Người dịch: Whistle
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào một căn phòng nhỏ làm cho căn phòng này có một chút nóng rực.
Sau khi máy điều hòa phả ra một làn hơi mát mang theo mùi nấm mốc tràn ngập không khí liền càng làm cho căn phòng nhỏ này có thêm vài phần cảm giác mục nát.
Nhìn thì thấy Lục Viễn hơi nhỏ con nhưng thật ra anh lại rất mạnh mẽ, Ngụy mập vùng vẫy rất lâu nhưng cuối cùng vẫn bị Lục Viễn kéo vào trong phòng.
Sau khi Ngụy mập nhìn thấy vẻ mặt ngang ngược vô lý của Lục Viễn liền kinh hồn bất định, cậu ta cảm thấy tội cho cái mông của mình.
Ngụy mập mạp có giới tính nam, thích nữ nhân.
Nhưng mà lại không phải người nào cũng giống như Ngụy mập có giới tính nam mà thích nữ nhân.
Cho nên trên thế giới này còn có một loại người có giới tính nam và yêu thích nam.
Ngụy mập không kỳ thị loại người này, nhưng mà.....
Y kính sợ và tránh xa.
Lúc này....
Ngụy Vô Kỵ cảm thấy Lục Viễn chính là loại người như vậy.
Ngụy mập muốn khóc.
Ngụy Vô Kỵ đang tưởng tượng đến cảnh tượng này sau N năm.
Có lẽ, nửa đêm của rất nhiều năm về sau, Ngụy mập sẽ che lấy bờ mông rồi giật mình tỉnh giấc ở trên giường, sau đó liền sẽ hối hận vì mình đã từng cởi quần đi tiểu về phía đoàn làm phim 《 Đô thành 》, rồi sẽ khổ sở muốn treo cổ tự sát.
Lần đi tiểu này.....
Tiểu ra một bóng ma tâm lý.
- Đừng có đứng đấy nữa, ngồi đi, chúng ta tâm sự.
Lục Viễn cởi áo khoác ngoài ra, để lộ ra một cái áo trắng bên trong, vẻ mặt rất hưng phấn.
- Lục Viễn à, có chuyện gì từ từ nói....
Ngụy mập giật mình, bắp chân đang run rẩy, bàn tay mò lên di động chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát.
- Thì bây giờ đang từ từ nói chuyện nè, vẻ mặt này của anh là sao, thả lỏng đi, cứ tự nhiên như ở nhà, vui vẻ một chút không tốt sao? Anh phải biết là những việc mà chúng ta sắp làm sẽ để lại một dấu vết khó phai trong dòng lịch sử.
Lục Viễn nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của tên mập Ngụy Vô Kỵ này liền cảm thấy rất kỳ lạ, lúc trước còn dám cởi quần đi tiểu, bộ dạng hèn mọn và không có tố chất như vậy thì không nên câu nệ như vậy nha.
Tại sao vậy nhỉ?
- Cái này... Chắc là tôi thư giãn sẽ hơi khác với thư giãn và vui vẻ của anh.
Ngụy mập thở dài một hơi.
- Hả? Khác cái gì?
Lục Viễn cảm thấy rất khó hiểu.
- Lục Viễn à, tôi không phải là loại người như vậy, nếu như anh muốn, nếu như anh thật sự không kiềm chế được thì có thể đi club .... Hơn nữa chúng ta cũng không quen biết gì nhau, đúng không?
- Loại người như vậy? Club?
- Tôi đã nói nhiều lần rồi, thật sự là tôi không chơi gay.... Tôi..... Tôi thích con gái.
- Mả mẹ nó.... Mày bị điên à.
Khi Lục Viễn nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng và e thẹn của Ngụy Vô Kỵ liền không nói nên lời, anh đứng dậy, một cảm giác buồn nôn đột nhiên sinh ra.
Suýt chút nữa là Lục Viễn nôn thật.
Cũng suýt chút nữa là Lục Viễn vả sml tên mập này.
Cho dù là Lục Viễn bị mù thì cũng không thể nào thích một người đàn ông được.
Hơn nữa còn là một thằng đựa rựa hơn 200 cân.... Chẳng lẽ hồi nhỏ thằng mập này bị té giếng à?
.....................
Đây là một sự hiểu lầm làm cho người ta cạn lời.
Nhưng khi Lục Viễn cầm quyển kịch bản đã được sửa xong ra đưa cho Ngụy Vô Kỵ thì cuối cùng tên mập này cũng thở phào nhẹ nhõm, y cầm lấy kịch bản rồi ngồi xuống ghế.
Ngụy Vô Kỵ thấy được Lục Viễn thật sự là đang định quay phim điện ảnh.
Quyển kịch bản này không dài, còn ngắn hơn cả những kịch bản mv ca nhạc nữa.
Lúc đầu thì Ngụy Vô Kỵ cũng chả có hứng thú gì với quyển kịch bản này của Lục Viễn cả, y chỉ nhìn lướt qua cho có lệ mà thôi, nhưng khi xem được một vài trang thì sắc mặt của Ngụy mập lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ngụy Vô Kỵ trừng Lục Viễn......
- Anh là người đã viết kịch bản này?
- Là tôi viết.
- Thật là hay vãi linh hồn.
Ngụy mập vỗ đùi rồi xổ ra một câu chửi tục.
- Tạm được.
Lục Viễn ra vẻ khiêm tốn khoát tay, nhưng trong lòng thì đang mừng rỡ như điên.
Đều là người trong giang hồ cả, phải khiêm tốn một chút.
- Tôi muốn quay kịch bản này. Đây có thể là tác phẩm tạo nên danh tiếng của tôi.
Ngụy mập kích động đứng lên rồi nhìn chằm chằm Lục Viễn, tay đang nắm chặt kịch bản kiểu như dù có chết thì cũng không thèm buông ra.
- Tôi đã chuẩn bị xong hợp đồng rồi.
Sau khi Lục Viễn nghe vậy liền lấy hợp đồng ra, trên mặt còn lộ ra một nụ cười như đang nói con cá mắc câu rồi.
Phần hợp đồng này là do An Hiểu đã soạn thảo cho Lục Viễn.
Mặc dù An Hiểu rất không tình nguyện, nhưng mà cô ta lại không còn cách nào khác.
An Hiểu còn muốn tiếp tục hợp tác với Lục Viễn, mà Lục Viễn thì dựa vào chuyện này để ép buộc An Hiểu.
Nhân tài như vậy, không dùng thì phí.....
Cũng giống như hàng free vậy, không lấy thì phí, đúng không?
- DKM, người anh em, có phải là anh đã sớm chờ tôi mắc câu đúng không?
Ngụy Vô Kỵ này lại tiếp tục kinh ngạc, y ngửi thấy mùi âm mưu ở đây.
- Làm gì có, đây đều là duyên phận.
- Đánh rắm. Sao lúc anh nói chuyện đều không dám nhìn thẳng vào mắt tôi?
- Ồ.
Lục Viễn liền đối mặt với Ngụy Vô Kỵ.
Ánh mắt rất chân thành, hơn nữa còn mang theo một loại khí chất có thể làm cho người ta tin phục. Không giống như đang nói láo.
“......”