của bản thân sợ rằng sẽ không thể trở về được.
Hứa Nhạc quá ác độc, hắn lo rằng Hứa Nhạc sau khi quay lại, sẽ không bỏ qua cho vợ con của mình, đây cũng là mối bận tâm duy nhất của hắn.
Nguyên chủ khẽ lắc đầu:
“Ngươi bây giờ không có tư cách cùng ta bàn điều kiện.”
Chu Khắc vẫn còn đánh giá thấp sự âm tàn và độc ác của Hứa Nhạc.
Nguyên chủ Hứa Nhạc lui lại mấy bước, sau khi giữ vững một khoảng cách an toàn cùng với Chu Khắc, liền ngay lập tức đem quả của Cổ Âm Đa nuốt vào.
Kế tiếp giơ lên khẩu súng kíp trong tay, muốn đem Chu Khắc triệt để biến mất ở trên thế gian này.
Nguyên chủ không có cho Chu Khắc dù chỉ là một chút mảy may cơ hội.
Cạch.
Thanh âm bóp cò vang lên, nhưng khẩu súng kíp lại không hề bắn ra.
“Hửm?” Hứa Nhạc lần đầu tiên sử dụng súng kíp rõ ràng hơi chút sửng sốt.
Phản ứng ngập ngừng này của hắn, tự nhiên là không thể nào so sánh được với dạng lão binh như Chu Khắc.
Chu Khắc đột ngột vọt về phía trước, đá một cước đầy tàn bạo lên bụng Hứa Nhạc, đau đớn khiến khuôn mặt Hứa Nhạc có chút vặn vẹo, súng kíp trong tay cũng vì điều này mà tuột ra.
Sau khi ngã ra trên mặt đất, nguyên chủ có phần hoảng sợ mà ngẩng đầu lên, để rồi thấy Chu Khắc đã lại một lần nữa cầm lấy cây súng kíp của mình.
Sự quyết đoán của một lão binh, được thể hiện ngay tại chỗ này.
Không một điểm do dự, đồng dạng cũng không để Hứa Nhạc có được bất kỳ cơ hội nào.
Mở chốt an toàn, kéo khoá nòng, khai hoả.
Ầm!
Một tiếng súng vang lên, Hứa Nhạc cảm giác được lồng ngực mình bị nện một phát thật mạnh.
Tiếp theo đó, là trời đất ở trong tầm mắt trở nên quay cuồng.
Lực trùng kích của súng kíp, để hắn trong thời gian ngắn mất đi hoàn toàn năng lực suy nghĩ.
Ở khoảnh khắc trước khi chết, nguyên chủ tựa hồ thấy được bức tường đang vặn vẹo, gạch đỏ tường trắng đều biến trở thành đồng dạng với hình thái ghép mảnh. [2]
Nhưng ý thức của nguyên chủ đã rơi vào mơ hồ.
Hắn không biết đây là chân thực, hay là huyễn tượng.
Chỉ có thể để mặc cho toàn bộ thế giới trong tầm mắt của hắn, hoá thành trạng thái đồng dạng như kính vạn hoa.
----------------
[1]: Búp bê làm tổ - Búp bê Matryoska: 1 loại búp bê của Nga, bên trong 1 con búp bê to sẽ có 1 con búp bê khác.
[2]: Ghép mảnh – Mosiac: một phương thức nghệ thuật tạo nên những bức tranh từ những mảnh ghép màu sắc (Do không muốn để tên Tiếng Anh nên sẽ đưa về bản Việt hoá của nó).