Người dịch: Whistle
- Tôi không hiểu? Ha ha, bản nhạc này tên là “Thiếu Nữ Sông Neil”, bốn năm trước, bản nhạc này từng đứng top 3 trong thập đại danh khúc do ban tổ chức bình chọn, hai năm trước, nó được thêm vào trang thứ ba của cuốn sách《 Đi vào dương cầm 》, là một quyển sách giáo khoa của trường đại học Yến Kinh, đồng thời còn được xếp top 1 trong các bản nhạc dương cầm nổi tiếng nhất trên internet....
Vương Vĩ Tuyết nhìn xem cô gái đang đàn dương cầm kia rồi giới thiệu bài hát này.
- Vậy thì sao?
Trong lòng Lục Viễn cảm thấy không thoải mái.
- Tác giả của bản nhạc này tên là Vương Vĩ Tuyết, mà tên của tôi cũng là Vương Vĩ Tuyết.
Sau khi nhìn thấy biểu lộ của Lục Viễn, Vương Vĩ Tuyết lập tức nở một nụ cười.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt của Vương Vĩ Tuyết khiến cô trở nên xinh đẹp hơn.
Trên gương mặt kiêu ngạo và mỹ lệ của cô còn có một chút đắc ý.
“......”
Lục Viễn trầm mặc.
Trong lòng thì hối hận không thôi.
Cái cảm giác múa rìu qua mắt thợ này đã làm cho anh mất hết thể diện.
Lục Viễn vốn định ra vẻ hiểu biết giống như những tên công tử nhà giàu thích tỏ vẻ cool ngầu.
Nhưng mà....
Dường như anh lại bị cô gái xinh đẹp trước mặt này làm màu trước rồi?
Cảm giác hiện giờ của anh không được tốt lắm.
- Cho nên, tôi hiểu bài hát này, tôi hiểu bài hát này hơn bất kỳ người nào trên thế giới này. Bây giờ thì anh nói xem, anh đã nghe được những gì từ bài hát này?
Thấy Lục Viễn trầm mặc, Vương Vĩ Tuyết đương nhiên là cảm thấy thoải mái rồi.
Cô cảm thấy mình sắp có thể nhìn thấy Lục Viễn quỳ trên mặt đất rồi tháo hết tất cả ngụy trang trên người.
Người thành thật thì nên trung thực chứ đừng suốt ngày giả dạng giống như là một tên hoa hoa công tử vậy.
-Ồ.
Lục Viễn cảm thấy rất không thoải mái.
Anh cảm thấy mình giống như một con mèo đang bị dồn vào trong góc tường run lẩy bẩy.
Nếu như là lúc bình thường thì có lẽ Lục Viễn sẽ lựa chọn cúi đầu nhận thất bại, rồi thừa nhận bản thân không hiểu âm nhạc.
Người thành thật mà, nên phải dùng những lời lẽ và ngôn từ chân thành nhất để thừa nhận, ít nhất là người khác sẽ không dồn ép mình quá.
Nhưng mà hiện giờ Lục Viễn cảm thấy rất không thoải mái.
Cái cảm giác sắp bị đánh trở về nguyên hình này làm cho anh rất không thoải mái.
Lục Viễn muốn chống lại.
Cho nên thiên ngôn vạn ngữ đã tạo thành một chữ “ồ, hơn nữa giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh, cho dù là trong lòng đang rối loạn thì trên mặt vẫn phong khinh vân đạm, dường như chỉ có một cơn gió nhẹ quét qua, không tạo ra được bất cứ cơn gợn sóng nào.
- Ồ? Anh không còn câu trả lời nào tốt hơn sao.... Vì câu này không thể đại diện cho nội tâm của anh, nếu như anh thật sự hiểu thì anh có thể nói ra, anh có thể chứng tỏ bản thân, anh có thể đàm luận kiến thức chuyên nghiệp, dù là anh không hiểu nhiều thì tôi cũng sẽ không chê cười anh, bởi vì anh là một đạo diễn chuyên nghiệp, hơn nữa, kịch bản của anh tôi cũng đã xem xong rồi, tôi cảm thấy có lẽ tương lai anh sẽ là một người biên kịch giỏi.
Lục Viễn không thừa nhận như những gì mà Vương Vĩ Tuyết đã tưởng tượng, thế là Vương Vĩ Tuyết tiếp tục dồn ép Lục Viễn.
Cô muốn dồn Lục Viễn vào một góc tường, hơn nữa còn phải làm cho Lục Viễn không thể lui cũng không thể tránh, nhất định phải lộ ra nguyên hình.
Lục Viễn nhắm mắt lại.
Lòng anh có chút rối loạn, anh sợ nội tâm rối loạn sẽ ảnh hưởng đến ánh mắt của mình.
Lục Viễn cảm thấy mình sắp thất bại trong cuộc giao phong này rồi.
Sau đó sẽ để cho Vương Vĩ Tuyết tự cho là đúng rồi rời đi với vẻ đắc ý.
Nhưng mà, anh không cam tâm.
- Dạ, đây là cà phê của anh chị.
Ngay lúc này, nhân viên phục vụ bưng hai chén cà phê lên.
Lục Viễn mở mắt ra, nhập một ngụm rồi thở dài một hơi.
Hương thơm thuần tuý của cà phê làm cho anh nhớ lại cảnh tượng khi đi học dương cầm ở kiếp trước.....
Khi đó mình cũng từng uống cà phê cùng với, một bản nhạc.
Bản nhạc đó không khó.
Nhưng nó rất hay.
Sau đó, Lục Viễn đột nhiên đứng dậy.
- Tôi muốn đi....
- Toilet?
Vương Vĩ Tuyết nhìn Lục Viễn rồi tiếp tục nói hộ.
Khi khẩn trương thì người ta sẽ mượn cớ đi nhà vệ sinh để bình ổn tâm tình.
Nhưng mà, sau khi đi nhà vệ sinh xong thì sao?
Trốn tránh tiếp sao, nhưng sẽ có những chuyện không thể trốn được.
- Ừ, đi rửa tay.
- Đi rửa tay làm gì? Rửa tay có thể thay đổi được gì sao?
Vương Vĩ Tuyết nhìn Lục Viễn hỏi.
- Có thể thay đổi được.
- Thay đổi cái gì?
- Khi đánh đàn dương cầm sẽ làm tôi trông hơi nghiêm túc một chút.
“???????”