Người dịch: Whistle
Đến giờ mà Vương Vĩ Tuyết vẫn không biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng mà cảm nhận đầu tiên của cô về Lục Viễn là không giống như một tên lường gạt.
Ít nhất là Vương Vĩ Tuyết cảm thấy trên thế giới này sẽ không tồn tại một kẻ lừa đảo nào vừa khờ vừa ngu đần như vậy.
- Xin lỗi, tôi không có ý định quay phim, cũng không muốn làm diễn viên.
Vương Vĩ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Lục Viễn rồi nở một nụ cười lễ phép.
- Tôi không có kêu cô quay phim.
Lục Viễn lắc đầu.
- Vậy ý của anh là.....
- Tôi có một kịch bản rất hay, tôi là một đạo diễn và diễn viên ưu tú, hơn nữa còn là ông chủ của công ty điện ảnh” Viễn Trình”.
Lục Viễn cảm thấy hơi khó nói chuyện giống như trên lưỡi của mình đang có một nút thắt vậy. Nhưng mà, cuối cùng thì anh vẫn kiên định đưa tay vào trong túi móc ra một tấm danh thiếp, Lục Viễn định bước ra bước đầu tiên trên con đường lừa đảo.
- Hi hi.
Đột nhiên Vương Vĩ Tuyết cười.
Cô cảm thấy anh chàng này rất thú vị.
Đặc biệt là khả năng diễn xuất vụng về của anh ta, rõ ràng là rất chân thành nhưng lại cố ý diễn như rất xấu xa làm cô cảm thấy rất thú vị.
Ít nhất thì cũng khác biết với những người đàn ông đã vây quanh mình.
Người thanh niên trông rất chân thành, ánh mắt rất thanh tịnh, hơn nữa nụ cười của anh ta làm cho người ta rất yên tâm.
- Đây là danh thiếp của tôi.
Sau khi Lục Viễn thấy Vương Vĩ Tuyết cười thì anh vẫn quyết định lấy tấm danh thiếp từ trong ngực ra rồi nghiêm trang đưa cho cô gái đối diện.
- Lục Viễn.
Vương Vĩ Tuyết nhìn tên Lục Viễn, tên công ty và số điện thoại ở trên tấm danh thiếp.
- Đúng, tôi tên Lục Viễn, tôi cảm thấy chúng ta có thể....
- Chúng ta có thể hợp tác.
Vương Vĩ Tuyết tiếp tục nở một nụ cười rất tươi, nhưng trong nụ cười tươi này lại mang theo một chút ý trêu đùa.
- Hả?
Trên khuôn mặt chững chạc thành thật của Lục Viễn có chút ngẩn ngơ, sau đó liền khôi phục bình tĩnh nói:
- Cô nương, tôi cảm thấy kịch... Kịch bản của tôi....
- Kịch bản của anh rất có tiềm lực, hơn nữa còn có thể lấy nhỏ thắng lớn, có thể đoạt được rất nhiều giải thưởng, đúng không?
Vương Vĩ Tuyết tiếp tục cướp lời.
“.......”
Lục Viễn há to miệng.
Anh cảm thấy những lời thoại của mình đã bị Vương Vĩ Tuyết biết hết rồi.
Vả lại, trong vụ lừa đảo này, Vương Vĩ Tuyết mới là bên chiếm quyền chủ đạo.
Lục Viễn cảm thấy tình huống hiện giờ hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của anh.
Vương Vĩ Tuyết nhìn xem Lục Viễn á khẩu không trả lời được bèn nở một nụ cười xán lạn, cũng trở nên xinh đẹp hơn.
Cô lật kịch bản ra rồi xem.
- Lục Viễn đại đạo diễn, chữ viết của anh rất xấu, nếu như tôi là anh thì tôi sẽ tiêu 30 tệ để in một phần kịch bản, như vậy thì nhìn vào sẽ chuyên nghiệp hơn một chút, còn nữa, anh có thể thuận tiện mua luôn một chiếc cà vạt để mặc chung với bộ âu phục này.
Vương Vĩ Tuyết ngước nhìn Lục Viễn rồi nói với giọng điệu trêu đùa.
“....”
Lục Viễn thì im lặng.
Đột nhiên anh không biết mình nên gì.
Chữ của mình thật sự là rất xấu.
Thật sự thì mình nên đi....
In một phần kịch bản.
Mẹ kiếp.
Thêm kiến thức.
- Anh không chuyên nghiệp tí nào.... Hơn nữa, nếu như muốn lừa được người khác thì anh cần phải sửa đạo cụ cho tốt, tỉ dụ như những chữ sai trong cuốn kịch bản này.
- Đạo cụ? Kịch bản không phải là đạo cụ sao?
- Có phải là anh cảm thấy bổn mỹ nữ ngây thơ trong sáng, giống như một con ngốc lắm tiền rất dễ bị lừa đúng không?
- Lừa cái gì? Cô đang vũ nhục nhân cách của tôi đó. Nghệ thuật mà tôi yêu thích chính là như vậy, có nhiều thứ không thể dùng chữ để hình dung giá trị của nó, đồ tốt thì chỉ có người biết hàng mới có được, người không biết hàng, không hiểu hàng thì đừng có nói nó không tốt, trả lại kịch... Kịch bản cho tôi.
Bị đối phương vạch trần màn lừa đảo nên Lục Viễn cảm thấy có chút hơi mất mặt, nhưng mà anh vẫn rất quật cường rồi trả lời với giọng điệu chững chạc đàng hoàng.
Con dê béo này còn thông minh hơn trong suy nghĩ của Lục Viễn.
Anh cảm thấy phi vụ lừa đảo đầu tiên của mình có lẽ đã thất bại rồi.
Lục Viễn muốn lấy lại kịch bản rồi tiếp tục đi tìm những con dê béo khác.
Anh dự định rời đi trước.
Mẹ kiếp, lần sau không thể phạm phải những sai lầm này nữa.
- Lên xe đi.
Sau khi Vương Vĩ Tuyết nhìn lướt qua kịch bản, đột nhiên nở một nụ cười rồi nghiêm túc ôm quyển kịch bản vào trong ngực, mở cửa xe ra, ngồi bên ghế lái và khởi động chiếc Lamborghini.
- Hả? Đi đâu vậy?
- Chẳng lẽ anh muốn nói chuyện đầu tư với tôi ở chỗ này sao? Lên xe đi, tôi mời anh uống cà phê.
Vương Vĩ Tuyết đeo kính râm vào.
“?????”
Lục Viễn ngớ người.
Uống cà phê?
Đầu tư?
Đây là ý gì?
Mình thành cmn công rồi à?
Trong lòng rối loạn, nhưng mà Lục Viễn vẫn duy trì cái mà anh tự cho là phong độ rồi lên xe ngồi.