Người dịch: Whistle
- Đống này đều là hành lý của cô?
- Đúng đó, có vấn đề gì sao?
- Không có.... Cô đang dọn nhà hay là di cư vậy.
Lục Viễn nghi thần nghi quỷ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Đột nhiên Lục Viễn cảm thấy cô gái này từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ không thích hợp.
Anh muốn đổi ý rồi.
Liệu cô gái này có đang định hố mình hay không?
- Anh hỏi nhiều như vậy làm gì, anh có giúp hay không đây? Chẳng lẽ một người đàn ông cao to như anh mà nỡ lòng để cho một người con gái yếu đuối như tôi phải khiêng hết cái đống hành lý siêu to khổng lồ này sao? Anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Tôi không tin là anh không có em gái....
Sau khi cô gái này nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Lục Viễn liền lập tức trở mặt, ánh mắt của cô ta liền thay đổi thành vô cùng đáng thương.
Giọng nói nhu mì giống như một con mèo nhỏ làm cho người ta trìu mến.
- Nhưng mà đống hành lý này nhiều quá?
Lục Viễn há to miệng.
- Đúng vậy, cho nên anh định nhẫn tâm để cho một người con gái yếu đuối như em khiêng nhiều hành lý như vậy sao? Anh Lục Viễn... Anh giúp em sẽ không có chỗ xấu... Có lẽ sẽ còn có kinh hỉ nữa, tin em đi, được không?
Đột nhiên cô ta kéo lấy tay của Lục Viễn rồi lắc qua lắc lại, ánh mắt trông vô cùng đáng thương, phảng phất như Lục Viễn không giúp cô ta chính là phạm phải một tội ác tày trời, lương tâm sẽ cắn rứt vậy.
“......”
Mùi hoa lan làm cho cho Lục Viễn dao động.
Lục Viễn rất muốn cự tuyệt, cự tuyệt một cách thẳng thừng.
Lục Viễn cảm thấy đã là một thằng đàn ông thì không thể khuất phục trước những lời khẩn cầu như vậy được.
Anh là một thằng đàn ông có ý chí sắt đá.
Nhưng mà....
Lục Viễn mềm cmn lòng rồi.
Con người Lục Viễn ăn mềm không ăn cứng.
Nếu như bạn cưỡng ép anh ta thì anh ta sẽ làm ngược lại, còn nếu như bạn nhờ vả nhỏ nhẹ thì được rồi....
Anh ta không chịu được.
- Đừng có làm vậy, tôi khiêng..... Tôi khiêng là được rồi chứ gì? Buông tay ra đi, đừng có lôi lôi kéo kéo như thế này, còn ra thể thống gì nữa.
- Hi hi, anh đồng ý sớm thì được rồi? Phù... Tôi nổi cả da gà rồi...
Sau khi có được sự đồng ý của Lục Viễn, cô thiếu này vốn trông vô cùng đáng thương này bỗng chốc thay đổi thành vẻ mặt căm ghét.
Dường như cô ta rất ghét mấy hành động giống như vừa rồi vậy.
Tốc độ trở mặt nhanh đến bất ngờ.
“......”
Lục Viễn há to mồm ra, ngớ người.
Hình như.....
Mình bị người ta gài rồi?
Chờ chút, không phải là mình đang gạt nhỏ này sao, tại sao mình lại có cảm giác giống như mình mới là người đang bị gạt vậy?
100 vạn.
Vì 100 vạn.
Mẹ kiếp, liều mang.
.........
Thơ và khoảng cách là không tồn tại.
Sinh hoạt không chỉ là sống tạm ở hiện tại, mà còn có cuộc sống lý tưởng.
Đây là chân lý.
Lục Viễn cảm thấy hai câu này rất hợp với tâm trạng hiện giờ của mình.
Sau khi Lục Viễn chuyển xong rương hành lý cuối cùng, nhét đầy cả căn phòng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đã sống tạm hơn một tiếng đồng hồ.
“Nè, anh uống đi.”
Thiếu nữ đưa cho Lục Viễn một chai sữa bò, Lục Viễn không nói hai lời, ngửa đầu nóc cạn chỉ trong một hơi.
Sau khi uống xong thì Lục Viễn sờ vào túi quần theo thói quen.
Trong túi quần trống rỗng.
Anh cảm thấy cuộc đời mình cũng trống rỗng giống như túi quần vậy.
- Đừng hút thuốc nữa, hút thuốc không tốt cho cơ thể, quan trọng nhất là tôi không thích.
Thiếu nữ ngồi ở vị trí lễ tân một cách đường hoàng giống như là bà chủ vậy, cô loay hoay với cái máy vi tính cũ rồi nói:
- Chỗ này là anh mướn tạm đúng không?
- Quan tâm nhiều như vậy làm gì, lát nữa biết nên nói thế nào rồi chứ?
- Biết rồi. Nhưng mà ít nhất anh cũng phải cho tôi xem qua hợp đồng chứ?
- Ồ, được.
- Cái thứ này mà cũng gọi là hợp đồng sao?
- Hả? Không phải à?
- Coi như nể mặt sự cố gắng của anh, tôi sẽ làm lại một phần hợp đồng dùm anh, thật là, ngay cả hợp đồng cũng không biết làm mà cũng đòi mở công ty.
- Được.... Nhưng mà tôi không đưa tiền đâu nhé.
Lục Viễn cảnh giác, anh cảm thấy cô thiếu nữ sẽ không có tốt bụng như vậy.
- Ai thiếu mấy đồng lẻ này của anh chứ, tôi không thiếu tiền.
Thiếu nữ trừng Lục Viễn một cái.
- Vậy thì tốt.
Lục Viễn gật đầu.
Hiệu suất làm việc của cô gái này rất cao, ở trên máy vi tính gõ lốp bốp một hồi liền đã làm ra một phần hợp đồng hoàn chỉnh cho Lục Viễn.
Sau khi xem hợp đồng thì Lục Viễn cảm thấy rất hài lòng.
Tốt hơn phần hợp đồng mà mình tải đại trên mạng về rất nhiều.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh của chiếc Lamborghini.
Lục Viễn vội vàng bước ra nghênh đón.
Vương Vĩ Tuyết đeo kính râm từ trên xe bước xuống rồi nhìn xung quanh cái “công ty” của Lục Viễn một chút.
- Đây chính là công ty của anh sao?
- Đúng, đúng vậy, công ty của tôi.
- Sao trên trán anh đang chảy rất nhiều mô hôi vậy?
- Tại lúc sáng sớm tôi có đi tập thể dục.
- Ồ, rất siêng năng, được đấy.
- Đương nhiên, tập thể dục để tạo nên một Trung Quốc tốt đẹp, đây là việc làm của mỗi người.
- Đây chính là cô gái mà anh gọi là lễ tân sao?
Vương Vĩ Tuyết đẩy cửa vào thì thấy được một vị thiếu nữ đang mỉm cười đứng dậy.
- Đúng vậy, thật một trăm phần trăm luôn.
Trong mắt Lục Viễn lóe lên một vẻ đắc ý.
- An Hiểu, một ca sĩ thần tượng đang rất hot, trưởng nhóm xinh đẹp của nhóm nhạc KP là lễ tân của anh sao?
- Gì????????
Khi Lục Viễn nghe được câu này thì ánh mắt của anh dại ra, sau đó anh liền nhìn về phía cô “lễ tân” này giống như đang gặp ma vậy.
Cái gì?
Chuyện gì xảy ra?
- Chị Vĩ Tuyết, em chờ chị rất lâu rồi. Nào, cho em ôm một cái....
Thiếu nữ đón nhận ánh nhìn của Vương Vĩ Tuyết rồi mở vòng tay ra ôm ấp.
Vương Vĩ Tuyết tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Còn Lục Viễn thì đang há to miệng....
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta đang làm gì?