Người dịch: Whistle
Lục Viễn bị lừa rồi.
Giờ phút này làm anh nghĩ tới tình cảnh lúc nhỏ mình bị một cô bé lừa mất bánh kẹo.
Năm ấy....
Cô bé đó hồn nhiên ngây thơ, Lục Viễn cũng hồn nhiên ngây thơ.
Sau đó, trong trí nhớ của anh liền xuất hiện cảnh tượng mình bị lừa mất bánh kẹo, anh đứng đó nhìn xem cô bé kia nghênh ngang rời đi.
Chuyện này làm cho Lục Viễn bị đả kích rất lớn.
Sau khi lớn lên, Lục Viễn lập chí trở thành một người thích thể hiện và ăn nói ngọt xớt.
Hùng tâm chí tráng là có.
Mài đao xoèn xoẹt cũng có.
Nhưng mà, trận chiến đầu tiên thì đã chết yểu ở giữa đường.
Sau đó liền im hơi lặng tiếng.
Có lẽ đây sẽ là một vết nhơ của Lục Viễn.
Một vết nhơ không thể xóa nhòa.
- Sao vậy? Rất ngạc nhiên à? Duyên phận là thứ rất kỳ diệu, anh cảm thấy thế nào? Anh. Lục. Viễn?
An Hiểu nhìn Lục Viễn rồi hỏi.
Trong mắt của cô tràn đầy chờ mong, trêu đùa và kinh hỉ. Sau đó trong phòng lại tràn đầy bầu không khí vui sướng và nhẹ nhõm.
“.....”
Lục Viễn cảm thấy hơi buồn bực, anh muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Một cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi tới.
Cơn gió thổi cho lon đồ uống ở trên đường rung lắc dữ dội.
Ánh mắt của Lục Viễn lại chú ý tới cái bảng hiệu “Viễn Trình” ở bên ngoài đã sắp bị gió thổi rớt.
Đó cũng chẳng phải là điềm tốt gì.
- Lục Viễn, anh không làm nổi mấy việc lừa đảo này đâu, thật đó, nếu như anh nói mình có chút tài năng thì tôi còn tin, chứ những chuyện khác.... Ví dụ như là công ty này, vừa nhìn vào là biết mới thuê tạm rồi, trên bàn máy vi tính toàn là tro bụi, chữ trên vách tường cùng với khung cửa, quầy lễ tân, những tư liệu được đặt trên bàn sách.... Toàn bộ đều quá giả trân.
Vương Vĩ Tuyết nhìn Lục Viễn rồi lắc đầu nói.
Cô nói thao thao bất tuyệt, chỉ ra tất cả những gì mình thấy không hợp.
Mọi thứ cô nói đều là chứng cứ biểu thị Lục Viễn đang nói dối.
Dường như ngoài Lục Viễn ra thì toàn bộ mọi thứ đều là giả.
Lục Viễn không dám đối mặt với Vương Vĩ Tuyết.
Anh hơi chột dạ.
Anh muốn cúi đầu xuống.
Nhưng sau khi xé nát hết lớp ngụy trang trên người xuống thì Lục Viễn còn thừa lại gì đây?
Thật ra Vương Vĩ Tuyết vẫn luôn giao phong với Lục Viễn, cô chỉ ra những tì vết trong công ty chính là muốn ép Lục Viễn buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, sau đó cô sẽ nắm giữ quyền chủ đạo.
Vương Vĩ Tuyết rất có khí thế.
Cô ép sát từng bước một.
Cỗ khí thế này ép cho Lục Viễn lùi tới góc tường, thậm chí chỉ còn thiếu một chút nữa là Lục Viễn sẽ buông xuôi tất cả.
Suýt chút nữa là cô có thể khuất phục được Lục Viễn ở toàn bộ phương vị.
Thế nhưng, lúc Lục Viễn sắp cúi đầu xuống thì đột nhiên anh lại nhớ tới bài hát 《 Quật Cường 》.
“Với bản tính quật cường, kiêu ngạo của mình
Tôi sẽ hét thật to trong gió
Lần này sẽ vì bản thân mà điên cuồng
Chỉ một lần này thôi
Vì mình và vì bản tính quật cường của bản thân.”
Lục Viễn giống như thể hồ quán đỉnh.
Thật ra thì thừa nhận sai lầm cũng chả có gì.
Thừa nhận mình gạt người ta cũng chẳng sao.
Thừa nhận mình nói dối cũng không có gì.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là mình phải thay đổi bản thân, không thể bỏ dở nửa chừng như vậy được.
Cuộc sống cần một nghi thức.
Thay đổi cũng cần kiên trì
- Trước đó công ty này được dùng để làm gì không quan trọng, quan trọng là tương lai nó được dùng để làm gì, ở trong tay ai.
- Vậy anh cảm thấy cái công ty vỏ bọc này của anh có thể đi được bao xa?
Vương Vĩ Tuyết rất kinh ngạc khi nghe được giọng nói của Lục Viễn.
- Xa xôi bỉ ngạn.
Những tia nắng sáng sớm rất lung linh.
Trong ánh nắng lung linh này lại chứa đựng một chút sóng nhiệt.
Phía sau tuyệt cảnh chính là bùng phát, phía sau áp bách cũng là bùng phát.
Sau trận giao phong cảm xúc ngắn ngủi này, Lục Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, sự tự tin của anh sắp sụp đổ, sắp vỡ nát đã được ngưng kết lại với nhau, Lục Viễn giống như đã lột xác vậy.
Thậm chí có thể nói là đã thay đổi một cuộc đời mới.
Khi nói ra lời này, ánh mắt của anh cuồng nhiệt, khoé miệng hơi giương lên giống như lúc sau khi anh đàn xong bản nhạc “Fur Elise” kia vậy.
Lục Viễn sắp thể hiện.
Đàn ông có thể nghèo, có thể không có tiền, có thể không có quyền, nhưng mà không thể không thể hiện.
Mỗi một câu nói, mỗi một chữ đều phải màu mè hoa lá hẹ.
Giờ phút này, Lục Viễn đã chú tâm vùi đầu vào con đường làm màu thích thể hiện này.
Thậm chí anh cảm thấy dù có thất bại cũng chả sao.
Hơn nữa khi thể hiện anh lại cảm thấy có một chút dốc lòng.
“......”
Vương Vĩ Tuyết há to miệng, đột nhiên cô bị luồng khí thế của Lục Viễn làm cho kinh hãi, một lát sau, cô lắc đầu.
Những lời nói của Lục Viễn đều rất buồn cười, nhưng Vương Vĩ Tuyết phát hiện mình lại không cười nổi.
Chẳng những không cười nổi mà thậm chí cô còn cảm nhận được một niềm tin kỳ lạ.
Rất hài hước, đúng không?
- Hợp đồng đâu?
- Ở chỗ này.
An Hiểu lấy ra một bản hợp đồng đã được in sẵn rồi đưa cho Vương Vĩ Tuyết.
- Anh định quay như thế nào? Hoặc là nói, anh đã có an bài gì chưa?
Vương Vĩ Tuyết nhận lấy hợp đồng rồi liếc nhìn một chút, sau đó cô nhìn Lục Viễn rồi hỏi bằng giọng nghiêm túc.
- Trước khi tiền được chuyển vào tài khoản thì tôi sẽ không thể lộ ra bất cứ thông tin nào, bởi vì hiện giờ cô còn không phải là nhà đầu tư, chuyện này thuộc về cơ mật của công ty tôi.
Lục Viễn ngồi trên ghế làm việc nhìn Vương Vĩ Tuyết rồi nói.
- Số tài khoản đâu?
- Trên đó có viết.
- Được.
Vương Vĩ Tuyết gật đầu, sau đó cô lấy điện thoại di động ra gửi đi một tin nhắn.
- Tôi đã nhờ người chuyển khoản rồi.
Vương Vĩ Tuyết ngồi xuống đối diện Lục Viễn rồi ký tên lên hợp đồng, sau đó cô đưa hợp đồng cho Lục Viễn.
- Ừm.
Lục Viễn thấy không có vấn đề gì cũng liền ký tên lên hợp đồng.
Khâu ký kết hợp đồng đã hoàn tất.
Sau đó Lục Viễn liền nhận được tin nhắn báo là tiền đã vào trong tài khoản.
Lục Viễn nhìn số tiền này một chút, trong lòng thì hơi kinh ngạc, nhưng mà trên mặt anh vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Diễn trò thì phải diễn nguyên bộ.
- Hai tháng sau tôi muốn nhìn thấy phim mẫu.
Vương Vĩ Tuyết chú ý tới ngón út của Lục Viễn đang hơi run rẩy liền hiểu.
- Được.
Sau khi ký xong hợp đồng, Lục Viễn bèn cất kỹ bản hợp đồng này, trong lòng sóng gió dâng trào nhưng ánh mắt vẫn rất ôn hoà.
Phải điệu thấp, bình tĩnh, khiêm tốn, nho nhã lễ độ.
Lục Viễn cảm thấy đây mới là thân sĩ trong lòng mình.
Trong ngoài không đồng nhất thì được gọi là lừa đảo.
..........