• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: Whistle

Lục Viễn đã từng rất tự ti.

Anh xuất thân nông thôn trong một gia đình đơn thân, nhà lại rất nghèo, từ nhỏ anh đã bị người ta xem thường, bị người ta xa lánh, bị người ta cô lập.

Như vậy có thể không tự ti được sao?

Nhưng những người càng tự ti thì lại càng kiêu ngạo, loài người chính là sinh vật kỳ quái và mâu thuẫn như vậy đấy.

Lục Viễn cũng là một trong những cá thể như vậy.

Trong quán cà phê “Tương Ngộ” yên tĩnh một lúc, sau đó liền vang lên những tiếng vỗ tay.

Nhưng lại không có người reo hò ầm ĩ, bầu không khí mà “Fur Elise” tạo ra vẫn còn tồn tại, mọi người không đành lòng phá vỡ bầu không khí an bình này.

Lục Viễn lấy khăn giăn ở bên cạnh xoa mồ hôi trên tay và trên trán, rồi liền cẩn thận quẳng khăn giấy vào sọt rác, sau đó liền cúi đầu bái tạ mọi người với một tư mà anh cho là rất ưu nhã.

Có lẽ là do bản nhạc dương cầm vừa nãy cho nên khi nhìn Lục Viễn, cũng không được tính là soái ca, nhưng trong mắt của Vương Vĩ Tuyết lại lóe lên những tia sáng mông lung.

Vương Vĩ Tuyết cũng bắt đầu vỗ tay.

Bản nhạc dương cầm này rất đáng giá để cô vỗ tay.

Trong lòng Lục Viễn đang rất đắc ý, thậm chí có thể nói là vui không tìm thấy bờ.

Nhưng mà Lục Viễn cũng biết là mình không thể quá đắc ý, chẳng những không thể quá đắc ý mà còn phải giả bộ điệu thấp, khiêm tốn, thành kính và thiêng liêng. Dường như những gì mà anh vừa làm chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.

Nếu như nói tì vết thì chắc là chỉ có duy nhất một tì vết, đó chính là Lục Viễn không mặc áo đuôi tôm, nhìn vào thì thấy thiếu một chút ý nghĩa.

Thật ra Lục Viễn cũng đang rất hối hận.

Trong cửa hàng bán quần áo kia có bán áo đuôi tôm second hand, mặc dù nhìn nó hơi cũ kỹ nhưng mà bề ngoài cũng không tệ lắm.

Tiếc là anh lại chọn bộ com lê này.

Tại sao ư?

Bởi vì bộ âu phục này rẻ hơn 100 tệ.

Vậy đấy, một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán.

Thể hiện đã xong rồi, bây giờ ở trước mặt Lục Viễn chỉ còn lại một nan đề vô cùng bất đắc dĩ.

Anh đang rất thiếu tiền.

- Lại tới 1 bài.

- Lại tới 1 bài.

- Chơi lại bài này thêm 1 lần nữa đi.

- Chơi lại 1 lần nữa.

- Chơi lại...

Tiếng vỗ tay như sấm đã lắng lại, sau đó không biết là người nào đã dẫn đầu hô to một tiếng, tiếp theo là toàn bộ quán cà phê đều trở nên ầm ĩ.

Cô gái vừa rồi ngồi đàn dương cầm cũng đang ngẩng đầu nhìn Lục Viễn, cô cũng rất hy vọng Lục Viễn sẽ đàn tấu thêm một bản nữa.

Cả Vương Vĩ Tuyết cũng vậy.

Lục Viễn nhìn xem tất cả mọi người rồi lắc đầu nói.

- Không được, hôm nay tôi còn có việc bận, vả lại tôi đánh đàn dương cầm không giỏi cho lắm.

Lục Viễn nở một nụ cười ngây ngô, trông rất thành thật, rất chân thành.

Lục Viễn cảm thấy mình nên thể hiện bộ mặt chân thành của mình, làm vậy không chỉ không ảnh hưởng đến màn thể hiện vừa rồi mà thậm chí còn có thể dệt hoa trên gấm một phen.

???

??

Thời này khắc này, Vương Vĩ Tuyết hận không thể cởi giày của mình ra rồi quất thật mạnh vào cái bản mặt của Lục Viễn, quất đến nỗi ngay cả cha mẹ của Lục Viễn cũng không nhận ra.

Không giỏi đánh đàn dương cầm?

Đây là ý gì?

Anh vừa nói cái gì?

Anh nghĩ rằng tôi không biết chơi đàn dương cầm sao?

Đột nhiên Vương Vĩ Tuyết cảm thấy gương mặt của Lục Viễn rất đáng ghét, khuôn mặt vốn còn có chút hào quang đã bỗng nhiên tiêu tán, giờ lại trở nên xấu xí không chịu nổi.

Sau đó....

- Anh thật sự không giỏi đánh đàn dương cầm sao?

Đột nhiên Vương Vĩ Tuyết tiến lên một bước rồi nhìn chằm chằm Lục Viễn.

- Ừm, thật sự là không giỏi lắm.

- Vậy anh giỏi chuyện gì?

- Tôi đã từng nói rồi, tôi là một nhà biên kịch kiêm đạo diễn.

Ánh mắt của Vương Vĩ Tuyết trở nên sắc bén, sắc bén đến mức khiến cho Lục Viễn muốn lùi lại.

Nhưng mà....

Anh không thể lùi.

Trước ánh mắt của bao nhiêu con người ở đây, nếu như Lục Viễn lùi lại, khí thế mà anh vừa tạo dựng được sẽ tan biến trong phút chốc.

Cho nên Lục Viễn không thể lùi.

Danh dự đã làm cho Lục Viễn nhất định phải đối mặt với Vương Vĩ Tuyết.

Lục Viễn còn có thể chơi đàn nữa không?

Đương nhiên là có thể rồi.

Ít nhất là anh vẫn còn biết chơi ba bản nhạc nữa.

Nhưng mà Lục Viễn cũng chỉ có thể chơi thêm ba bản nhạc nữa mà thôi.

Không thể lấy ra thể hiện làm màu hết được a.

Chuyện này không được.

Hơn nữa chuyện quan trọng nhất hiện giờ không phải là thể hiện bản thân, mà là phải bán cuốn kịch bản kia với giá tốt.

Phải biết chuyện nào quan trọng chuyện nào không.

- Rồi, vậy chúng ta bàn lại chuyện đầu tư đi.

Vương Vĩ Tuyết thu hồi ánh mắt rồi quay người đi lên lầu hai.

- Được.

Trong ánh mắt tiếc nuối của tất cả mọi người, Lục Viễn đi theo sau lưng Vương Vĩ Tuyết lên lầu hai.

Cô thiếu nữ thấy hai người đã rời đi, trong đại sảnh lại yên tĩnh như vậy, thế là cô vô thức ngồi lên ghế dương cầm, bắt đầu đàn bài “Thiếu Nữ Sông Nile”, chỉ là dù cho cô có đàn như thế nào thì cũng phát hiện là trong đầu mình lại quanh quẩn giai điệu của “Fur Elise”.

Giống như những cơn sóng tẩy não đánh thẳng vào cô hết lần này đến lần khác, làm loạn hết trạng thái của cô.

Không có trạng thái thì giai điệu đương nhiên là sẽ tán loạn.

Cô chán nản.

Nhưng Lục Viễn đang uống cà phê ở lầu hai thì lại cảm thấy giai điệu này chẳng có gì thay đổi cả.

Hơn nữa anh cũng mặc kệ những thứ này.

Bây giờ Lục Viễn đang rất kích động.

Cuối cùng thì mình cũng có thể gạt được một con dê béo, có lẽ mình sắp sửa kiếm được món tiền đầu tiên trong cuộc đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK