Người dịch: Whislte
Lục Viễn mở mắt ra, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên một phím đàn.
“Đinh”
Chất âm của cây đàn dương cầm này rất ưu mỹ, ít nhất là Lục Viễn chưa từng chơi một cây đàn nào tốt như vậy.
Chắc là giá của nó cũng không rẻ.
Sau khi Vương Vĩ Tuyết nhìn thấy Lục Viễn đàn tấu âm phù đầu tiên thì cô hơi lắc đầu.
Rất không chuyên nghiệp, hơn nữa âm vị cũng không đúng, trong động tác, trong từng chi tiết đều có rất nhiều tì vết.
Xem ra tên Lục Viễn này sẽ phải mất mặt rồi.
Đột nhiên Vương Vĩ Tuyết cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.
Vào lúc này, cảm giác trêu đùa mới mẻ lúc trước dường như đã hoàn toàn biến mất.
Thì ra chỉ là một tên gà mờ.
Vương Vĩ Tuyết quay đầu...
Thế nhưng là...
“Đinh đinh đinh....”
Chỉ trong vài giây đồng hồ, dường như câu chuyện đã bắt đầu thay đổi.
Lúc bắt đầu đàn tấu, Lục Viễn còn có chút khẩn trương, sợ rằng mình sẽ đánh hỏng bản nhạc này, nhưng sau đó Lục Viễn lại đột nhiên tìm được cảm giác đàn tấu nào đó.
Giáo viên âm nhạc của anh đã từng nói là anh rất có năng khiếu.
Bất kể là ghita hay là dương cầm, anh có thể học được rất dễ dàng.
Chỉ có hai điểm đáng tiếc, điểm đầu tiên là động cơ học nhạc của anh không thuần, điểm thứ hai là anh hơi lớn tuổi, đã định sẵn là không thể nào đạt được thành tựu.
Phải đối đãi thành kính với âm nhạc.
Lục Viễn rất đồng ý với những gì mà giáo viên của anh nói.
Cho nên anh rất thành kính. Anh rất thành kính nghĩ xem làm thế nào thì mình mới có thể chứng tỏ mình.
Bây giờ Lục Viễn cảm thấy rất biết ơn giáo viên của mình, cũng cảm ơn cái cách mà nữ thần đã rời bỏ mình.
Nhớ tới nữ thần, Lục Viễn liền nghĩ bản thân khi xưa....
Nếu như không có nữ thần liền sẽ không có mình của hiện tại, nếu như không có mình của hiện tại thì....
Được rồi....
Thế giới này không có nếu như.
Năm đó, bông hoa rất đẹp.
Năm đó, ánh nắng tươi sáng.
Năm đó, Lục Viễn mới biết yêu.
Năm đó....
Rất nhiều hồi ức giống như một dòng nước mãnh liệt tràn đến.
Đột nhiên Lục Viễn lại nhắm mắt lại.
Thật sự là anh đã rất thông thạo khúc nhạc dương cầm này, thông thạo đến mức anh có thể đàn tấu toàn bộ khúc nhạc này.
Cô thiếu nữ đã từng đánh đàn dương cầm đang ở cách đó vài mét đột nhiên sững sờ.
Cô nhìn thấy Lục Viễn nhắm mắt lại.
Vương Vĩ Tuyết ngừng chân rồi xoay người.
Vương Vĩ Tuyết cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô thật sự chưa từng nghe qua khúc dương cầm này, nhưng từ những nốt nhạc vừa rồi thì bản nhạc này tuyệt đối không thể nào là một khúc nhạc được đàn tấu tùy tiện được.
Bóng lưng của Lục Viễn rất thẳng, nhìn vào thì cảm thấy có chút quật cường.
Đây là một người thanh niên rất bướng bỉnh.
Lúc đầu, trình độ đàn tấu của anh ta không lưu loát, nếu không phải nói là rất dở, thậm chí còn có một chút âm rung, nhưng sau đó anh ta liền từ từ thành thạo, cuối cùng là nước chảy mây trôi.
Tốc độ đàn tấu cũng bắt đầu nhanh hơn.
Ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ rất đẹp.
Ánh đèn trong quán cà phê rất dịu dàng.
Lục Viễn nở một nụ cười rất rực rỡ.
Có đôi khi, cảm giác là một thứ rất kỳ lạ.
Sau khi Lục Viễn có được cảm giác, anh phát hiện trong đầu mình không còn những ý nghĩa nào khác nữa.
Không khẩn trương, không tự ti, không thở dài, không khó chịu.....
Không có gì cả, chỉ còn lại khúc nhạc, chỉ còn lại giai điệu, chỉ còn lại trái tim quật cường muốn lột xác và thay đổi bản thân.
Tốc độ bản nhạc càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức mà Lục Viễn cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tiếng nghị luận trong quán cà phê dừng lại.
Một cô gái trẻ lấy điện thoại di động ra quay phim Lục Viễn đang đàn tấu trên bục.
Một vài người đàn ông trung niên nhìn Lục Viễn giống như đang nhớ tới điều gì đó, có chút trầm mê trong bản nhạc này.
Một ông lão ở trong góc khi thì gật đầu, khi thì cảm khái, khi thì nhắm mắt....
Mặc dù động tác của mọi người không giống nhau, nhưng mà tất cả mọi người đều đang yên tĩnh lắng nghe.
Mọi người dường như đang thưởng thức một giai điệu mà trước nay chưa từng có, chưa từng được nghe qua.
Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi sao?
Đột nhiên Vương Vĩ Tuyết ngừng lại.
Hay là, anh ta đều nói lời thật?
Anh ta thật sự hiểu dương cầm.
Tại sao có thể nói một người biết đàn dương cầm là không hiểu dương cầm được?
Bản nhạc này vẫn vang lên trong quán cà phê, từ mở đầu đến đoạn giữa và tới đoạn kết.
Tất cả mọi người đều không muốn bản nhạc này kết thúc nhanh đến vậy.
Bọn họ còn muốn nghe tiếp.
Vương Vĩ Tuyết cũng vậy.
Nhưng mà thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan....
Cuối cùng vẫn là phải kết thúc.
Khi nốt nhạc cuối cùng được vang lên, âm nhạc dừng lại, Lục Viễn mở mắt ra nhìn xem Vương Vĩ Tuyết.
Anh cảm thấy hơi mệt, rất lâu rồi Lục Viễn không đánh đàn dương cầm, không ngờ là trạng thái lần này của anh lại tốt đến ngoài ý muốn như vậy.
- Tôi biết đàn dương cầm.
Lục Viễn nói vậy đấy.
Một câu nói đơn giản, không hề khoác lác và lòe loẹt.
Trong giọng nói mang theo một sự nghiêm túc mà trước giờ chưa hề có.
- Bản nhạc này tên gì?
Vương Vĩ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Viễn bằng ánh mắt nghiêm túc chưa từng có.
- Fur Elise.
- Tác giả là ai?
- Nếu như mọi người chưa từng nghe qua bản nhạc này, vậy thì tác giả của bài hát này tên là Lục Viễn, Lục trong lục địa, Viễn trong viễn phương.... Ý nghĩa của cái tên này chính là nói chúng ta đang đạp lên mảnh lục địa dưới chân rồi từ từ hướng về phương xa....
Cuối cùng thì Lục Viễn đã nói được một câu nói thâm trầm, rất nước chảy mây trôi.
Sau khi nói xong anh bèn nhìn sang những người khác ở trong đại sảnh.
Lục Viễn thấy được trong ánh mắt của mọi người hình như có gợn sóng, có đăm chiêu, còn có cả những ánh mắt ngơ ngác.
Lục Viễn cảm thấy rất hài lòng.
Anh cảm thấy mình đã ra vẻ thành công.
Lục Viễn cảm thấy thoải mái tràn trề.
Nếu như có người cảm thấy tôi sao chép...
Vậy thì hãy đi tìm chứng cứ và báo cảnh sát tới bắt tôi đi.
Vô sỉ sao?
Đây là thế giới của những người có học, sao có thể nói là vô sỉ được?