Người dịch: Whistle
Viết rất hay.
Rất có hình ảnh, rất dốc lòng, rất xúc động.
“Cuối cùng thì tôi cũng thấy được những ước mơ đang đơm hoa kết trái
Khúc ca mà tuổi trẻ theo đuổi đang vang vọng biết bao
Cuối cùng tôi cũng đã bay cao
Nhìn cuộc sống này bằng tấm lòng rộng mở và không sợ hãi....”
Lục Viễn hát phá âm, nốt cao thì không lên được, nốt thấp lại không hạ xuống được.
Nghe rất là lạ.
Nhưng mà An Hiểu lại không hề bị ảnh hưởng gì.
Chẳng những An Hiểu không bị ảnh hưởng mà ngay cả Vương Vĩ Tuyết cũng đang lắng nghe Lục Viễn hát.
Trên mặt Lục Viễn rất chân thành, ghita cũng rất thông thạo, anh rất đắc ý mà nhìn xem 2 cô nàng này, trong lòng thì vô cùng dễ chịu.
Thì ra để trở thành một người đàn ông có tài hoa hơn người là một chuyện rất dễ dàng.
An Hiểu nhắm mắt lại, chuyện cũ giống như phim điện ảnh chạy qua trước mắt rồi chui vào trong trí nhớ của cô.
Bài hát《 Đôi cánh vô hình 》này giống như đang viết lại những câu chuyện của cô vậy.
Sự cố gắng, cố chấp, lúc cô thất bại, khi thì tuỳ hứng.
Thật ra bắt đầu từ khi An Hiểu nhìn thấy lời bài hát này thì cô đã biết là mình nhất định phải có được bài hát này.
Có những bài hát hay là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
.......
Một ca khúc kết thúc, tiếng đàn ghita cũng dần lắng lại.
An Hiểu mở mắt ra, trong mắt chứa đầy vẻ phức tạp, cổ họng cô đang rất khó chịu, tựa như muốn khóc nhưng lại khóc không được.
Đây là một bài hát rất cảm động, cảm động đến mức có thể làm cho người ta ngạt thở.
Vương Vĩ Tuyết vẫn giữ được cái biểu lộ dửng dưng, nhưng mà bàn tay cô lại hơi siết chặt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô yên lặng từ đầu đến cuối, ly rượu đỏ trong tay đã được uống cạn, trên mặt cô lộ ra vẻ hơi ửng hồng.
Cô biết là mình đã nhặt được bảo bối.
Lục Viễn đặt cây đàn ghita xuống rồi nhìn vẻ mặt của hai người, biểu cảm trên mặt anh cũng đã được thu hồi, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh và thành kính.
Đó chính là hình tượng nhân vật mà Lục Viễn đang đóng vai, một người đàn ông có tài hoa hơn người.
Anh không thể đểcho hình tượng mà mình cất công gầy dựng sụp đổ được.
- Bài hát này... Tôi ... Muốn.
An Hiểu cà lăm nói.
- Được, tôi có thể bán cho cô.
- Vậy liền ký... Ký hợp đồng đi, tôi sẽ... Sẽ làm hợp đồng dùm anh....
An Hiểu kích động đứng lên.
- Đừng vội, tôi còn có điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Đây là số thẻ ngân hàng của tôi.
Lục Viễn lấy một tấm thẻ ngân hàng ra rồi đưa cho An Hiểu.
- Anh muốn bao nhiêu?
- 10 vạn tệ, cộng thêm 10% hoa hồng trong tất cả thu nhập của bài hát này.
- Cái gì? Anh... Anh đang giở trò công phu sư tử ngoạm sao? 10 vạn tệ thì được, nhưng 10% thì không.
- Vậy cô đi đi.
Trên mặt Lục Viễn không có thay đổi gì, chỉ thản nhiên nhìn xem An Hiểu rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cái gì?
An Hiểu đứng lên.
- Tôi nói là cô đi đi, tôi không bán.
Lục Viễn lười nói chuyện tiếp với An Hiểu.
- Anh có ý gì? Không bán là sao?
An Hiểu gấp.
Sao tên Lục Viễn này lại không đàm phán theo cách thông thường vậy?
Mức hoa hồng 10% là bằng với mức thu nhập của một người soạn nhạc nổi tiếng như tiền bối Lâm Ngữ rồi.
Hiện giờ Lục Viễn chỉ là một người bình thường không có danh cũng chả có tiếng, tại sao có thể bá đạo như vậy được?
Anh ta coi mình là ai chứ?
- Đúng, không bán, cô đi đi.
Lục Viễn lắc đầu rồi nhìn cô ta với ánh mắt xem thường.
- Anh... Có thể bán rẻ hơn một chút được không? Hoặc là em có thể trả thêm tiền mặt, còn về hoa hồng....
- Xin lỗi, tôi là một người soạn nhạc tài ba chứ không phải là thương nhân, cho nên không mặc cả.... Thích thì ký, không thích thì đi đi.
Lục Viễn vẫn dửng dưng không hề có ý thay đổi.
Thật ra thì Lục Viễn có thể giảm giá một chút.
Thậm chí có thể xem như để thiết lập mối quan hệ mà giảm sâu thêm một chút.
Nhưng....
Lục Viễn không làm như vậy.
Anh muốn báo thù cho chiếc răng của mình.
Từ trước tới giờ, Lục Viễn chưa bao giờ từng thừa nhận mình là một người quân tử, anh chỉ là một kẻ tiểu nhân.
- Chị Vĩ Tuyết, chị nói đỡ cho em một chút đ.
Khi An Hiểu nhìn thấy biểu cảm của Lục Viễn thì hận không thể tẩn cho anh ta một trận.
- Chị không nói được gì đâu, xem cái gương mặt đó của anh ta liền biết, anh ta ăn chắc em rồi.
Lúc này Vương Vĩ Tuyết cũng chỉ có thể lắc đầu.
Sau khi Lục Viễn nghe được những lời mà Vương Vĩ Tuyết nói thì không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Vương Vĩ Tuyết nói không sai.
Lục Viễn thật sự đã ăn chắc An Hiểu.
Hoặc là mua, hoặc là cút.
Chỉ có 2 khả năng thôi.
Thích mua hay không, dù sao thì hiện giờ bố mày cũng không thiếu tiền.
- Cái này....
An Hiểu cắn chặt răng rồi nói:
- Được, tôi đi soạn thảo hợp đồng.
- Ừ, đúng rồi, ở trong này in ấn thì phải thu thêm 5 tệ tiền sử dụng máy tính và phí in ấn, cô chuyển khoản vào trong tấm thẻ này luôn đi.
Lục Viễn ôm hai tay trước ngực nhìn An Hiểu.
Anh không thiếu 5 tệ này.
Nhưng mà Lục Viễn muốn ác tâm cô ta một hồi.
- Anh.... Khốn nạn.
An Hiểu tức đến dậm chân.
- Nếu cô mà còn dùng tay chỉ tôi nữa, thì tôi sẽ không bán.
Lục Viễn nghiêm túc nói.
- Anh....
An Hiểu trừng tròn mắt, hiện giờ cô hận không thể lấy đôi giày nện lên mặt Lục Viễn cho bỏ ghét.
Thật là ghê tởm.
Cả đời này, cô chưa từng nhìn thấy một người nào đáng hận giống như Lục Viễn.
Nếu như có thể thì cô muốn mình tự tay xé nát Lục Viễn ra.