Người dịch: Whistle
Mùa hạ năm 2002, Hoành điếm.
Lục Viễn dập tắt điếu thuốc lá rồi nhìn vào phần kịch bản mà anh đã dành ra 5 tiếng đồng hồ để viết, sau đó liền khạt một ngụm nước miếng.
Lục Viễn muốn thay đổi hiện trạng.
Thời tiết tháng sáu ở Hoành điếm lúc nào cũng nóng, cái nóng này có thể làm cho tâm trạng con người trở nên buồn bực.
Lục Viễn, một người xuyên việt, khi nhìn xem mấy cô em xinh tươi chân dài trang điểm lộng lẫy đang lôi lôi kéo kéo với một gã đạo diễn trông rất là ngu ngốc liền lập tức có một quyết định lớn mật.
Lục Viễn muốn kiếm dê béo đầu tư cho mình.
Lừa đảo à?
Lừa đảo thì lừa đảo thôi.
Trong cái xã hội khốn nạn này, không lừa người thành thật thì lừa ai?
Ít nhất thì Lục Viễn đã từng bị lừa mất rất nhiều tiền.
Cho nên.
Năm tiếng trước, Lục Viễn vẫn còn là một người thành thật, năm tiếng sau....
Anh định không tiếp tục làm người thành thật nữa....
- Ừm, sau khi đóng cho mình một bộ com lê thì quả là khác hẳn lúc nãy, cho dù là hàng second hand, nhưng nhìn cũng chả khác hàng mới là bao.
Lục Viễn soi vào một tấm gương bên đường rồi nở một nụ cười tự cho là đẹp trai, còn gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn.
Tiền nào đồ nấy.
Vẻ ngoài của bộ com lê second hand “Nubuck” tầm 200 tệ này cũng ok.
Lục Viễn cúi đầu xuống nhìn tấm bằng tốt nghiệp đại học khoa đạo diễn của trường đại học Yên Kinh rồi nở một nụ cười.
Kịch bản thì viết xong rồi, trang phục cũng đã chuẩn bị xong, ngay ca những lời nói dối cũng đã được biên sẵn....
Vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ dê béo.
..............
Bên trong phim trường Hoành điếm vô cùng náo nhiệt, có thể nhìn thấy người đến người đi ở khắp mọi nơi, nào là du khách tham quan, nào là diễn viên, đạo diễn của các đoàn làm phim.
Năm nay có một bộ phim điện ảnh tên là《 Đô Thành 》 được đầu tư 30 triệu tệ đang được quay trong Hoành điếm....
Bộ phim này được quay bởi đạo diễn trẻ tài năng của Trung Quốc là Thẩm Liên Kiệt, nữ chính là một trong những hoa đán đang rất hot Liễu Phương Phỉ, nên nhận được rất nhiều sự chú ý từ công chúng.
Khi Lục Viễn đi ngang qua đoàn phim 《 Đô Thành 》liền dừng lại hút một điếu thuốc là cuối cùng, còn dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn Thẩm Liên Kiệt đang ngồi ở trên đài cao la mắng các diễn viên.
Từ trước đến này, những người có tiền, có tài và còn đẹp trai đều là những người mà Lục Viễn hâm mộ.
- Phi, dạng chó hình người.....
Sau khi Lục Viễn vừa mắng vừa nhổ nước bọt xong liền tiếp tục mang theo vẻ ước ao ghen tị đi tới bãi đỗ xe dành cho du khách.
Lừa đảo là một nghề cần kỹ thuật.
Đặc biệt là những chuyện lừa đảo đầu tư mấy chục vạn tệ giống như anh đang làm càng phải có kỹ thuật cao siêu.
Trong bãi xe đỗ toàn là những chiếc xe sang trọng như Rolls-Royce, Lamborghini, Porsche, ... V.v.
Sau khi sàng lọc một hồi, Lục Viễn nhắm mục tiêu vào một chiếc Lamborghini màu hồng.
Chủ xe là một nàng thiếu nữ đeo kính râm, nhìn vẻ bề ngoài liền biết là một tấm chiếu mới rồi, chắc chắn là rất dễ bị lừa.
Đây chính là một kẻ ngốc nhiều tiền a.
Cô gái này lấy kính râm xuống rồi nở một nụ cười tươi như hoa làm cho Lục Viễn có hơi thất thần.
Khi cười cô ta lộ ra chiếc răng mèo trắng nõn, trông rất ngây thơ trong sáng, cô mặc một chiếc váy màu hồng đang phất phới trong gió, khiến người nhìn vào không hiểu sao lại cảm thấy như đang say.
Trong không khí có xen lẫn với mùi thơm của hương hoa.
Cô ấy trông rất ngây thơ nhưng lại cao quý, đồng thời còn có một chút khí chất thanh xuân của một nàng thiếu nữ.
Thiên sứ ở nhân gian.
Thật là quá cmn đẹp.
Một kẻ nghèo kiết hủ lậu và lỗ mãng như Lục Viễn không biết nên dùng những từ ngữ nào để diễn tả được vẻ đẹp của cô gái này, trong đầu anh chỉ nghĩ ra 5 chữ trên.
Sau khi lấy lại bình tĩnh thì Lục Viễn bèn dập tắt điếu thuốc lá, sửa sang lại quần áo rồi bước tới chỗ của cô gái này.
Mặt trời tháng sáu nên có hơi nóng.
Nói thật thì Lục Viễn có chút hồi hộp.
Dù sao anh cũng chỉ là một gã trạch nam kiêm xử nam, hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên mà Lục Viễn đi lừa người khác, cho nên trong lòng bàn tay anh đã đổ đầy mồ hôi.
Cuốn kịch bản mỏng manh cũng đã bị thấm ướt.
Nhưng mà Lục Viễn nhất định phải thay đổi hiện trạng, nhất định không thể tiếp tục làm một người thành thật nữa.
Cố lên.
Lục Viễn.
Làm xong vụ này thì mày phát tài rồi.
Lục Viễn không ngừng động viên bản thân ở trong lòng, đồng thời trong đầu còn nghĩ ra hơn mấy trăm cách bắt chuyện mà anh xem được ở TikTok trước khi xuyên không, thậm chí những cách bắt chuyện này đã tạo cho Lục Viễn một lòng tin rằng mình chính là Tình thánh.
Anh nhanh chóng bước qua....
Anh thấy được hy vọng ở phương xa.
- Đứng lại.
- Hả?
- Đây là giấy chứng nhận đạo diễn và kịch bản của tôi.
- Hử?
Một cơn gió nhẹ thổi qua chiếc váy dài của Vương Vĩ Tuyết, cô dùng ánh mắt kỳ quái nhìn xem người thanh niên đỏ mặt đang thở hồng hộc đột nhiên xuất hiện này, vô thức nhận lấy giấy chứng nhận đạo diễn và kịch bản của anh.
- Cô xem thử kịch.... Kịch bản của tôi....
Lục Viễn rất muốn cho một mình bạt tai thật mạnh rồi quay đầu bỏ chạy.
Lục Viễn khẩn trương.
Lục Viễn nói lắp bắp.
Mẹ nó, tình huống này không giống với những gì mà mình đã chuẩn bị từ trước a?
Những lời bắt chuyện đã chuẩn bị xong đâu mất rồi, những chiêu trò và thái độ nho nhã biến đi đâu rồi?
Bây giờ mình nên làm gì?
Nhưng mà tên đã lên cung thì không thể không bắn được.
Cuối cùng, Lục Viễn đành nhắm mắt lại rồi nở một nụ cười mà anh tự cho là rất có mị lực.
- Ách...