Người dịch: Whistle
Điệu thấp, phải điệu thấp.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Anh không ngừng nhắc nhở bản thân.
- Anh cảm thấy để quay xong bộ phim này cần phải tốn bao nhiêu tiền?
- Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, tôi sẽ không làm cho cô hối hận đâu.
- Anh có chắc là bộ phim mà anh làm ra sẽ bán chạy, hoặc là có thể không lời không lỗ không?
- Tôi chắc chắn.
- Tôi muốn nhắc nhở anh, thị trường điện ảnh hiện giờ rất đìu hiu, 80% phim điện ảnh đều sẽ thua thiệt.
- Đó là bọn họ, không phải tôi.
- Có vẻ anh rất tự tin.
Vương Vĩ Tuyết cảm thấy trên người Lục Viễn lại toát ra ánh hào quang khi nãy.
- Đúng vậy.
Tự tin?
Từ trước tới giờ, Lục Viễn chẳng biết tự tin là gì.
Bởi vì Lục Viễn vốn không hiểu thị trường và điện ảnh hiện giờ, nếu như không muốn nói là anh chẳng biết gì cả.
Nhưng mà Lục Viễn cảm thấy chuyện này chả có gì.
Anh cần tiền.
Chỉ cần một khoản tiền thôi, còn về thị trường hay phim ảnh thì liên quan gì đến anh chứ.
Nghe được câu nói là 80% phim ảnh trên thị trường đều chịu lỗ thì Lục Viễn lại cảm thấy yên tâm vô cùng.
Tất cả mọi người đều lỗ, vậy thì cho dù mình có lỗ thì cũng chẳng sao cả.
Lục Viễn cảm thấy rất yên tâm, rất thoải mái.
Nhưng mà anh lại không thể biểu hiện những tâm tình này ra bên ngoài được.
Vẻ ngoài của anh phải luôn luôn là tự tin và có tầm nhìn xa trông rộng.
Vương Vĩ Tuyết đang theo dõi Lục Viễn.
Lục Viễn cũng đang nhìn Vương Vĩ Tuyết.
- 100 vạn, tôi đầu tư 100 vạn.
- 100 vạn?
Lục Viễn rất kinh hãi.
- Đúng vậy, hiện giờ tôi chỉ có thể đầu tư được 100 vạn mà thôi.
Nhìn xem ánh mắt ngớ ra của Lục Viễn, Vương Vĩ Tuyết còn tưởng rằng mình đã đầu tư thiếu, mặt cô thoáng ửng hồng, sau đó liền biến thành kiên định.
Dùng 100 vạn để quay một bộ phim thì đúng là hơi ít.
Chất lượng của phim là một chuyện, vấn đề tuyên truyền lại là một chuyện khác.
Hai chuyện này phải hỗ trợ lẫn nhau, thiếu 1 thứ cũng không được.
100 Vạn...
Thật sự rất khó để quay được một bộ phim tốt.
Thật sự là không đủ tiền.
- Tôi hiểu rồi.
Ngón tay của Lục Viễn đang run rẩy.
Anh chỉ muốn lừa 10 hoặc 20 vạn mà thôi.
Không ngờ lại lừa được 100 vạn.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự định của anh.
Thật ra, từ khi sinh ra đến giờ Lục Viễn chưa bao giờ từng thấy nhiều tiền như vậy.
Đột nhiên Lục Viễn cảm thấy mình sắp phát tài rồi.
Anh nhớ lại buổi hoàng hôn năm đó, lúc anh đang chạy dưới ánh tà dương.
Đó là tuổi thanh xuân đã chết của Lục Viễn.
Sau này anh liền có thể lái xe phi nhanh dưới ánh chiều tà mà không cần phải chạy nữa.
Đây chính là thành công đấy.
Hiện giờ Lục Viễn rất muốn chửi một câu, thanh xuân cái mẹ gì.
Đây chính là khái niệm “nhân sĩ thành công” sao?
- Anh có thể quay được sao?
Vương Vĩ Tuyết cảm thấy hơi hơi bận tâm.
- Hay là để tôi tìm người mượn thêm một chút đi?
- Cô có tin vào tài năng không?
Lục Viễn đột nhiên nhìn Vương Vĩ Tuyết rồi hỏi.
“?????”
Vương Vĩ Tuyết ngây người.
Anh ta đang định nói gì vậy?
- 100 vạn cộng thêm tài năng của tôi là đủ để cho bộ phim này phát sáng rồi, đây là số thẻ ngân hàng của tôi.
Lục Viễn mỉm cười rồi nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ ghi nợ nội địa của ngân hàng nông nghiệp.
Anh biết câu thành ngữ thiếp vàng trên mặt.
Lục Viễn đã từng là một người thành thật, nhút nhát, một người anh trai kiêm lốp xe dự phòng, chỉ mới nói mấy câu vớ vẩn là anh liền đỏ mặt.
Nhưng bắt đầu từ bây giờ thì Lục Viễn này đã không còn là Lục Viễn của ngày hôm qua nữa.
Anh phải thay đổi.
Dưới lầu tiếp tục vang lên những tiếng đàn dương cầm.
Những vị khách trong quán cà phê vẫn tiếp tục yên lặng lắng nghe những bản nhạc dương cầm.
Lục Viễn thì đang cười rất tươi.
Anh cảm thấy nụ cười của mình rất cơ trí.
Nhưng mà cọng rau hẹ đang bám trong hàm răng lại bán đứng anh.
- Hợp đồng đâu?
Vương Vĩ Tuyết nhìn Lục Viễn một chút rồi hỏi.
- Hợp đồng?
Lục Viễn ngẩn người.
- Anh đi tìm người đầu tư mà không chuẩn bị sẵn hợp đồng sao?
- Tôi chuẩn bị rồi, hơn nữa còn chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nó đang được để ở trong công ty.
Lục Viễn lộ ra một khuôn mặt đáng tin cậy rồi nói tiếp:
- Cô cho tôi số di động đi, ngày mai ta đưa hợp đồng cho cô.
- Không cần phải phức tạp như vậy, tôi đi với anh đến công ty lấy là được.
- Hả? Chuyện này....
- Chẳng lẽ không được sao? Xem như là một người đầu tư, tôi nghĩ mình có tư cách để tham quan công ty được ghi trên hợp đồng, đúng không?
Vương Vĩ Tuyết nhìn Lục Viễn một cái.
Hiện giờ cô cảm thấy mình đã có một chút hứng thú với Lục Viễn.
“.......”
Lục Viễn hoảng hốt.
Công ty?
Ngay cả cơm mà tôi cũng chả có mà ăn, ở đâu ra công ty cho cô xem?
Lúc này, Lục Viễn đang nhìn xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ bằng ánh mắt thâm thúy.
Ánh chiều tà ở bên ngoài cửa sổ...
Anh nhớ lại hình ảnh mình chạy dưới trời chiều.
Anh nhớ lại cái thanh xuân đã chết đi của minh.
Nhớ tới thanh xuân anh liền nghĩ tới....
Bỏ mẹ rồi.
Không.
Mình không thể toang như vậy được....
Tôi tên Lục Viễn.
Bây giờ tôi đang rất hoảng.
Tôi nên làm gì tiếp đây?