Người dịch: Whistle
Ngụy mập há to miệng, y thật sự không phát hiện được sơ hở gì trong ánh mắt của Lục Viễn.
- Ký đi.
Lục Viễn mở miệng, giọng nói ôn nhu giống như đang thôi miên vậy.
- Ờ.
Ngụy Vô Kỵ gật đầu, vô thức nhìn hợp đồng một chút, sau khi xác nhận là không có vấn đề gì lớn mới ký tên lên hợp đồng.
- Bộ phim này chỉ đầu tư có 80 vạn thôi sao? Hơi ít nha....
- Chỉ có 80 vạn.
- Được rồi, được rồi. Anh chuẩn bị mời ngôi sao nào đóng chính trong bộ này?
- Người anh em có biết ai đóng chính bộ này được không?
- Có, diễn kỹ cũng rất tốt, nhưng....
- Nhưng cái gì?
- Cát-sê hơi cao chút.
- Cao bao nhiêu?
- Đại khái tầm 200 vạn.
“....”
Sau khi nghe được, ánh mắt vốn còn đang tràn ngập khát khao của Lục Viễn bèn trở nên uể oải, sau đó lại biến thành bình tĩnh.
200 vạn.....
Cho dù có bán cả Lục Viễn đi cũng chẳng kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng mà no problem.
- Chuyện này cũng không còn cách nào khác, mặc dù bộ phim này chỉ có một vai nhưng lại có yêu cầu rất cao đối với người đóng vai nhân vật chính, người đó ít nhất là phải có diễn kỹ, hơn nữa điều quan trọng nhất là phải nổi tiếng, nếu không với đầu tư nhỏ như vậy, cho dù kịch bản có OK thì phòng bán vé cũng không mấy khả quan đâu.
Khi nói đến điện ảnh thì gương mặt của Ngụy mập trở nên vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn như khi ở trước đoàn làm phim Đô Thành, ngược lại còn tạo cho người đối diện một cảm giác rất chuyên nghiệp giống như là một giáo thụ của các học viện điện ảnh vậy.
- Thật ra thì tôi thấy bản thân tôi cũng làm được, tôi là một diễn viên.
Lục Viễn bắt đầu vứt hết liêm sỉ để giới thiệu bản thân.
- Ngươi?
Ngụy Vô Kỵ quan sát Lục Viễn từ trên xuống dưới.
- Đương nhiên.
Lục Viễn gật đầu rồi lộ ra vẻ vô cùng tự tin.
- Thế nhưng anh đâu có nổi tiếng, tôi chưa từng nghe qua ngôi sao nào tên là Lục Viễn cả.
- Có lẽ là do người anh em tạm thời chưa nghe được thôi?
- Vậy anh có những lí lịch gì?
- Lý lịch của tôi phong phú lắm đấy.
- Nói thử xem?
- Tôi nói cho người anh em biết, tôi là một đạo diễn tốt nghiệp đại học Yến Ảnh hệ chính quy.... Phi, cậu có ý gì? Cậu đang phỏng vấn tôi hả?
Lục Viễn vừa định xuất ra tờ chứng chỉ đạo diễn mà hắn tốn 10 tệ mới có được để chứng minh sự tài hoa hơn ngươi của mình cho tên Ngụy mập này lé mắt, nhưng mà bỗng dưng anh lại lắc đầu.
Hình như chuyện này có gì đó hơi sai sai nha?
Tại sao mình lại bị gã mập này chưởng khống khí thế vậy?
- Tôi chỉ hỏi một chút thôi, không có ý gì cả.
Ngụy Vô Kỵ thấy được khí thế của Lục Viễn đã thay đổi liền lập tức lui lại.
- Tôi hỏi cậu, kịch bản này là ai viết?
- Anh.
- Ai bỏ tiền ra quay phim?
- Anh luôn.
- Ai lôi kéo cậu vào đây?
- Đương nhiên cũng là anh.
- Vậy cậu hỏi cái đếch gì, cái gì cũng là ta hết, cậu còn quan tâm diễn viên chính là ai làm gì? Cho dù tôi có tự biên tự diễn thì sao, có vấn đề gì không?
- Không có, không thành vấn đề.
Ngụy Vô Kỵ há to miệng, khi nhìn thấy bộ dạng ngang ngược vô lý của Lục Viễn, nhưng y lại không thể nào phản bác lại được.
Hình như, đúng là chẳng có vấn đề gì lớn cả....
- Nếu đã không có vấn đề thì cậu bắt đầu luôn đi.
- Bắt đầu cái gì?
- Thành lập đoàn làm phim nha.
- Đoàn làm phim.... Tôi có thể không quay bộ phim này không?
Ngụy Vô Kỵ cảm thấy tên Lục Viễn này rất không đáng tin.
Chẳng lẽ quyển kịch bản hay như này phải bị làm hỏng sao?
Đột nhiên Ngụy Vô Kỵ cảm thấy kiếp sống đạo diễn của mình bỗng nhiên trở nên u ám.
- Không được, cậu đã ký hợp đồng rồi, đã có hiệu lực về mặt pháp lý, trừ phi cậu chịu bồi thường 200 vạn phí vi phạm hợp đồng... Nếu như người anh em chịu bồi thường thì đây là số thẻ của tôi... Hoan nghênh người anh em chuyển tiền bất cứ lúc nào.
Lục Viễn thu hợp đồng lại, đưa một tấm thẻ ngân hàng ra rồi nở một nụ cười tươi như hoa.
“......”
Kỵ béo lại há to miệng ra.
Nhưng mà y lại không nói ra bất kỳ câu nào.
Chuyện này.... Vốn là một cái hố sâu.
200 Vạn?
Mình đi đâu đào ra 200 vạn đây?
Ngay cả 2 vạn mà mình còn chả lấy ra được.
Ngụy Vô Kỵ nhìn Lục Viễn đang cất kỹ quyển kịch bản và hợp đồng vào chung một chỗ, khẽ quan sát căn phòng đã hơi cũ nát rồi quay đầu nhìn xem tấm biển hiệu “Công ty điện ảnh và truyền hình Viễn Trình” đã bị gió thổi rớt xuống đất, Kỵ béo cảm thấy tuyệt vọng.
Mẹ nó, như vầy cũng được sao?
“Reng reng reng.”
- Xin lỗi, tôi cần nhận một cú điện thoại, người anh em cứ tự nhiên đi, trong máy nóng lạnh có nước đó, không cần tiền, tôi mời.
Điện thoại của Lục Viễn vang lên, anh nhìn vào thì thấy là một số lạ đang gọi tới bèn nhìn Kỵ béo rồi nói.
“.......”
Ngụy Vô Kỵ thấy Lục Viễn đi đến cái ghế sa lon bên cạnh rồi ngồi xuống, cậu ta nhắm mắt lại, giống như một nàng dâu đang uất ức vì bị chèn ép vậy.
- Chào ông... Tôi là Lục Viễn, Fur Elise là do tôi viết.
- Ông tên Trịnh Quốc Long à?
- Cái gì? Ông là giáo thụ của học viện Yến Ảnh? Xin lỗi, nhưng tôi không biết ông.
- Ông tới Hoành điếm rồi?
- Không có, tôi chẳng có công ty nào ở Hoành điếm cả.
- Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây, tôi đang bận lắm, sau này đừng có gọi điện làm phiền tôi nữa.
“Cộp”
Lục Viễn gác máy không nhẹ, ngược lại còn rất mạnh.
Mạnh đến nỗi Kỵ béo nghe được nhất thanh nhị sở.
Trong nháy mắt.
Kỵ béo trợn tròn mắt.
Trịnh Quốc Long?
Chắc là người trùng tên trùng họ thôi.
Đúng vậy.
Chắc chắn là người trùng tên trùng họ.