Người dịch: Whistle
Thời tiết cuối tháng 6 ở Hoành điếm vẫn rất nóng, nóng đến Kỵ béo chảy mồ hôi đầm đìa giống như vừa mới đi bơi một vòng về vậy.
Đa số người mập đều rất ghét mùa hè.
Đương nhiên là Kỵ béo cũng không phải là ngoại lệ.
Nếu như có thể mà nói, bây giờ Ngụy Vô Kỵ muốn trở về trong phòng của mình, nằm trên chiếc giường êm ái để máy điều hòa không khí thổi khắp toàn thân, cho dù là chết ở trong phòng cũng chả sao.
Nhưng mà.....
Đó chẳng qua chỉ là ước mơ.
Kịch bản mà Lục Viễn viết tên là《 Chôn sống 》, một phim giật gân và thần bí, Ngụy Vô Kỵ thề, nếu như y có thể quay bộ phim này thì chắc chắn là doanh số phòng vé sẽ không kém, thậm chí còn có thể để hắn lưu lại một dấu ấn rõ nét trong dòng lịch sử của điện ảnh Trung Quốc.
Điều kiện tiên quyết là......
Lục Viễn, người diễn viên duy nhất này phải có diễn kỹ.
Kỵ béo vẫn luôn rất nghi ngờ về khả năng của Lục Viễn.
- Làm điều không?
- Được.
- Mùi vị không tệ chứ.
- Vẫn được.
Đoàn làm phim《 Đô Thành 》đã chuẩn bị quay xong, trong đoàn đã bắt đầu chuẩn bị quay những cảnh bổ sung, buổi trưa, Lục Viễn và Ngụy Vô Kỵ lại tới ngồi xổm trong đoàn làm phim 《 Đô Thành 》.
Mỗi khi tới đoàn làm phim này thì Kỵ béo sẽ luôn mắc tiểu, kiểu gì cũng sẽ tuột quần rồi xả một phát để phát tiết sự khó chịu vì bị cắm sừng, nhưng mà đột nhiên lần này Kỵ béo không mắc tiểu nữa.
Có lẽ, có nhiều chuyện đã thay đổi.
Có lẽ là Kỵ béo cảm thấy tương lai của mình sẽ là một đại đạo diễn có thân phận, có danh tiếng. Mà đã là đại đạo diễn thì không thể tùy tiện phát tiết trong đoàn làm phim của người ta được, như vậy còn thể thống cống rãnh gì nữa!
Tố chất! Đại đạo diễn cần chính là tố chất.
Quan trọng nhất là hôm nay trong đoàn làm phim rất là náo nhiệt, có vô số phóng viên, nhà báo, vô số fan hâm mộ đều đang mong chờ 《 Đô Thành 》đóng máy.
Tóm lại là đang quay chụp đủ mọi góc độ.
Lỡ như Kỵ béo không cẩn thận bị chụp trúng những chỗ không nên chụp, tỉ dụ như là cái bộ phận dùng để gia tăng dân số.....
Khụ khụ....
Lúc đó sẽ rất hưng phấn đấy.
Lục Viễn đốt một điếu “Hồng Lan” rồi đứng chung với Kỵ béo ở đó hút.
Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.
Trong đoàn phim《 Đô Thành 》có người quen của Ngụy Vô Kỵ, nên Kỵ béo mới nhân lúc 《 Đô Thành 》đóng máy liền chạy tới lôi kéo, dụ dỗ người ta.
Dù là một bộ phim có vốn đầu tư thấp thì cũng cần phải có đoàn làm phim, chuyên viên ánh sáng, thợ trang điểm, thợ quay phim.
Có sẵn là tốt nhất, đỡ phải mất công đi tìm đông tìm tây, phiền phức....
Đối với chuyện này Lục Viễn không có ý kiến gì cả, hơn nữa còn lộ ra vẻ tôi rất tin tương Kỵ béo cậu nên đừng có làm tôi thất vọng đấy, trong vòng 80 vạn tệ, cậu thích tiêu gì thì tiêu, tôi sẽ giao toàn quyền của bộ phim này cho cậu, tôi chỉ là phụ tá....
Giờ phút đó, động tác, biểu lộ, âm thanh của Lục Viễn đều diễn như thật, giống như khi cảnh Lưu Bị tiến lên nắm tay khi lần đầu tiên gặp được Gia Cát Lượng vậy.
Dáng vẻ này của Lục Viễn làm cho Kỵ béo hơi kích động, thậm chí còn sinh ra một cảm xúc vì tri kỷ mà chết.
Nếu như mà là ở thời cổ đại thì chắc là cậu ta đã dập đầu bái lạy rồi hô to một tiếng “Chúa công uy vũ”, đồng thời còn thề thầm trong lòng là nhất định phải vì chúa công mà đánh hạ một mảnh giang sơn...
Còn về phần lúc trước cậu ta mắng Lục Viễn là lừa đảo chơi gay gì đó thì đã bị Kỵ béo ném đi không biết bao xa rồi.
Đương nhiên, Ngụy Vô Kỵ cũng không biết là Lục Viễn vốn chẳng biết gì về quay phim cả, những nơi nào cần tiêu tiền, những nơi nào không cần tiêu tiền đều không biết....
Lục Viễn chẳng biết gì về điện ảnh mà lại muốn lừa người khác tới giúp mình quay phim điện ảnh, không biên mấy cảnh tình cảm đối đãi chân thành thì có được không?
Đương nhiên là không được rồi....
Cho nên....
Anh cố gắng lừa rồi phối hợp thêm gạt.
Tóm lại, bộ phim này chỉ cần quay trong vòng 80 vạn là Ok, còn về phần chất lượng.....
Có thể ứng phó không làm trái với hợp đồng là được, doanh thu phòng vé thì có quan hệ gì với mình.
Doanh thu phòng vé hiện giờ còn thiếu phim thua lỗ sao?
Thêm mình một người chẳng qua chỉ làm tăng thêm một bộ phim nát trong nghiệp điện ảnh của Trung Quốc mà thôi.....
Đường chân trời ở phương xa rất đẹp, bầu trời mênh mông vô biên.
Kỵ béo đang ngồi xổm trước cửa ra vào của đoàn làm phim, trong lòng cậu ta đột nhiên tuôn ra những cảm xúc khó nói.
- Lục Viễn, anh có mộng tưởng không?
Cậu ta dập tắt điếu thuốc rồi khạt ra một cục đàm.
- Mộng tưởng?
- Đúng vậy, mộng tưởng....
- Cậu không bị sốt đó chứ, làm điếu đi.
Lục Viễn nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn đang ngồi xổm của Ngụy Vô Kỵ đột nhiên trở nên nghiêm túc thì thật sự có chút không quen.