Người dịch: Whistle
Con đường Hoành điếm rất náo nhiệt.
Có đôi khi con người rất ti tiện.
Đương nhiên là An Hiểu sẽ không thừa nhận mình tiện.
Nhưng mà cô vẫn rời khỏi “công ty”.
Và tất nhiên, lúc mà cô bước ra khỏi “công ty” thì đang hận đến dậm chân.
Ánh nắng vẫn đang rất tươi đẹp.
Cô hận, hận mình bất tranh khí.
Hiện giờ thì ngay cả một người bình thường cũng có thể bắt nạt mình.
Đây coi là cái gì?
Làm sao mà cô có thể chấp nhận được chuyện này chứ?
An Hiểu không chấp nhận như vậy.
Nhưng mà....
Cuối cùng thì cô cũng đã bị khuất phục.
Cô không tin một người xa lạ như Lục Viễn, nhưng cô tin Vương Vĩ Tuyết.
Ít nhất là Vương Vĩ Tuyết sẽ không lừa cô.
Ít nhất là bài “Fur Elise” kia sẽ không lừa cô.
Nhưng mà, cuộc đời này vốn dĩ chính là một ván cược, cược thắng thì lời to, thua cuộc....
Dù sao cũng chỉ đi vài bước mà thôi.
Chẳng có gì lớn cả.
.......
- Có giấy bút không?
- Làm gì?
- Sáng tác bài hát.
- Anh sáng tác được thật à.
- Đương nhiên.
- Không cần ấp ủ cảm xúc sao?
- Thiên tài có tài hoa hơn người thường không cần mấy thứ đó.
- Ha ha.
Bộ dạng hiện giờ của Lục Viễn rất phách lỗi, nhưng hết lần này đến lần khác Vương Vĩ Tuyết lại không thể áp chế cái khí chất phách lối này của Lục Viễn.
Từ trước tới giờ đều không có người nào dám dùng từ tài hoa hơn người để khen bản thân mình.
Dù có nhìn thế nào thì cũng thấy anh ta giống như đang tự biên tự diễn.
Vương Vĩ Tuyết chỉ có thể dùng hai từ ha ha để thể hiện sự trào phúng và khinh thường của mình.
Nhưng cuối cùng thì Vương Vĩ Tuyết vẫn đi tới chiếc Lamborghini của mình lấy tập và viết ra.
Trên vở vẫn còn thoang thoảng hương thơm.
Là mùi hương của hoa lan.
Lục Viễn nhận lấy cuốn tập rồi sờ một cái.
Xúc cảm không tệ.
- Nếu như anh muốn ghi nháp thì không cần phải viết vào trong tập.
- Tôi không cần ghi nháp.
- Anh trực tiếp sáng tác lên vở luôn sao?
- Đúng.
- Anh chắc chứ?
- Thiên tài có tài hoa hơn người không cần ghi nháp, cùng lắm là viết sai mấy cái lỗi chính tả thôi.
Lục Viễn lại lộ ra vẻ mặt phách lối.
- An Hiểu cần một bài hát hay, chứ không phải viết bừa, tôi không có rảnh mà giỡn với anh đâu.
Sắc mặt của Vương Vĩ Tuyết lạnh xuống.
Cô cảm thấy Lục Viễn đang quấy rối.
Sáng tác một bài hát mà có thể đơn giản thoải mái như vậy sao.
Đó là cả một quá trình dài đằng đẵng.
Còn cần rất nhiều linh cảm nữa.
Vương Vĩ Tuyết đã từng thấy qua rất nhiều thiên tài sáng tác, nhưng mà bọn họ đều chưa từng sáng tác được một bài hát chỉ trong một lần.
Phải tích lũy.
Đúng vậy, phải tích lũy rất nhiều, phải có kinh lịch, và cần thêm một chút tuế nguyệt.
- Cô không thấy tôi đang nghiêm túc sao, tôi không có nói đùa.
- Vậy thì tôi sẽ rửa mắt ngồi đợi.
Vương Vĩ Tuyết ôm ngực rồi nhìn Lục Viễn bằng ánh mắt lạnh lùng.
- Ừm.
Lục Viễn cầm cây bút máy lên rồi bắt đầu viết lên tờ giấy đầu tiên của quyển vở.
Vương Vĩ Tuyết cúi đầu nhìn xem Lục Viễn đang viết gì.
Tốc độ của anh rất nhanh, không giống như là đang sáng tác ca từ mà giống như là đang chép nhạc điền từ vậy.
Còn về phần chữ viết cũng rất kém cỏi.
Vương Vĩ Tuyết nhìn rất lâu, nhưng mà trong lúc nhất thời lại không thể nhận ra đây là chữ gì.
Đây là chữ viết mà một người có tài hoa hơn người nên có sao?
Đừng có đùa.
Sắc mặt của Vương Vĩ Tuyết càng lạnh hơn.
Đại khái là 3 phút sau thì Lục Viễn mới viết xong 1 tờ, anh thở dài một hơi rồi phất phất tay.
Đã rất lâu Lục Viễn không viết bằng bút máy rồi, nên có chút không quen.
- Viết xong rồi?
- Đúng.
- Nhanh vậy?
Vương Vĩ Tuyết kìm nén cảm xúc không vui trong lòng.
4 phút.
Từ khi cầm bút đến khi viết xong một bài hát, Lục Viễn chỉ dùng có 4 phút đồng hồ.
Đây không phải là chuyện nhảm nhí sao?
Chắc chắn là anh ta đang viết bậy viết bạ rồi.
Trên mặt Vương Vĩ Tuyết lộ ra hàn ý, bây giờ cô cảm thấy Lục Viễn chắc chắn là đang quấy rối.
Biểu lộ trên mặt Lục Viễn mà cô nhìn thấy cũng là biểu lộ của những kẻ quấy rối.
- Cô xem thử đi.
Lục Viễn đưa vở cho Vương Vĩ Tuyết, trên mặt anh đã không còn vẻ kiêu ngạo như trước, mà chỉ còn lại sự khiêm tốn.
Phải khiêm tốn, phải điệu thấp.
- Ừm. Vương Vĩ Tuyết nhận lấy quyển vở, đầu tiên là vội vàng lướt qua, nhưng sau khi nhìn thấy một phần ca từ liền trợn to hai mắt, cô tỏ vẻ khó tin trừng mắt nhìn Lục Viễn.
- Thật sự là do anh viết sao?
- Như cô đã thấy, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc đều là do tôi viết.
Lục Viễn sờ lên tay, con mắt nhìn lên đường phố, trong mắt có chút thâm trầm và thâm thúy, giống như đang cất giấu rất nhiều chuyện vậy.
Yên lặng.
Không cần phải nói, nói thêm thì cũng chỉ toàn những lời thừa thãi.
Bây giờ chỉ cần ngồi đợi.
Chỉ cần đợi những tiếng vỗ tay và tay hoa tươi, cùng với những ánh mắt sùng bái là đủ rồi.
- Một bài hát mà anh viết sai tới 5 lỗi chính ta, hơn nữa, đây là chữ gì?
Vương Vĩ Tuyết chỉ vào chữ viết của Lục Viễn rồi nói:
- Chữ của anh là nhờ học sinh tiểu học viết thay sao?
“??????”
Những ánh mắt sùng bái trong tưởng tượng của Lục Viễn đã không diễn ra, hơn nữa còn bị nói cho im lặng.
Lục Viễn biểu thị mình đã cạn lời.
- Ca từ thì viết rất tốt, nhưng mà cái quan trọng là phổ nhạc.
Lục Viễn nhìn về phía Vương Vĩ Tuyết, anh thấy biểu cảm trên mặt Vương Vĩ Tuyết rất thản nhiên.
Giống như cô ta không thèm quan tâm đến vậy.
Nhưng mà đôi tay của cô thì đang nắm thật chặt quyển vở giống như là nhặt được chí bảo vậy, trên mặt có chút kích động.
Lục Viễn lườm cô ta một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười mỉm.
Đây chính là ví dụ điển hình của câu ngoài mặt thì nói không cần, nhưng cơ thể thì rất thành thật.
Ken két.
- Đồ ăn của anh đây.
Ngay lúc này, An Hiểu mang theo ba phần thức ăn và một gói “Hồng Lan” đẩy cửa bước vào, trong giọng nói của cô ta mang theo một chút oán khí, sau đó liền đặt hết mọi thứ lên trên bàn của Lục Viễn.
- Hừm?
Lục Viễn gật đầu, sau đó lại cảnh giác nhìn xem sắc mặt âm trầm của An Hiểu rồi nói:
- Cô sẽ không nhổ nước miếng vào trong phần đồ ăn của tôi chứ?
- Cái gì? Anh nhắc lại lần xem?
Khi An Hiểu nghe được lời này liền lập tức thay đổi sắc mặt, làm bộ như muốn nhào lên liều mạng với Lục Viễn.
Cô là một người không có tố chất như vậy sao?
- Đừng, tôi chỉ nói đùa thôi, đừng...
Lục Viễn vội đầu hàng.
- Tôi là một người có tố chất chứ không bẩn thỉu giống như anh đâu.
- Tôi cũng là người có tố chất, tôi không có bẩn thỉu.
- Ha ha! Thức ăn đã mua rồi, ngay cả “Hồng Lan” tôi cũng đưa cho anh rồi, anh định khi nào thì viết bài hát cho tôi?
- Viết xong rồi.
Lục Viễn cầm lấy thức ăn trên bàn rồi bắt đầu ăn, thuận miệng trả lời 1 câu.
- Cái gì?
- Tôi nói là viết xong rồi.
- Viết xong? Ở đâu?
- Vương Vĩ Tuyết đang cầm đấy.
- Thật sao?
An Hiểu nhìn về phía Vương Vĩ Tuyết thì thấy cô ấy gật đầu với mình.
Vương Vĩ Tuyết không phải là một người yên tĩnh, nhưng mà hiện giờ thì cô ấy hơi yên tĩnh, có chút khác thường.
Sau khi An Hiểu nhìn thấy những biểu lộ kỳ lạ của Vương Vĩ Tuyết thì trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ quái.
Dường như Vương Vĩ Tuyết rất tán đồng bài hát này.
- Chị Vĩ Tuyết, cho em xem thử đi.
- Được.
Vương Vĩ Tuyết đưa quyển vở cho An Hiểu, sau khi An Hiểu lật ra tờ thứ nhất liền trợn to hai mắt, sau đó cô nhìn về phía Lục Viễn giống như đang gặp ma vậy.
Trong lòng của cô nhấc lên kinh đào hải lãng.
Cô là một ca sĩ.
Một ca sĩ chuyên nghiệp.
Cô đương nhiên có thể phán đoán bài hát nào tốt, bài hát nào không tốt.
Một bài hát có thể thành công hay không liền có quan hệ rất lớn tới ca từ.
Cho nên.....
- Cái này, cái này, cái này..... Thật sự là do anh viết sao? Thật sự là anh viết trong mấy phút đồng hồ mà tôi đi ra ngoài mua đồ sao?
An Hiểu cà lăm nói.
Sau đó cô liền rất kinh hãi.
Trên khuôn mặt vốn còn có chút khó chịu giờ chỉ còn lại vẻ khiếp sợ.
Đúng vậy, chỉ có khiếp sợ.
Cô nhìn về phía Lục Viễn giống như đang thấy ma vậy.
- Đúng.
Lục Viễn gật đầu.
- Anh, anh, anh.... Anh.
An Hiểu vẫn đang cà lăm.
- Vậy... Bài hát này, anh....
- Đưa cho tôi một cây đàn ghita, tôi trả lại cả một thế giới.
Lục Viễn lại ăn một ngụm cơm, anh cảm thấy bữa cơm hôm nay rất là ngon, đặc biệt là cái đùi gà này, nhìn vào liền biết là nó rất ngon rồi.
- Đừng, đừng..... Đừng ăn.
Khi An Hiểu nhìn thấy Lục Viễn kẹp cái đùi gà lên liền vô thức la lên.
- Cái gì?
- Không thể ăn cái đùi gà này.....
- Hả.....
- Tóm lại là đừng có ăn.
- Có cái gì mà không ăn được, thật là .... Chẳng lẽ có độc hay sao?
Lục Viễn lắc đầu rồi kẹp cái đùi gà đặt lên miệng, sau đó nhai.
“Rắc, rắc.”
Những tiếng răng vỡ vang lên trong phòng.
Lục Viễn che miệng lại....
- Là vầy.... Cái đùi gà này bị rớt xuống dưới đất... Tôi.... Tôi sợ lãng phí.....
An Hiểu nhìn Lục Viễn rồi yếu ớt nói.
“......”
Sắc mặt Lục Viễn một hồi thì xanh lét, một hồi thì tím ngắt, nhìn rất đặc sắc.
Thậm chí anh còn muốn la lên một câu “DKMM”.