• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: Whislte

Làm màu là một chuyện rất thần thánh.

Những bản nhạc dương cầm mà Lục Viễn biết được rất ít.

Đi đi lại lại cũng chỉ có mấy bài, hơn nữa còn là những bài học để theo đuổi nữ thần.

Anh đã từng tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành một chàng hoàng tử ưu nhã và thần thánh có thể làm cho ngàn vạn thiếu nữ đổ rạp, sau đó anh sẽ nằm ôm nữ thần của mình vào trong lòng.

Đáng tiếc, quả thật là anh đã học được cách đàn dương cầm, hơn nữa mấy bài học được cũng được anh thể hiện rất nhuần nhuyễn, có chút bóng dáng của dân chuyên nghiệp.

Nhưng mà....

Nữ thần vẫn rời bỏ anh mà đi.

Vì Lục Viễn nghèo, Lục Viễn là người thành thật, không biết nói ngon nói ngọt, mỗi lần nói chuyện với nữ thần đều sẽ khẩn trương.

Những nhược điểm trí mạng này đã cản trở con đường theo đuổi nữ thần của Lục Viễn.

Ít nhất là trước khi xuyên qua, Lục Viễn chính là người như vậy.

Cho nên, sau khi xuyên không, Lục Viễn cảm thấy mình nhất định phải thay đổi, nhất định phải làm một thằng đàn ông hoa ngôn xảo ngữ.

Thay đổi cần thời gian.

Lục Viễn biết, cho nên anh không bắt mình phải trở thành một người đàn ông tỏa ra kim quang lấp lánh chỉ trong nháy mắt.

Nhưng mà cuộc sống vẫn cần một chút cảm giác nghi thức.

Hoặc có lẽ là cảm giác thần thánh thiêng liêng.

Xuyên không tới một thế giới giống như đã từng quen biết nhưng lại hoàn toàn xa lạ cũng là như vậy.

Tỉ dụ như lần đầu tiên đánh đàn dương cầm.

Trong phòng vệ sinh tỏa ra mùi thơm của hoa phong lan, Lục Viễn lấy một ít nước rửa tay không biết tên rồi chăm chú rửa sạch hết những vết bẩn trên bàn tay, sau đó, anh bước lên đài dưới con mắt hứng thú của Vương Vĩ Tuyết.

- Xin lỗi, có thể cho tôi đàn một bài được không?

Hoàn cảnh của quán cà phê này rất đẹp, vừa nhìn những đôi tình nhân và những vị khách mặc âu phục giày da liền biết là những người vừa ưu nhã vừa có tiền, bọn họ đang ngẩng đầu lên nhìn Lục Viễn.

Khúc dương cầm trên bục bỗng nhiên dừng lại.

Cô gái nhìn Lục Viễn bằng ánh mắt rất kỳ quái.

Từ trước tới giờ, không có người nào bảo cô dừng lại khi cô chỉ mới đàn được nửa bài.

Chuyện này làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.

- Xin lỗi, đây là một cây đàn dương cầm rất tốt, người bình thường không thể đụng vào.

Thiếu nữ này không hề tỏ ra vẻ bất mãn nào, cô chỉ nhìn Lục Viễn bằng ánh mắt lễ phép.

- Vậy sao, vậy thì....

- Để cho anh ta thử....

Vương Vĩ Tuyết cũng đi theo Lục Viễn xuống lầu, cô nhìn thiếu nữ đang đàn dương cầm rồi nói.

- Chị, chị là....

Thiếu nữ này nhìn thấy Vương Vĩ Tuyết liền sững người, cô nhận ra Vương Vĩ Tuyết nên thái độ rất kích động.

- Để cho anh ta đàn thử.

Vương Vĩ Tuyết tiếp tục bổ sung một câu.

- Vâng.

Thiếu nữ vội vàng bước xuống bục dương cầm.

Lục Viễn nhìn những người xung quanh một chút rồi thở ra một hơi.

Nói thật là anh cảm thấy có chút mất bình tĩnh.

Đây là lần đầu tiền mà Lục Viễn đàn tấu một bản nhạc dương cầm dưới con mắt của nhiều người như vậy.

Nhưng mà dù nó có khó, có luống cuống thì Lục Viễn vẫn phải tiếp tục làm.

Anh cảm thấy đây là chính bước đầu tiên trong màn lột xác của mình.

Bước ra bước đầu tiên rồi thì con đường sau này sẽ dễ đi hơn.

Lục Viễn sửa sang lại y phục, soi tấm gương bên cạnh một chút, sau khi chắc chắn là không có gì khác lạ thì anh bèn ngồi xuống.

Lục Viễn nhắm mắt lại.

Anh đang tìm cảm giác.

Vương Vĩ Tuyết nhìn bóng lưng của Lục Viễn, khóe miệng của cô nhếch lên một đường cong.

Cô cảm thấy Lục Viễn đã rơi vào trong cái bẫy của mình rồi.

Cô đều xem những lời nói trước đây của Lục Viễn là chém gió.

Từ nhỏ đến lớn, Vương Vĩ Tuyết đều là một thiên tài.

Hơn nữa cầm nghệ của nàng cũng rất cao.

Bản nhạc 《 Thiếu Nữ Sông Nile 》kia cũng là một bản dương cầm hiếm có, khi sáng tác bản nhạc này, cô đã đi tìm rất nhiều dương cầm danh gia, sửa đổi rất nhiều lần, thiên chùy bách luyện, không ngừng thêm những nguyên tố mới vào....

Cuối cùng, tốn rất nhiều công sức và tâm huyết thì cô mới có thể sáng tác thành công.

Rất gian nan.

Cho nên Lục Viễn chỉ có hai lựa chọn.

Một là sáng tác ra một bản nhạc ưu mỹ hơn bản 《 Thiếu Nữ Sông Nile 》 này.

Hai là trình độ đàn dương cầm của anh ta phải cao hơn cô, có thể làm cho cô thừa nhận anh.

Như vậy thì Lục Viễn mới giành được thắng lợi trong cuộc đấu này.

Nhưng mà, dù là cách nào thì cũng là khó hơn lên trời.

Vương Vĩ Tuyết nhếch miệng nở một nụ cười.

Bây giờ cô rất tò mò về cái cách mà Lục Viễn sẽ kết thúc cuộc đấu này, dù gì thì những người đang ngồi ở đây đều có trình độ thưởng thức dương cầm nhất định.

Muốn dùng mấy thứ công phu như mèo ba chân thì sẽ không thể nào gạt được những người ở đây.

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều đang tập trung quan sát Lục Viễn.

Lục Viễn biết là mình đã bị ép lên Lương Sơn, anh không còn sự lựa chọn nào khác nữa.

Vậy nên anh chỉ đành liều một phen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK